Trên thực tế, một hai chục vạn tu giả này, chính thức thuộc về trận doanh Trương Thiên Minh không đến một nửa, còn lại đều là đáp ứng hiệu triệu mà đến.
- Còn có hai canh giờ, Trương Thiên Minh sẽ bao vây quốc đô, đồ sát toàn thành! Hiện giờ tu giả ra đầu hàng còn có thể miễn chết!
Trong liên minh phái ra đại lượng tu giả, hướng phụ cận quốc đô xuyên thẳng qua.
Tu giả Đông Phương gia cũng có ý đồ phản kích, nhưng bên ngoài vương đô hết thảy đều bị Trương Thiên Minh khống chế, hơi chút ngoi đầu lên lập tức lọt vào oanh sát vô tình.
Hai canh giờ cuối cùng, bên trong vương đô khủng hoảng tới cực điểm, thậm chí có không ít đệ tử tầng ngoài Đông Phương gia không hề có chiến ý, sinh lòng bại lui.
Đông Phương gia đã vô lực ước thúc đô thành khổng lồ, những tu giả kia vì mạng sống đã sợ hãi cực độ, lâm vào điên cuồng, trận pháp đô thành lần lượt xuất hiện lổ hổng, đám tu giả liền chen chúc mà trốn. Đến thời điểm nửa nén hương cuối cùng, "Ầm ầm" một tiếng thật lớn, cửa thành vương đô liền bị đánh vỡ, tu giả như thủy triều chạy ra.
Thời hạn vừa đến, Trương Thiên Minh cùng với tu giả thế lực khắp nơi đông nghịt một mảnh, bao vây vương đô!
Côn Vân vương đô, vô luận là bốn phía tường thành, hay đỉnh đầu, hoặc là lòng đất đều có tu giả khống chế.
Có thể nói, Đông Phương gia đã không còn bao nhiêu binh lực có thể dùng, còn lại chỉ là một ít đệ tử hạch tâm cùng nhân vật cao tầng.
Sở Đông phái người nghiêm khắc giam khống hướng đi Đông Phương gia trong thành, ít nhất không thể để cho hạch tâm cao tầng Đông Phương gia ở bên trong chạy ra một người.
Đến giờ khắc này, các nhân vật cao tầng cao tầng của Trương Thiên Minh không khỏi bội phục đối với trù tính mưu lược của Sở Đông.
Từ lúc bắt đầu công chiếm Cửu Khung trọng thành cơ hồ không uổng phí người nào, thông qua thế áp bách vô hình, bức Đông Phương gia đến tuyệt cảnh, cơ hồ có thể xưng là không chiến mà thắng!
- Ha ha ha. . . Rất có ý tứ, mọi người chờ xem kịch vui, xem Đông Phương gia bị diệt như thế nào a!
Tu giả tới xem náo nhiệt rất nhiều. Cũng không thiếu cừu nhân của Đông Phương gia, nghiến răng nghiến lợi:
- Chúng bạn xa lánh, Đông Phương gia, các ngươi rốt cục cũng có ngày hôm nay, ta nhất định phải tự tay chém giết mấy đệ tử Đông Phương gia các ngươi!
Cùng lúc đó, trong phủ đệ Đông Phương gia, nơi này vẫn còn gần ngàn hạch tâm đệ tử trấn thủ, kể cả nhân vật cao tầng, tu vi đại bộ phận đều đã ngoài Luyện Thần kỳ.
Trong phủ đệ, một tòa đại điện xa hoa huy hoàng, Đông Phương Quân, Đông Phương Quý, Đông Phương Bá, thái hoàng trưởng lão, bảy đại kim điện, toàn bộ tập hợp cùng một chỗ, tổng cộng kể cả hơn hai mươi vị cường giả đan đạo.
