Tiên Hà Phong Bạo

Chương 813 : Mời (2)

Liễu Vũ Yên quanh quẩn trong sương khói mông lung, cũng lần đầu nghiêm túc đánh giá Từ Huyền chốc lát.

Từ Huyền cũng không nhường nhịn, trong con ngươi mỉm cười, có chứa mấy phần nhu tình vượt Luân Hồi mà đến, nhìn thẳng Liễu tiên tử ánh mắt.

Liễu Vũ Yên cũng không chịu thua.

Trong lòng nàng, nổi lên một tia cảm giác kỳ lạ, có chút thân thiết, ấm áp.

Đối với nam tử trước mắt, nàng nguyên bản không có hảo cảm, nhưng nơi sâu xa linh hồn sinh sôi một loại chấn động mạc danh.

Nàng nhiều năm tu hành, tâm như chỉ thủy, dĩ nhiên sản sinh một tia tâm tình ba động.

Lấy tâm tình của Liễu tiên tử, thế gian này không có mấy người, có thể làm tâm tình nàng ba động, huống hồ là một nam tử không quá bất thường.

- Viễn cổ thể tu, ở ngoại vực cực kỳ hiếm thấy, Vũ Yên mấy ngày nay hơi làm chỉnh lý, nhưng phát hiện có thể chỉ điểm đối với của ngươi, e sợ rất ít...

Âm thanh Liễu Vũ Yên, mềm nhẹ như mưa vụ tung bay.

- Minh bạch, nhưng chỉ cần có thể luận bàn cùng Liễu tiên tử, ta có thể thu hoạch không ít.

Từ Huyền chỉ là gật đầu một cái .

- Được, đang trong luận bàn, ta sẽ chỉ điểm ngươi một ít chỗ không đủ.

Liễu Vũ Yên dứt lời, phiêu lạc đến đấu pháp đài.

Từ Huyền cũng phi thân tiến vào.

A!

Trong mắt Từ Huyền bùng lên lệ quang, bình thường giản dị đánh ra một quyền, thể phách lực lượng toàn lực bắn ra, Hỏa chi tâm trong cơ thể cùng Thổ tỳ, hai cỗ sức mạnh đồng thời vận chuyển.

Liễu Vũ Yên phiêu linh như lá rụng, giống như Tinh Linh trong núi, mỗi chiêu mỗi thức, đều vô cùng nhẹ nhàng

Đối chiến cùng cấp độ bực này, Từ Huyền tự nhiên cảm giác rất vất vả.

- Đối phó nàng, ngươi phải lấy lực ép người, lấy chuyết phá xảo, bằng công kích đơn giản nhất...

Trong đầu, tàn hồn kiếp trước nhắc nhở.

Đồng thời đang luận bàn, đôi mi thanh tú của Liễu Vũ Yên cau lại.

Nàng phát hiện ý cảnh của Từ Huyền, đơn giản chất phác, hầu như khó có thể tìm tới kẽ hở.

Cùng Từ Huyền luận bàn, Liễu Vũ Yên không thể tự lạc thân phận, sử dụng sức mạnh cấp độ, nhiều nhất chỉ có thể tiếp cận Nguyên Đan hậu kỳ.

Có tàn hồn kiếp trước chỉ điểm, Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên "luận bàn" lên, dần dần vững vàng xuống, không vất vả giống lúc đầu.

Luận bàn một lúc lâu.

- Dừng lại!

Liễu Vũ Yên đột nhiên lui ra mấy chục trượng, trầm ngâm nói:

- Con đường tu hành của Từ đạo hữu, đơn giản chất phác, lại chạm đến bản nguyên của đại đạo. Tại phương diện chiến đấu, Vũ Yên không cho được ngươi bao nhiêu chỉ điểm. Không bằng Từ đạo hữu thi triển một ít thần thông bí thuật am hiểu, Vũ Yên sẽ cho ý kiến.

- Hảo.

Từ Huyền thẳng thắn lưu loát.

Tiếp đó, hắn trước sau thi triển Vạn Phá quyền cùng Di Thiên chưởng .

Đối với Vạn Phá quyền, Liễu Vũ Yên hết sức hài lòng, khen ngợi rất nhiều.

Vạn Phá quyền, thuộc về phương thức Viễn cổ thể tu công kích, tương tự chất phác nguyên thủy, Liễu Vũ Yên có thể cho chỉ điểm cũng rất ít.

Đối với cái sau, Di Thiên chưởng thích hợp với Từ Huyền, Liễu Vũ Yên hết sức ngạc nhiên, đưa ra không ít kiến nghị không đủ cùng hoàn thiện.

- Chà chà, không nghĩ nữ tử này có thể từ bên trong Di thiên chưởng của ta, bên trong trứng gà lấy xương. Thiên phú ngộ tính của Liễu tiên tử này, thật là không như bình thường a.

Tàn hồn kiếp trước cười nói.

Sau đó, Từ Huyền ở Liễu Vũ Yên cùng tàn hồn kiếp trước song trọng đề nghị, một lần nữa cải thiện Di Thiên chưởng .

Ước chừng sau hơn nửa ngày.

Liễu Vũ Yên khẽ mỉm cười:

- Lần này luận bàn, Vũ Yên cũng có thu hoạch, nhưng chỉ điểm đối với Từ đạo hữu, vô cùng có hạn.

