Trương Hằng nhìn chăm chú vào khoảng không gian này, thở ra một hơi dài, rốt cục làm ra quyết định.
Chậm rãi đạp bước trên vùng hư không này, súc địa thành thốn, chỉ hai ba bước hắn liền đi vào Tinh Nguyệt Thần Điện. Nguồn: https://
Năm sáu năm sau ngày đại hôn, Tinh Nguyệt Thần Điện lại khôi phục thần bí trang nghiêm vốn có. Trong đại điện ánh tinh quang nhàn nhạt chiếu rọi, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung thần bí.
- Sư tôn, người đã đến rồi.
Tú Ninh một thân áo bào trắng nõn, xinh đẹp ở chính giữa đại điện, trên người tỏa ra ánh tinh quang nhàn nhạt. Tinh Nguyệt Đồ lơ lửng ở giữa không trung, trên đó tinh tú chi chít vận chuyển, huyền ảo khó lường.
- Tú Ninh, ngươi ở nơi này làm cái gì? Sao vi sư cảm thấy dường như ngươi đợi ở đây đã lâu.
Trương Hằng chậm rãi đi tới.
Giờ này khác này, không gian hạ giới này không còn gì có thể gợi nên lòng hiếu kỳ của hắn.
Khuôn mặt trắng nõn như trứng gã bóc của Tú Ninh bình tĩnh như thường, ánh tinh quang nhàn nhạt bao phủ trên người, thánh khiết không thể xâm phạm.
Sau đó, trong đôi mắt như sao của nàng lộ ra tâm tình khác thường, mất đi điềm tĩnh và cơ trí trong dĩ vãng.
- Sư tôn, ngài sắp phải phi thăng thượng giới sao?
Tú Ninh sâu kín nói, đi tới trước mặt Trương Hằng, ngẩng đầu với vẻ dũng cảm trước nay chưa từng có, đôi mắt sáng nhìn thẳng sư tôn.
- Đúng vậy, ta sắp đi rồi. Hạ giới đã không còn chuyện gì có thể khiến vi sư hứng thú.
Ánh mắt Trương Hằng thoáng nhìn qua Tinh Nguyệt Thần Điện, phát hiện trong Truyền thừa Linh bảo Tinh Nguyệt Đồ tỏa ra một cỗ lực lượng số mệnh mịt mờ, bao phủ cả Tinh Nguyệt Thần Điện. Thần thức bên ngoài khó thể thăm dò, cho dù là tu sĩ Đại Thừa Kỳ trong thời gian ngắn cùng rất khó đột phá cấm chế số mệnh vô hình này.
- Tú Ninh, ngươi có ý gì?
Trương Hằng khẽ cau mày, lại phát hiện thân thể Tú Ninh cách minh không đến nửa xích, mùi thơm thấm lòng người ập vào mũi. Trên khuôn mặt xinh đẹp như tuyết đầu mùa lộ ra một vẻ dứt khoát. Cặp mắt như sao bình tĩnh như nước, mày liễu như vè, mái tóc như tơ lụa khẽ bay trong ánh tinh quang thần bí, xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở.
Vào giờ khác này, Tú Ninh đoan trang thánh khiết như trước, chỉ là trong thần vận lộ ra một vẻ tình cảm mê ly không thuộc loại Thánh nữ nên có.
Cùng lúc đó, một cỗ số mệnh lực từ trên thân thể nàng vươn ra, nhộn nhạo quanh thân.
- Sư tôn, xin thỏa mãn Tú Ninh một yêu cầu.
Tú Ninh vòng tay ôm Trương Hằng.
Số mệnh lực làm nổi bật vẻ đẹp hoàn mỹ khiến người ta nghẹt thở. Trong khoảnh khác này, Trương Hằng không khỏi ngẩn ra, bị động tác của đệ tử làm khiếp sợ, chỉ cảm thấy nhuyễn ngọc ôn hương tràn đầy vòng tay.
- Yêu cầu gì?
Trương Hằng vội vàng thu liễm tâm thần.
Tú Ninh cười xinh đẹp, khuôn mặt như nữ thần cách Trương Hằng gần như bằng không, bờ môi mềm mại hôn một cái lên mặt sư tôn.
