Thoáng chốc, một cổ khí tức vương giả cường đại bao phủ toàn bộ đại điện.
Tử Tiêu Quốc Quân một thân hoàng bào, dáng người trung đẳng, lộ vẻ mập mập, sắc mặt trang trọng, thần sắc cử chỉ đều có một cổ uy nghi của thượng vị giả.
Bản thân của hắn cũng cường giả Nguyên Đan sơ kỳ đỉnh phong, thực lực có lẽ còn hơn Lam phong Đại trưởng lão lúc trước.
- Kế tiếp, có một chuyện quyết định đến hưng suy tồn vong của Tử Tiêu Quốc
Tử Tiêu Quốc Quân trong mắt thần quang như đuốc, hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Tử Tiêu công chúa và quốc sư ở bên cạnh, lập tức vẻ mặt như nghĩ tới cái gì đó.
- Trước mắt, cao tầng của Tinh Phong quốc ước chừng mười mấy người, đều dừng hoàng cung trọng địa. Những người này, Từ Huyền, Sở Đông, Nhiếp Hàn, đều là nhân vật linh hồn chí cao vô thượng của Đế Quốc, đỉnh tiêm cường giả cả...
Tử Tiêu Quốc Quân nói đến đây, thanh âm dừng lại một chút, ánh mắt quét qua toàn trường, thản nhiên nói:
- Vấn đề hiện giờ là xử trí những người này như thế nào?
Lời vừa nói ra, trong đại điện lập tức yên tĩnh.
Xử trí?
Tử Tiêu công chúa biến sắc:
- Phụ vương, dựa theo thương nghị trước kia, chúng ta phải ký kết linnh hồn huyết khế với cao tầng Tinh Phong quốc...
- Linh hồn huyết khế?
Tử Tiêu Quốc Quân sắc mặt trầm xuống:
- Phỉ Nhi thân là hoàng tộc chi nữ ngươi thực nguyện ý để Tử Tiêu Quốc to như vậy thần phục một tiểu quốc láng giềng sao?
- Cái này. . . nhưng ước định trước kia của chúng ta...
Vân Phỉ nhi công chúa chưa nói được gì đã bị quốc quân nghiêm nghị đánh gãy:
- Đây chẳng qua ước định miệng giữa c á nhân ngươi và Tinh Phong quốc, lúc ấy chúng ta cũng không có ở đó.
Trong đại điện không ít cao tầng nhao nhao gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy! Đường đường Tử Tiêu đại quốc, sao có thể phụ thuộc vào một tiểu quốc được?
- Hôm nay Tử Tiêu Quốc nguy cơ đã hóa giải, ước định miệng giữa công chúa và bọn họ, không cần để ý, việc này có thể bàn bạc kỹ hơn.
Đại bộ phận người, đều đồng ý với cách nhìn của quốc quân.
Vân Phỉ nhi sắc mặt trở nên trắng, chân tay luống cuống.
Nàng minh bạch, lấy phận con gái của mình, rất khó có thể làm trái quyết ý của phụ vương, vội vàng quăng ánh mắt cầu trợ về phía quốc sư.
Trong mắt Tử Tiêu Quốc Sư hiện lên một tia bi ai, bất động thanh sắc nói:
- Xin hỏi quốc quân định đối đãi những người này như thế nào?
Quốc sư lên tiếng, trên trận lập tức yên tĩnh.
Thần phận quốc sư ở Tử Tiêu Quốc quốc cao thượng siêu nhiên, nhiều khi có thể nghi vấn quyết ý của quốc quân, cũng là một trong rất ít nhân vật có thể khiến quốc quân kiêng kị.
Tử Tiêu Quốc Quân sắc mặt dừng một chút lại cười nói:
- Ngày nay, bên trong vương đô có hơn mười vạn tu giả đại quân trấn thủ, Nguyên Đan cường giả năm sáu vị, Ngưng Đan cường giả hơn mấy chục người, càng có trận pháp cường đại hỗ trợ. Tinh Phong quốc kia chỉ có mười mấy người lại dám xâm nhập trọng địa bên ta, đúng là sai lầm lớn nhất!
