Ngàn vạn kiếm khí linh hoạt, sắc bén, ẩn chứa kiếm ý vô thượng của Kiếm tiên, mênh mông như thiên uy vũ trụ đánh tới.
Ngay lập tức, Trương Hằng có ảo giác như không thể chống lại, có ảo giác như một con kiến hôi phải đối mặt với sông sâu biển rộng.
Phốc, phốc, phốc...
Kiếm khí vô cùng vô tận ngay lập tức xuyên thủng thân thể Trương Hằng.
Ông!
Trên người Trương Hằng đột nhiên bừng lên hào quang màu vàng sậm, ngưng kết thành một tầng kim giáp, lực phòng ngự cường đại đến đáng sợ.
Nhưng hàng ngàn vạn đạo Kiếm khí sắc bén không ngừng lao tới như mưa, kín không kẽ hở.
Vù!
Vù!
Vù!
Kiếm khí vẫn không ngừng rơi xuống như mưa, vô cùng sắc bén, khó có thể ngăn cản.
Đăng đăng đăng!
Thân thể Trương Hằng thối lui liên tiếp, toàn bộ uy hiệu của kim thân bất tử mở ra, toàn thân giống như một pho tượng bằng vàng.
Mặc dù vậy, công kích vô thượng của Kiếm tiên vẫn không thể bị ngăn cản.
Phốc phốc phốc!
Cho dù phòng ngự có chắc chắn đến đâu đi nữa cũng không thể chống nổi công kích cấp bậc này.
Thân thể Trương Hằng lại bị đâm thủng một số lỗ nhỏ, vầng hào quang màu vàng "chi chi" rung động, không ngừng tu bổ cho kim thân bất tử của hắn.
"Hây!"
Huyền Long Đại Vương hét lớn một tiếng, bộ chiến giáp màu vàng trên người phóng ra một tầng cương tráo màu vàng mờ, bảo hộ hắn bên trong một cách chặt chẽ.
Tình hình của hắn không khác gì so với Trương Hằng, liên tục bại lui, trên người dính vô số vết thương. Nhưng Huyền Long Đại Vương đã được chiến giáp màu vàng ngăn đỡ đại bộ phận công kích.
Nghê Thường tán tiên vẫn đang rất nhàn nhã, quanh thân nàng có một tầng dao động đặc biệt, lờ mờ nhận ra màu sắc rực rỡ.
Ông...
Bất kể công kích của Kiếm tiên có lợi hại bao nhiêu đi nữa cũng khó có thể đánh tan phòng ngự của nàng trong thời gian ngắn.
Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương khẽ liếc qua chỗ nàng đều cảm thấy rung động.
Nghê Thường tán tiên hơn phân nửa là nắm giữ thần thông đặc biệt, hoặc là đang che giấu rất sâu thực lực của mình.
- Không thể cứ tiếp tục như vậy, công kích của Kiếm tiên quá cường đại, nếu bị động thế này thì dù cả ba chúng ta hợp lực cũng khó mà thủ thắng được.
Trương Hằng đang trong nguy hiểm, liền dùng thần niệm truyền âm cho Huyền Long Đại Vương và Nghê Thường tán tiên:.
- Kiếm tiên am hiểu nhất là công kích, như vậy khẳng định sẽ có khiếm khuyết ở phòng thủ.
- Chúng ta cùng nhau tấn công đi!
Mặc dù bị đối phương một người áp chế đến tuyệt cảnh, Trương Hằng vẫn không quên cơ hội chuyển bại thành thắng.
Ba người trao đổi thần niệm, chỉ nháy mắt đã biết được ý tưởng của nhau, cũng đề ra phương án đối phó.
Trương Hằng hét lớn một tiếng, cả người bộc phát kim quang rực rỡ như ánh mặt trời, nháy mắt thu hồi Phá Không Kiếm.
Ngay sau đó, hắn tế ra "Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp", khẽ hô:
- Chấn Áp Quyết!
Chấn Áp Quyết!
Sử dụng bảo tháp tăng phúc, uy lực tăng lên đến tận cùng.
Trong phút chốc, áp lực vô cùng vô tận bao phủ toàn khu vực, cả quy tắc không gian cũng mơ hồ phát sinh biến ảo.
Ầm!
