Tiên Nghịch

2060: Thiên Địa



- Châm Hoàng Quyền Hương!
Một giọng nói kinh thiên vang vọng trong Thủy Cổ hoàng thành.

Cả hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều ngưng tụ tại người mặc hoàng bào đứng trước đại đỉnh tại trung tâm quảng trường.
Hình dáng Kế Đô không còn vẻ thanh niên nữa mà làm cho người ta cảm thấy đã trưởng thành.

Hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, bên tai vang lên giọng nói kinh thiên.
Bầu trời xanh biếc, ngàn dặm không mây trong xanh vô cùng.

Gió nhu hòa thổi tới mơn man trên cơ thể khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cây hương trong đại đỉnh phía trước đang chờ hắn đốt lên.
Giờ phút này hắn được vạn người để ý, được vô số tộc nhân Thủy Cổ ngóng nhìn, được tất cả tộc nhân Thủy Cổ nhất mạch không có tư cách đi tới hoàng thành đều từ phía xa nhìn về phía hoàng thành.
Thậm chí ở trong hoàng thành Đạo Cổ và Cực Cổ, ánh mắt tộc nhân hai tộc cũng như xuyên thấu khoảng không mà nhìn tới nơi này.
- Thủy Cổ hoàng tôn...!Nghĩa phụ, hài nhi sắp trở thành hoàng tôn rồi!
Kế Đô nhìn trời, ánh mắt hướng về phía pho tượng Cổ Tổ phía xa xa hít sâu một hơi, tay áo phất một cái đi về phía trước, tay phải giơ lên, lập tức một đám lửa bùng lên bao phủ lấy Hoàng Quyền Hương kia.

Trong nháy mắt cây hương này liền được đốt lên.
- Bái hoàng tôn!
Lại một tiếng nói kinh thiên vang vọng trong hoàng cung.

Tất cả tộc nhân nơi này đều quỳ xuống mặt đất chỉ có phụ thân Kế Đô là đứng trong đại điện nhìn Kế Đô.
Hoàng Quyền Hương bị ngọn lửa bao vây thiêu đốt tỏa ra một luồng khói xanh bay lên không trung, khiến thiên địa biến sắc phong vân cuồn cuộn.

Bầu trời truyền ra một tiếng ầm vang.

Chỉ thấy một cái khe rất lớn bị mở ra, bên trong bỗng nhiên truyền ra tiếng gầm thét kinh thiên.
Đó là một Cổ Thần cao mấy vạn trượng, bên cạnh còn có Cổ Ma, Cổ Yêu.

Bọn họ khiêng một chiếc trống trận khổng lồ từ trong bầu trời chậm rãi đi ra giữa không trung.
Thân thể Kế Đô nhoáng lên bước lên không trung, đi tới cạnh chiếc trống trận.



Hắn không chút do dự mà giơ tay phải lên hướng về phía trống trận đánh mạnh một quyền tới.
Thùng một tiếng.

Tiếng trống trầm trầm khuếch tán ra.

Tiếng động này lộ vẻ trang nghiêm, truyền khắp hoàng cung, truyền khắp hoàng thành, truyền khắp cả phạm vi Thủy Cổ.
- Đệ nhất bái!
Một giọng nói kinh thiên lại xuất hiện một lần nữa.

Tất cả tộc nhân nơi này đều vái một cái.
- Bái kiến hoàng tôn!
Trong một vái này, giọng nói của bọn họ dung hợp một chỗ hình thành một sóng âm ngập trời.

Tiếng động này bất ngờ truyền khắp các ngóc ngách của hoàng thành.
Thậm chí trong tiếng trống vang vọng, cả thành trì của Thủy Cổ cũng phát ra tiếng động như vậy!
- Thùng!
Tiếng trống thứ hai lại vang lên khi tay phải Kế Đô hạ xuống một lần nữa.
- Đệ nhị bái!
- Tham kiến hoàng tôn!
Tiếng hô kịch liệt hơn thay thế tất cả mọi thứ trong thiên địa, trở thành sóng âm cực đại chỉ sau tiếng trống.
- Nghĩa phụ, hài nhi trở thành hoàng tôn rồi!
Tay phải Kế Đô rơi lên mặt trống lần thứ ba.
Trong tiếng trống vang vọng, thân thể Vương Lâm trong Tổ Miếu vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.

Lúc này hắn cũng thấy được một vùng thiên địa.
Vùng thiên địa này rất tối tăm, mặt đất mơ hồ bị sương mù bao phủ chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ ở phía xa là một vùng đổ nát không biết đã để hoang phế bao nhiên năm.
Trong mắt Vương Lâm không có vẻ mờ mịt.

Đi ở nơi này hắn không biết là mình đi trên mặt đất hay đi trong hư vô.