Trong đại điện, một mảnh áp lực âm úc, Đông Phương Quân sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Trong đó, Đông Phương Bá độc nhãn tử phát, toàn thân khô gầy cực kỳ, hiện ra một tầng ám kim chúc quang trạch, khuôn mặt thân thể ẩn ẩn lệch ra uốn éo, phát ra một cổ khí tức âm lệ bạo ngược, gần như vượt qua phạm trù nhân loại!
- Tiền bối, ngài hãy làm cho trót, nhất định phải giúp Đông Phương gia ta vượt qua một kiếp này!
Đông Phương Quân vẻ mặt cầu xin, hướng đại điện hẻo lánh khom người bái thật sâu.
Ngồi sau lưng thất đại kim điện vương, một thần bí nhân hắc bào mang ám kim diện cụ, một đôi đồng tử âm u vô quang, trống rỗng mà không hề cảm xúc.
- Vẫn còn cơ hội lật bàn cuối cùng!
Thân ảnh thần bí nhân hắc bào khô gầy thon dài, chậm rãi đứng lên, trên người phát ra một cổ khí tức cấm kị, làm cho tất cả mọi người trong đại điện không thở được.
Một khắc này, không gian phảng phất cứng lại, mấy người ở đây liền tồn tại cấp Nguyên Đan, cơ hồ cũng không có khí lực nhúc nhích.
Tu giả ở bên trong, kể cả thái hoàng trưởng lão, bọn người Dương Tiểu Thiến, đều sợ hãi đến mức tận cùng:
- Đông Phương gia còn ẩn nấp nhân vật đáng sợ như thế, tu vi hắn ít nhất cũng đã ngoài Nguyên Đan hậu kỳ, chẳng phải có thể phá vỡ chiến cuộc sao. . .
- Chẳng lẽ tiền bối ngài muốn đích thân ra tay!
Thấy thần bí nhân đứng lên, Đông Phương Quân cùng Đông Phương Quý vẻ mặt liền cuồng hỉ.
- Không! Ta không đếm xỉa đến mảnh đất thị phi này.
Thần bí nhân tay vẽ một cái, thất đại kim điện vương trước người, ngoại trừ Vô Song Điện Vương, còn lại sáu cái y bào huyết nhục yên diệt, hóa thành một đống bột ngân sắc bạch cốt, hút vào trong tay hắn, trong chớp mắt đã tan rã không thấy nữa.
Côn Vân vương dô tu giả đông nghịt, bồi hồi bốn phía đô thành cùng trên không.
Đại quân tu giả Trương Thiên Minh chậm rãi thẳng tiến, tỏ khắp một cổ khí tức khắc nghiệt dày đặc, chiến trường dần dần tĩnh mịch xuống.
Cho đến lúc này, liên minh cao tầng còn chưa có mệnh lệnh tiến công, tựa hồ muốn kéo dài vĩnh viễn như vậy.
Trung tâm hàng trăm hàng ngàn đủ loại nhân phi châu, lơ lửng một tòa đại điện.
Giờ phút này, trong đại điện hoàng kim, hội tụ hơn phân nửa cao tầng Trương Thiên Minh.
- Sắp xong rồi sao?
Từ Huyền ngồi ngay ngắn trên bảo tọa hoàng kim tối thượng, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh, nổi lên một tia ác liệt. Đến thời khắc mấu chốt này, hắn thân là một chưởng quyền minh chủ liên minh cao nhất, đều ẩn ẩn có chút cảm xúc, nội tâm cầm giữ không được.
- Hồi minh chủ, đại quyết chiến tướng cuối cùng đã tới. . ., có thể tiêu diệt Đông Phương gia, trở thành bá chủ Côn Vân hay không, hết thảy hôm nay sẽ công bố.
Sở Đông khuôn mặt tỉnh táo, hiện ra vài phần trịnh trọng.
Nét mặt của hắn cũng không thoải mái, dù là Trương Thiên Minh chiếm cứ ưu thế tuyệt đối không thể nghịch chuyển.