Kiếm tiên Từ Trường Phong bất ngờ không kịp phòng bị, bị song trọng áp lực cổ quái này chấn bay lên không trung.
Trong chớp mắt, cả linh hồn và thân thể của hắn phải chịu chấn áp không thể thừa nhận, khó có thể nhúc nhích.
Trương Hằng đứng tại chỗ, trán toát mồ hôi, pháp lực trong cơ thể tuôn vào bảo tháp, Không gian linh hạch lập tức khô kiệt mất một phần ba.
- Cơ hội là đây!
Huyền Long Đại Vương khẽ động, một cây cự chùy với kim quang rực rỡ bỗng hiện ra giữa hư không, ngay sau đó "vù" một cái, một cỗ áp lực không gian đặc thù như Thái Sơn ầm ầm đè xuống.
Nghê Thường tán tiên mang khăn che mặt, lờ mờ có thể thấy gương mặt tươi cười của nàng, cánh tay trắng như tuyết khẽ động, một dải băng màu xanh biếc bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Dù vậy, Từ Trường Phong rốt cuộc cũng là nhân vật cấp Chân Tiên, thực lực thậm chí còn vượt qua Chân Tiên trung kỳ.
Khi lực lượng trọng khí Phách Thiên Chùy của Huyền Long Đại Vương lao xuống, Kiếm tiên Từ Trường Phong đã khôi phục khôi trói buộc của Chấn Áp Quyết, kiếm thể màu xanh trong suốt trở nên long lanh hơn.
Từ Trường Phong ở dưới áp lực của "Chấn Áp Quyết", khẽ điểm đầu ngón tay, ngưng tụ ra một cỗ kiếm ý cực hạn.
Vù!
Một đạo kiếm quang màu xanh cách không lao ra.
Ầm!
Phách Thiên Chùy như một ngọn núi nhỏ va chạm với đạo kiếm quang màu xanh này.
Răng rắc!
Kiếm quang màu xanh nứt ra từng khúc một.
Uy lực trọng khí cấp Tiên bảo thực sự khủng bố, mà Từ Trường Phong lại chịu chấn áp của Chấn Áp Quyết, vội vàng lấy công thay thủ.
Thừa cơ hội thở dốc này, Từ Trường Phong chuẩn bị tiếp tục thi triển thần thông hòng nghịch chuyển thế cục.
Hưu!
Đúng lúc này, dải băng màu xanh biếc của Nghê Thường tán tiên đã lao tới, quấn quanh người hắn.
Trong phút chốc, thân thể Kiếm tiên Từ Trường Phong trở nên cứng ngắc, giống như bị đánh thuốc tê vậy.
Rốt cuộc, hắn không thể tránh được, bị Phách Thiên Chùy đánh trúng.
Ầm!
Ngay cả hóa thân kiếm thể của hắn cũng không tránh khỏi bị Tiên bảo cấp trọng khí của Huyền Long Đại Vương này đánh cho tan xương nát thịt.
Ngay lập tức, toàn bộ kiếm thể của hắn nát tan, máu tươi bắn tung tóe.
Máu huyết của Tiên nhân khác biệt với phàm nhân, lộ ra màu vàng nhạt.
Thình thịch!
Thi thể tan nát của hắn rơi xuống đất.
Kiếm tiên Từ Trường Phong vô cùng cường đại cuối cùng cũng bị ba đại nhân vật cấm kỵ liên thủ đánh bại.
Ba người Trương Hằng đảo thần thức qua cường giả Chân Tiên này, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Hắn đã chết?
Trương Hằng có chút không ngờ.
- Lão tổ cường đại nhất ngoại tầng động phủ đã chết, không biết trọng bảo kia giấu ở nơi nào?
Huyền Long Đại Vương bắt đầu đưa mắt đánh giá đại điện trong sơn động thần bí này.
Rất nhanh, ánh mắt cả ba người đều dừng lại trên bức điều khắc Băng Hỏa Kỳ Lân bằng thạch anh.
Cả hai bức điều khắc Kỳ Lân đều làm cho người xem có cảm giác rất sống động.
Trong vô hình, một cỗ lực lượng cực hàn trên người chúng hơi dao động.
- Ha ha, thật không ngờ, Từ Trường Phong ta lại bại bởi ba tên mao đầu tiểu tử hạ giới...
