Trong mắt Đoàn trưởng lão cũng hơi lo lắng, có chút chần chờ, không hề rời đi.
- Đoàn trưởng lão, Thánh chủ đã phân phó, chỉ triệu kiến Từ Huyền.
Trong đó một vị đồng tử, không chút lưu tình nói.
Đoàn trưởng lão lắc lắc đầu, xoay người rời khỏi Tam động thiên.
Cùng lúc đó.
Trong đại điện Cổ lão sâm nghiêm.
- Từ Huyền.
Chủ nhân Thánh cảnh, âm thanh trang trọng uy nghiêm, như tựa từ cửu thiên giáng lâm.
- Có vãn bối.
Tâm thần Từ Huyền rùng mình, trên mặt mang theo kính cẩn, hơi ngửng đầu lên, nhìn về phía Thánh chủ trên đại điện.
Lần này, trên người Thánh chủ không có bất kỳ linh quang chấn động, hình thể cũng xấp xỉ cùng người bình thường.
Nhưng trong lòng Từ Huyền, không dám có nửa điểm thất lễ.
Bởi vì hắn biết, hai lần trước nhìn thấy Thánh chủ, cũng chỉ là phân thân!
Giờ khắc này nhìn thấy, mới là bản tôn Thánh chủ, xem ra như người bình thường, kì thực, Thánh chủ một thân thần thông pháp lực kinh thiên, đạt đến Nhất Trần không lọt, phản phác quy chân.
- Ngươi có biết tội của ngươi không?
Trong thanh âm của Thánh chủ, lộ ra một tia thẩm vấn lạnh lẽo.
Từ Huyền nguyên bản muốn biện hộ, nhưng nghĩ lại, lại thay đổi chủ ý, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:
- Vãn bối biết tội.
Biết tội?
Phản ứng như vậy, làm cho Thánh chủ cũng cảm thấy kinh ngạc, chợt lộ ra vẻ tán thưởng:
- Vậy ngươi nói, ngươi phạm vào tội nào.
- Vãn bối không nên để Ngô Thiên tà ma phá phong ấn mà ra.
Từ Huyền đơn giản đem tội đó đổ lên người mình, lại vô hạn phóng to.
Hắn biết, mình không có trách nhiệm chủ yếu gì về chuyện này.
Thánh chủ thấy buồn cười:
- Ha ha ha... Hảo ngươi cái Từ Huyền, thật sự thiếp vàng trên mặt mình. Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn phong ấn tà ma, mạnh mẽ biết bao, há là Nguyên Đan kỳ tu giả nho nhỏ như ngươi, có khả năng lay động?
Kể từ đó, bầu không khí trong đại điện, nhất thời hoà hoãn lại.
- Thánh chủ thánh minh.
Từ Huyền khẽ mỉm cười, cũng không chờ Thánh chủ tra hỏi, đem ngày ấy trải qua ở bên trong Tinh Vẫn cấm địa, nói một lần.
Thánh chủ lẳng lặng nhìn chằm chằm, tình cờ đưa ra một ít nghi vấn.
- Ngươi thật có thể lĩnh ngộ linh năng ý cảnh trong Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn?
Thánh chủ có chút không tin.
Từ Huyền trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh, hơi vận chuyển Tinh không bí linh thuật, lại lấy Mộng Hồi đại pháp phụ trợ, bên ngoài thân hiện lên một tầng tinh điểm quang văn nhỏ bé.
- Thật không nghĩ tới, ngươi thân là thể tu, lại có thể tìm hiểu ý cảnh Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn.
Thánh chủ trở nên động dung, kinh thán nói.
Giảng giải xong xuôi sau.
- Tà Ương kia cùng ngươi có ân oán gì, vì sao đuổi giết ngươi không tha?
Thánh chủ nhàn nhạt hỏi.
- Việc này, phải đề cập tới Thủy Vu sau lưng Tà Ương kia...
Từ Huyền nói tới Côn Vân quốc, cùng ân oán với người sáng lập Kim điện, giản lược nói một thoáng.