Thân là kỳ tài tiên diễn Côn Vân tu giới ngàn năm không có, đối với kết cục cuối cùng, hắn còn không cách nào hoàn toàn kết luận được, vẫn đang dự đoán có chút nhân tố không thể khống chế.
- Đại quyết chiến cuối cùng!
Tu giả cao tầng Trương Thiên Minh nguyên một đám sát quyền mài chưởng, nhiệt huyết sôi trào.
Mà ngay cả Đại trưởng lão thần gia cùng lão viện trưởng thế hệ trước, trong mắt cũng lộ ra lộ ra vài phần hưng phấn chờ mong hiếm thấy.
Đại hội chiến bực này chưa từng có, phóng nhãn Côn Vân tu giới mấy ngàn năm gần đây, đều chưa từng thấy.
- Bẩm báo minh chủ cùng quân sư, Nhiếp sư huynh hắn còn chưa tới!
Nhạc Phong đứng ra, thấp giọng nói.
- Nhiếp Hàn không phải đã trở về liên minh rồi sao? Chẳng lẽ hắn không muốn tham dự trận chiến này?
Từ Huyền nhíu mày.
Đại quyết chiến cuối cùng thi đấu vẫn là các nhân vật đỉnh phong, như Nhiếp Hàn kiếm tu mạnh như vậy, đối với cục diện chiến đấu có ảnh hưởng rất lớn.
- Ta đã đến!
Một thanh âm nam tử hờ hững, không mang theo truyền đến.
Vừa nói xong, đại điện kim bích huy hoàng này bỗng dưng một phần u ám bị một cổ linh hồn tràn ngập yên diệt chi khí.
Nhiếp Hàn một thân lam sam, thân hình thẳng tắp, hai con ngươi như hai điểm chúc quang, quanh chỗ hiện thân băng lãnh tĩnh mịch, đen tối thêm vài phần.
Thời khắc hắn định thân, phảng phất trở thành trung tâm thế gian, gây chú ý ánh mắt của người ngoài, ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới so với bốn phía còn muốn hắc ám hơn.
- Còn có hai canh giờ, Trương Thiên Minh sẽ bao vây quốc đô, đồ sát toàn thành! Hiện giờ tu giả ra đầu hàng còn có thể miễn chết!
Trong liên minh phái ra đại lượng tu giả, hướng phụ cận quốc đô xuyên thẳng qua.
Tu giả Đông Phương gia cũng có ý đồ phản kích, nhưng bên ngoài vương đô hết thảy đều bị Trương Thiên Minh khống chế, hơi chút ngoi đầu lên lập tức lọt vào oanh sát vô tình.
Hai canh giờ cuối cùng, bên trong vương đô khủng hoảng tới cực điểm, thậm chí có không ít đệ tử tầng ngoài Đông Phương gia không hề có chiến ý, sinh lòng bại lui.
Đông Phương gia đã vô lực ước thúc đô thành khổng lồ, những tu giả kia vì mạng sống đã sợ hãi cực độ, lâm vào điên cuồng, trận pháp đô thành lần lượt xuất hiện lổ hổng, đám tu giả liền chen chúc mà trốn. Đến thời điểm nửa nén hương cuối cùng, "Ầm ầm" một tiếng thật lớn, cửa thành vương đô liền bị đánh vỡ, tu giả như thủy triều chạy ra.
Thời hạn vừa đến, Trương Thiên Minh cùng với tu giả thế lực khắp nơi đông nghịt một mảnh, bao vây vương đô!
Côn Vân vương đô, vô luận là bốn phía tường thành, hay đỉnh đầu, hoặc là lòng đất đều có tu giả khống chế.
Có thể nói, Đông Phương gia đã không còn bao nhiêu binh lực có thể dùng, còn lại chỉ là một ít đệ tử hạch tâm cùng nhân vật cao tầng.