Hắn nhìn bốn phía, chậm rãi bước về phía trước.
Hắn không biết mình đi đã bao lâu, có lẽ là một năm cũng có lẽ là cả đời...!Cho tới khi trước mặt hắn xuất hiện một ngọn núi!

Trên ngọn núi đó có tuyết bảy màu đang rơi.

Trong gió tuyết hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Thân ảnh đó đang ôm một thi thể, ngửa mặt lên trời gầm thét.
Mái tóc dài trong tuyết bảy màu không thể nhìn rõ màu sắc theo gió tung bay.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy thân ảnh này tâm thần Vương Lâm chấn động.

Hô hấp hắn trở nên dồn dập.

Hắn nhìn không phải là thân ảnh đang gầm thét kia mà là thi thể được hắn ôm.
Nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc như tơ phủ xuống, không thể nhìn thấy hình dáng của thi thể kia.

Thậm chí hắn cũng không thể nhận ra thi thể đó là nam hay nữ.

Sắc mặt hắn tái nhợt, giờ phút này không để ý tới gì nữa mà triển khai toàn bộ tốc độ tiến về ngọn núi đó.
Nhưng hắn lao đi rất lâu rất lâu vẫn không thể tới gần được chút nào, không thể nhìn thấy hình dáng của thi thể kia.

Giống như khoảng cách giữa hắn và ngọn núi kia là một vực sâu sinh tử không cách nào có thể vượt qua.
Tiếng gầm rống kia càng ngày càng kịch liệt, lộ ra vẻ đau thương và phẫn nộ vô tận.

Bầu trời trong tiếng gầm thét này có dấu hiệu sụp đổ một lần nữa, giống như tiếng gầm rống này có lực lượng đủ khiến trời long đất lở.
Tiếng gầm kia truyền vào tai Vương Lâm khiến trái tim hắn đột nhiên đau đớn.

Loại cảm giác này vốn không bằng sự đau đớn khi hắn chịu đựng Cổ Đạo tam phân thần.

Nhưng hắn lại cảm thấy nỗi đau đớn này đã lên tới cực điểm.
- Tình thâm nhưng duyên chẳng dài, đồng hành là nghịch.
- Thiên địa!
Thân ảnh trên ngọn núi kia ngẩng đầu gầm thét, phát ra tiếng rít gào!

- Cao nhất trong thiên địa thì có ích gì!
- Chúng sinh bái lạy thì có ích gi!
- Vô lượng kiếp kinh có ích gì!
- Thiên địa như vậy thì sao còn chưa hủy diệt!
- Chúng sinh như thế sao còn chưa tiêu tán!
- Kiếp kinh như thế sao còn chưa thất truyền!
Nếu là thế thì ta muốn dùng phương thức của ta khiến trời xanh phải nhắm mắt, khiến cho mặt đất phải ngủ say, cho hoàng tuyền lệ chảy, khiến luân hồi đình chỉ, khiến thương khung từ nay về sau...!Vô niệm!
Giọng nói kia mang theo ý chí kinh người, ầm ầm tỏa ra tám hướng, truyền vào tâm thần Vương Lâm khiến tâm thần hắn chấn động, thân thể nhanh chóng tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như sắp bị xua đuổi khỏi nơi này.
Trong chớp mắt khi thân thể hắn tiêu tán, hắn nhìn thấy trên ngọn núi bảy màu kia thân ảnh ôm thi thể kia gầm rống thê thảm, từng bước lên trời.

Trong nháy mắt khi bước chân hắn hạ xuống, bầu trời sụp đổ.

Hắn mang theo thi thể kia bước vào bầu trời đã tan nát.
Tiếng thét kia vang vọng, Vương Lâm mở bừng hai mắt.

Hắn vẫn ở trong Tổ Miếu, thân thể khô héo giống như đã chết, ở phía trước hắn Nguyên Thần trong tầng sáng cũng mở hai mắt nhìn hắn.
Hắn cuối cùng cũng vẫn không thể nhìn rõ hình dáng thi thể kia, thậm chí ngay cả giọng nói của thân ảnh kia cũng mơ hồ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng: tham kiến hoàng tôn! Như ẩn như hiện từ bên ngoài truyền vào.
Nhưng Vương Lâm lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Trong mắt hắn lộ vẻ mê man, rất lâu rất lâu sau vẻ mê man mới dần dần tán đi.

Hắn trầm mặc nửa ngày, mạnh mẽ khiến mình không suy tư với việc này nữa nhưng rất khó làm được, cho tới sau khi thử nghiệm nhiều lần mới có thể miễn cường không suy tư nữa.
Trong trầm mặc Vương Lâm muốn mình phải đi làm chuyện khác, nếu không, hắn tiếp tục suy nghĩ thế này thì bản thân sẽ sụp đổ.
- Sẽ không đâu...!không phải...!không...!
Vương Lâm thì thào, cắn răng giơ tay phải lên điểm một chỉ vào Nguyên Thần trước người.

