Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 737: Thôn làng Tiên giới

Trương Hằng đứng ở không gian hoàn toàn mới này, tâm thần dung hợp với tự nhiên, cảm thụ điểm tinh tế trong không gian.

 

Lúc phi thăng ở Phàm Vân Đảo, hắn từng cảm nhận được bốn cỗ khí tức kêu gọi, phán biệt đại biểu cho: Tiên, Ma, Phật, Yêu giới.

 

Lúc ấy, tình huống đó khiến hắn hơi nao nao, cuối cùng không chút do dự lựa chọn khí tức kêu gọi đại biểu cho Tiên giới.

 

Giờ phút này nghĩ lại, hẳn là có liên quan với công pháp mà Trương Hằng tu luyện. Hắn tu luyện là công pháp dị loại, sau khi độ Dị Loại Thiên Kiếp, có thể phi thăng bất kỳ một giới nào trong bốn giới.

 

Rống!

 

Con hổ kia đột nhiên quay đầu, gầm lên một tiếng hướng Trương Hằng. Một cỗ sát khí lạnh băng truyền đến, cái mồm to như chậu máu và hàm răng bén nhọn khiến người ta khiếp đảm.

 

- Quả nhiên, đúng như ta dự đoán...

 

Trương Hằng không nhìn con hổ mà là cảm thụ vùng không gian khác với Đông Vân đại lục này.

 

- Lực trói buộc của không gian nơi này thật mạnh, tương tự như sơn động thần bí cùng Huyết Thần đại điện trong Huyết Sát chủ động phủ.

 

Giờ phút này, dự đoán của Trương Hằng khi ở sơn động thần bí trong Huyết Sát chủ động phủ trở thành sự thật.

 

Không gian thượng giới quả nhiên bất đồng. Ở nơi này, tu sĩ Đại Thừa Kỳ mới chỉ có thể miễn cưỡng phi hành, cho dù là tu sĩ Độ Kiêp Kỳ ở nơi này cùng không có khả năng phi hành.

 

Mỗi gốc cây ngọn cỏ đều hoàn toàn khác với hạ giới.

 

Cùng giống như con hổ trước mắt, ở thượng giới chỉ có thể coi là dã thú bình thường, nhưng là lực lượng thân thể nó có được lại có thể sánh với yêu thú Hóa Thần Kỳ hạ giới, mà còn có được linh trí nhất định.

 

Lại như tùy tiện một tảng đá trước mắt, ném tới hạ giới có lẽ có thể trở thành tài liệu cực phẩm luyện chế Thông linh Pháp bảo.

 

Còn một biến hóa lớn nhất, cấp bậc linh khí thiên địa của thượng giới cao hơn hạ giới một tầng thứ, không phải linh khí mà là Tiên linh khí.

 

Dưới sự hun đúc của Tiên linh khí, dân bản địa trường thành ở nơi này cho dù không học tập pháp thuật thì thực lực cùng không thua kém tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hạ giới.

 

- Tốt, rất tốt. Đến thượng giới này quả nhiên không sai. Nơi này tùy tiện một hòn gạch viên sỏi đặt ở hạ giới đều vô cùng đáng giá. Nếu gặp phải thiên tài địa bảo dựng dục mấy vạn năm, tuyệt đối là đỉnh lô tốt nhất để ta tăng tu vi.

 

Nghĩ tới đây, trên mặt Trương Hằng không khỏi lộ ra nụ cười sáng lạn.

 

Rống!

 

Con hổ kia lại gầm lên một tiếng, cắt ngang ảo tưởng của Trương Hằng.

 

- Vị tiên nhân này, xin cẩn thận!

 

Đái Phùng Sơn ở trên cây không dám tụt xuống, không khỏi kinh hô một tiếng.

 

Ngưng mắt nhìn vào con hổ này, Trương Hằng không khỏi ngẩn ra.

 

Bắt đầu từ khi nào, một con dã thú cùng dám kêu gào với hắn?

 

Bị Trương Hằng nhìn như vậy, con hổ kia không khỏi rùng mình một cái. Trực giác nói cho nó biết, thanh niên trước mắt là một nhân vật không thể trêu chọc.

