Trương Hằng phi thăng!
Tin tức này lập tức khiến Chu Vương Triều ức vạn tu sĩ chấn động.
Phi thăng!
Đây chính là mục tiêu cuối cùng mà tất cả tu sĩ trong một giới phấn đấu.
Phi thăng, ý nghĩa hóa vũ thành tiên, trường sinh bất tử, được hưởng thọ mệnh vĩnh hằng vô tận. Trong quá trình này, cần phải trả giá bao nhiêu và nỗ lực không muốn người biết?
Ngày thứ ba sau khi Trương Hằng phi thăng, Triệu Tịch Nguyệt cũng ở Phàm Vân Đảo phi thăng.
Người phi thăng thứ hai!
Trong vòng vài ngày liên tiếp, lại có hai nhân vật cấm kỵ lần lượt phi thăng.
Giờ phút này, Phàm Vân Đảo chỉ còn lại một cường giả cấm kỵ cuối cùng - Lạc Hà. Tuy rằng Triệu Thụy cũng tu luyện tới Đại Thừa Kỳ nhưng giờ phút này cũng không ở Phàm Vân Đảo mà đã đi Tam Tinh Vực.
ức vạn tu sĩ của Chu Vương Triều không khỏi chờ mong người phi thăng thứ ba, tiêu điểm tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Lạc Hà.
Nhưng điều đã định trước khiến bọn họ thất vọng là sau tới vài tháng Lạc Hà cũng không có ý tứ phi thăng nào. Đệ tử của Trương Hằng đối với điều này cũng không thấy kỳ quái.
- Thật sự là đáng tiếc... Xem ra Lạc Hà kia không có ý phi thăng, nếu không Chu Vương Triều này sẽ là thiên hạ của những người chúng ta...
Người mang lòng dạ bất lương thầm nghĩ như vậy, thất vọng vô cùng.
Lạc Hà quả thật không có ý phi thăng, nhưng vào năm thứ ba Chu Vương Triều lại xuất hiện một người phi thăng.
Người này chính là Triệu Thụy.
Nơi Triệu Thụy lựa chọn phi thăng cũng là Phàm Vân Đảo.
Khác với lúc trước chính là, Triệu Thụy đi Tam Tinh Vực một chuyến, trên người tản mát ra một cỗ khí tức khiến người ta khiếp đảm, đôi mắt đột nhiên trợn lên có thể khiến cho Hỏa linh lực trong thiên địa cuồng bạo mất khống chế. - https://
Ngày đó lúc đám người Lạc Hà nhìn thấy Triệu Thụy cũng hoảng sợ, nghĩ rằng người này nhất định có gặp gỡ gì.
- Ngươi cụ thể đi đâu vậy?
Lạc Hà hỏi.
- Huyết Sát phân động phủ ở Tam Tinh Vực.
Triệu Thụy chỉ đơn giản nói vài từ, da thịt toàn thân trong suốt như hỏa ngọc, cuối cùng hóa thành một ánh lửa mơ hồ không rõ biến mất khỏi giới này.
Trong vòng ba năm, Chu Vương Triều liên tục có ba cường giả cấm kỵ phi thăng thượng giới, đây quả thật là chuyện trước đây chưa từng có trong giới này.
Rốt cục, Chu Vương Triều chỉ còn lại một cường giả cấm kỵ Lạc Hà, đồng thời cũng không có chút ý tứ phi thăng nào.
Thẳng đến mấy trăm năm sau, đại đệ tử Quách Phong của Trương Hằng thành công tấn chức Đại Thừa Kỳ, trở thành tu sĩ Đại Thừa Kỳ thứ hai của Chu Vương Triều.
Từ đó về sau một số năm, Phàm Vân Đảo chính như Trương Hằng đã dự đoán, trở thành một nơi siêu nhiên nhất trong một giới, cường giả như mây trên trời, đệ tử vô số. Tinh Nguyệt Môn cũng trở thành đệ nhất đại tông của Chu Vương Triều. Môn chủ Tinh Nguyệt Thánh nữ sở hữu đôi mắt trí tuệ bói toán thiên cổ, nhìn xa trông rộng, thần thông khó lường, dẫn dắt đại cục của cả một giới.
Hạ giới đại thế phân rồi lại hợp, vĩnh viễn không thay đổi, chỉ có Phàm Vân Đảo và Tinh Nguyệt Môn tồn tại siêu nhiên.
Những điều này tạm thời không nói tới, có càng nhiều điều đặc sắc ở không gian thượng giới rộng lớn vô hạn kia.
Tiên giới là một trong bốn không gian cao đẳng, phi thăng lên giới này cơ bản đều là tu sĩ nhân loại chính đạo. Nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng Tiên giới chỉ có tu sĩ chính đạo.
Bởi vì người phi thăng chỉ có thể tính là người tới sau thậm chí là khách không mời mà đến. Từ ức vạn năm trước, sinh mệnh bản địa nơi này có được thế lực cường đại và nền văn minh tu chân rực rỡ.
Cô Đế Tinh ở một góc tương đối hoang vu hẻo lánh của Bắc Vực Tiên giới. Tương đối với Tiên giới rộng lớn vô ngần ức vạn tinh tú mà nói, nó chỉ là một nơi nhỏ bé không đáng kể.
Một ngày kia, trên Bắc Thần đại lục của Cô Đế Tinh vô thanh vô tức có thêm một vị khách không mời.
Đái Hà Thôn trên Bắc Thần đại lục, một thôn làng không chút nổi bật. thôn dân phần lớn sinh sống bằng nghề săn thú.
