Vì đối phó người sáng lập kim điện, tài liệu linh hồn trong ký ức tinh hải đã tiêu hao tám chín thành! Đây chính là tích súc trong mấy năm qua rồi!
- Bất kể như thế nào, chúng ta liên thủ cùng nhau tiêu diệt Đông Phương gia, chẳng lẽ không phải?
Từ Huyền cũng không phủ nhận tác dụng cự đại của Nhiếp Hàn.
- Nếu như không có ngươi, sẽ không có Trương Thiên Minh. Đổ ước lúc trước, xem là ta thua, dựa theo đổ ước. . . Ta sẽ dốc cạn lực giúp ngươi đi hoàn thành một chuyện.
Trong giọng nói của Nhiếp Hàn lộ ra một loại chấp nhất kiên định không thể trái nghịch.
Từ Huyền không khỏi thở dài một hơi. . . Ở trình độ nào đó mà nói, Nhiếp Hàn cũng thua không oan, người chính thức chủ đạo tiêu diệt Đông Phương gia đích thật là Từ Huyền.
- Được rồi.
Từ Huyền hiểu rõ tính cách của Nhiếp Hàn, đành phải tạm thời đáp ứng. Dù sao chuyện này, đối với Từ Huyền chỉ có lợi mà không hại.
Có thể khiến cho một kiếm đạo kỳ tài ngàn năm khó gặp như Nhiếp Hàn hỗ trợ hoàn thành một chuyện, đây chính là người bên ngoài cầu còn không được.
Rất nhanh. . . Một đoàn người, từ từ đi về phía phế tích phủ đệ.
Ngoại trừ Từ Huyền Nhiếp Hàn, còn có bọn người Du Cầm, Nhạc Phong, Trương Phong.
Những người này, không ai không có thâm cừu đại hận với Đông Phương gia.
- Ta nhất định phải tự tay giết chết tên súc sinh Đông Phương Bá kia!
Trương Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu như không có sức bức ép của Đông Phương Bá. . . Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ ngày xưa cũng sẽ không tự vận mà vong.
Lúc này, Đông Phương Bá toàn thân quấn đầy băng bó, hấp hối nằm nguyên tại chỗ.
Chiến đấu lúc trước, hắn cơ hồ bị đánh cho phá thành mảnh nhỏ, có thể sống đến bây giờ, quả thật không dễ dàng.
Ở bên cạnh hắn, một vị nữ tử váy hồng xinh đẹp tú lệ đang dụng tâm chăm sóc thủ hộ Đông Phương Bá.
Nàng kia thoạt nhìn nhìn rất quen mắt, mặt trái xoan, trắng nõn tinh xảo, lông mi cong dài, xinh đẹp động lòng người.
- Không nghĩ tới, vào một khắc cuối cùng, còn một mực thủ hộ bên cạnh ngươi dĩ nhiên là nàng.
Độc nhãn ảm đạm vô quang của Đông Phương Bá hiếm thấy xẹt qua một tia ôn hòa, nhìn chằm chằm vào giai nhân gần trong gang tấc, thở dài:
- Nhiều năm như vậy, ngươi ở bên người, cẩn thận chăm sóc, mà ta lại vẫn hoài nghi, thậm chí ngược đãi ngươi. Sắp chết đến nơi, lúc này mới hoàn toàn hiểu ra, trong đời nếu có một vị nữ tử như vậy, ta sẽ lấy nàng làm chính thê, tướng mạo tư thủ.
Giờ khắc này, Đông Phương Bá tự biết khó thoát khỏi cái chết, vẻ ngang ngược kiêu ngạo bá đạo trong dĩ vãng, đã không còn tồn tại, nhìn qua cũng không hề chán ghét như vậy.
Dương Tiểu Thiến!
Mấy người có mặt đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nữ tử váy hồng ở bên cạnh Đông Phương Bá.
Vào thời khắc Đông Phương Bá bị thương, sắp tử vong đến nơi thì Dương Tiểu Thiến vẫn cận thận chăm sóc cho hắn.
