Mọi người dùng thần thức trao đổi với nhau, mặc kệ mấy tên quan viên. Đến cuối cùng, mấy tên tu giả thấp kém xám xịt rời đi.
- Xem ra Tử Tiêu Quốc thật đúng là có ý định không chính đáng rồi.
Sở Đông bình thản không có gì lạ nói.
Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông tam đại Nguyên đan, ngược lại rất khoan thai tự nhiên.
Nhưng cường giả Ngưng Đan khác lại có chút tâm thần bất định bất an.
Dù sao mọi người thân ở hoàng cung trọng địa Tử Tiêu Quốc, bốn phía phòng giữ sâm nghiêm, trận pháp cấm chế trùng trùng điệp điệp.
- Không đạt được mục đích, chúng ta sẽ không đi, tối đa cho Tử Tiêu Quốc thời gian nửa ngày để cân nhắc. Không ai có thể lừa gạt lợi dụng chúng ta cả, cho dù là một quốc gia cũng thế.
Trên mặt Từ Huyền ẩn ẩn hiển hiện hàn ý.
Chính vào lúc này, bốn phía đại điện truyền đến vô số tiếng xé gió.
XIU.... XIU... XÍU... UU! Hơn mười cổ khí tức của cường giả đan đạo từ bốn phương tám hướng truyền đến, vây quanh cả tòa đại điện này vào trong.
Giữa không trung đại điện, càng bồi hồi lấy sáu gã cường giả Nguyên Đan.
Ngoài ra, trong phạm vi vài dặm, hàng trăm hàng ngàn cường giả luyện thần kỳ dưới sự chủ đạo của cường giả đan đạo, tổ chức lên phòng ngự đại trận.
Mà trong phạm vi mười dặm, càng có mấy vạn tu giả, rậm rạp chằng chịt, đông nghịt vây quanh bên này lại.
- Tử Tiêu Quốc cũng dám động thủ!
Bọn người Từ Huyền trong đại điện đứng thẳng người lên.
Phanh ầm ầm...
Ngay tại sát na tiếp theo, thiên vạn đạo hào quang rực rỡ tươi đẹp trùng kích mà đến, khiến đại điện chỗ mọi người đứng, kể cả cấm chế của nó đều trở nên nát bấy.
Mười mấy người Tinh Phong quốc lập tức làm thành đoàn, ngăn trở một vòng công kích phô thiên cái địa của cả biển người.
- Tu giả Tinh Phong quốc, các ngươi đã bị bao vây!
Tiếng hét to đến từ võ tu Nguyên Đan của Tử Tiêu Quốc, bốn phía bọn người Từ Huyền nổi lơ lửng năm sáu tên Nguyên Đan lão quái, lấy Tử Tiêu Quốc quân và quốc sư cầm đầu.
Lục đại Nguyên Đan, nhìn chằm chằm, chỉ có Tử Tiêu Quốc Sư, khóe miệng hơi nổi lên một tia đắng chát.
- Tử Tiêu Quốc Quân, các ngươi thực muốn động thủ sao?
Từ Huyền vẻ mặt hàn ý, trong mắt sát cơ thoáng hiện.
- Ha ha, vậy thì phải xem thái độ quý quốc ra sao rồi!
Tử Tiêu Quốc Quân khẽ cười một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Từ Huyền, một cổ uy áp cường đại vọt tới:
- Ngươi không cần dùng Cấm kị tiên pháp để uy hiếp bổn quân. Nếu như không nhớ lầm thì vị nữ bộc bên cạnh ngươi kia còn ở lại Tinh Phong quốc đô, cách xa nhau hơn hai mươi vạn dặm.
Từ Huyền nghe vậy, hơi có vẻ kinh ngạc, Tử Tiêu Quốc quân làm sao biết Tuyết Vi không theo mình đến?
Bỗng dưng, hắn xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Tử Tiêu công chúa trong đám người, nàng mặt mũi tràn đầy áy náy, không dám đối mặt với Từ Huyền.