Sau khi hôn xong, Tú Ninh lập tức buông Trương Hằng ra, sau đó lùi vài bước quỳ trên mặt đất, vành mắt ngấn lệ, thành khẩn nói:
- Xin sư tôn thứ tội.
Trương Hằng cảm thụ mùi thơm còn vương trên mặt, hơi lộ vẻ kinh ngạc ngay sau đó khẽ thở ra một hơi, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
- Ngươi đây là làm chi?
Trương Hằng thản nhiên hỏi, chăm chú nhìn nữ đệ tử mới vừa rồi còn "xâm phạm" mình.
- Sư tôn sắp phi thăng thượng giới, trong lòng Tú Ninh phi thường không muốn, chỉ có thể làm vậy để biểu đạt tình cảm trong lòng.
Ánh mắt Tú Ninh trốn tránh, không dám nhìn thẳng Trương Hằng, nói lời hai ý nghĩa.
- Ngươi đứng lên đi.
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. Tú Ninh biểu lộ một cách biến tướng, dưới sự chênh lệch thật lớn về thân phận đôi bên, điều này cần dũng khí và chịu áp lực lớn cỡ nào?
Tú Ninh ngầm sinh tình cảm với hắn có lẽ có thể giấu diếm được người khác nhưng làm sao có thể may mắn thoát khỏi đôi mắt như thần linh của Trương Hằng?
- Đa tạ sư tôn khoan thứ.
Tú Ninh đứng dậy, mỉm cười đứng cạnh Trương Hằng, khôi phục bình tĩnh và cơ trí vốn có. Nàng nhẹ vẫy tay một cái, Tinh Nguyệt Đồ được nàng thu vào trong cơ thể.
Nàng cùng không hy vọng xa vời có thể thành thê thiếp của Trương Hằng, trước khi người trong lòng phi thăng có thể ôm hôn hắn là đã cảm thấy mỹ màn.
- Lần này sẽ không xử phạt ngươi, về sau tìm đạo lữ tốt, không nên bỏ lỡ tiền đồ của mình.
Trương Hằng chắp tay đưa lưng về phía nàng, thần niệm truyền âm.
Tú Ninh điềm tĩnh tự nhiên nói:
- Đồ nhi gánh vác sứ mạng của Tinh Nguyệt Thánh nữ, cả đời cần phải giữ thân xử nữ.
Trương Hằng cùng không nhiều lời, chắp tay khẽ bước trong đại điện, thần niệm bao trùm toàn bộ Phàm Vân Đảo.
Bá Bá Bá —
Một lát sau, đám người Ninh Tuyết Dung, Lạc Hà, Triệu Thụy, Triệu Tịch Nguyệt, Quách Phong đều thuấn di tới.
Tú Ninh đứng ở bên cạnh, bất động thanh sắc.
- Sư tôn, ngài gọi chúng ta tới là có việc gì?
Quách Phong hơi lộ vẻ vội vàng nói.
- Hôm nay gọi các ngươi tới là vì chuyện ta phi thăng.
- Phi thăng?
Trong cặp mắt sáng của Ninh Tuyết Dung thần vận khẽ run, đám người Lạc Hà cùng hơi kinh hãi nhưng không tính là quá kinh ngạc.
- Đúng vậy, phi thăng thượng giới. Đây vẫn là nguyện vọng của ta, đồng thời cùng là vì thực hiện một lời hứa hẹn. Hạ giới to lớn này đã không còn chứa chấp được ta, nếu tu vi tiến thêm một bước, sẽ lập tức phi thăng.
Trương Hằng lại lạnh nhạt hỏi:
- Chuyện này, các ngươi có ý kiến gì?
- Muội ủng hộ đại ca.
Ninh Tuyết Dung nói không chút do dự.
- Nêu là giấc mộng của sư tôn, ngài yên tâm mà đi. Chuyện hạ giới, cứ giao cho đồ nhi.
Tú Ninh cùng nói.
- Hắc hác. Đại ca, muốn phi thăng thượng giới sao có thể đi một minh chứ? Ta đi cùng với huynh.
Triệu Thụy đầy hưng phấn nói.
- Cùng nhau phi thăng?