Năm đó, Tinh Vũ Sơn nhất mạch bị diệt, đệ tử hai phái đều phần lớn thuộc về phía Trương thị gia tộc.
Trong đó Phong Vũ môn, chỉ có Dương Tiểu Thiến, phản bội, đầu nhập vào Đông Phương gia.
Từ Huyền sau khi trở về Côn Vân, đối với hiện trạng của Dương Tiểu Thiến, cũng biết đại khái.
Nghe nói, Dương Tiểu Thiến về sau trở thành thiếp của Đông Phương Bá, một mực trung thành và tận tâm, cũng nhận được trọng dụng tài bồi, hết thảy mạnh khỏe, hơn xa lúc trước.
Hôm nay xem xét, tin tức cũng không giả.
Cho đến giờ phút này, Dương Tiểu Thiến còn chăm sóc Đông Phương Bá như thế.
Trông thấy cao tầng Trương Thiên Minh hàng lâm, Dương Tiểu Thiến chậm rãi đứng dậy, trong mắt sáng mang theo một tia vui vẻ bình thản:
- Từ sư huynh, Nhiếp sư huynh, Du sư muội, Trương thiếu chủ... . . . Còn có Nhạc sữ huynh.
Con mắt đẹp của nàng trước tiên dừng ở trên người Từ Huyền thời gian tương đối dài, cuối cùng dừng lại trên mặt Nhạc Phong một chớp mắt, hiện ra vài phần hổ thẹn áy náy.
Từ Huyền đột nhiên phát hiện, Dương Tiểu Thiến giờ khắc này hoàn toàn nhìn không thấu.
Lúc mới đạp nhập tiên môn, hắn liền phát giác, đối phương có phần có tâm kế, mà lại có thể rất nhanh thích ứng với sinh hoạt ở tầng chót.
- Hi vọng chư vị, niệm tình xưa đáp ứng ta một yêu cầu.
Dương Tiểu Thiến lúm đồng tiền như hoa, lấy ra một thủy tinh lợi kiếm hàn quang um tùm, ngăn ở trước người Đông Phương Bá.
- Không được! Những người khác có thể cân nhắc, Đông Phương Bá tuyệt đối không thể tha thứ.
Trương Phong trảm kim đoạn thiết nói.
Dương Tiểu Thiến cũng không đáp, cắn răng, thủy tinh lợi kiếm trong tay bỗng dưng chuyển một cái đâm vào trái tim Đông Phương Bá.
PHỐC!
Máu tươi văng khắp nơi, Đông Phương Bá bị một kiếm xuyên tim!
- Ngươi...
Đông Phương Bá nhìn qua giai nhân gần trong gang tấc kia, thân thể rung động, khó có thể tin.
Bọn người Từ Huyền vẻ mặt kinh ngạc.
- Nếu không có ta chăm sóc Đông Phương Bá chỉ sợ kiên trì không đến bây giờ. Cho tới nay, ta đều có một nguyện vọng, đó chính là khiến Đông Phương Bá chính thức động tình với ta, sau đó... quay lại giết chết tên súc sinh này.
Trong đôi mắt Dương Tiểu Thiến lộ ra một tia huyết hồng, vẻ mặt tràn đầy hận ý khắc cốt minh tâm.
- Vì sao ngay cả ngươi cũng...
Đông Phương Bá vẻ mặt thống khổ giãy dụa, hắn đột nhiên phát hiện, mình sống trên thế giới này chính là một sự bi ai.
Trước khi chết, hắn vốn cho là, chính mình thấy rõ hết thảy.
Thế nhưng không đoán được ngay cả người một mực chăm sóc bên cạnh, nữ nhân bất ly bất khí sẽ ở vào một khắc cuối cùng phản bội mình.
Trươc khi chế, loại đau xót này hơn xa thống khổ của thân thể và sợ hãi đối với tử vong.
- Thế nhưng cho tới nay, ngươi đối với ta thân mang cảnh giác. Thẳng đến một khắc cuối cùng, ta rốt cục đã được như nguyện.
