Thân ảnh là ai, thi thể hắn ôm là ai ..
Vấn đề này Vương Lâm không dám suy nghĩ, không muốn suy nghĩ, sợ hãi suy nghĩ...!
Hắn yên lặng ngồi trong Tổ Miếu, từ trước tới nay đã là sáu mươi tám năm.
Thời gian không còn nhiều nữa rồi...!
Vương Lâm thi thào, giọng nói như ẩn như hiện trong Tổ Miếu.
Trong Thủy Cổ hoàng thành, sau khi hai mươi bảy quầng sáng xuất hiện, tiếng xôn xao đã lên tới đỉnh.
Tất cả ánh mắt đều ngưng tụ trên pho tượng Cổ Tổ.
Mười tám năm.
Người này lần đầu tiên phân thần mất ba năm, lần thứ hai phân thần mười lăm năm.
Hắn tuyệt đối là phân liệt hoàn mỹ, dung hợp hoàn mỹ!
Lần đầu tiên hắn coi như thành công, nhưng lần thứ hai dung hợp sau khi phân thần hiển nhiên là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không biết lần thứ ba này hắn...!sẽ như thế nào!
Vương Lâm này nếu tiếp tục lựa chọn phân liệt hoàn toàn trong lần thứ ba này thì sợ sẽ rất khó vượt qua.
Nếu ta là hắn thì lần thứ ba này đơn giản chấm dứt sớm lấy an toàn làm đầu.
Trong ánh mắt ngưng tụ của mọi người trong Thủy Cổ hoàng thành, Vương Lâm trong Tổ Miếu hít sâu một hơi.
Hắn khu trừ tầng tầng suy nghĩ do thân ảnh trong đầu Nguyên Thần, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào lần Cổ Đạo tam phân thần thứ ba!
Hắn có thể cảm nhận được sau khi phân thần lần thứ hai thành công, Nguyên Thần mình đã lớn mạnh hơn vô số lần, cũng khiến tu vi bản thân cường hãn hơn không ít.
Nếu lần thứ ba cũng thành công thì khi Nguyên Thần dung hợp trong nháy mắt hắn có thể đạt tới đỉnh phong!
Loại trình độ đó...!Có lẽ có thể vượt qua Cổ Đạo!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên lộ vẻ kiên định, trong nháy mắt liền nhắm mắt lại, tầng sáng Nguyên Thần hầu như đã chiếm toàn bộ nơi này, bên ngoài cơ thể hắn từ ngưng thật lại dần dần phân liệt lần thứ ba!
Lần cuối cùng!
Ba năm mười lăm năm...!Lần này sẽ cần bao nhiêu năm đây...!
Vương Lâm vẫn không có đáp án.
Thời gian thoáng cái trôi qua.
Chẳng hay biết Vương Lâm ở trong Tổ Miếu phân thân lần thứ ba đã vượt qua thêm bảy năm.
Tộc nhân Thủy Cổ nhất mạch trong chờ mong, mỗi ngày đều nhìn về phía hai mươi bảy tầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ.
Thủy Cổ hoàng tôn cũng dần dần hoàn thành quá trình quá độ của tân hoàng Kế Đô.
Thời gian Kế Đô trở thành tân hoàng càng lúc càng gần.
Khi ngày ấy gần tới, ánh mắt của tộc nhân Thủy Cổ cũng dời dần khỏi quầng sáng trên pho tượng Cổ Tổ hướng về phía chuyện lớn nhất sắp tới của Thủy Cổ nhất mạch, tân hoàng đăng cơ!
Vô số quân đội Thủy Cổ trong thời gian hai mươi lăm năm khi Kế Đô sắp đăng cơ dần dần được Thủy Cổ hoàng tôn buông tay giao cho Kế Đô khiến Kế Đô có thời gian làm quen, chuẩn bị nghênh đón Tiên Cổ đại chiến mấy trăm năm sau!
Năm năm...!năm năm...!năm năm...!
Năm tháng trôi qua xuân hạ thu đông vô tình thay đổi.
Trong nháy mắt lại trôi qua mười lăm năm.
Đây đã là hai mươi năm từ khi Vương Lâm phân thần lần thứ ba!
Nếu như tính cả thời gian trước thì Vương Lâm đã bước vào Tổ Miếu này suốt chín mươi năm!
Thời gian chín mươi năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, có thể cả cả đời của phàm nhân, cũng có thể khiến tân hoàng đăng cơ, Thủy Cổ hoàng tôn đã lùi về phía sau để Kế Đô ra mặt.
Tuy nói còn chưa tiến thành đại lễ đăng cơ nhưng hầu như tất cả mọi chuyện của Thủy Cổ nhất mạch lúc này đều do Kế Đô phụ trách xử lý.
Hắn còn chưa mang vương miện nhưng hắn cũng đã mặc hoàng bào.