Trương Hằng liếc nhìn Triệu Thụy một cái, chưa từng nghe qua loại thuyết pháp này.
Triệu Tịch Nguyệt giải thích:
- Tu sĩ hạ giới phi thăng đầu tiên sẽ dựa theo công pháp quy về giới nào, sau đó sẽ lập tức xuất hiện ở một nơi. Cho nên, cái gọi là cùng nhau phi thăng cùng không có nhiều ý nghĩa.
- Đại ca. Sau khi phi thăng thượng giới, chúng ta có thể nghĩ cách liên hệ. Ta sẽ phi thăng lên Tiên giới, huynh đại khái cùng vậy hả?
Triệu Thụy sốt sắng nói, tràn ngập chờ mong vô hạn đối với Tiên giới trong truyền thuyết kia.
- Tiên giới? Có lẽ vậy. Nhị đệ ngươi đã tu luyện đến Đại Thừa Kỳ đỉnh?
Trương Hằng hỏi.
- Đúng, chỉ cần ta muốn, rất nhanh có thể phi thảng.
Triệu Thụy liên tục gật đầu nói.
Trương Hằng liếc mắt nhìn Triệu Tịch Nguyệt một cái, dù thế nào cũng cảm thấy việc này có chút kỳ quái.
- Trương đại ca, xin yên tâm. Cha ta đã ngầm đồng ý, ngay cả ta cũng có thể phi thăng thượng giới đó nha!
Triệu Tịch Nguyệt cười mĩm.
- Các ngươi đều muốn phi thăng?
Trương Hằng ngây ra.
- Đúng vậy!
Triệu Thụy cười ha ha, ôm lấy Trương Hằng, mũi hơi ngửi một cái, thấy được một mùi thơm nhàn nhạt nhưng cùng không nghĩ nhiều.
Tâm tư của Triệu Tịch Nguyệt tỉ mỉ hơn hắn một chút, đôi mày khẽ nhíu liếc Tú Ninh một cái, cùng không nói gì.
Trong lòng Trương Hằng lại có chút xẩu hổ. Tú Ninh vẻ mặt bình tĩnh đứng yên tại chỗ, khuôn mặt thánh khiết đoan trang như lúc đầu, không nhìn ra ý nghĩ trong lòng nàng.
- Đúng rồi. Ngươi đừng quên, bản tôn của ta còn tại thượng giới, sớm phi thăng mấy trăm năm rồi.
Lạc Hà cười nói, hắn và Ninh Tuyết Dung cùng không chú ý những chi tiết nhỏ này.
- Như thế rất tốt, sau khi ta phi thăng thượng giới cùng không đến mức cô độc một mình
Trương Hằng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cùng thật cao hứng.
- Đại ca chuẩn bị khi nào phi thảng?
Triệu Thụy hỏi.
- Trong thời gian gần đây thôi. Trước khi phi thăng, ta còn muốn gặp Triệu bá phụ một lần.
Trương Hằng suy tư nói, ánh mắt lại rơi xuống trên người Ninh Tuyết Dung:
- Tuyết Dung, với tốc độ tu luyện hiện tại của muội, muốn phi thăng thượng giới ít nhất phải một ngàn năm. Ta sẽ tranh thủ hoàn thành hứa hẹn trong thời gian một ngàn năm này, trở về hạ giới. Ngoài ra, thông qua ý niệm phân thân lưu lại tại hạ giới, hẳn là có thể xác định được an nguy của ta ở thượng giới. Muội cùng hắn canh giữ ở Phàm Vân Đảo.
- Vâng, đại ca.
Ninh Tuyết Dung mỉm cười đáp, Trương Hăng an bài đã rất thích đáng.
Sau khi dặn dò Ninh Tuyết Dung xong, ánh mắt Trương Hằng lại chuyển sang Quách Phong:
- Phong nhi. Ngươi có Thiên cơ thần mạch, tốc độ tu luyện cực nhanh. Có Tiên bảo và bảo mệnh phù ta tặng ở trong tay, độ qua đạo thiên kiếp cuối cùng hẳn là không thành vấn đề.
- Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ trong vòng một hai trăm năm phi thăng thượng giới, hội hợp cùng sư tôn.