Đúng lúc này, một thanh âm trào phúng vang vọng trong đại điện sơn động từ trầm thấp dổi thành nhu hòa.
Đây rõ ràng là thanh âm của Kiếm tiên Từ Trường Phong.
Cái gì?!!
Ánh mắt ba người Trương Hằng đồng loạt nhìn về phía thi thể đó.
Ông...
Một cỗ kiếm ý linh hoạt, sắc bén, còn mạnh hơn chục lần lúc trước từ trong thi thể truyền ra.
Sau đó, hào quang màu xanh sáng rực bùng phát, thi thể hóa thành một khối khí màu xanh, xoay tròn, một lần nữa ngưng tụ thành một Kiếm thể màu xanh trong suốt.
Kiếm tiên Từ Trường Phong đã sống lại.
Hiện tại Từ Trường Phong còn mạnh hơn gấp chục lần trước kia.
- Là ta đã coi thường các ngươi, bại trong tay ba người các ngươi, Từ mỗ không cam lòng nhưng cũng thấy vui mừng...
Từ Trường Phong từ không trung hạ xuống, ánh mắt sắc bén dịu lại, khí tức cũng thu liễm một chút.
Sau một lát, hắn trở nên giống như một phàm nhân, hai tay chắp sau lưng.
- Đây là chuyện gì vậy?
Trương Hằng và Huyền Long Đại Vương giật mình.
- Tu sĩ thí luyện Hạ giới, các ngươi thắng...
Từ Trường Phong cười cười nhìn ba người.
Trương Hằng đột nhiên nhìn vào thanh bảo Kiếm cổ xưa trên lưng Từ Trường Phong.
Hắn nhớ không lầm thì trong trận chiến khi này, Từ Trường Phong không hề sử dụng thanh bảo kiếm này.
- Do ta sơ sẩy, lúc này chiến đấu đã không dùng nó...
Từ Trường Phong vuốt ve thanh bảo Kiếm cổ xưa, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Thương!
Một tiếng Kiếm ngân thanh lãnh xé không lao ra.
Trong nháy mắt, thời không như ngừng lại, toàn bộ sơn động giống như đêm tối.
Tĩnh mịch bao trùm.
Chỉ còn lại một kiếm kinh người này.
Ngay lập tức, Trương Hằng có ảo giác như không thể chống lại, có ảo giác như một con kiến hôi phải đối mặt với sông sâu biển rộng.
Phốc, phốc, phốc...
Kiếm khí vô cùng vô tận ngay lập tức xuyên thủng thân thể Trương Hằng.
Ông!
Trên người Trương Hằng đột nhiên bừng lên hào quang màu vàng sậm, ngưng kết thành một tầng kim giáp, lực phòng ngự cường đại đến đáng sợ.
Nhưng hàng ngàn vạn đạo Kiếm khí sắc bén không ngừng lao tới như mưa, kín không kẽ hở.
Vù!
Vù!
Vù!
Kiếm khí vẫn không ngừng rơi xuống như mưa, vô cùng sắc bén, khó có thể ngăn cản.
Đăng đăng đăng!
Thân thể Trương Hằng thối lui liên tiếp, toàn bộ uy hiệu của kim thân bất tử mở ra, toàn thân giống như một pho tượng bằng vàng.
Mặc dù vậy, công kích vô thượng của Kiếm tiên vẫn không thể bị ngăn cản.
Phốc phốc phốc!
Cho dù phòng ngự có chắc chắn đến đâu đi nữa cũng không thể chống nổi công kích cấp bậc này.
Thân thể Trương Hằng lại bị đâm thủng một số lỗ nhỏ, vầng hào quang màu vàng "chi chi" rung động, không ngừng tu bổ cho kim thân bất tử của hắn.
"Hây!"
Huyền Long Đại Vương hét lớn một tiếng, bộ chiến giáp màu vàng trên người phóng ra một tầng cương tráo màu vàng mờ, bảo hộ hắn bên trong một cách chặt chẽ.
Tình hình của hắn không khác gì so với Trương Hằng, liên tục bại lui, trên người dính vô số vết thương. Nhưng Huyền Long Đại Vương đã được chiến giáp màu vàng ngăn đỡ đại bộ phận công kích.