Dương Tiểu Thiến lộ ra một tia lộ vui vẻ sầu thảm.
Mọi người nghe vậy, trầm mặc một hồi.
Mọi người sinh ra thương cảm đối với Dương Tiểu Thiến đồng thời trong lòng phát lạnh.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
Dương Tiểu Thiến năm đó phản bội, đầu nhập vào Đông Phương gia, một mực trung thành và tận tâm đối với Đông Phương Bá, tìm mọi cách săn sóc chiếu cố, để tiêu trừ đi sự cảnh giác của đối phương và Đông Phương gia.
Mà tất cả, cuối cùng chỉ vì tìm được cơ hội để phản bội, cũng tự tay giết chết Đông Phương Bá.
Vào một khắc cuối cùng trước kia chết, Đông Phương Bá rốt cục cũng động tình với Dương tiểu Thiến, cảm thấy ôn hòa, dù chết cũng không đủ tiếc.
Thế nhưng mà, phản bối cuối cùng khiến lòng Đông Phương Bá triệt để nghiền nát.
Xùy~~ PHỐC PHỐC...
Dương Tiểu Thiến dùng thủy tinh lợi kiếm hung hăng điên cuồng chặt chém một hồi trên người Đông Phương Bá, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Năm đó thù diệt Phong Vũ môn, ta chưa bao giờ quên. Từ một khắc ngươi uy hiếp gia tộc của ta và phụ mẫu thân nhân thì ta đã có kế hoạch này. Hậu quả hôm nay đều là ngươi gieo gió gặt bão!
- Ah...
Đông Phương Bá trong tiếng kêu gào thảm thiệt liên tục, rốt cục khí tuyệt bỏ mình.
Một đời ác bá thiếu chủ Hoàng Long Linh Thành ngày xưa, cho đến hôm nay, rốt cục cũng chết dưới tay cừu gia, chết dưới nữ nhân phản bội mình.
Bọn người Từ Huyền chỉ yên lặng đứng nhìn, không nhúng tay vào.
Những năm này, tra tấn và ủy khuất mà Dương Tiểu Thiến phải chịu vượt qua bất luận kẻ nào.
- Bất kể như thế nào, chúng ta liên thủ cùng nhau tiêu diệt Đông Phương gia, chẳng lẽ không phải?
Từ Huyền cũng không phủ nhận tác dụng cự đại của Nhiếp Hàn.
- Nếu như không có ngươi, sẽ không có Trương Thiên Minh. Đổ ước lúc trước, xem là ta thua, dựa theo đổ ước. . . Ta sẽ dốc cạn lực giúp ngươi đi hoàn thành một chuyện.
Trong giọng nói của Nhiếp Hàn lộ ra một loại chấp nhất kiên định không thể trái nghịch.
Từ Huyền không khỏi thở dài một hơi. . . Ở trình độ nào đó mà nói, Nhiếp Hàn cũng thua không oan, người chính thức chủ đạo tiêu diệt Đông Phương gia đích thật là Từ Huyền.
- Được rồi.
Từ Huyền hiểu rõ tính cách của Nhiếp Hàn, đành phải tạm thời đáp ứng. Dù sao chuyện này, đối với Từ Huyền chỉ có lợi mà không hại.
Có thể khiến cho một kiếm đạo kỳ tài ngàn năm khó gặp như Nhiếp Hàn hỗ trợ hoàn thành một chuyện, đây chính là người bên ngoài cầu còn không được.
Rất nhanh. . . Một đoàn người, từ từ đi về phía phế tích phủ đệ.
Ngoại trừ Từ Huyền Nhiếp Hàn, còn có bọn người Du Cầm, Nhạc Phong, Trương Phong.
Những người này, không ai không có thâm cừu đại hận với Đông Phương gia.
- Ta nhất định phải tự tay giết chết tên súc sinh Đông Phương Bá kia!
Trương Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu như không có sức bức ép của Đông Phương Bá. . . Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ ngày xưa cũng sẽ không tự vận mà vong.
Lúc này, Đông Phương Bá toàn thân quấn đầy băng bó, hấp hối nằm nguyên tại chỗ.