- Thủy Vu?
Thánh chủ nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng.
Từ Huyền cẩn thận từng li từng tí nói:
- Chẳng lẽ Thánh chủ, biết lai lịch người này?
Thánh chủ đáp:
- Có biết một chút, Thủy Vu người này, ở trong cổ điển Thánh cảnh có ghi chép, tựa hồ là xuất thân thời kì Hoang cổ, hậu duệ một chủng tộc cổ lão nào đó. Người này là thừ khi Tiểu Ngư giới mở ra tới nay, một nhân vật đáng sợ cực kỳ thần bí, từng nhiều lần chuẩn bị âm mưu, hầu như lật đổ một giới. Thiên Đô thánh cảnh phong ấn Ngô Thiên tà ma, cùng Thủy Vu trong lúc đó, hẳn là có một loại liên hệ cùng hợp tác thần bí. Bằng không, sức mạnh của Thủy Vu cũng rất khó dung hợp cùng Ngô Thiên tà ma, do đó lật đổ phong ấn.
- Xin hỏi Thánh chủ, Ngô Thiên tà ma kia cùng Thủy Vu, có bị Thánh cảnh triệt để tiêu diệt hay không?
Từ Huyền tò mò hỏi.
- Ngô Thiên tà ma, bị phong ấn trấn áp cực lâu, chỉ có một hai thành thời kì đỉnh cao, lần này xuất thế, bị chúng ta liên thủ đánh tan bảy, tám thành căn cơ bản nguyên, chạy ra khỏi Thánh cảnh. Còn Thủy Vu kia, bản thể căn bản chưa từng giáng lâm Thánh cảnh, tự nhiên khó có thể giết chết.
Thánh chủ nói tới đây, cũng mơ hồ có chút bất đắc dĩ.
Từ Huyền không khỏi líu lưỡi, Ngô Thiên tà ma kia thời kì đỉnh cao, đáng sợ như vậy.
Mặc dù chỉ là một hai thành nguyên khí, cũng làm cho mấy vị Nguyên Thần đại đạo, thậm chí cường giả ngoại giới liên thủ, phát động sát chiêu.
Mà cuối cùng, tà ma này lại còn mang theo thân không trọn vẹn, cường hành chạy ra khỏi Thánh cảnh.
- Bất quá, sau trận chiến ấy, bất luận Thủy Vu, hay là Ngô Thiên tà ma, đều nguyên khí tổn thất lớn, thương tới căn cơ bản nguyên, không có mấy chục năm, khó có thể khôi phục.
Thánh chủ thản nhiên nói.
Từ Huyền nghe vậy, yên tâm không ít.
- Ngô Thiên tà ma tuy mạnh, nhưng vẫn còn không đủ để lật đổ một giới. Chân chính đại kiếp nạn, sẽ đến trong mấy trăm năm tới, thậm chí càng ngắn.
Ánh mắt Thánh chủ, dần dần mờ mịt, phảng phất nhìn thấy thời không cực kỳ xa xôi.
Một giới đại kiếp nạn?
Từ Huyền đột nhiên nhớ tới lão giả Kim đan họ Lục kia, đã từng tiết lộ cho mình một bí mật.
- Bí mật cuối cùng!
Lục lão giả hít sâu một hơi, trong mắt chớp động ánh sáng kì dị:
- Trong vòng một trăm năm, hoặc là thời gian càng ngắn, vận mệnh Tiểu Ngư giới, tràn ngập nguy cơ...Linh khí chi tỉnh có sức mạnh phong ấn cự ma, đã đạt đến một điểm giới hạn. Một khi cự ma xuất thế, trong giới này không người có thể chống đối, muôn dân nguy nan. Cho dù cự ma chạy ra giới ngoại, linh khí Tiểu Ngư giới, cũng sẽ nhanh chóng khôi phục đến trình độ thời kỳ thượng cổ, vượt quá hiện nay không chỉ gấp mười lần! Đến lúc đó, giới này cũng sẽ gặp phải cường địch ngoại giới mơ ước...