- Phụ vương, ngươi không thể làm như vậy!
Vân Phỉ Nhi lắc đầu liên tục, trong mắt phượng lộ ra lo lắng và lo nghĩ thật sâu.
- Quốc quân thánh minh! Chỉ cần lưu lại những người này, sau đó dùng thế lực bắt ép Tinh Phong quốc!
Một gã Nguyên Đan lão quái gật đầu tán thành.
- Quốc quân thực định làm như vậy sao?
Tử Tiêu Quốc Sư có chút nheo lại mắt đoán.
Tử Tiêu Quốc quân cười một tiếng dài:
- Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, tam đại nhân vật linh hồn này ít nhất phải trảm giết một người lập uy, tạm giam những người còn lại ký kết linh hồn huyết khế với chúng ta. Từ đó về sau, Tinh Phong quốc sẽ trở thành nước phụ thuộc của Tử Tiêu Quốc ta. . .
- Kế này rất hay! Dùng kỳ nhân chi đạo, hoàn trị một thân chi thân.
Trong đại điện một hồi oanh động, ngay cả đại bộ phận cao tầng do dự trước kia cũng đều cực lực đồng ý.
Kế sách của Tử Tiêu Quốc quân một khi thành công sẽ sinh ra được biến hóa nghiêng trời lệch đất ngay.
Tất cả mọi người trong đại điện kinh hỉ trầm trồ khen ngời, còn Tử Tiêu Quốc Sư và công chúa cùng số ít người cũng không lạc quan gì với chuyện này lắm.
Ngày xưa, hai người đi qua Tinh Phong quốc một lần, cũng đã trải qua sự tẩy lễ của cấm kị tiên pháp Di Thiên Hải Khiếu kia.
- Theo tin tức tin cậy, bọn người Mộ Dung Thường trong thời gian cực ngắn bị đỉnh tiêm cường giả của Tinh Phong quốc đánh bại: Mộ Dung Thường bị đánh chết, thậm chí ngay cả đỉnh tiêm thiên tài của Tam Dương Thập Tông cũng phải chạy trối chết... Lúc này cách nhiều năm như vậy, thực lực của bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn đều đã đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng nổi, mọi người ở đây sợ rằng không có ai có thể chính diện chiến thắng được.
Tử Tiêu Quốc Sư thình lình lên tiếng giội một gáo nước lạnh.
Trong đại điện, lại yên tĩnh.
Quốc quân ánh mắt lập loè, trên mặt trầm ngâm, nhíu mày, hiển nhiên không chịu đơn giản buông tha cho.
Sau một lát, một vị Nguyên Đan lão quái cười nói:
- Quốc sư lời ấy sai rồi, bọn người Từ Huyền không lâu trước vừa trải qua một hồi đại chiến, tất có hao tổn. Đối phương hơn mười người, giờ phút này đã bị khốn trong vương cung, có chạy đằng trời. Mà số lượng cường giả Nguyên Đan bên ta lại có năm sáu người, đan đạo cường giả khác cũng chừng 50~60 người, cộng thêm hơn mười vạn đại quân, bố trí xuống thiên la địa võng, cơ hội thành công chí ít có bảy tám phần!
- Thay vì làm nước phụ thuộc, còn không bằng thề sống chết liều mạng!
Một vị võ tu Nguyên Đan khác trong mắt lóe lên lệ quang.
Tử Tiêu Quốc quân bỗng nhiên đứng lên, trên người dâng lên chiến ý cường đại, hít sâu một hơi, phấn chấn nói:
- Đây là một trận chiến liên quan đến tồn vong của Tử Tiêu Quốc, tuy có chút phong hiểm, nhưng chư vị trên trận không có bao nhiêu người nguyện ý để Tử Tiêu phụ thuộc vào một tiểu quốc. Kế này một khi thành công, Tử Tiêu liền có thể từ thâm uyên trở về vân đoan rồi!