Quách Phong đầy tự tin nói, trong mắt cùng lộ ra vài phần chờ mong, trong đầu hiện lên giọng nói và dáng điệu của Hinh nhi.
- Tú Ninh, tư chất của ngươi đã đạt tới cực hạn, có phi thăng được hay không còn khó xác định Trong thời gian này, ngươi chăm lo Phàm Vân Đảo thật tốt, chờ sư tôn trở về hạ giới hẳn là có thể giúp ngươi "hóa vũ phi thăng".
Trương Hằng nhìn Tú Ninh, bình thản nói.
- Tú Ninh tuân lệnh.
- Lạc Hà đại ca.
Ánh mắt Trương Hằng chuyển sang Lạc Hà.
- Ha ha, khối phân thân này của ta liền lưu lại thủ bộ hạ giới.
Lạc Hà cười thản nhiên, hai mắt nhìn thẳng Trương Hằng.
-Tốt.
Trương Hằng gật đầu, ánh mắt hai người giao nhau liền hiểu được ý tưởng của nhau.
Vì thế, một ngày kia Trương Hằng rốt cục ở Tinh Nguyệt Thần Điện làm ra quyết định phi thăng thượng giới.
Ba ngày sau, Trương Hằng cùng Triệu Tịch Nguyệt, Triệu Thụy đi Nhân gian tiên cảnh.
Cùng giống như lần trước, Trương Hằng tới trước tòa lầu các màu xanh.
Hắn còn chưa lên tiếng, thanh âm Triệu phụ đã từ trong truyền ra:
- Trương Hằng, ngươi mau rời đi đi, lão phu đã hiểu được ý của ngươi.
Trương Hằng nao nao, không nghĩ tới Triệu phụ lại không chịu gặp mình.
- Hiện giờ pháp tắc của hàng rào hai giới thượng hạ thay đổi, cường giả thượng giới muốn hạ giới nhất định là gian nan vạn phần. Lão phu ở cố hương của mình, trong vòng mấy vạn năm sẽ không có khả năng rời đi. Chỉ cần một ngày Tuyết Dung còn ở hạ giới, lão phu có thể bảo đảm nàng bình yên vô sự.
- Ngươi yên tâm đi đi.
Triệu phụ thở dài một hơi.
Trương Hằng chấn động tâm thần, cảm kích không thôi gật đầu nói:
- Đa tạ Triệu bá phụ.
Nói xong, hắn không Nói hai lời liền phi thân rời đi.
Triệu Thụy vừa chuẩn bị đi theo lại bị Triệu phụ gọi giật lại:
- Thụy nhi, ngươi có thể lưu lại hạ giới một đoạn thời gian, còn có một đoạn duyên phận chưa dứt?
- Phụ thân, chẳng lẽ ta còn có chuyện gì sao?
Triệu Thụy hết sức khó hiểu.
- Ngươi đi Tam Tinh Vực một chuyến.
Triệu phụ nói xong câu đó, bóng dáng Triệu Thụy liền hư không biến mất.
- Tịch nhi, ngươi muốn phi thăng thượng giới cùng tốt, chiếu cố đệ đệ ngươi một chút.
Triệu phụ lại nói với Triệu Tịch Nguyệt.
- Vâng, phụ thân.
Triệu Tịch Nguyệt thản nhiên cười, biến mất tại chỗ, rất nhanh về tới Phàm Vân Đảo.
Sau khi Trương Hằng không còn gì lo lắng ở hạ giới, hắn liền lập tức bế quan tại Phàm Vân Đảo, điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Nửa tháng sau, ở động phủ nơi Trương Hằng nở rộ một đoàn kim quang mượt mà, bao phủ phạm vi ngàn dặm.
Ngay sau đó, kim quang lượn lờ, Trương Hằng giống như Phật tôn bay vụt lên hư không.
Mọi người trên Phàm Vân Đảo: Lạc Hà, Ninh Tuyết Dung, Triệu Tịch Nguyệt, Tú Ninh đều xa xa nhìn chăm chú.
Vút!
Một bóng người màu vàng phiêu nhiên phi thăng, đến một lúc dừng lại trong một chớp mắt.
Ổng!
Trương Hằng biến mất khỏi giới này.