Nghê Thường tán tiên vẫn đang rất nhàn nhã, quanh thân nàng có một tầng dao động đặc biệt, lờ mờ nhận ra màu sắc rực rỡ.
Ông...
Bất kể công kích của Kiếm tiên có lợi hại bao nhiêu đi nữa cũng khó có thể đánh tan phòng ngự của nàng trong thời gian ngắn.
Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương khẽ liếc qua chỗ nàng đều cảm thấy rung động.
Nghê Thường tán tiên hơn phân nửa là nắm giữ thần thông đặc biệt, hoặc là đang che giấu rất sâu thực lực của mình.
- Không thể cứ tiếp tục như vậy, công kích của Kiếm tiên quá cường đại, nếu bị động thế này thì dù cả ba chúng ta hợp lực cũng khó mà thủ thắng được.
Trương Hằng đang trong nguy hiểm, liền dùng thần niệm truyền âm cho Huyền Long Đại Vương và Nghê Thường tán tiên:.
- Kiếm tiên am hiểu nhất là công kích, như vậy khẳng định sẽ có khiếm khuyết ở phòng thủ.
- Chúng ta cùng nhau tấn công đi!
Mặc dù bị đối phương một người áp chế đến tuyệt cảnh, Trương Hằng vẫn không quên cơ hội chuyển bại thành thắng.
Ba người trao đổi thần niệm, chỉ nháy mắt đã biết được ý tưởng của nhau, cũng đề ra phương án đối phó.
Trương Hằng hét lớn một tiếng, cả người bộc phát kim quang rực rỡ như ánh mặt trời, nháy mắt thu hồi Phá Không Kiếm.
Ngay sau đó, hắn tế ra "Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp", khẽ hô:
- Chấn Áp Quyết!
Chấn Áp Quyết!
Sử dụng bảo tháp tăng phúc, uy lực tăng lên đến tận cùng.
Trong phút chốc, áp lực vô cùng vô tận bao phủ toàn khu vực, cả quy tắc không gian cũng mơ hồ phát sinh biến ảo.
Ầm!
Kiếm tiên Từ Trường Phong bất ngờ không kịp phòng bị, bị song trọng áp lực cổ quái này chấn bay lên không trung.
Trong chớp mắt, cả linh hồn và thân thể của hắn phải chịu chấn áp không thể thừa nhận, khó có thể nhúc nhích.
Trương Hằng đứng tại chỗ, trán toát mồ hôi, pháp lực trong cơ thể tuôn vào bảo tháp, Không gian linh hạch lập tức khô kiệt mất một phần ba.
- Cơ hội là đây!
Huyền Long Đại Vương khẽ động, một cây cự chùy với kim quang rực rỡ bỗng hiện ra giữa hư không, ngay sau đó "vù" một cái, một cỗ áp lực không gian đặc thù như Thái Sơn ầm ầm đè xuống.
Nghê Thường tán tiên mang khăn che mặt, lờ mờ có thể thấy gương mặt tươi cười của nàng, cánh tay trắng như tuyết khẽ động, một dải băng màu xanh biếc bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Dù vậy, Từ Trường Phong rốt cuộc cũng là nhân vật cấp Chân Tiên, thực lực thậm chí còn vượt qua Chân Tiên trung kỳ.
Khi lực lượng trọng khí Phách Thiên Chùy của Huyền Long Đại Vương lao xuống, Kiếm tiên Từ Trường Phong đã khôi phục khôi trói buộc của Chấn Áp Quyết, kiếm thể màu xanh trong suốt trở nên long lanh hơn.
Từ Trường Phong ở dưới áp lực của "Chấn Áp Quyết", khẽ điểm đầu ngón tay, ngưng tụ ra một cỗ kiếm ý cực hạn.
Vù!
Một đạo kiếm quang màu xanh cách không lao ra.
Ầm!
Phách Thiên Chùy như một ngọn núi nhỏ va chạm với đạo kiếm quang màu xanh này.
Răng rắc!
Kiếm quang màu xanh nứt ra từng khúc một.
Uy lực trọng khí cấp Tiên bảo thực sự khủng bố, mà Từ Trường Phong lại chịu chấn áp của Chấn Áp Quyết, vội vàng lấy công thay thủ.
Thừa cơ hội thở dốc này, Từ Trường Phong chuẩn bị tiếp tục thi triển thần thông hòng nghịch chuyển thế cục.