Vân Phỉ Nhi công chúa bàn tay như ngọc nắm chặt lấy váy, thân thể mềm mại có chút run rẩy, trong đôi mắt chớp động lệ quang, cúi đầu xuống, nỉ non nói:
- Từ đại ca. . . Phỉ Nhi thực xin lỗi ngươi, nhưng ta là công chúa của Tử Tiêu, con gái phụ vương...
Nguyên lai, Tử Tiêu công chúa cùng theo quay lại đây, nên đối với tình huống Tinh Phong quốc cũng có biết một hai.
- Thì tính sao, quý quốc có tính toán gì không?
Sở Đông không chút sợ hãi nói.
Ánh mắt Từ Huyền thu lại từ trên người Vân Phỉ Nhi, trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Đối với phản ứng của bọn người Từ Huyền, đám cao tần Tử Tiêu Quốc Quân đều thầm giật mình.
Dưới tình huống gần như tuyệt cảnh này, tam đại cự đầu Tinh Phong quốc lại vẫn không sợ hãi, ngược lại những cường giả Ngưng Đan còn lại đều thất kinh.
Chẳng lẽ ngoại trừ cấm kị tiên pháp bên ngoài, bọn hắn còn có những thứ khác dựa vào?
- Ha ha lạnh. . . , như thế nào? Bổn quốc quân cho các ngươi một lựa chọn, ở chỗ này lập linh hồn huyết khế, từ đó về sau, Tinh Phong quốc trở thành nước phụ thuộc của Tử Tiêu, trợ giúp Tử Tiêu đánh bại hai đại địch quốc Vân Hoa và Lam Phong. Nếu không, bọn ngươi sẽ toàn bộ vẫn lạc ở đây!
Tử Tiêu Quốc Quân ngửa mặt lên trời cười dài nói.
Vừa mới nói xong, bốn phía hơn mười Ngưng Đan cường giả, kể cả Nguyên Đan lão quái đều nhao nhao tế ra pháp bảo.
Tử Tiêu Quốc mấy đại Nguyên đan cùng nhau tụ lực.
Một khu vực không gian yên lặng đến đáng sợ, rất nhiều người đều ngừng hô hấp lại, chờ đợi sự lựa chọn của cao tầng Tinh Phong quốc.
Giờ khắc này, hơn mười người Tinh Phong quốc lâm vào vòng vây trùng điệp.
Trong Tử Tiêu vương cung, hơn mười vạn đại quân tu giả, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lấy quốc quân cầm đầu, lục đại Nguyên Đan cường giả, hơn mấy chục vị Ngưng Đan cao nhân, hơn một ngàn luyện thần cường giả, trận pháp sáng rọi đủ loại màu sắc bao phủ phạm vi vài dặm.
Chỉ cần ra lệnh một tiếng, vô số tu giả này sẽ phát động công kích, coi như một tòa núi lớn, một tòa tiểu thành trấn, cũng có thể trong khoảnh khắc bị san thành bình địa.
Dưới đại thế ngập trời kia, mười mấy người Tinh Phong quốc lại lộ ra nhỏ bé như thế, dù cho có những nhân vật đỉnh phong như thần thoại như bọn Từ Huyền, Nhiếp Hàn thì cũng vậy.
Ngưng Đan cường giả có mặt ở đây của Tinh Phong quốc, như bọn người Đổng Băng Vân sắc mặt đều tái nhợt, bị cổ khí thế kia áp bách cho khó có thể thở dốc được.
Một khi Tử Tiêu Quốc động thủ, nếu như không có kỳ tích phát sinh, chờ đợi chúng Ngưng Đan chỉ sợ chỉ có cái chết.
Ánh mắt Đổng Băng Vân vô thức chuyển qua trên người nam nhân anh tuấn đứng trước mặt, hoặc là nói xưng hô "Chủ nhân" càng chính xác hơn.
Trong nội tâm nàng cũng không tuyệt vọng cực độ, ngược lại có một tia chờ mong không hiểu.
