Nàng thiên sinh lệ chất, nhưng thời vận không tốt, tiến vào tiên môn bị Vạn Phúc Sơn tính toán. . . Vì sinh tồn nên mến nhau với Nhạc Phong, cuối cùng tông môn bị diệt, nàng vốn muốn báo thù, nhưng lại bị người khống chế phụ mẫu thân nhân...
- Tiểu Thiến!
Nhạc Phong hốc mắt một mảnh ướt át, thần sắc phức tạp, bi thống, hổ thẹn, tự trách...
Hắn đi vào bên cạnh Dương Tiểu Thiến, muốn vươn tay trấn an người yêu ngày xưa.
- Nhạc sư huynh, ta là một tên phản đồ, một rắn rết nữ nhân chính thức, ngươi thật sự chịu tha thứ cho ta sao?
Dương Tiểu Thiến tự giễu cười cười.
- Tất cả chuyện này đều cũng không phải là lỗi của ngươi, tin tưởng đồng môn ngày xưa đều sẽ tha thứ cho ngươi thôi.
Nhạc Phong bắt lấy tay của nàng, vẻ mặt bi thống và trìu mến.
- Cảm ơn.
Dương Tiểu Thiến tự nhiên cười nói, tươi đẹp như hoa, lại giãy giụa khoi tay Nhạc Phong:
- Ta nhìn thấu trần thế này, nhìn thấu lục đục với nhau trong cuộc sống, lòng đã mệt mỏi. Nếu như các ngươi không muốn giết tên địch nhân phản đồ là ta này, vậy thì ta sẽ thoát khỏi không môn, xuống tóc làm ni cô.
Giờ khắc này, trong mắt Dương Tiểu Thiến mang theo dáng tươi cười, nhưng lại một mảnh trong vắt, không có một tia sắc thái tình cảm.
Nhạc Phong nhìn nàng hồi lâu, cô gái trước mắt này, nụ cười đầy vẻ bình thản, cũng không úy kỵ sinh tử, cũng không thèm để ý đến tất cả trước mắt.
- Bảo trọng!
Nhạc Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
- Thả nàng đi!
Từ Huyền trầm mặc hồi lâu, rốt cục lên tiếng.
Theo hắn lên tiếng thì không còn người nào ngăn cản Dương Tiểu Thiến nữa.
Người của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa, Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Nhạc Phong, Du Cầm, đều yên lặng nhìn chăm chú Dương Tiểu Thiến rời đi.
Bóng hình xinh đẹp kia đi ra hơn mười bước, bỗng nhiên quay đầu, lúm đồng tiền như hoa, tươi đẹp như xuân, ánh mắt trong vắt không tạp chất, ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn Từ Huyền.
Trong một sát na ngoái đầu lại, Dương tiểu Thiến lại không bất cứ quải niệm gì, hóa thành một đạo độn quang màu xanh nhạt dung nhập về phái chân trời, ở phương hướng kia, phảng phất có thể nhìn thấy một đầu Hồ Điệp mỹ lệ, mềm rủ xuống thăng hoa.
Từ Huyền tâm thần chấn động, một ánh mắt vô cùng đơn giản kia, không có yêu, cũng không có hận, lại làm cho hắn hiểu rõ quá nhiều, thể ngộ quá nhiều, cái loại cảm giác này, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Dương Tiểu Thiến rời đi, khiến mấy người đi chuyến này đều thẫn thờ thở dài.
Cho đến ngày nay, ân oán trước kia, rốt cục có thể chấm dứt.
Mấy người Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Trương Phong, Nhạc Phong liếc mắt nhìn nhau, trên nét mặt đều có một nụ cười khổ.
Đông Phương Bá, là người mà mọi người đều hận thấu xương, muốn tự tay chém giết.
Nhưng cuối cùng, tự tay giết chết Đông Phương lại là Dương Tiểu Thiến, một nử tử đã bị xem nhẹ.