Nguyên Thần nọ lập tức tỏa ra ánh sáng vạn trượng, khiến cho cả Tổ Miếu này tràn ngập ánh sáng.
Trong ánh sáng này tầng sáng bên ngoài Nguyên Thần bỗng nhiên bành trướng lên ngay lập tức chiếm toàn bộ vị trí nơi này nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục mở rộng ra, sau khi bao phủ cả Tổ Miếu liền tràn về phía pho tượng Cổ Tổ!
Bên trong hoàng cung, tiếng trống vẫn vang vọng.
- Đệ cửu bái!
- Tham kiến hoàng tôn!
Trong khi giọng nói của tất cả tộc nhân Thủy Cổ vang lên đinh tai nhức óc, một luồng sáng đến cực điểm bất ngờ truyền ra từ pho tượng Cổ Tổ.
Kế Đô đang ở trên bầu trời, đứng trước chiếc trống, tay phải giơ lên bỗng quay phắt đầu.

Hắn liếc về phía pho tượng Cổ Tổ xa xa, thấy hai mươi bảy quầng sáng bên ngoài đó bộc phát ra ánh sáng chói mắt.



Ánh sáng này tràn về bốn phương tám hướng, có một hư ảnh mơ hồ lan tỏa ra, trong nháy mắt đã tràn ngập cả nửa thân hình của pho tượng Cổ Tổ.
- Nghĩa phụ!
Kế Đô sửng sốt, trong mắt lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ và kích động.
Cùng lúc đó cảnh tượng phát sinh trên pho tượng Cổ Tổ cũng được toàn bộ mọi người trong hoàng thành chứng kiến.

Ánh mắt bọn họ ngưng tụ lại, tại đây tận mắt nhìn thấy hư ảnh bên trên pho tượng Cổ Tổ bất ngờ tràn ngập ra toàn bộ thân hình Cổ Tổ, đạt tới độ lớn bằng với pho tượng này!
Giống như chồng lên nhưng vừa chồng lên tướng mạo của pho tượng này lại mơ hồ như biến thành xa lạ có vài phần tương tự Vương Lâm.
Đây là bởi vì Nguyên Thần của hắn trong lúc bành trướng ra đã bao phủ cả pho tượng Cổ Tổ!
- Hắn rốt cục đã thành công vượt qua Cổ Đạo tam phân thần rồi! Không biết Cổ Tổ ban thưởng gì cho hắn...!
Trên bầu trời, Huyền La nhìn pho tượng Cổ Tổ lộ nụ cười vui mừng.
Trên Nguyên Thủy Sơn, Tống Thiên không tham gia đại lễ của Kế Đô.

Lúc này hắn cũng đứng giữa không trung, nhìn pho tượng Cổ Tổ phía xa xa, suy nghĩ tương tự cũng vang vọng trong lòng hắn.
- Không biết hắn sẽ được Cổ Tổ ban thưởng gì...!
Tống Thiên mơ hồ hơi chờ mong.
Ngay lúc cảnh tượng này được vạn người chú ý, thậm chí ngay cả việc đăng cơ của Kế Đô cũng tạm dừng, chỉ thấy hai mươi bảy quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ bộc phát ra ánh sáng chói mắt bất ngờ tạo thành một vòng tròn xoay quanh thân thể này rồi lao thẳng lên bầu trời.
Quầng sáng đó bay lên tiến vào bầu trời khiến cho trời xanh xuất hiện gợn sóng không ngừng lan ra.

Khi quầng sáng cuối cùng lao lên bầu trời, thiên địa biến sắc!
- Cửu Khúc bỗng nhiên vang lên khắp Thủy Cổ hoàng thành này!
Âm thanh tuyệt vời này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tồn tại trong thiên địa và dung hợp với tầng tầng sóng gợn.

Một vùng u ám đột nhiên từ trên bầu trời phủ xuống.

Một đám ánh sáng mờ nhạt yếu ớt từ từ hiện lên cuối cùng bùng lên thành một màu đỏ chói!
- Đó là một giọt máu tươi!
Giọt máu này lộ ra một luồng khí tức linh hồn, trong nháy mắt khi xuất hiện liền khiến cả Thủy Cổ hoàng thành tĩnh mịch hẳn!
- Hồn Huyết!
Tống Thiên đứng trên Nguyên Thủy Sơn trong chớp mắt khi nhìn thấy giọt máu này liền lộ vẻ không thể tin nổi!
- Không ngờ lại là Hồn Huyết! Ba giọt Hồn Huyết đã sáng tạo ra Cổ Thần.

Hắn lúc trước đã có một giọt, giờ lại có một giọt nữa là hai!
Huyền La hít sâu một hơi.

Dù là hắn cũng không thể ngờ nổi là Vương Lâm có thể đạt được giọt Hồn Huyết thứ hai!







back top