Viễn cổ cự ma!
Trong lòng Từ Huyền giật mình, đại kiếp nạn trong miệng Lục lão giả, cùng Thánh chủ nói bất mưu mà hợp.
- Từ Huyền, có một việc, bản tọa muốn ủy thác ngươi.
Thánh chủ đột nhiên mở miệng.
Ủy thác?
Từ Huyền như có chút thụ sủng nhược kinh, xem ra Thánh chủ lần này tìm mình, cũng không phải là vì trị tội.
- Dựa vào Thánh cảnh tra xét ở Thần hoang, chín báu vật thất lạc, ở trong vòng mấy chục năm gần nhất, toàn bộ xuất thế. Đến lúc đó, chín báu vật tụ hội, có khả năng công bố câu đố một giới, thậm chí nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa. Căn cứ Tiên diễn sư truyền kỳ tiên đoán, sức mạnh chín bảo vật di lạc tụ hội, có lẽ sẽ mang đến nguy cơ cho một giới, nhưng cũng là một thời cơ, có thể cùng chống lại với đại kiếp nạn kia.
Thánh chủ nói tới đây, có chút dừng lại:
- Vì lẽ đó, Thánh cảnh ủy thác ngươi, đi Thần hoang đại địa một chuyến, chứng kiến câu đố một giới. Tốt nhất tụ hội chín bảo vật di lạc, nắm trong lòng bàn tay.
- Thánh chủ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Từ Huyền không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.
Nếu như dựa theo quy tắc, Từ Huyền muốn rời khỏi Thánh cảnh, thấp nhất cần năm mươi năm.
Năm mươi năm!
Từ Huyền tự nhiên khó có thể dày vò, ngoại giới Tinh Phong quốc, Thần hoang đại địa, còn có rất nhiều chuyện chờ đợi mình đi làm.
Mà nhiệm vụ ủy thác của Thánh chủ, vừa đúng như Từ Huyền mong muốn.
Bí mật Ngân Từ Nguyên Châu, bị Thánh chủ phát hiện, ngược lại thành chuyện tốt.
- Đoàn trưởng lão, Thánh chủ đã phân phó, chỉ triệu kiến Từ Huyền.
Trong đó một vị đồng tử, không chút lưu tình nói.
Đoàn trưởng lão lắc lắc đầu, xoay người rời khỏi Tam động thiên.
Cùng lúc đó.
Trong đại điện Cổ lão sâm nghiêm.
- Từ Huyền.
Chủ nhân Thánh cảnh, âm thanh trang trọng uy nghiêm, như tựa từ cửu thiên giáng lâm.
- Có vãn bối.
Tâm thần Từ Huyền rùng mình, trên mặt mang theo kính cẩn, hơi ngửng đầu lên, nhìn về phía Thánh chủ trên đại điện.
Lần này, trên người Thánh chủ không có bất kỳ linh quang chấn động, hình thể cũng xấp xỉ cùng người bình thường.
Nhưng trong lòng Từ Huyền, không dám có nửa điểm thất lễ.
Bởi vì hắn biết, hai lần trước nhìn thấy Thánh chủ, cũng chỉ là phân thân!
Giờ khắc này nhìn thấy, mới là bản tôn Thánh chủ, xem ra như người bình thường, kì thực, Thánh chủ một thân thần thông pháp lực kinh thiên, đạt đến Nhất Trần không lọt, phản phác quy chân.
- Ngươi có biết tội của ngươi không?
Trong thanh âm của Thánh chủ, lộ ra một tia thẩm vấn lạnh lẽo.
Từ Huyền nguyên bản muốn biện hộ, nhưng nghĩ lại, lại thay đổi chủ ý, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:
- Vãn bối biết tội.
Biết tội?
Phản ứng như vậy, làm cho Thánh chủ cũng cảm thấy kinh ngạc, chợt lộ ra vẻ tán thưởng:
- Vậy ngươi nói, ngươi phạm vào tội nào.
- Vãn bối không nên để Ngô Thiên tà ma phá phong ấn mà ra.