Từ khi trở về Côn Vân, nam từ này lại một lần nữa nghịch chuyển, sáng lập lần lượt kỳ tích, hoàn thành chuyện nguyên một đám thường nhân không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí ngay cả mình, cũng rơi vào tay giặc, trở thành nữ bộc thị thiếp của người này....
Trên thực tế, một phương Tử Tiêu Quốc, ánh mắt của chúng cao tầng phần lớn dừng lại trên người Từ Huyền ở vị trí trung tâm.
Cao tầng Tử Tiêu Quốc đều biết rõ, ở Tinh Phong quốc, có một nhân vật như vậy, được gọi là Thần Thoại Vô Địch, hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì không làm được, từ khi kỳ tích quật khởi đến nay, chưa bao giờ thất bại lần nào cả.
Mà ngay cả Tử Tiêu Quốc Sư ngày xưa cũng đã từng bị tổn thất nặng trong tay người này, hơn mười vạn đại quân bị chôn vùi.
Hôm nay, Thần Thoại kia có bị phá vỡ không?
- Tử Tiêu Quốc, quốc quân, quốc sư, công chúa... Các ngươi xác định biết mình đang làm gì chứ?
Từ Huyền bị chúng cường giả tập trung, rốt cục lên tiếng, ngữ khí bằng phẳng, thanh âm gần như nhu hòa.
Nhưng càng như vậy, càng là khiến người bất an không hiểu.
Trong đó lấy Tử Tiêu Quốc Sư và Vân Phỉ nhi công chúa là có cảm giác mãnh liệt nhất.
Vân Phỉ nhi thần sắc phức tạp, trong mắt lộ ra sầu lo, nhìn về phía thanh niên đang đứng chắp tay kia, trong nội tâm tâm thần bất định.
Dưới sự bao vây của hơn mười vạn tu giả đại quân, vô số cường giả, đối phương còn có thể bình tĩnh. Trái lại Vân Phỉ nhi, trong lòng không có nửa điểm tin tưởng và nắm chắc.
- Xem ra Tử Tiêu Quốc thật đúng là có ý định không chính đáng rồi.
Sở Đông bình thản không có gì lạ nói.
Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông tam đại Nguyên đan, ngược lại rất khoan thai tự nhiên.
Nhưng cường giả Ngưng Đan khác lại có chút tâm thần bất định bất an.
Dù sao mọi người thân ở hoàng cung trọng địa Tử Tiêu Quốc, bốn phía phòng giữ sâm nghiêm, trận pháp cấm chế trùng trùng điệp điệp.
- Không đạt được mục đích, chúng ta sẽ không đi, tối đa cho Tử Tiêu Quốc thời gian nửa ngày để cân nhắc. Không ai có thể lừa gạt lợi dụng chúng ta cả, cho dù là một quốc gia cũng thế.
Trên mặt Từ Huyền ẩn ẩn hiển hiện hàn ý.
Chính vào lúc này, bốn phía đại điện truyền đến vô số tiếng xé gió.
XIU.... XIU... XÍU... UU! Hơn mười cổ khí tức của cường giả đan đạo từ bốn phương tám hướng truyền đến, vây quanh cả tòa đại điện này vào trong.
Giữa không trung đại điện, càng bồi hồi lấy sáu gã cường giả Nguyên Đan.
Ngoài ra, trong phạm vi vài dặm, hàng trăm hàng ngàn cường giả luyện thần kỳ dưới sự chủ đạo của cường giả đan đạo, tổ chức lên phòng ngự đại trận.
Mà trong phạm vi mười dặm, càng có mấy vạn tu giả, rậm rạp chằng chịt, đông nghịt vây quanh bên này lại.
- Tử Tiêu Quốc cũng dám động thủ!
Bọn người Từ Huyền trong đại điện đứng thẳng người lên.
Phanh ầm ầm...