Chẳng qua dù là Kế Đô thì sáng sớm ngày nào cũng đều có thói quen nhìn về phía Tổ Miếu, chưa bao giờ thay đổi niềm tin của hắn rằng nghĩa phụ nhất định thành công!
Bên trong Tổ Miếu, bên ngoài thân thể Vương Lâm quầng sáng Nguyên Thần khổng lồ lúc trước giờ đây đã vỡ vụn, trở thành vô số mảnh vụn, đang vỡ nát ra.
Lúc này Vương Lâm đã nhận ra giáo huấn lần trước, thế nên hắn để lại trong người một tia thần thức.
Tia thần thức này có thể thức tỉnh bản thân trong thời điểm mấu chốt.
Nỗi đau đớn khi Nguyên Thần phân liệt trong mười năm này vô số người không thể chịu đựng nổi nhưng đều được Vương Lâm chịu đựng.
Hắn thậm chí có cảm giác chai lỳ với nỗi đau đớn này.
Thời gian chín mươi lăm năm trôi qua, Thủy Cổ nhất mạch bắt đầu chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ của tân hoàng năm năm sau.
Tầng sáng Nguyên Thần của Vương Lâm đã biến thành mảnh nhỏ giờ hoàn toàn vỡ thành mảnh vụn.
Hắn bắt đầu thử dung hợp!
Bởi vì lần thứ hai xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khiến lần này Vương Lâm dung hợp rất cẩn thận.
Hắn không hoàn toàn dung hợp Nguyên Thần mà lựa chọn tách ra dung hợp từng bộ phận một cho tới khi hoàn mỹ.
Mà ở sâu trong ý niệm của hắn còn có một suy nghĩ phải hoàn thành trong khi dung hợp.
Thời gian một năm lại một năm trôi qua.
Vào năm thứ chín mươi sáu Vương Lâm đã hoàn thành dung hợp tầng sáng Nguyên Thần gần ba phần.
Quầng sáng sau khi dung hợp cũng không khổng lồ mà ngược lại rất nhỏ, chỉ bằng một nắm tay.
Nhưng Nguyên Thần ngưng tụ ba phần này lại cường đại tới gấp mấy lần Nguyên Thần lần thứ hai dung hợp.
Nếu thật sự hoàn toàn dung hợp xong, Nguyên Thần đầy đủ thì có lẽ có thể khiến Vương Lâm đạt tới đỉnh phong thật.
Vào năm thứ chín mươi bảy tầng sáng Nguyên Thần của Vương Lâm đã ngưng tụ được năm phần, lại cường đại hơn trước không ít.
Thời gian trăm năm chỉ còn lại ba năm hơn, một ngàn ngày đêm mà thôi.
Thủy Cổ hoàng thành trong mấy năm này cực kỳ náo nhiệt.
Trước khi tiến hành đại lễ như vậy hầu như tất cả cường giả của Thủy Cổ nhất mạch đều từ bốn phương quay về hoàng thành, chứng kiến sự kiện có thể nói là lớn nhất Thủy Cổ nhất mạch!
Hoàng quyền luân phiên khiến cho toàn bộ Thủy Cổ nhất mạch đều vận chuyển.
Chẳng qua Kế Đô sắp đăng cơ, vào năm thứ chín mươi bảy hắn yên lặng một mình đi tới bên ngoài Tổ Miếu, khoanh chân ngồi đó yên lặng chờ đợi.
Hắn bỏ qua tất cả mọi chuyện, muốn trong ba năm trước khi trở thành hoàng tôn này làm bạn với nghĩa phụ.
Từng ngày trôi qua, trong Thủy Cổ hoàng thành càng có nhiều tộc nhân trở về hơn Thậm chí sứ đoàn của hai tộc khác cũng đều đang trên đường tới.
Hầu như mỗi ngày đều có rất nhiều người tới Thủy Cổ hoàng thành.
Chẳng qua nếu so với sự phồn hoa náo nhiệt trong thành này thì ở ngoài Tổ Miếu ngàn trượng lại cực kỳ an tĩnh.
Nơi này từ rất lâu trước đó đã biến thành cấm địa không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào.
Mà bốn phía nơi này còn có vô số thị vệ của hoàng cung bảo vệ.
Trong sự yên tĩnh này Kế Đô ngồi nhắm mắt yên lặng.
- Nghĩa phụ, còn ba năm nữa là hài nhi có thể trở thành Thủy Cổ hoàng tôn rồi...!
Kế Đô ngồi ở nơi này ngày đêm trôi qua.
Năm thứ chín mươi tám đã tới.
Năm thứ chín mươi chín đã tới, cho tới năm thứ một trăm, cuối cùng cũng vô thanh vô tức trôi qua.
Vào một ngày trong năm thứ một trăm này bên trong Thủy Cổ hoàng thành, tất cả ánh mắt đều ngưng tụ trên pho tượng Cổ Tổ.