Từ Huyền đơn giản đem tội đó đổ lên người mình, lại vô hạn phóng to.
Hắn biết, mình không có trách nhiệm chủ yếu gì về chuyện này.
Thánh chủ thấy buồn cười:
- Ha ha ha... Hảo ngươi cái Từ Huyền, thật sự thiếp vàng trên mặt mình. Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn phong ấn tà ma, mạnh mẽ biết bao, há là Nguyên Đan kỳ tu giả nho nhỏ như ngươi, có khả năng lay động?
Kể từ đó, bầu không khí trong đại điện, nhất thời hoà hoãn lại.
- Thánh chủ thánh minh.
Từ Huyền khẽ mỉm cười, cũng không chờ Thánh chủ tra hỏi, đem ngày ấy trải qua ở bên trong Tinh Vẫn cấm địa, nói một lần.
Thánh chủ lẳng lặng nhìn chằm chằm, tình cờ đưa ra một ít nghi vấn.
- Ngươi thật có thể lĩnh ngộ linh năng ý cảnh trong Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn?
Thánh chủ có chút không tin.
Từ Huyền trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh, hơi vận chuyển Tinh không bí linh thuật, lại lấy Mộng Hồi đại pháp phụ trợ, bên ngoài thân hiện lên một tầng tinh điểm quang văn nhỏ bé.
- Thật không nghĩ tới, ngươi thân là thể tu, lại có thể tìm hiểu ý cảnh Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn.
Thánh chủ trở nên động dung, kinh thán nói.
Giảng giải xong xuôi sau.
- Tà Ương kia cùng ngươi có ân oán gì, vì sao đuổi giết ngươi không tha?
Thánh chủ nhàn nhạt hỏi.
- Việc này, phải đề cập tới Thủy Vu sau lưng Tà Ương kia...
Từ Huyền nói tới Côn Vân quốc, cùng ân oán với người sáng lập Kim điện, giản lược nói một thoáng.
- Thủy Vu?
Thánh chủ nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng.
Từ Huyền cẩn thận từng li từng tí nói:
- Chẳng lẽ Thánh chủ, biết lai lịch người này?
Thánh chủ đáp:
- Có biết một chút, Thủy Vu người này, ở trong cổ điển Thánh cảnh có ghi chép, tựa hồ là xuất thân thời kì Hoang cổ, hậu duệ một chủng tộc cổ lão nào đó. Người này là thừ khi Tiểu Ngư giới mở ra tới nay, một nhân vật đáng sợ cực kỳ thần bí, từng nhiều lần chuẩn bị âm mưu, hầu như lật đổ một giới. Thiên Đô thánh cảnh phong ấn Ngô Thiên tà ma, cùng Thủy Vu trong lúc đó, hẳn là có một loại liên hệ cùng hợp tác thần bí. Bằng không, sức mạnh của Thủy Vu cũng rất khó dung hợp cùng Ngô Thiên tà ma, do đó lật đổ phong ấn.
- Xin hỏi Thánh chủ, Ngô Thiên tà ma kia cùng Thủy Vu, có bị Thánh cảnh triệt để tiêu diệt hay không?
Từ Huyền tò mò hỏi.
- Ngô Thiên tà ma, bị phong ấn trấn áp cực lâu, chỉ có một hai thành thời kì đỉnh cao, lần này xuất thế, bị chúng ta liên thủ đánh tan bảy, tám thành căn cơ bản nguyên, chạy ra khỏi Thánh cảnh. Còn Thủy Vu kia, bản thể căn bản chưa từng giáng lâm Thánh cảnh, tự nhiên khó có thể giết chết.
Thánh chủ nói tới đây, cũng mơ hồ có chút bất đắc dĩ.
Từ Huyền không khỏi líu lưỡi, Ngô Thiên tà ma kia thời kì đỉnh cao, đáng sợ như vậy.
Mặc dù chỉ là một hai thành nguyên khí, cũng làm cho mấy vị Nguyên Thần đại đạo, thậm chí cường giả ngoại giới liên thủ, phát động sát chiêu.