Sau nửa ngày, ánh mắt của mọi người chuyển di, rơi vào trên người một số cao tầng tàn dư của Đông Phương gia.
Những người này, lấy Đông Phương Quý cầm đầu, cơ bản đều trọng thương từng đống.
- Được làm vua thua làm giặc, nghĩ sai thì hỏng hết!
Đông Phương Quý ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chợt vẻ mặt bi thống và đắng chát, ánh mắt đảo qua bọn người Từ Huyền Nhiếp Hàn, trong lòng vô lực không hiểu, hít sâu một hơi:
- Từ Huyền! Các ngươi rất mạnh, rất mạnh, chúng ta thua tâm phục khẩu phục. Đông Phương gia năm đó tiêu diệt Tinh Vũ Sơn nhất mạch, cũng đã chôn xuống hậu quả rồi.
Tu giả Trương Thiên Minh cũng không tận lực khó xử những cừu gia cuối cùng này, giơ tay chém xuống, chém giết từng tên.
Bắt đầu từ hôm nay, Đông Phương gia ngày xưa một tay che trời ở Côn Vân tu giới đã triệt để biến thành một đoạn lịch sử.
Sở Đông nắm chặt thời gian, phân công đại quân, ổn định thế cục trong thủ đô.
Đông Phương gia bị diệt, trong đô thành về cơ bản không có thế lực tu giả nào phản kháng cả, toàn bộ cúi đầu xưng thần.
Tu giả Trương Thiên Minh cũng không có sơ sẩy, phái người đi thanh lý dư nghiệt tương quan các nơi.
Đương nhiên, một trận chiến cuối cùng này về cơ bản đã một mẻ hốt trọn đám cao tầng hạch tâm của Đông Phương gia rồi.
Bọn người Đông Phương Quân, Đông Phương Quý, Đông Phương Bá toàn bộ đã chết trong trận đại chiến này.
Mà ngay cả Thái Hoàng trưởng lão, đã chết trong hỗn chiến, bị Vô Song Điện Vương sau khi phụ thể chém giết.
Phóng mắt khắp Côn Vân tu giới hôm nay, không còn cường giả cấp Nguyên Đan nào là địch của Trương Thiên Minh nữa.
Sau đại chiến, cao tầng Trương Thiên Minh nhập trú hoàng cung.
Trước nửa tháng, Từ Huyền một mực tĩnh dưỡng khôi phục, một trận chiến này, thật sự tổn thương nguyên khí quá nặng nề, Du Cầm cũng thỉnh thoảng tới chăm sóc.
Từ ngày đó sau khi Từ Huyền vươn tay ôm Du sư muội, quan hệ giữa hai người đã trở nên càng thêm mẫn cảm và mập mờ.
Hình tượng thuần mỹ thanh lệ của Du sư muội ở sâu trong đáy lòng Từ Huyền một mực chiến giữ một vị trí, loại hảo cảm ưa thích này, mông lung không rõ. Nhưng một mặt khác, lúc ban ở trong tiên mô, tình cảm đối đãi muội muội cũng khó có thể bôi diệt.
Sau nửa tháng, Từ Huyền tinh khí no đủ, khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, cái này cũng là nhờ có Tuyết Vi và Du Cầm chăm sóc.
Trong một tháng này, Sở Đông triệu tập binh lực các nơi, chẳng những thành công khống chế đô thành thế lực phân bố phức tạp nhất, còn tiến thêm một bước khống chế toàn bộ Côn Vân Quốc.
Tứ đại trọng trong thành, Vân Yên trọng thành cuối cùng còn lại cũng thập phần thuận theo, thần phục với Trương Thiên Minh.
Kế tiếp, cao tầng cự đầu Trương Thiên Minh cùng một chỗ tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Người tham gia, kể cả Từ Huyền, Trương Phong, Nhiếp Hàn, Sở Đông, Thần gia Đại trưởng lão, lão viện trưởng.