Sở Đông phái người nghiêm khắc giam khống hướng đi Đông Phương gia trong thành, ít nhất không thể để cho hạch tâm cao tầng Đông Phương gia ở bên trong chạy ra một người.
Đến giờ khắc này, các nhân vật cao tầng cao tầng của Trương Thiên Minh không khỏi bội phục đối với trù tính mưu lược của Sở Đông.
Từ lúc bắt đầu công chiếm Cửu Khung trọng thành cơ hồ không uổng phí người nào, thông qua thế áp bách vô hình, bức Đông Phương gia đến tuyệt cảnh, cơ hồ có thể xưng là không chiến mà thắng!
- Ha ha ha. . . Rất có ý tứ, mọi người chờ xem kịch vui, xem Đông Phương gia bị diệt như thế nào a!
Tu giả tới xem náo nhiệt rất nhiều. Cũng không thiếu cừu nhân của Đông Phương gia, nghiến răng nghiến lợi:
- Chúng bạn xa lánh, Đông Phương gia, các ngươi rốt cục cũng có ngày hôm nay, ta nhất định phải tự tay chém giết mấy đệ tử Đông Phương gia các ngươi!
Cùng lúc đó, trong phủ đệ Đông Phương gia, nơi này vẫn còn gần ngàn hạch tâm đệ tử trấn thủ, kể cả nhân vật cao tầng, tu vi đại bộ phận đều đã ngoài Luyện Thần kỳ.
Trong phủ đệ, một tòa đại điện xa hoa huy hoàng, Đông Phương Quân, Đông Phương Quý, Đông Phương Bá, thái hoàng trưởng lão, bảy đại kim điện, toàn bộ tập hợp cùng một chỗ, tổng cộng kể cả hơn hai mươi vị cường giả đan đạo.
Trong đại điện, một mảnh áp lực âm úc, Đông Phương Quân sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Trong đó, Đông Phương Bá độc nhãn tử phát, toàn thân khô gầy cực kỳ, hiện ra một tầng ám kim chúc quang trạch, khuôn mặt thân thể ẩn ẩn lệch ra uốn éo, phát ra một cổ khí tức âm lệ bạo ngược, gần như vượt qua phạm trù nhân loại!
- Tiền bối, ngài hãy làm cho trót, nhất định phải giúp Đông Phương gia ta vượt qua một kiếp này!
Đông Phương Quân vẻ mặt cầu xin, hướng đại điện hẻo lánh khom người bái thật sâu.
Ngồi sau lưng thất đại kim điện vương, một thần bí nhân hắc bào mang ám kim diện cụ, một đôi đồng tử âm u vô quang, trống rỗng mà không hề cảm xúc.
- Vẫn còn cơ hội lật bàn cuối cùng!
Thân ảnh thần bí nhân hắc bào khô gầy thon dài, chậm rãi đứng lên, trên người phát ra một cổ khí tức cấm kị, làm cho tất cả mọi người trong đại điện không thở được.
Một khắc này, không gian phảng phất cứng lại, mấy người ở đây liền tồn tại cấp Nguyên Đan, cơ hồ cũng không có khí lực nhúc nhích.
Tu giả ở bên trong, kể cả thái hoàng trưởng lão, bọn người Dương Tiểu Thiến, đều sợ hãi đến mức tận cùng:
- Đông Phương gia còn ẩn nấp nhân vật đáng sợ như thế, tu vi hắn ít nhất cũng đã ngoài Nguyên Đan hậu kỳ, chẳng phải có thể phá vỡ chiến cuộc sao. . .
- Chẳng lẽ tiền bối ngài muốn đích thân ra tay!
Thấy thần bí nhân đứng lên, Đông Phương Quân cùng Đông Phương Quý vẻ mặt liền cuồng hỉ.
- Không! Ta không đếm xỉa đến mảnh đất thị phi này.