Quốc quân vung cánh tay hô lên, phân đông đan đạo cường giả bên dưới đều nhiệt huyết phấn chấn, chiến ý lăng tiêu!
Dưới ưu thế nhân số tuyệt đối, không có người nào cho rằng kế hoạch này là xa vời cả.
- Quốc quân!
Tử Tiêu Quốc Sư quát lạnh một tiếng, trong đại điện như sấm quanh quẩn giữa mùa xuân.
Khí tức cường đại của Nguyên Đan trung kỳ khiến tâm thần mọi người trong toàn trường phải run lên.
- Quốc sư, đây là cơ hội nghịch chuyển duy nhất của Tử Tiêu Quốc. . .
Tử Tiêu Quốc quân chau mày, trên mặt rõ ràng có chút không vui.
Không ít đan đạo cao tầng, trong ánh mắt cũng sinh ra vài phần nghi vấn và không thoải mái.
Quốc sư trên mặt cười lạnh và trào phúng:
- Chẳng lẽ quốc quân đã quên trận cấm kị tiên pháp năm đó sao, hơn mười vạn đại quân, trong khoảng khắc, tan thành mây khói.
Lập tức, mọi người trong đại điện trong lòng mát lạnh.
Bất quá vào lúc này, Tử Tiêu công chúa sắc mặt phức tạp đi tới:
- Báo phụ vương, về cấm kị tiên pháp. . .
Tử Tiêu hoàng cung, trong một tòa đại điện khác.
Mười mấy người Từ Huyền không đếm xỉa tới nói đám quan viên đang nói các loại chuyện râu ria.
Gần nửa canh giờ qua đi, cao tầng Tử Tiêu Quốc cũng không có bất kỳ đáp lại nào.
Tử Tiêu Quốc Quân một thân hoàng bào, dáng người trung đẳng, lộ vẻ mập mập, sắc mặt trang trọng, thần sắc cử chỉ đều có một cổ uy nghi của thượng vị giả.
Bản thân của hắn cũng cường giả Nguyên Đan sơ kỳ đỉnh phong, thực lực có lẽ còn hơn Lam phong Đại trưởng lão lúc trước.
- Kế tiếp, có một chuyện quyết định đến hưng suy tồn vong của Tử Tiêu Quốc
Tử Tiêu Quốc Quân trong mắt thần quang như đuốc, hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Tử Tiêu công chúa và quốc sư ở bên cạnh, lập tức vẻ mặt như nghĩ tới cái gì đó.
- Trước mắt, cao tầng của Tinh Phong quốc ước chừng mười mấy người, đều dừng hoàng cung trọng địa. Những người này, Từ Huyền, Sở Đông, Nhiếp Hàn, đều là nhân vật linh hồn chí cao vô thượng của Đế Quốc, đỉnh tiêm cường giả cả...
Tử Tiêu Quốc Quân nói đến đây, thanh âm dừng lại một chút, ánh mắt quét qua toàn trường, thản nhiên nói:
- Vấn đề hiện giờ là xử trí những người này như thế nào?
Lời vừa nói ra, trong đại điện lập tức yên tĩnh.
Xử trí?
Tử Tiêu công chúa biến sắc:
- Phụ vương, dựa theo thương nghị trước kia, chúng ta phải ký kết linnh hồn huyết khế với cao tầng Tinh Phong quốc...
- Linh hồn huyết khế?
Tử Tiêu Quốc Quân sắc mặt trầm xuống:
- Phỉ Nhi thân là hoàng tộc chi nữ ngươi thực nguyện ý để Tử Tiêu Quốc to như vậy thần phục một tiểu quốc láng giềng sao?