Chiến đấu lúc trước, hắn cơ hồ bị đánh cho phá thành mảnh nhỏ, có thể sống đến bây giờ, quả thật không dễ dàng.
Ở bên cạnh hắn, một vị nữ tử váy hồng xinh đẹp tú lệ đang dụng tâm chăm sóc thủ hộ Đông Phương Bá.
Nàng kia thoạt nhìn nhìn rất quen mắt, mặt trái xoan, trắng nõn tinh xảo, lông mi cong dài, xinh đẹp động lòng người.
- Không nghĩ tới, vào một khắc cuối cùng, còn một mực thủ hộ bên cạnh ngươi dĩ nhiên là nàng.
Độc nhãn ảm đạm vô quang của Đông Phương Bá hiếm thấy xẹt qua một tia ôn hòa, nhìn chằm chằm vào giai nhân gần trong gang tấc, thở dài:
- Nhiều năm như vậy, ngươi ở bên người, cẩn thận chăm sóc, mà ta lại vẫn hoài nghi, thậm chí ngược đãi ngươi. Sắp chết đến nơi, lúc này mới hoàn toàn hiểu ra, trong đời nếu có một vị nữ tử như vậy, ta sẽ lấy nàng làm chính thê, tướng mạo tư thủ.
Giờ khắc này, Đông Phương Bá tự biết khó thoát khỏi cái chết, vẻ ngang ngược kiêu ngạo bá đạo trong dĩ vãng, đã không còn tồn tại, nhìn qua cũng không hề chán ghét như vậy.
Dương Tiểu Thiến!
Mấy người có mặt đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nữ tử váy hồng ở bên cạnh Đông Phương Bá.
Vào thời khắc Đông Phương Bá bị thương, sắp tử vong đến nơi thì Dương Tiểu Thiến vẫn cận thận chăm sóc cho hắn.
Năm đó, Tinh Vũ Sơn nhất mạch bị diệt, đệ tử hai phái đều phần lớn thuộc về phía Trương thị gia tộc.
Trong đó Phong Vũ môn, chỉ có Dương Tiểu Thiến, phản bội, đầu nhập vào Đông Phương gia.
Từ Huyền sau khi trở về Côn Vân, đối với hiện trạng của Dương Tiểu Thiến, cũng biết đại khái.
Nghe nói, Dương Tiểu Thiến về sau trở thành thiếp của Đông Phương Bá, một mực trung thành và tận tâm, cũng nhận được trọng dụng tài bồi, hết thảy mạnh khỏe, hơn xa lúc trước.
Hôm nay xem xét, tin tức cũng không giả.
Cho đến giờ phút này, Dương Tiểu Thiến còn chăm sóc Đông Phương Bá như thế.
Trông thấy cao tầng Trương Thiên Minh hàng lâm, Dương Tiểu Thiến chậm rãi đứng dậy, trong mắt sáng mang theo một tia vui vẻ bình thản:
- Từ sư huynh, Nhiếp sư huynh, Du sư muội, Trương thiếu chủ... . . . Còn có Nhạc sữ huynh.
Con mắt đẹp của nàng trước tiên dừng ở trên người Từ Huyền thời gian tương đối dài, cuối cùng dừng lại trên mặt Nhạc Phong một chớp mắt, hiện ra vài phần hổ thẹn áy náy.
Từ Huyền đột nhiên phát hiện, Dương Tiểu Thiến giờ khắc này hoàn toàn nhìn không thấu.
Lúc mới đạp nhập tiên môn, hắn liền phát giác, đối phương có phần có tâm kế, mà lại có thể rất nhanh thích ứng với sinh hoạt ở tầng chót.
- Hi vọng chư vị, niệm tình xưa đáp ứng ta một yêu cầu.
Dương Tiểu Thiến lúm đồng tiền như hoa, lấy ra một thủy tinh lợi kiếm hàn quang um tùm, ngăn ở trước người Đông Phương Bá.