Mà cuối cùng, tà ma này lại còn mang theo thân không trọn vẹn, cường hành chạy ra khỏi Thánh cảnh.
- Bất quá, sau trận chiến ấy, bất luận Thủy Vu, hay là Ngô Thiên tà ma, đều nguyên khí tổn thất lớn, thương tới căn cơ bản nguyên, không có mấy chục năm, khó có thể khôi phục.
Thánh chủ thản nhiên nói.
Từ Huyền nghe vậy, yên tâm không ít.
- Ngô Thiên tà ma tuy mạnh, nhưng vẫn còn không đủ để lật đổ một giới. Chân chính đại kiếp nạn, sẽ đến trong mấy trăm năm tới, thậm chí càng ngắn.
Ánh mắt Thánh chủ, dần dần mờ mịt, phảng phất nhìn thấy thời không cực kỳ xa xôi.
Một giới đại kiếp nạn?
Từ Huyền đột nhiên nhớ tới lão giả Kim đan họ Lục kia, đã từng tiết lộ cho mình một bí mật.
- Bí mật cuối cùng!
Lục lão giả hít sâu một hơi, trong mắt chớp động ánh sáng kì dị:
- Trong vòng một trăm năm, hoặc là thời gian càng ngắn, vận mệnh Tiểu Ngư giới, tràn ngập nguy cơ...Linh khí chi tỉnh có sức mạnh phong ấn cự ma, đã đạt đến một điểm giới hạn. Một khi cự ma xuất thế, trong giới này không người có thể chống đối, muôn dân nguy nan. Cho dù cự ma chạy ra giới ngoại, linh khí Tiểu Ngư giới, cũng sẽ nhanh chóng khôi phục đến trình độ thời kỳ thượng cổ, vượt quá hiện nay không chỉ gấp mười lần! Đến lúc đó, giới này cũng sẽ gặp phải cường địch ngoại giới mơ ước...
Viễn cổ cự ma!
Trong lòng Từ Huyền giật mình, đại kiếp nạn trong miệng Lục lão giả, cùng Thánh chủ nói bất mưu mà hợp.
- Từ Huyền, có một việc, bản tọa muốn ủy thác ngươi.
Thánh chủ đột nhiên mở miệng.
Ủy thác?
Từ Huyền như có chút thụ sủng nhược kinh, xem ra Thánh chủ lần này tìm mình, cũng không phải là vì trị tội.
- Dựa vào Thánh cảnh tra xét ở Thần hoang, chín báu vật thất lạc, ở trong vòng mấy chục năm gần nhất, toàn bộ xuất thế. Đến lúc đó, chín báu vật tụ hội, có khả năng công bố câu đố một giới, thậm chí nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa. Căn cứ Tiên diễn sư truyền kỳ tiên đoán, sức mạnh chín bảo vật di lạc tụ hội, có lẽ sẽ mang đến nguy cơ cho một giới, nhưng cũng là một thời cơ, có thể cùng chống lại với đại kiếp nạn kia.
Thánh chủ nói tới đây, có chút dừng lại:
- Vì lẽ đó, Thánh cảnh ủy thác ngươi, đi Thần hoang đại địa một chuyến, chứng kiến câu đố một giới. Tốt nhất tụ hội chín bảo vật di lạc, nắm trong lòng bàn tay.
- Thánh chủ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Từ Huyền không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.
Nếu như dựa theo quy tắc, Từ Huyền muốn rời khỏi Thánh cảnh, thấp nhất cần năm mươi năm.
Năm mươi năm!
Từ Huyền tự nhiên khó có thể dày vò, ngoại giới Tinh Phong quốc, Thần hoang đại địa, còn có rất nhiều chuyện chờ đợi mình đi làm.
Mà nhiệm vụ ủy thác của Thánh chủ, vừa đúng như Từ Huyền mong muốn.
Bí mật Ngân Từ Nguyên Châu, bị Thánh chủ phát hiện, ngược lại thành chuyện tốt.