- Cái này. . . nhưng ước định trước kia của chúng ta...
Vân Phỉ nhi công chúa chưa nói được gì đã bị quốc quân nghiêm nghị đánh gãy:
- Đây chẳng qua ước định miệng giữa c á nhân ngươi và Tinh Phong quốc, lúc ấy chúng ta cũng không có ở đó.
Trong đại điện không ít cao tầng nhao nhao gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy! Đường đường Tử Tiêu đại quốc, sao có thể phụ thuộc vào một tiểu quốc được?
- Hôm nay Tử Tiêu Quốc nguy cơ đã hóa giải, ước định miệng giữa công chúa và bọn họ, không cần để ý, việc này có thể bàn bạc kỹ hơn.
Đại bộ phận người, đều đồng ý với cách nhìn của quốc quân.
Vân Phỉ nhi sắc mặt trở nên trắng, chân tay luống cuống.
Nàng minh bạch, lấy phận con gái của mình, rất khó có thể làm trái quyết ý của phụ vương, vội vàng quăng ánh mắt cầu trợ về phía quốc sư.
Trong mắt Tử Tiêu Quốc Sư hiện lên một tia bi ai, bất động thanh sắc nói:
- Xin hỏi quốc quân định đối đãi những người này như thế nào?
Quốc sư lên tiếng, trên trận lập tức yên tĩnh.
Thần phận quốc sư ở Tử Tiêu Quốc quốc cao thượng siêu nhiên, nhiều khi có thể nghi vấn quyết ý của quốc quân, cũng là một trong rất ít nhân vật có thể khiến quốc quân kiêng kị.
Tử Tiêu Quốc Quân sắc mặt dừng một chút lại cười nói:
- Ngày nay, bên trong vương đô có hơn mười vạn tu giả đại quân trấn thủ, Nguyên Đan cường giả năm sáu vị, Ngưng Đan cường giả hơn mấy chục người, càng có trận pháp cường đại hỗ trợ. Tinh Phong quốc kia chỉ có mười mấy người lại dám xâm nhập trọng địa bên ta, đúng là sai lầm lớn nhất!
- Phụ vương, ngươi không thể làm như vậy!
Vân Phỉ Nhi lắc đầu liên tục, trong mắt phượng lộ ra lo lắng và lo nghĩ thật sâu.
- Quốc quân thánh minh! Chỉ cần lưu lại những người này, sau đó dùng thế lực bắt ép Tinh Phong quốc!
Một gã Nguyên Đan lão quái gật đầu tán thành.
- Quốc quân thực định làm như vậy sao?
Tử Tiêu Quốc Sư có chút nheo lại mắt đoán.
Tử Tiêu Quốc quân cười một tiếng dài:
- Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, tam đại nhân vật linh hồn này ít nhất phải trảm giết một người lập uy, tạm giam những người còn lại ký kết linh hồn huyết khế với chúng ta. Từ đó về sau, Tinh Phong quốc sẽ trở thành nước phụ thuộc của Tử Tiêu Quốc ta. . .
- Kế này rất hay! Dùng kỳ nhân chi đạo, hoàn trị một thân chi thân.
Trong đại điện một hồi oanh động, ngay cả đại bộ phận cao tầng do dự trước kia cũng đều cực lực đồng ý.
Kế sách của Tử Tiêu Quốc quân một khi thành công sẽ sinh ra được biến hóa nghiêng trời lệch đất ngay.
Tất cả mọi người trong đại điện kinh hỉ trầm trồ khen ngời, còn Tử Tiêu Quốc Sư và công chúa cùng số ít người cũng không lạc quan gì với chuyện này lắm.
Ngày xưa, hai người đi qua Tinh Phong quốc một lần, cũng đã trải qua sự tẩy lễ của cấm kị tiên pháp Di Thiên Hải Khiếu kia.