Thần bí nhân tay vẽ một cái, thất đại kim điện vương trước người, ngoại trừ Vô Song Điện Vương, còn lại sáu cái y bào huyết nhục yên diệt, hóa thành một đống bột ngân sắc bạch cốt, hút vào trong tay hắn, trong chớp mắt đã tan rã không thấy nữa.
Côn Vân vương dô tu giả đông nghịt, bồi hồi bốn phía đô thành cùng trên không.
Đại quân tu giả Trương Thiên Minh chậm rãi thẳng tiến, tỏ khắp một cổ khí tức khắc nghiệt dày đặc, chiến trường dần dần tĩnh mịch xuống.
Cho đến lúc này, liên minh cao tầng còn chưa có mệnh lệnh tiến công, tựa hồ muốn kéo dài vĩnh viễn như vậy.
Trung tâm hàng trăm hàng ngàn đủ loại nhân phi châu, lơ lửng một tòa đại điện.
Giờ phút này, trong đại điện hoàng kim, hội tụ hơn phân nửa cao tầng Trương Thiên Minh.
- Sắp xong rồi sao?
Từ Huyền ngồi ngay ngắn trên bảo tọa hoàng kim tối thượng, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh, nổi lên một tia ác liệt. Đến thời khắc mấu chốt này, hắn thân là một chưởng quyền minh chủ liên minh cao nhất, đều ẩn ẩn có chút cảm xúc, nội tâm cầm giữ không được.
- Hồi minh chủ, đại quyết chiến tướng cuối cùng đã tới. . ., có thể tiêu diệt Đông Phương gia, trở thành bá chủ Côn Vân hay không, hết thảy hôm nay sẽ công bố.
Sở Đông khuôn mặt tỉnh táo, hiện ra vài phần trịnh trọng.
Nét mặt của hắn cũng không thoải mái, dù là Trương Thiên Minh chiếm cứ ưu thế tuyệt đối không thể nghịch chuyển.
Thân là kỳ tài tiên diễn Côn Vân tu giới ngàn năm không có, đối với kết cục cuối cùng, hắn còn không cách nào hoàn toàn kết luận được, vẫn đang dự đoán có chút nhân tố không thể khống chế.
- Đại quyết chiến cuối cùng!
Tu giả cao tầng Trương Thiên Minh nguyên một đám sát quyền mài chưởng, nhiệt huyết sôi trào.
Mà ngay cả Đại trưởng lão thần gia cùng lão viện trưởng thế hệ trước, trong mắt cũng lộ ra lộ ra vài phần hưng phấn chờ mong hiếm thấy.
Đại hội chiến bực này chưa từng có, phóng nhãn Côn Vân tu giới mấy ngàn năm gần đây, đều chưa từng thấy.
- Bẩm báo minh chủ cùng quân sư, Nhiếp sư huynh hắn còn chưa tới!
Nhạc Phong đứng ra, thấp giọng nói.
- Nhiếp Hàn không phải đã trở về liên minh rồi sao? Chẳng lẽ hắn không muốn tham dự trận chiến này?
Từ Huyền nhíu mày.
Đại quyết chiến cuối cùng thi đấu vẫn là các nhân vật đỉnh phong, như Nhiếp Hàn kiếm tu mạnh như vậy, đối với cục diện chiến đấu có ảnh hưởng rất lớn.
- Ta đã đến!
Một thanh âm nam tử hờ hững, không mang theo truyền đến.
Vừa nói xong, đại điện kim bích huy hoàng này bỗng dưng một phần u ám bị một cổ linh hồn tràn ngập yên diệt chi khí.
Nhiếp Hàn một thân lam sam, thân hình thẳng tắp, hai con ngươi như hai điểm chúc quang, quanh chỗ hiện thân băng lãnh tĩnh mịch, đen tối thêm vài phần.
Thời khắc hắn định thân, phảng phất trở thành trung tâm thế gian, gây chú ý ánh mắt của người ngoài, ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới so với bốn phía còn muốn hắc ám hơn.