Ngay tại sát na tiếp theo, thiên vạn đạo hào quang rực rỡ tươi đẹp trùng kích mà đến, khiến đại điện chỗ mọi người đứng, kể cả cấm chế của nó đều trở nên nát bấy.
Mười mấy người Tinh Phong quốc lập tức làm thành đoàn, ngăn trở một vòng công kích phô thiên cái địa của cả biển người.
- Tu giả Tinh Phong quốc, các ngươi đã bị bao vây!
Tiếng hét to đến từ võ tu Nguyên Đan của Tử Tiêu Quốc, bốn phía bọn người Từ Huyền nổi lơ lửng năm sáu tên Nguyên Đan lão quái, lấy Tử Tiêu Quốc quân và quốc sư cầm đầu.
Lục đại Nguyên Đan, nhìn chằm chằm, chỉ có Tử Tiêu Quốc Sư, khóe miệng hơi nổi lên một tia đắng chát.
- Tử Tiêu Quốc Quân, các ngươi thực muốn động thủ sao?
Từ Huyền vẻ mặt hàn ý, trong mắt sát cơ thoáng hiện.
- Ha ha, vậy thì phải xem thái độ quý quốc ra sao rồi!
Tử Tiêu Quốc Quân khẽ cười một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Từ Huyền, một cổ uy áp cường đại vọt tới:
- Ngươi không cần dùng Cấm kị tiên pháp để uy hiếp bổn quân. Nếu như không nhớ lầm thì vị nữ bộc bên cạnh ngươi kia còn ở lại Tinh Phong quốc đô, cách xa nhau hơn hai mươi vạn dặm.
Từ Huyền nghe vậy, hơi có vẻ kinh ngạc, Tử Tiêu Quốc quân làm sao biết Tuyết Vi không theo mình đến?
Bỗng dưng, hắn xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Tử Tiêu công chúa trong đám người, nàng mặt mũi tràn đầy áy náy, không dám đối mặt với Từ Huyền.
Vân Phỉ Nhi công chúa bàn tay như ngọc nắm chặt lấy váy, thân thể mềm mại có chút run rẩy, trong đôi mắt chớp động lệ quang, cúi đầu xuống, nỉ non nói:
- Từ đại ca. . . Phỉ Nhi thực xin lỗi ngươi, nhưng ta là công chúa của Tử Tiêu, con gái phụ vương...
Nguyên lai, Tử Tiêu công chúa cùng theo quay lại đây, nên đối với tình huống Tinh Phong quốc cũng có biết một hai.
- Thì tính sao, quý quốc có tính toán gì không?
Sở Đông không chút sợ hãi nói.
Ánh mắt Từ Huyền thu lại từ trên người Vân Phỉ Nhi, trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Đối với phản ứng của bọn người Từ Huyền, đám cao tần Tử Tiêu Quốc Quân đều thầm giật mình.
Dưới tình huống gần như tuyệt cảnh này, tam đại cự đầu Tinh Phong quốc lại vẫn không sợ hãi, ngược lại những cường giả Ngưng Đan còn lại đều thất kinh.
Chẳng lẽ ngoại trừ cấm kị tiên pháp bên ngoài, bọn hắn còn có những thứ khác dựa vào?
- Ha ha lạnh. . . , như thế nào? Bổn quốc quân cho các ngươi một lựa chọn, ở chỗ này lập linh hồn huyết khế, từ đó về sau, Tinh Phong quốc trở thành nước phụ thuộc của Tử Tiêu, trợ giúp Tử Tiêu đánh bại hai đại địch quốc Vân Hoa và Lam Phong. Nếu không, bọn ngươi sẽ toàn bộ vẫn lạc ở đây!
Tử Tiêu Quốc Quân ngửa mặt lên trời cười dài nói.
Vừa mới nói xong, bốn phía hơn mười Ngưng Đan cường giả, kể cả Nguyên Đan lão quái đều nhao nhao tế ra pháp bảo.
Tử Tiêu Quốc mấy đại Nguyên đan cùng nhau tụ lực.