Ngôn ngữ đến tận đây, Liễu tiên tử có ý tứ tiễn khách.

- Liễu tiên tử, trước đó, đều là ngươi vạch ra thiếu sót của ta, cũng dành cho kiến nghị. Từ mỗ vô cùng cảm kích, cũng muốn tương ứng hồi báo tiên tử.

Khóe miệng Từ Huyền hiện lên một nụ cười.

Lời vừa nói ra, Liễu Vũ Yên hơi run run.

Nàng thân là thiên tài hiếm có ngoại giới vực, cảnh giới cấp độ, biết bao cao thâm, chỉ điểm một Bất Hủ Kim đan cũng thừa sức, huống hồ là những thiên tài Nguyên Đan này.

Bản thân Liễu Vũ Yên đứng ở một độ cao khó mà tin nổi, coi như là chủ nhân Thánh cảnh, cũng không dám nói chỉ điểm nàng không đủ.

Đề nghị này của Từ Huyền, quả thực là ngông cuồng tự đại, không biết tự lượng sức mình.

- Từ đạo hữu mời nói.

Liễu Vũ Yên có mức đo lường, mang theo hứng thú nói.

- Từ mỗ cả gan, đưa ra ba điểm không đủ, cũng dành cho kiến nghị hoàn thiện.

Từ Huyền trấn định tự nhiên nói.

Ba điểm?

Liễu Vũ Yên có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy dáng vẻ Từ Huyền ung dung không vội, đột nhiên cảm thấy, vị thanh niên trước mắt này, là thần bí như vậy.

- Ba điểm này, để cho ta chậm rãi tường thuật.

Từ Huyền thản nhiên bay đến trong lương đình, ngồi xuống trong đình, rất không khách khí, có một loại ý vị đổi khách làm chủ.

Liễu Vũ Yên cũng không để ý, mỉm cười bay xuống, nhìn thẳng hắn mà ngồi.

Từ Huyền nhìn thẳng đôi mắt đẹp của nàng, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:

- Điểm thứ nhất, bản thân ý cảnh của Liễu tiên tử, nhìn như hòa vào thiên địa, hóa thân tự nhiên, vô cùng hoàn mỹ. Chỉ là, tuy có tự nhiên chi hình, nhưng thiếu hụt thần vận sinh mệnh tự nhiên. Nếu có thể hoàn thiện điểm này, tất có thể có đột phá tiến triển...

Chỉ là câu nói đầu tiên, Liễu Vũ Yên lập tức thay đổi sắc mặt, đáy lòng nhấc lên sóng lớn.

Có tàn hồn kiếp trước tọa trấn tinh hải, Từ Huyền muốn trêu chọc, tự nhiên không phải quá khó.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên, đối diện mà ngồi, giống như một đôi tri kỷ, một cái cẩn thận giảng, một cái cẩn thận nghe.

Trong quá trình này, ánh mắt Từ Huyền ôn hoà, lộ ra mấy phần nhu tình cùng ái mộ, là chân thành thản nhiên như vậy.

Từ Huyền vạch ra không đủ, đã dao động tâm linh Liễu Vũ Yên.

Bất tri bất giác, mỗi khi nàng cùng cặp mắt kiên nghị mạnh mẽ kia chạm nhau, đều sẽ có một loại cảm xúc giống như đã từng quen biết.

Một tia gợn sóng như có như không, như ở trong mặt hồ không gợn song chấn động.

Từ Huyền vạch ra cái không đủ thứ nhất, lập tức đưa tới Liễu Vũ Yên chú ý.

Đối với cái này, Từ Huyền lấy ngôn ngữ đơn giản mà thông tục, dành cho kiếm ý hoàn thiện.

Trong con ngươi u nhã kia của Liễu Vũ Yên, dị thải lấp loé, gật đầu nói:

- Từ đạo hữu nói có lý, để Vũ Yên thu hoạch không ít, nhưng không biết hai cái không đủ khác, là cái gì?

Từ Huyền nghe vậy, trong lòng mừng thầm, mình đã thành công nhấc lên hứng thú của Liễu Vũ Yên.

- Cái không đủ thứ nhất này, chỉ là ý cảnh khiếm khuyết thần vận tinh túy, vẫn còn không tính trí mạng.

Khóe miệng Từ Huyền hơi nhếch lên:

- Mà hai cái không đủ khác, một người là tâm pháp, cái cuối cùng là tâm tình, càng là trọng yếu.

- Ồ?

Đôi mi thanh tú của Liễu Vũ Yên khẽ nhếch, trở nên động dung, cũng sinh ra tâm bức thiết ham học hỏi:

- Từ đạo hữu mời nói, Vũ Yên rửa tai lắng nghe.

Ý cảnh, tâm pháp, tâm tình.

Từ Huyền dĩ nhiên đồng thời từ ba phương diện, đều thấy được không đủ.

Ý cảnh thì cũng thôi, nhiều nhất ảnh hưởng tới thực lực, mà tâm pháp cùng tâm tình, cái kia sẽ ảnh hưởng toàn bộ con đường tu hành, thậm chí lien quan cùng an nguy sinh mệnh.

back top