Sở Đông trình bày đại khái thế cục hôm nay:
- Trải qua mấy năm cố gắng, chúng ta tiêu diệt Đông Phương gia, nhất thống Côn Vân. Phen đại chiến này, tuy rằng đã giảm tổn thương đến mức thấp nhất, không đến mức lưỡng bại câu thương, nhưng thực lực của bổn quốc cũng bị tụt lùi rất lớn. Tử Tiêu Quốc láng giềng kia chưa hẳn sẽ không thừa dịp hư mà vào. Theo tin tức mới nhất, khu vực phụ cận tự nhiên linh hồ giữa hai nước, gần hai năm, lục tục đồn trú mấy ngàn quân đội tu giả Tử Tiêu Quốc tu, cũng lục tục có trinh sát lẻ tẻ lẻn vào các nơi trong bổn quốc.
- Chúng ta nhất định phải làm tốt phòng bị, thời khắc chú ý tình huống Tử Tiêu Quốc, không thể bị bọn hắn đánh lén được.
Trương Phong Trịnh Nhiên nói.
Từ Huyền đột nhiên nhớ tới đổ ước ngày xưa vớii Tử Tiêu công chúa, trong mắt lệ mang lóe lên:
- Tử Tiêu Quốc chắc chắn sẽ không buông tha cho ngấp nghé đối với Côn Vân, giữa hai nước, tất nhiên không thể thiếu một trận chiến.
Sở Đông lại cười nói:
- Cách nghĩ của Minh chủ cũng giống ta, nhưng là trước đó, trong Côn Vân Quốc nhất thiết phải cao thấp thống nhất, mới có thể ngưng tụ lực lượng một phương cố thổ, cùng chống cự kẻ địch bên ngoài.
- Ý của ngươi là...
Thần gia Đại trưởng lão, trong mắt lóe lên tinh mang.
- Chúng ta muốn thành lập vương triều, quốc hiệu mới, đề cử quốc quân mới!
Sở Đông lời vừa nói ra, trong điện các bí mật, tĩnh mịch một cái chớp mắt.
Thành lập một vương triều hoàn toàn mới, chuyện này không phải chuyện đùa!
Rồi sau đó, mấy người bắt đầu nghị luận.
- Tiểu Thiến!
Nhạc Phong hốc mắt một mảnh ướt át, thần sắc phức tạp, bi thống, hổ thẹn, tự trách...
Hắn đi vào bên cạnh Dương Tiểu Thiến, muốn vươn tay trấn an người yêu ngày xưa.
- Nhạc sư huynh, ta là một tên phản đồ, một rắn rết nữ nhân chính thức, ngươi thật sự chịu tha thứ cho ta sao?
Dương Tiểu Thiến tự giễu cười cười.
- Tất cả chuyện này đều cũng không phải là lỗi của ngươi, tin tưởng đồng môn ngày xưa đều sẽ tha thứ cho ngươi thôi.
Nhạc Phong bắt lấy tay của nàng, vẻ mặt bi thống và trìu mến.
- Cảm ơn.
Dương Tiểu Thiến tự nhiên cười nói, tươi đẹp như hoa, lại giãy giụa khoi tay Nhạc Phong:
- Ta nhìn thấu trần thế này, nhìn thấu lục đục với nhau trong cuộc sống, lòng đã mệt mỏi. Nếu như các ngươi không muốn giết tên địch nhân phản đồ là ta này, vậy thì ta sẽ thoát khỏi không môn, xuống tóc làm ni cô.
Giờ khắc này, trong mắt Dương Tiểu Thiến mang theo dáng tươi cười, nhưng lại một mảnh trong vắt, không có một tia sắc thái tình cảm.
Nhạc Phong nhìn nàng hồi lâu, cô gái trước mắt này, nụ cười đầy vẻ bình thản, cũng không úy kỵ sinh tử, cũng không thèm để ý đến tất cả trước mắt.
- Bảo trọng!
Nhạc Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
- Thả nàng đi!