Chẳng qua lúc này mọi người không phải nhìn tầng sáng bên ngoài pho tượng mà là nhìn hoàng tôn của bọn họ ở đó
Cả hoàng thành giờ phút này đều yên tĩnh.
Trong Hoàng cung cũng có vô số tộc nhân.
Bọn họ đang đợi hoàng tôn mới xuất hiện.
Trên quảng trường rộng lớn mọi người đứng dày đặc.
Còn sứ đoàn của hai tộc cũng tới cực kỳ long trọng, mang theo hậu lễ mà dẫn đầu đều là những người hoàng tộc có địa vị cao quý.
Bọn họ đứng ở trong quảng trường này cùng chờ đợi.
Trong quảng trường rộng lớn này có một chiếc đỉnh khổng lồ.
Trong đỉnh này có một đám bùn đất xốp bên trên đặt một cây hương chưa châm.
Người có tư cách đốt cây hương này chỉ có Kế Đô mà thôi!
Đây là Hoàng Quyền Hương, hương bay lên lại biến ảo ra phong vân, ngưng tụ ra Chấn Thiên Cổ.
Chiếc trống này cũng chỉ có Kế Đô mới được gõ đánh làm chín tiếng vang vọng thiên địa xong thì sẽ nhận một vái của tộc nhân Thủy Cổ.
Những người chờ đợi nơi này còn có cả hoàng tôn đã già nua.
Hắn cũng đang chờ đợi.
- Giờ lành đã đến...!Bệ hạ thế...!
Có mấy người đứng bên cạnh Thủy Cổ hoàng tôn, trong đó có một lão già do dự một chút rồi nhẹ giọng nói.
- Chờ đợi! Thủy Cổ nhất mạch chúng ta làm gì có giờ lành gì.
Một khắc khi Kế Đô tới thì đó chính là giờ lành!
Thủy Cổ hoàng tôn sắp thoái vị khàn khàn nói.
Lão già vừa nói chuyện liền cung kính vâng dạ.
Bên ngoài Tổ Miếu, Kế Đô vẫn ngồi khoanh chân hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích, không để ý tới thiên địa.
Một ngày trọng đại trong đời hắn sắp tới.
Ở phía sau hắn đột nhiên truyền tới tiếng bước chân rất khẽ.
Chỉ thấy một thị vệ mặc áo giáp đen nhanh chóng cất bước tới sau khi tới gần mới từ từ chậm lại.
- Bệ hạ đã tới giờ rồi...!
Thị vệ này quỳ xuống, chính là một trong năm nam tử đi theo Kế Đô từ xưa.
Hắn cúi đầu nói khẽ.
Kế Đô không nói gì vẫn đứng bất động như trước.
Thị vệ phía sau vẫn quỳ nơi đó trầm mặc.
Qua thời gian nửa nén hương, một tiếng than khẽ từ miệng Kế Đô truyền ra.
Hắn mở mắt nhìn Tổ Miếu, trầm mặc đứng dậy quỳ xuống dập đầu ba lạy về hướng Tổ Miếu.
- Nghĩa phụ hài nhi đi đây.
Kế Đô ngẩng đầu nhìn Tổ Miếu một lần nữa rồi xoay người trở lại phía sau.
Thị vệ cũng đứng dậy đi theo sau hắn, một đám người dần dần rời đi.
Mà lúc những người này rời đi rồi, tại bên trong Tổ Miếu, bên ngoài thân thể Vương Lâm trôi nổi một tầng sáng không lớn.
Tầng sáng này đã không còn lớn như một nắm tay mà đã có thân thể giống với lúc chưa phân thần.
Ánh sáng tỏa ra bốn phía, tầng sáng rất đầy đủ thoạt nhìn như đã hoàn toàn dung hợp.
Chẳng qua hai mắt Nguyên Thần trong tầng sáng đang nhắm.
Vào một năm trước Vương Lâm đã có thể hoàn thành dung hợp rồi.
Lần dung hợp này cực kỳ thuận lợi không có chút chuyện bất ngờ Nhưng Vương Lâm lại không lựa chọn chấm dứt lúc này.
Hắn vẫn âm thầm cảm thấy thiếu sót, cả ngươi chìm đắm bên trong đó như ngủ say vậy.
Hắn muốn một lần nữa tiến vào bên trong vùng thiên địa mơ hồ xuất hiện trong lần phân thần thứ hai.
Hắn muốn nhìn thấy ngọn núi có tuyết bảy màu trước đây thấy thân ảnh kia.
Hắn muốn nghe lời nói đầy đủ của thân ảnh kia.
Chẳng qua hắn cũng không biết phải làm sao để tiến vào bên trong thế giới mơ hồ kia.
Hắn thậm chí không biết nơi đó là địa phương nào.
Suy tư và thử nghiệm hơn một năm rốt cục vào ngày này Kế Đô chuẩn bị nắm quyền thì trong đầu Vương Lâm mơ hồ đi.
Hắn lờ mờ thấy được thế giới đã từng gặp kia!