- Lịch sử trước Thượng cổ đại kiếp?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
- Ừ, những năm này, lịch đại trí giả của Thiên Cơ tông không ngừng thôi diễn, nhưng hết thảy không thể nào biết được, chỉ biết được thiên hạ đều bái Chỉ Trần nữ thần, chính là nhân vật trước tràng đại kiếp, nàng không phải là sáng tạo ra vạn linh, mà là cứu vớt vạn linh, trận đại kiếp kia, bởi vì cuối cùng nàng hy sinh mình, cứu vớt thiên hạ thương sinh! Đáng tiếc sau khi làm được chuyện đó, Thiên Đạo hỏng mất, Thương thiên dĩ tử!
Thiên nữ khe khẽ thở dài.
- Vậy cùng với việc tới nơi này có quan hệ gì?
Mạnh Dung Dung cau mày nói.
- Năm vạn năm trước, tại Cự Lộc thư viện này, phát hiện một Thượng cổ phong ấn, là Thượng cổ chi vật, người sáng lập ra Cự Lộc thư viện - Đông Phương Bất Bại, trước lúc phi thăng, ngài đã khai mở nơi Quang Minh giới này, để cho đời sau trông coi.
Thiên nữ trịnh trọng nói.
- Đông Phương Bất Bại?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Đông Phương Bất Bại, năm vạn năm trước, là người đệ nhất thiên hạ! Khai mở Cự Lộc thư viện, từng khai báo tất cả tông môn, thánh địa, thư viện, trong mọi thời đại đều phải tuân thủ một cái quy củ, bất kỳ phong ấn tà vật trong giới này, cũng không được dẫn vào tiên giới! Có người vi phạm, thiên hạ đồng lòng tru giết! Hơn nữa, cho dù phi thăng, hắn ở tiên giới cũng phải chịu đuổi giết cả đời!
Thiên nữ hít sâu một cái nói.
- Bá đạo như vậy?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Ngươi là muốn trộm lấy Thượng cổ chi vật nơi này?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Không phải là trộm, là Thiên Cơ tông ta cùng viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện đã từng nói, ở trong thế giới này, bọn họ bố trí ngăn cản, là phù thạch cùng Độc tước lúc nãy, chỉ cần người Thiên Cơ tông ta có thể lấy đi, liền do Thiên Cơ tông ta thay Cự Lộc thư viện bảo quản!
Thiên nữ trịnh trọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện.
Ba người không tự chủ dừng lại.
Bởi vì ba người đã thấy được cái gọi là Thượng cổ chi vật.
Phía trước một ao nước màu đen, trong ao tà khí vô cùng, giống như là một cái hồ nước này cũng là chướng khí, tà khí áp súc mà thành.
Mà ở phía trên cái hồ nước này, là một đóa hoa hồng màu đen.
Hoa hồng tản mát ra chí tà chi khí, giống như là chính là hoa hồng nhuộm đen nước dưới mặt ao vậy, càng hơn nữa, tựa như đóa hoa hồng này nhuộm đen một nửa Quang Minh giới.
Mà ở trên đóa hoa hồng này, có một ngọn Lưu Ly bảo tháp!
Lưu Ly bảo tháp trấn áp đóa hoa hồng màu đen này. Mặc dù bị bảo tháp trấn áp, hoa hồng màu đen vẫn phát ra tà khí nồng nặc, không ngừng ô nhiễm đại địa.
- Tà khí này, sao lại có chút giống như Vạn Diệu Yêu Liên?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Ông!
Ngọc Đế Kiếm sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên run rẩy một trận, giống như là đang hưng phấn vậy.
- Ồ!?
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày, ổn định Ngọc Đế Kiếm.
- Rốt cuộc tìm được rồi!
Thiên nữ thở dài nói.
- Là đóa hoa hồng màu đen kia?
Diêm Xuyên hỏi.
- Đều là, Lưu Ly bảo tháp, đóa hoa hồng kia, cũng là Thượng cổ chi vật, có thêm một vật ở đây, như vậy càng thêm dễ dàng thôi diễn ra chuyện thời thượng cổ rồi!
Thiên nữ hít sâu một cái nói.
- Không thể, đây là vật Cự Lộc thư viện ta, ngươi không thể cầm, trừ phi cha ta đến đây!
Mạnh Dung Dung nhất thời ngăn cản Thiên nữ.
- Đây là viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện ngươi đã từng chính miệng đáp ứng, nếu ta có thể đi tới nơi này, có thể lấy đi!
Thiên nữ lắc đầu.
- Không được, ta làm sao biết là ngươi nói thật? Chỉ cần có ta ở đây, ngươi mơ tưởng!
Mạnh Dung Dung nhất thời lạnh giọng đến.