Đái Phùng Sơn là một tiểu tử chăm chỉ cố gắng trong thôn, năm nay mới 200 tuổi, đã tới tuổi lập gia đình. Vì thế, cha mẹ hắn không lo nghĩ nhiều, nhưng lại một mực không tìm được cô gái thích hợp.
Tại thời đại này, thiếu nữ hơi chút ưu tú trong vài thôn phụ cận nếu không bị môn phái tu chân chọn tuyển thì cũng tới trong thành.
Hôm nay, Đái Phùng Sơn cầm một cây cương xoa nặng tới bốn, năm trăm cân và vài cái bẫy kẹp thú đi tới trong rừng cây xanh um phía Bắc thôn.
Hắn đầy vẻ cẩn thận, thần kinh căng thẳng đi vào trong rừng khoảng chục dặm. ở một nơi thích hợp đặt bẫy thú và đào vài cái hố bẫy.
Tiếp đó, hắn bỏ lên một thân cây, trên quần áo bôi đầy bùn đất có dính có xanh, nín thở, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát.
Thời gian từng chút trôi qua. ngẫu nhiên có dã thú đi ngang qua nhưng cùng không giẫm vào bẫy hoặc lọt hố.
Đối với điều này, Đái Phùng Sơn không chút nhụt chí, vẻ mặt bình tĩnh, hết sức kiên nhẫn.
Là một thợ săn đủ tư cách, nhất định phải có được tố chất tâm lý tương ứng, kiên nhẫn là ắt không thể thiếu.
Lại qua vài canh giờ. phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Theo một tiếng rống, một con lợn rừng đen hung hãn. trên người chảy máu xông tới bên này.
- Lợn rừng! Lợn rừng đen!
Đái Phùng Sơn kích động vô cùng nhưng trong lòng cùng hơi lo lắng. Một mình đối phó với một con lợn rừng, trong lòng hắn cũng có chút không nắm chắc.
Tuy nhiên, hắn phát hiện con lợn rừng này dường như đã bị thương, bị kinh hãi quá độ.
Phịch!
Con lợn rừng này lọt vào hố có cắm chông, sống sờ sờ bị đâm thủng bụng, máu tươi chảy điên cuồng, giãy dụa vài cái rồi chết.
- Ha ha! Lợn rừng!
Đái Phùng Sơn vội vàng nhảy xuống, đi tới cạnh hố bẫy, chuẩn bị nghĩ cách chuyển thi thể lợn rừng rời đi.
- Hắc hắc! Con lợn rừng lớn như vậy, ít nhất cũng tới hai, ba ngàn cân.
Đang khi hắn chuẩn bị thu thập thi thể lợn rừng, phía trước truyền đến một tiếng rống rung trời.
Rống!
Tất cả dã thú phụ cận đều hoảng hồn, Đái Phùng Sơn sợ tới mức hai chân run cầm cập.
- Đó... Đó là!
Hắn ngưng mắt nhìn phía trước, lập tức thấy được vua của muôn loài dã thú trong rừng rậm - Con hổ!
- Chạy mau!
Hắn chạy vài bước đột nhiên ngừng lại, nhớ tới lời gia gia từng nói: Nhân loại bình thường gặp phải hổ, căn bản không thể thoát khỏi, biện pháp tốt nhất là trèo lên cây.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức bỏ lên một gốc đại thụ gần đó.
Rống!
Con hổ vọt tới, rất thông minh tránh khỏi bẫy kẹp và hố, đi tới gốc cây nơi Đái Phùng Sơn.
Rống!
Cái đuôi như rơi thép của con hổ quét tới, đánh lên cây.
Rầm!
Gốc đại thụ nơi Đái Phùng Sơn lập tức run lên, lay động vài cái.
Ở Tiên giới, cho dù là một con hổ bình thường nếu đặt ở hạ giới gần như có thể miểu sát tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
- A! Không tốt. Nếu tiếp tục như vậy, gốc cây này có thể sẽ gãy.
Đái Phùng Sơn đầy sợ hãi, không biết làm sao.
Rầm Rầm Rầm —
Con hổ không ngừng dùng đuôi quật lên đại thụ. trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt. Rất hiển nhiên, con hổ này không phải dã thú bình thường.
Hô!
- Nơi này chính là Tiên giới?
Đúng lúc này, phụ cận hố bẫy xuất hiện một Nam nhân cẩm bào màu xanh, mở một đôi mắt ánh mắt mới lạ nhìn thế giới chung quanh.
Hắn giống như một âm hồn trống rỗng xuất hiện ở nơi này, không gian bốn phía sinh ra một ít dao động mịt mờ.
- Tiên nhân, mau cứu mạng. Cứu ta với!
Cặp mắt Đái Phùng Sơn sáng lên, vội vàng hô hào.
- Tiên nhân?
Nam nhân kia ngây ra, chậm rãi đi tới, hỏi:
- Tiểu tử, đây là đâu?
- Nơi này là Đái Hà Thôn.
- Đái Hà Thôn? Chưa từng nghe qua. Phạm vi tốt nhất là lớn một chút.
- Đại nhân, nơi này là Cô Đế Tinh!
Cô Đế Tinh!
- vẫn chưa từng nghe qua...
Nam nhân này chính là Trương Hằng mới phi thăng. hắn khẽ thở ra một hơi, thầm nghĩ:
- Xem ra ta phải tìm hiểu hoàn cảnh nơi này một chút, bằng không ngay cả chết như thế nào cùng không biết.
-o0o-