 

Tuy nhiên, hiện tại nó ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, đã gợi nên địch ý với Trương Hằng.

 

-Hừ!

 

Trương Hằng chậm rãi đi tới trước, cùng không nhìn con hổ kia tí nào, ánh mắt lại rơi lên người Đái Phùng Sơn, vẻ mặt hiền lành nói:

 

- Vị huynh đệ này, có khả năng ngươi nhìn lầm rồi. Ta không phải tiên nhân gì, chỉ là một lữ khách lạc đường.

 

- Lữ khách?

 

Trên mặt Đái Phùng Sơn xuất hiện mấy vệt đen, cả kinh kêu lên:

 

- Vậy ngươi còn không chạy mau một chút. Con hổ này lợi hại lắm, nhanh chạy lên cây đi.

 

Bởi vì Trương Hằng che giấu khí tức, bất kể là con hổ hay là Đái Phùng Sơn này đều không nhìn thấu thực lực của hắn.

 

Rống!

 

Chính vào lúc này, cuồng phong thổi quét. Con hổ kia thừa cơ vồ tới, há mồm cắn cổ Trương Hằng.

 

Trương Hằng nhìn cùng không nhìn, sau đó vả sang một cái.

 

Ba!

 

Con hổ kia trong tiếng kêu gào thảm thiết phun ra một búng máu, rơi xuống mặt đất, thất khiếu đổ máu mà chết.

 

-A!

 

Đái Phùng Sơn nhìn cảnh tượng này, quả thật không thể tin vào hai mắt của mình, trên mặt vẫn còn giữ vẻ kinh ngạc dại ra.

 

Một vả giết chết vua của rừng rậm, điều này cũng quá khủng bố!

 

Nhưng Trương Hằng là người trong cuộc từ đầu chí cuối đều lười nhìn con hổ đến một cái, dường như vừa rồi chỉ là đập chết một con ruồi bọ nhỏ bé.

 

- Vị tiểu huynh đệ này, hiện tại ngươi có thể xuống.

 

Trương Hằng cười tủm tỉm nhìn Đái Phùng Sơn.

 

- Đa tạ ân cứu mạng của tráng sĩ.

 

Đái Phùng Sơn lòng còn sợ hãi từ trên cây nhảy xuống, trong ánh mắt nhìn phía Trương Hằng lộ ra vẻ sùng bái.

 

Một vả chụp chết một con hổ, quá lợi hại!

 

- Tại hạ Trương Hằng, là một lữ khách nhất thời lạc đường. Xin hỏi cao danh quý tính tiểu huynh đệ.

 

Ánh mắt Trương Hằng ôn hòa, mỉm cười hỏi.

 

Đái Phùng Sơn cảm giác Trương Hằng trước mặt cũng không tính là người xấu gì, hơn nữa đối phương còn cứu mình một mạng, lập tức sinh ra hảo cảm.

 

- Xin chào, ta tên Đái Phùng Sơn. Tráng sĩ thân thủ thật tốt, cứu tiểu nhân một mạng Không bằng ngài đi tới nhà ta uống mấy chén.

 

Đái Phùng Sơn hơi chút ngại ngùng nói.

 

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

 

Trương Hằng cười ha hả nói, hắn chờ chính là những lời này của đối phương.

 

- Xin tráng sĩ chờ chút, để ta thu thập thi thể hai con dã thú này mang về thôn, khẳng định có thể bán được không ít tiền.

 

Đái Phùng Sơn dứt lời, trước tiên lấy thi thể lợn rừng từ dưới lôi lên, đặt tới cạnh thi thể con hổ.

 

- Trời ạ, con này thật nặng.

 

Đái Phùng Sơn chỉ có thể vác được con lợn rừng, nếu cộng thêm thi thể con hổ thì có chút miễn cưỡng.

 

- Để ta giúp ngươi.

 

Trương Hằng hời hợt giúp hắn nhấc thi thể con hổ lên, nhìn động tác giống như xách một con mèo chết.

 

- Đa tạ tráng sĩ, ta lập tức dần đường cho ngài.