Một khu vực không gian yên lặng đến đáng sợ, rất nhiều người đều ngừng hô hấp lại, chờ đợi sự lựa chọn của cao tầng Tinh Phong quốc.
Giờ khắc này, hơn mười người Tinh Phong quốc lâm vào vòng vây trùng điệp.
Trong Tử Tiêu vương cung, hơn mười vạn đại quân tu giả, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lấy quốc quân cầm đầu, lục đại Nguyên Đan cường giả, hơn mấy chục vị Ngưng Đan cao nhân, hơn một ngàn luyện thần cường giả, trận pháp sáng rọi đủ loại màu sắc bao phủ phạm vi vài dặm.
Chỉ cần ra lệnh một tiếng, vô số tu giả này sẽ phát động công kích, coi như một tòa núi lớn, một tòa tiểu thành trấn, cũng có thể trong khoảnh khắc bị san thành bình địa.
Dưới đại thế ngập trời kia, mười mấy người Tinh Phong quốc lại lộ ra nhỏ bé như thế, dù cho có những nhân vật đỉnh phong như thần thoại như bọn Từ Huyền, Nhiếp Hàn thì cũng vậy.
Ngưng Đan cường giả có mặt ở đây của Tinh Phong quốc, như bọn người Đổng Băng Vân sắc mặt đều tái nhợt, bị cổ khí thế kia áp bách cho khó có thể thở dốc được.
Một khi Tử Tiêu Quốc động thủ, nếu như không có kỳ tích phát sinh, chờ đợi chúng Ngưng Đan chỉ sợ chỉ có cái chết.
Ánh mắt Đổng Băng Vân vô thức chuyển qua trên người nam nhân anh tuấn đứng trước mặt, hoặc là nói xưng hô "Chủ nhân" càng chính xác hơn.
Trong nội tâm nàng cũng không tuyệt vọng cực độ, ngược lại có một tia chờ mong không hiểu.
Từ khi trở về Côn Vân, nam từ này lại một lần nữa nghịch chuyển, sáng lập lần lượt kỳ tích, hoàn thành chuyện nguyên một đám thường nhân không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí ngay cả mình, cũng rơi vào tay giặc, trở thành nữ bộc thị thiếp của người này....
Trên thực tế, một phương Tử Tiêu Quốc, ánh mắt của chúng cao tầng phần lớn dừng lại trên người Từ Huyền ở vị trí trung tâm.
Cao tầng Tử Tiêu Quốc đều biết rõ, ở Tinh Phong quốc, có một nhân vật như vậy, được gọi là Thần Thoại Vô Địch, hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì không làm được, từ khi kỳ tích quật khởi đến nay, chưa bao giờ thất bại lần nào cả.
Mà ngay cả Tử Tiêu Quốc Sư ngày xưa cũng đã từng bị tổn thất nặng trong tay người này, hơn mười vạn đại quân bị chôn vùi.
Hôm nay, Thần Thoại kia có bị phá vỡ không?
- Tử Tiêu Quốc, quốc quân, quốc sư, công chúa... Các ngươi xác định biết mình đang làm gì chứ?
Từ Huyền bị chúng cường giả tập trung, rốt cục lên tiếng, ngữ khí bằng phẳng, thanh âm gần như nhu hòa.
Nhưng càng như vậy, càng là khiến người bất an không hiểu.
Trong đó lấy Tử Tiêu Quốc Sư và Vân Phỉ nhi công chúa là có cảm giác mãnh liệt nhất.
Vân Phỉ nhi thần sắc phức tạp, trong mắt lộ ra sầu lo, nhìn về phía thanh niên đang đứng chắp tay kia, trong nội tâm tâm thần bất định.
Dưới sự bao vây của hơn mười vạn tu giả đại quân, vô số cường giả, đối phương còn có thể bình tĩnh. Trái lại Vân Phỉ nhi, trong lòng không có nửa điểm tin tưởng và nắm chắc.