Từ Huyền trầm mặc hồi lâu, rốt cục lên tiếng.
Theo hắn lên tiếng thì không còn người nào ngăn cản Dương Tiểu Thiến nữa.
Người của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa, Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Nhạc Phong, Du Cầm, đều yên lặng nhìn chăm chú Dương Tiểu Thiến rời đi.
Bóng hình xinh đẹp kia đi ra hơn mười bước, bỗng nhiên quay đầu, lúm đồng tiền như hoa, tươi đẹp như xuân, ánh mắt trong vắt không tạp chất, ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn Từ Huyền.
Trong một sát na ngoái đầu lại, Dương tiểu Thiến lại không bất cứ quải niệm gì, hóa thành một đạo độn quang màu xanh nhạt dung nhập về phái chân trời, ở phương hướng kia, phảng phất có thể nhìn thấy một đầu Hồ Điệp mỹ lệ, mềm rủ xuống thăng hoa.
Từ Huyền tâm thần chấn động, một ánh mắt vô cùng đơn giản kia, không có yêu, cũng không có hận, lại làm cho hắn hiểu rõ quá nhiều, thể ngộ quá nhiều, cái loại cảm giác này, không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Dương Tiểu Thiến rời đi, khiến mấy người đi chuyến này đều thẫn thờ thở dài.
Cho đến ngày nay, ân oán trước kia, rốt cục có thể chấm dứt.
Mấy người Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Trương Phong, Nhạc Phong liếc mắt nhìn nhau, trên nét mặt đều có một nụ cười khổ.
Đông Phương Bá, là người mà mọi người đều hận thấu xương, muốn tự tay chém giết.
Nhưng cuối cùng, tự tay giết chết Đông Phương lại là Dương Tiểu Thiến, một nử tử đã bị xem nhẹ.
Sau nửa ngày, ánh mắt của mọi người chuyển di, rơi vào trên người một số cao tầng tàn dư của Đông Phương gia.
Những người này, lấy Đông Phương Quý cầm đầu, cơ bản đều trọng thương từng đống.
- Được làm vua thua làm giặc, nghĩ sai thì hỏng hết!
Đông Phương Quý ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chợt vẻ mặt bi thống và đắng chát, ánh mắt đảo qua bọn người Từ Huyền Nhiếp Hàn, trong lòng vô lực không hiểu, hít sâu một hơi:
- Từ Huyền! Các ngươi rất mạnh, rất mạnh, chúng ta thua tâm phục khẩu phục. Đông Phương gia năm đó tiêu diệt Tinh Vũ Sơn nhất mạch, cũng đã chôn xuống hậu quả rồi.
Tu giả Trương Thiên Minh cũng không tận lực khó xử những cừu gia cuối cùng này, giơ tay chém xuống, chém giết từng tên.
Bắt đầu từ hôm nay, Đông Phương gia ngày xưa một tay che trời ở Côn Vân tu giới đã triệt để biến thành một đoạn lịch sử.
Sở Đông nắm chặt thời gian, phân công đại quân, ổn định thế cục trong thủ đô.
Đông Phương gia bị diệt, trong đô thành về cơ bản không có thế lực tu giả nào phản kháng cả, toàn bộ cúi đầu xưng thần.
Tu giả Trương Thiên Minh cũng không có sơ sẩy, phái người đi thanh lý dư nghiệt tương quan các nơi.
Đương nhiên, một trận chiến cuối cùng này về cơ bản đã một mẻ hốt trọn đám cao tầng hạch tâm của Đông Phương gia rồi.
Bọn người Đông Phương Quân, Đông Phương Quý, Đông Phương Bá toàn bộ đã chết trong trận đại chiến này.
Mà ngay cả Thái Hoàng trưởng lão, đã chết trong hỗn chiến, bị Vô Song Điện Vương sau khi phụ thể chém giết.
Phóng mắt khắp Côn Vân tu giới hôm nay, không còn cường giả cấp Nguyên Đan nào là địch của Trương Thiên Minh nữa.