 

Đái Phùng Sơn mừng rỡ, đi trước dẫn đường cho Trương Hằng- Đi ra thỏi khu rừng, cách một con sông nhỏ, phía trước xuát hiện một thôn làng chừng vài trăm hộ, thói bếp lượn lờ dâng lên, thi thoảng vang lên một tiếng: chó sủa.

 

Trương Hằng nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm than: "Vốn tưởng rằng Tiên giới là thế giới của tiên nhân, hóa ra cũng tồn tại phàm nhân bình thường."'

 

Những "phàm nhân" này đặt ở thượng giới lực trói buộc không gian cường đại quả thật là phàm nhân, nhưng một khi ném bọn họ tới hạ giới thì đó chính là tu sĩ bậc cao, người hơi cường tráng một chút có thể so với tu sĩ đỉnh cấp.

 

Ở nơi này, Trương Hằng từng cẩn thận phóng thần thức bản thân, phát hiện chỉ có thể bao phủ phạm vi mấy trăm dặm.

 

Mấy trăm dặm - Phạm vi này có lẽ không nhỏ nhưng so với một khối đại lục, một tinh cầu thậm chí là Tiên giới rộng lớn vô ngần thì nhỏ bé cỡ nào?

 

Nhớ ngày trước ở hạ giới, thần thức Trương Hằng triển khai hoàn toàn có thể bao phủ một giới.

 

Nhưng tới Tiên giới, hết thảy đều không giống.

 

- Phạm vi mấy trăm dặm thật sự quá nhỏ, Không biết sau khi dung hợp, thần thức của ta có thể bao phù phạm vi bao lớn?

 

Trong lòng Trương Hằng có chút tò mò.

 

Thực lực hắn giờ phút này đứng ở đỉnh của cấp Chân Tiên, một khi ba phân thân dung hợp có thể có được thực lực cấp Tiên Quân.

 

Theo như lời Triệu Tịch Nguyệt, nhân vật cấp Tiên Quân ở thượng giới đã có thể tính là tầng lớp trung, thượng.

 

Chỉ chốc lát, hai người đi vào thôn xóm.

 

Trong tay hai người đều mang theo một con dã thú hung mãnh, khiến cho thôn dân xôn xao một hồi.

 

- A Sơn, các ngươi lại đánh được một con lợn rừng, còn có một con... Hổ!

 

HỔ!

 

Toàn bộ thôn xóm đều chấn động, không ít người vây lại xem, hỏi đông hỏi tây.

 

Trong quá trình này, Trương Hằng mỉm cười không nói, tận lực không gây nên địch ý với thôn dân.

 

- A Sơn, vị tráng sĩ này là ai?

 

Một lão già chống quải trượng, mắt lộ tinh quang đánh giá Trương Hằng vài cái.

 

- A, thôn trưởng. Vị tráng sĩ này họ Trương, đã cứu ta trong rừng rậm, nếu không ta sớm chết trong tay con hổ này.

 

Đái Phùng Sơn giải thích, sau đó lại bồi thêm một câu:

 

- Trương tráng sĩ là người tốt, là ân nhân cứu mạng của ta.

 

- Con hổ này là do hắn đánh chết...

 

Thôn trưởng gật gật đầu, chào hỏi Trương Hằng một câu, nói:

 

- Vị tráng sĩ này, may nhờ có ngài ra tay trượng nghĩa, cứu A Sơn một mạng. Xin hỏi, ngài từ đâu tới, vì sao lại xuất hiện ở rừng rậm phía Bắc thôn?

 

Trương Hằng đưa tay gãi đầu, khẽ thở dài một hơi:

 

- Ta là một người lữ hành, vô tình đi tới khu rừng rậm này, cùng không hiểu biết nhiều về nơi này. Nếu có gì không phải, xin thôn trưởng châm chước.

 

- Đúng vậy, thôn trưởng. Hắn là một người lạc đường, ngay cả Cô Đế Tinh đều không biết.

 

Đái Phùng Sơn cười nói.