Lấy tay vung lên, mở ra đàn cổ, nhìn bộ dáng là muốn nói, chỉ cần Thiên nữ dám động, nàng liền công kích.
Ở chỗ này, mặc dù không có pháp lực, nhưng tài đánh đàn của Mạnh Dung Dung lại không có giảm bớt, tự nhiên có thể phát ra âm công.
- Hô!
Thân hình Thiên nữ đột nhiên thoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Mạnh Dung Dung, đầu ngón tay điểm một cái.
- Ba!
Mạnh Dung Dung đột nhiên cứng ngắc lại.
- Làm sao có thể, ngươi không có bị Quang Minh giới áp chế? Làm sao ngươi có pháp lực?
Mạnh Dung Dung không đậy được, kinh hãi nói.
- Ta chưa nói là bị áp chế mà!
Thiên nữ cười nói.
- Tại sao, tại sao ngươi không bị áp chế?
Mạnh Dung Dung cả kinh kêu lên.
Mạnh Dung Dung bị Thiên nữ chế trụ trong nháy mắt, không thể nhúc nhích.
- Ta có phương pháp của ta!
Thiên nữ lắc đầu, cũng không có giải thích.
Vừa nói, Thiên nữ nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Diêm Xuyên, còn ngươi? Ngươi cũng muốn ngăn cản ta?
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên nhìn thật sâu vào mắt Thiên nữ, nữ nhân có tướng mạo giống thê tử kiếp trước của mình như đúc này.
- Ta muốn hỏi ngươi một cái vấn đề!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- A?
- Thiên nữ, năm nay ngươi tuổi bao nhiêu?
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Ta? Hai mươi ba tuổi!
Thiên nữ trịnh trọng nói.
- Hai mươi ba? Không phải là hai mươi năm trước, ngươi đã bắt đầu chu du thiên hạ đấy sao? Ba tuổi?
Mạnh Dung Dung không nhúc nhích được, kinh ngạc nói.
- Ba tuổi? Đúng vậy, bất quá khi lúc ta đã mở ra trí tuệ kiếp trước! Cho nên tuổi đối với ta không trọng yếu!
Thiên nữ lắc đầu.
- Hai mươi ba tuổi? Hai mươi ba tuổi?
Trong lòng Diêm Xuyên đột nhiên lại dâng lên một cổ hi vọng mãnh liệt.
Bởi vì Chân Nhu chết đi, là ở hai mươi ba năm trước, hẳn là chính là chết cũng gần năm tháng đó, Chân Nhu vừa chết? Thiên nữ liền ra đời rồi?
- Diêm Xuyên, ngươi muốn ngăn ta?
Thiên nữ lần nữa hỏi.
- Không, ta giúp ngươi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Diêm Xuyên, ngươi khốn kiếp!
Mạnh Dung Dung giận dữ mắng.
Đối với Thiên nữ, trong lòng Diêm Xuyên phi thường phức tạp, tuy là thật sự sâu trong nội tâm, Diêm Xuyên đã suy đoán Thiên nữ không phải là Chân Nhu rồi, nhưng mà, luôn luôn còn mang một tia hi vọng, bởi vì trong chuyện này lộ ra quá nhiều trùng hợp, vì Chân Nhu, Diêm Xuyên biết rõ phía trước có thể là tử lộ, vẫn không thể buông tha cho.
- Ngươi giúp ta? Không cần!
Thiên nữ lắc đầu.
Vừa nói, Thiên nữ đi về phía bên cạnh ao tràn đầy nước đen!
Lấy tay vung lên, trong tay áo Thiên nữ bay ra một cây sợi tơ, trong nháy mắt, sợi tơ cuốn về Lưu Ly bảo tháp ở phía trước.
- Không cần!
Diêm Xuyên nhất thời quát lên.
- Ồ!?
Thiên nữ cau mày quay đầu lại.
- Lưu Ly bảo tháp đang trấn áp Hoa hồng đen, môt khi bảo tháp bị lấy đi, trong nháy mắt đó, Hoa hồng đen nhất định sẽ bộc phát ra tà khí ăn mòn tất cả chúng ta, tất nhiên uy lực so còn lớn hơn nhiều với Độc tước, không thể lấy! Trước hết phải giải quyết Hoa hồng đen!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thiên nữ gật đầu, sợi tơ được buông lỏng, bắn ngược về phía Hoa hồng đen, giống như là muốn đem Hoa hồng đen chế phục trước vậy.
- Xì xì…xì!
Một đầu của Sợi tơ, đột nhiên bị ăn mòn sạch sẽ.
- Sao vậy?
Thiên nữ cau chân mày lại. Sợi tơ bị ăn mòn một nửa rơi vào trong ao nhỏ màu đen phía dưới.
- Xì xì…xì xì… xì!
Trong nháy mắt, Hắc thủy đã ăn mòn sạch sợi tơ.