- Không được! Những người khác có thể cân nhắc, Đông Phương Bá tuyệt đối không thể tha thứ.
Trương Phong trảm kim đoạn thiết nói.
Dương Tiểu Thiến cũng không đáp, cắn răng, thủy tinh lợi kiếm trong tay bỗng dưng chuyển một cái đâm vào trái tim Đông Phương Bá.
PHỐC!
Máu tươi văng khắp nơi, Đông Phương Bá bị một kiếm xuyên tim!
- Ngươi...
Đông Phương Bá nhìn qua giai nhân gần trong gang tấc kia, thân thể rung động, khó có thể tin.
Bọn người Từ Huyền vẻ mặt kinh ngạc.
- Nếu không có ta chăm sóc Đông Phương Bá chỉ sợ kiên trì không đến bây giờ. Cho tới nay, ta đều có một nguyện vọng, đó chính là khiến Đông Phương Bá chính thức động tình với ta, sau đó... quay lại giết chết tên súc sinh này.
Trong đôi mắt Dương Tiểu Thiến lộ ra một tia huyết hồng, vẻ mặt tràn đầy hận ý khắc cốt minh tâm.
- Vì sao ngay cả ngươi cũng...
Đông Phương Bá vẻ mặt thống khổ giãy dụa, hắn đột nhiên phát hiện, mình sống trên thế giới này chính là một sự bi ai.
Trước khi chết, hắn vốn cho là, chính mình thấy rõ hết thảy.
Thế nhưng không đoán được ngay cả người một mực chăm sóc bên cạnh, nữ nhân bất ly bất khí sẽ ở vào một khắc cuối cùng phản bội mình.
Trươc khi chế, loại đau xót này hơn xa thống khổ của thân thể và sợ hãi đối với tử vong.
- Thế nhưng cho tới nay, ngươi đối với ta thân mang cảnh giác. Thẳng đến một khắc cuối cùng, ta rốt cục đã được như nguyện.
Dương Tiểu Thiến lộ ra một tia lộ vui vẻ sầu thảm.
Mọi người nghe vậy, trầm mặc một hồi.
Mọi người sinh ra thương cảm đối với Dương Tiểu Thiến đồng thời trong lòng phát lạnh.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
Dương Tiểu Thiến năm đó phản bội, đầu nhập vào Đông Phương gia, một mực trung thành và tận tâm đối với Đông Phương Bá, tìm mọi cách săn sóc chiếu cố, để tiêu trừ đi sự cảnh giác của đối phương và Đông Phương gia.
Mà tất cả, cuối cùng chỉ vì tìm được cơ hội để phản bội, cũng tự tay giết chết Đông Phương Bá.
Vào một khắc cuối cùng trước kia chết, Đông Phương Bá rốt cục cũng động tình với Dương tiểu Thiến, cảm thấy ôn hòa, dù chết cũng không đủ tiếc.
Thế nhưng mà, phản bối cuối cùng khiến lòng Đông Phương Bá triệt để nghiền nát.
Xùy~~ PHỐC PHỐC...
Dương Tiểu Thiến dùng thủy tinh lợi kiếm hung hăng điên cuồng chặt chém một hồi trên người Đông Phương Bá, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Năm đó thù diệt Phong Vũ môn, ta chưa bao giờ quên. Từ một khắc ngươi uy hiếp gia tộc của ta và phụ mẫu thân nhân thì ta đã có kế hoạch này. Hậu quả hôm nay đều là ngươi gieo gió gặt bão!
- Ah...
Đông Phương Bá trong tiếng kêu gào thảm thiệt liên tục, rốt cục khí tuyệt bỏ mình.
Một đời ác bá thiếu chủ Hoàng Long Linh Thành ngày xưa, cho đến hôm nay, rốt cục cũng chết dưới tay cừu gia, chết dưới nữ nhân phản bội mình.
Bọn người Từ Huyền chỉ yên lặng đứng nhìn, không nhúng tay vào.
Những năm này, tra tấn và ủy khuất mà Dương Tiểu Thiến phải chịu vượt qua bất luận kẻ nào.