 

Thôn trưởng vừa nghe lời ấy, khẽ nhíu mày, trước tiên giải tán đám người rồi sau đỏ cùng Đái Phùng Sơn đưa Trương Hằng tới một gian phòng gạch ngói bình thường. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

 

- Phụ thân, con về rồi đây!

 

Đái Phùng Sơn gọi một tiếng, dẫn hai người vào trong phòng.

 

- A Sơn, ngươi đã về rồi. Ô, thôn trưởng, còn có vị này...

 

Một hắn tử trung niên có vẻ già nua đi ra, ánh mắt dừng ở trên thi thể dã thú trong tay Trương Hằng và Đái Phùng Sơn.

 

- Phụ thân. Vị này là Trương tráng sĩ, là ân nhân cứu mạng của con...

 

Đái Phùng Sơn hưng phấn đem mọi chuyện từ khi gặp Trương Hằng, nói một lần từ đầu đến cuối.

 

Sau khi Đái phụ nghe xong, cảm kích không thôi, hận không thể lập tức dập đầu với Trương Hằng:

 

- Ân công, xin mời ngồi.

 

Lão hết sức nhiệt tình, châm trà cho Trương Hằng rồi kêu thê tử trong phòng bếp làm đồ ăn.

 

- Đúng rồi. Đây là lợn rừng và hổ, không phải là đồ nhắm sẵn có sao?

 

Đái phụ mừng rỡ, lại mời hàng xóm tới giúp mổ xẻ thi thể hai dã thú.

 

Trương Hằng lộ vẻ tươi cười, tạm thời quên đi sứ mệnh và mục tiêu tại thượng giới, hưởng thụ sự chiêu đãi nhiệt tình của thôn dân nhà nông.

 

Bốn người nói chuyện phiếm trong phòng chính, Trương Hằng mặt mày tinh bơ hỏi thăm trạng huống trên tinh cầu này một chút.

 

Sau khi trải qua một phen nói chuyện, Trương Hằng bước đầu hiểu biết được một số tình huống. Tinh cầu này gọi là Cô Đế Tinh, phía trên có tất cả ba khối đại lục. Khối đại lục nơi hắn hiện đang ở gọi là Bắc Thần đại lục.

 

Bắc Thần đại lục là đại lục duy nhất thích hợp nhân loại sinh tồn. Hai đại lục khác, một ở Bắc cực còn một khối khác đại khái ở xích đạo, đều không thích hợp nhân loại sinh tồn. Thậm chí trên đó còn sinh sóng một số yêu vật cường đại, người thường không dám bước vào nửa bước.

 

Chỉ chốc lát, rượu và thức ăn được đưa lên. Đái phụ, thôn trưởng, Đái Phùng Sơn và Trương Hằng cùng vào bàn tiệc.

 

- Đúng rồi, sao không thấy Đái bá mẫu ra dùng cơm?

 

Trương Hằng tò mò hỏi.

 

- Nữ nhân trong nhà đương nhiên không được lên bàn tiệc. Chờ chúng ta ăn xong, nàng và Dung nhi ăn sau.

 

Đái phụ nói với vẻ đương nhiên (theo lý phải thế).

 

Trương Hằng khẽ cau mày:

 

- Vậy có ổn không? Đồ nhắm chúng ta ăn đều là họ làm, theo lý thì nên để họ cùng ăn mới đúng.

 

về mặt này, Trương Hằng vẫn giữ phương thức tư duy của người địa cầu hiện đại.

 

Đái phụ nao nao, cười nói:

 

- Nếu Trương tráng sĩ đã nói vậy, ta gọi bọn họ ra cùng ăn.

 

- Thúy Liên, Dung nhi, đi ra cùng dùng cơm!

 

Đái phụ kêu lớn một tiếng.

 

Theo vài tiếng bước chân vang lên, một phụ nhân và một cô gái mười bảy, mười tám tuổi đi vào phòng chính, ngồi vào vị trí cùng ăn cơm.

 

Phụ nhân kia chính là Đái thị, cô gái kia gọi là Đái Dung, bộ dạng rất xinh đẹp, có một loại thanh thuần và ngượng ngùng của thiếu nữ sơn thôn.

 

-o0o-

back top