Sau đại chiến, cao tầng Trương Thiên Minh nhập trú hoàng cung.
Trước nửa tháng, Từ Huyền một mực tĩnh dưỡng khôi phục, một trận chiến này, thật sự tổn thương nguyên khí quá nặng nề, Du Cầm cũng thỉnh thoảng tới chăm sóc.
Từ ngày đó sau khi Từ Huyền vươn tay ôm Du sư muội, quan hệ giữa hai người đã trở nên càng thêm mẫn cảm và mập mờ.
Hình tượng thuần mỹ thanh lệ của Du sư muội ở sâu trong đáy lòng Từ Huyền một mực chiến giữ một vị trí, loại hảo cảm ưa thích này, mông lung không rõ. Nhưng một mặt khác, lúc ban ở trong tiên mô, tình cảm đối đãi muội muội cũng khó có thể bôi diệt.
Sau nửa tháng, Từ Huyền tinh khí no đủ, khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, cái này cũng là nhờ có Tuyết Vi và Du Cầm chăm sóc.
Trong một tháng này, Sở Đông triệu tập binh lực các nơi, chẳng những thành công khống chế đô thành thế lực phân bố phức tạp nhất, còn tiến thêm một bước khống chế toàn bộ Côn Vân Quốc.
Tứ đại trọng trong thành, Vân Yên trọng thành cuối cùng còn lại cũng thập phần thuận theo, thần phục với Trương Thiên Minh.
Kế tiếp, cao tầng cự đầu Trương Thiên Minh cùng một chỗ tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Người tham gia, kể cả Từ Huyền, Trương Phong, Nhiếp Hàn, Sở Đông, Thần gia Đại trưởng lão, lão viện trưởng.
Sở Đông trình bày đại khái thế cục hôm nay:
- Trải qua mấy năm cố gắng, chúng ta tiêu diệt Đông Phương gia, nhất thống Côn Vân. Phen đại chiến này, tuy rằng đã giảm tổn thương đến mức thấp nhất, không đến mức lưỡng bại câu thương, nhưng thực lực của bổn quốc cũng bị tụt lùi rất lớn. Tử Tiêu Quốc láng giềng kia chưa hẳn sẽ không thừa dịp hư mà vào. Theo tin tức mới nhất, khu vực phụ cận tự nhiên linh hồ giữa hai nước, gần hai năm, lục tục đồn trú mấy ngàn quân đội tu giả Tử Tiêu Quốc tu, cũng lục tục có trinh sát lẻ tẻ lẻn vào các nơi trong bổn quốc.
- Chúng ta nhất định phải làm tốt phòng bị, thời khắc chú ý tình huống Tử Tiêu Quốc, không thể bị bọn hắn đánh lén được.
Trương Phong Trịnh Nhiên nói.
Từ Huyền đột nhiên nhớ tới đổ ước ngày xưa vớii Tử Tiêu công chúa, trong mắt lệ mang lóe lên:
- Tử Tiêu Quốc chắc chắn sẽ không buông tha cho ngấp nghé đối với Côn Vân, giữa hai nước, tất nhiên không thể thiếu một trận chiến.
Sở Đông lại cười nói:
- Cách nghĩ của Minh chủ cũng giống ta, nhưng là trước đó, trong Côn Vân Quốc nhất thiết phải cao thấp thống nhất, mới có thể ngưng tụ lực lượng một phương cố thổ, cùng chống cự kẻ địch bên ngoài.
- Ý của ngươi là...
Thần gia Đại trưởng lão, trong mắt lóe lên tinh mang.
- Chúng ta muốn thành lập vương triều, quốc hiệu mới, đề cử quốc quân mới!
Sở Đông lời vừa nói ra, trong điện các bí mật, tĩnh mịch một cái chớp mắt.
Thành lập một vương triều hoàn toàn mới, chuyện này không phải chuyện đùa!
Rồi sau đó, mấy người bắt đầu nghị luận.