Hưu!
Đúng lúc này, dải băng màu xanh biếc của Nghê Thường tán tiên đã lao tới, quấn quanh người hắn.
Trong phút chốc, thân thể Kiếm tiên Từ Trường Phong trở nên cứng ngắc, giống như bị đánh thuốc tê vậy.
Rốt cuộc, hắn không thể tránh được, bị Phách Thiên Chùy đánh trúng.
Ầm!
Ngay cả hóa thân kiếm thể của hắn cũng không tránh khỏi bị Tiên bảo cấp trọng khí của Huyền Long Đại Vương này đánh cho tan xương nát thịt.
Ngay lập tức, toàn bộ kiếm thể của hắn nát tan, máu tươi bắn tung tóe.
Máu huyết của Tiên nhân khác biệt với phàm nhân, lộ ra màu vàng nhạt.
Thình thịch!
Thi thể tan nát của hắn rơi xuống đất.
Kiếm tiên Từ Trường Phong vô cùng cường đại cuối cùng cũng bị ba đại nhân vật cấm kỵ liên thủ đánh bại.
Ba người Trương Hằng đảo thần thức qua cường giả Chân Tiên này, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Hắn đã chết?
Trương Hằng có chút không ngờ.
- Lão tổ cường đại nhất ngoại tầng động phủ đã chết, không biết trọng bảo kia giấu ở nơi nào?
Huyền Long Đại Vương bắt đầu đưa mắt đánh giá đại điện trong sơn động thần bí này.
Rất nhanh, ánh mắt cả ba người đều dừng lại trên bức điều khắc Băng Hỏa Kỳ Lân bằng thạch anh.
Cả hai bức điều khắc Kỳ Lân đều làm cho người xem có cảm giác rất sống động.
Trong vô hình, một cỗ lực lượng cực hàn trên người chúng hơi dao động.
- Ha ha, thật không ngờ, Từ Trường Phong ta lại bại bởi ba tên mao đầu tiểu tử hạ giới...
Đúng lúc này, một thanh âm trào phúng vang vọng trong đại điện sơn động từ trầm thấp dổi thành nhu hòa.
Đây rõ ràng là thanh âm của Kiếm tiên Từ Trường Phong.
Cái gì?!!
Ánh mắt ba người Trương Hằng đồng loạt nhìn về phía thi thể đó.
Ông...
Một cỗ kiếm ý linh hoạt, sắc bén, còn mạnh hơn chục lần lúc trước từ trong thi thể truyền ra.
Sau đó, hào quang màu xanh sáng rực bùng phát, thi thể hóa thành một khối khí màu xanh, xoay tròn, một lần nữa ngưng tụ thành một Kiếm thể màu xanh trong suốt.
Kiếm tiên Từ Trường Phong đã sống lại.
Hiện tại Từ Trường Phong còn mạnh hơn gấp chục lần trước kia.
- Là ta đã coi thường các ngươi, bại trong tay ba người các ngươi, Từ mỗ không cam lòng nhưng cũng thấy vui mừng...
Từ Trường Phong từ không trung hạ xuống, ánh mắt sắc bén dịu lại, khí tức cũng thu liễm một chút.
Sau một lát, hắn trở nên giống như một phàm nhân, hai tay chắp sau lưng.
- Đây là chuyện gì vậy?
Trương Hằng và Huyền Long Đại Vương giật mình.
- Tu sĩ thí luyện Hạ giới, các ngươi thắng...
Từ Trường Phong cười cười nhìn ba người.
Trương Hằng đột nhiên nhìn vào thanh bảo Kiếm cổ xưa trên lưng Từ Trường Phong.
Hắn nhớ không lầm thì trong trận chiến khi này, Từ Trường Phong không hề sử dụng thanh bảo kiếm này.
- Do ta sơ sẩy, lúc này chiến đấu đã không dùng nó...
Từ Trường Phong vuốt ve thanh bảo Kiếm cổ xưa, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Thương!
Một tiếng Kiếm ngân thanh lãnh xé không lao ra.
Trong nháy mắt, thời không như ngừng lại, toàn bộ sơn động giống như đêm tối.
Tĩnh mịch bao trùm.
Chỉ còn lại một kiếm kinh người này.