- Theo tin tức tin cậy, bọn người Mộ Dung Thường trong thời gian cực ngắn bị đỉnh tiêm cường giả của Tinh Phong quốc đánh bại: Mộ Dung Thường bị đánh chết, thậm chí ngay cả đỉnh tiêm thiên tài của Tam Dương Thập Tông cũng phải chạy trối chết... Lúc này cách nhiều năm như vậy, thực lực của bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn đều đã đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng nổi, mọi người ở đây sợ rằng không có ai có thể chính diện chiến thắng được.
Tử Tiêu Quốc Sư thình lình lên tiếng giội một gáo nước lạnh.
Trong đại điện, lại yên tĩnh.
Quốc quân ánh mắt lập loè, trên mặt trầm ngâm, nhíu mày, hiển nhiên không chịu đơn giản buông tha cho.
Sau một lát, một vị Nguyên Đan lão quái cười nói:
- Quốc sư lời ấy sai rồi, bọn người Từ Huyền không lâu trước vừa trải qua một hồi đại chiến, tất có hao tổn. Đối phương hơn mười người, giờ phút này đã bị khốn trong vương cung, có chạy đằng trời. Mà số lượng cường giả Nguyên Đan bên ta lại có năm sáu người, đan đạo cường giả khác cũng chừng 50~60 người, cộng thêm hơn mười vạn đại quân, bố trí xuống thiên la địa võng, cơ hội thành công chí ít có bảy tám phần!
- Thay vì làm nước phụ thuộc, còn không bằng thề sống chết liều mạng!
Một vị võ tu Nguyên Đan khác trong mắt lóe lên lệ quang.
Tử Tiêu Quốc quân bỗng nhiên đứng lên, trên người dâng lên chiến ý cường đại, hít sâu một hơi, phấn chấn nói:
- Đây là một trận chiến liên quan đến tồn vong của Tử Tiêu Quốc, tuy có chút phong hiểm, nhưng chư vị trên trận không có bao nhiêu người nguyện ý để Tử Tiêu phụ thuộc vào một tiểu quốc. Kế này một khi thành công, Tử Tiêu liền có thể từ thâm uyên trở về vân đoan rồi!
Quốc quân vung cánh tay hô lên, phân đông đan đạo cường giả bên dưới đều nhiệt huyết phấn chấn, chiến ý lăng tiêu!
Dưới ưu thế nhân số tuyệt đối, không có người nào cho rằng kế hoạch này là xa vời cả.
- Quốc quân!
Tử Tiêu Quốc Sư quát lạnh một tiếng, trong đại điện như sấm quanh quẩn giữa mùa xuân.
Khí tức cường đại của Nguyên Đan trung kỳ khiến tâm thần mọi người trong toàn trường phải run lên.
- Quốc sư, đây là cơ hội nghịch chuyển duy nhất của Tử Tiêu Quốc. . .
Tử Tiêu Quốc quân chau mày, trên mặt rõ ràng có chút không vui.
Không ít đan đạo cao tầng, trong ánh mắt cũng sinh ra vài phần nghi vấn và không thoải mái.
Quốc sư trên mặt cười lạnh và trào phúng:
- Chẳng lẽ quốc quân đã quên trận cấm kị tiên pháp năm đó sao, hơn mười vạn đại quân, trong khoảng khắc, tan thành mây khói.
Lập tức, mọi người trong đại điện trong lòng mát lạnh.
Bất quá vào lúc này, Tử Tiêu công chúa sắc mặt phức tạp đi tới:
- Báo phụ vương, về cấm kị tiên pháp. . .
Tử Tiêu hoàng cung, trong một tòa đại điện khác.
Mười mấy người Từ Huyền không đếm xỉa tới nói đám quan viên đang nói các loại chuyện râu ria.
Gần nửa canh giờ qua đi, cao tầng Tử Tiêu Quốc cũng không có bất kỳ đáp lại nào.