Tiên Quốc Đại Đế

Chương 578: Diệt Đám Tiên Nhân

Công Dương Đại Long đã chết sao?

 

Vô số tu giả khắp nơi nhất thời kinh ngạc trông lại. Bọn họ lập tức nhìn thấy Mạnh Dung Dung đang khó nhọc đánh đàn?

 

Phía xa, Khổng Ma Kha đang chiến đấu sắc mặt liền biến đổi. Tiếng đàn này thực sự quá kinh khủng đi.

 

Đầu Công Dương Đại Long còn bay trong không trung, đồng thời cũng nhìn thấy kết cục của huynh đệ khác.

 

Trước hết người hắn nhìn thấy chính là Công Dương Nhị Long.

 

Trong biển máu, Diêm Xuyên nắm lấy Công Dương Nhị Long nhấc lên, vẻ mặt đầy dữ tợn.

 

Xoẹt.

 

- A!

 

Trạng thái chết của Công Dương Nhị Long còn thảm hại hơn. Hắn bị xé thành hai nửa. Hung khí quanh thân Diêm Xuyên vẫn đang tàn phá bừa bãi.

 

Tại chỗ của Công Dương Tam Long.

 

- Đại trấn thế!

 

- Không!

 

Thời điểm táng thiên đồng quan nện xuống, Công Dương Tam Long lập tức bị đập thành một đống thịt vụn.

 

Tại chỗ của Công Dương Tứ Long.

 

Một chưởng ấn lớn nắm phía trên đầu của Công Dương Tứ Long.

 

- Trích tinh thủ? Sao có thể như vậy được?

 

Công Dương Tứ Long kêu lên sợ hãi.

 

Bụp!

 

Đầu của Công Dương Tứ Long đã bị vồ một cái, sau đó ầm ầm vỡ nát. Huyết tương, tuỷ não bắn ra tung toé.

 

Công Dương Ngũ Long lại càng liên tục kêu lên sợ hãi.

 

- Không, đại ca, cứu ta!

 

Công Dương Ngũ Long kêu lên sợ hãi, nhất thời bị hút vào trong hồ lô Hồng Mông.

 

Tại chỗ Khổng Ma Kha, phía bên trên đầu Khổng Ma Kha đột nhiên trồi lên một đóa hoa sen trắng nõn. Hoa sen vừa xuất hiện, lực lượng của Khổng Ma Kha lập tức tăng vọt. Một tay của hắn cắm vào lồng ngực của Công Dương Lục Long, nắm lấy trái tim của Công Dương Lục Long.

 

Vào thời điểm Công Dương Lục Long còn đang kinh ngạc không tin vào hiện thực, khuôn mặt Khổng Ma Kha đã lộ ra một nụ cười lạnh, trong tay mãnh liệt nắm lại một cái.

 

Ầm!

 

Trái tim của Công Dương Lục Long ầm ầm nổ nát.

 

Rầm!

 

Trên đường đầu Công Dương Đại Long từ trên không trung rơi xuống mặt đất, nhìn thấy các huynh đệ bị giết chết cực kỳ ác liệt thảm khốc, nhất thời chết không nhắm mắt.

 

Sau khi Diêm Xuyên xé xác Công Dương Nhị Long xong, đầu hắn quay một chút, nhìn về phía Khổng Ma Kha.

 

Sắc mặt Khổng Ma Kha biến đổi. Thù cũ bất tận, hiện tại lại có thù mới?

 

- Đi!

 

Khổng Ma Kha cuốn lấy thần tử của Đại Phật, dùng tay vạch một cái.

 

Ầm!

 

Đại trận đột nhiên vỡ ra một đoạn. Khổng Ma Kha dẫn theo thần tử của Đại Phật lập tức trốn chạy.

 

- Liên Thần?

 

Diêm Xuyên đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.

 

Trên đỉnh đầu Khổng Ma Kha là một đóa hoa sen trắng? Lúc trước trên đỉnh đầu của Dương Chí Cửu là một đóa hoa sen màu đen. Quá giống!

 

Diêm Xuyên vừa mở miệng, Quyết, Mộng Tam Sinh đều lộ vẻ kinh ngạc.

 

- Liên Thần đã trở lại sao?

 

Sắc mặt Mộng Tam Sinh khó coi đến cực điểm.

 

- Vương Tiễn, Kim Đại Vũ xuất trận. Tiêu diệt tất cả đám tiên nhân bên ngoài cho ta!

 

Diêm Xuyên hạ lệnh.

 

- Vâng!

 

Hai người lên tiếng trả lời, sau đó lập tức bước ra khỏi quảng trường.

 

Diêm Xuyên nhìn về phía Mạnh Dung Dung, trong mắt loé ra một sự quan tâm.

 

Nhưng Mạnh Dung Dung quay lưng lại, không dám nhìn ánh mắt quan tâm của Diêm Xuyên.

 

- Thánh thượng, thánh thượng!

 

Xà Hoàng, Lý Thương Hải và quần thần Đại Ngạc nhất thời hướng về phía Cái U Vương.

 

Một kích cuối cùng, dường như đã hoàn toàn lấy đi tất cả lực lượng của Cái U Vương. Sau khi đánh ra một đòn như vậy, cả người Cái U Vương chợt chùng xuống.

 

Quần thần lo lắng kêu lên, sau đó xông về phía hắn.

 

Trong mắt Cái U Vương phát ra u quang lấp loè. Hắn cố gắng chống đỡ chậm rãi đứng thẳng. Dường như cho dù chết, hắn cũng muốn đứng vậy.

 

Trong mắt rất nhiều thần tử lộ vẻ bi thương.

 

- Ha, ha ha ha ha!

 

Cái U Vương cười lên một hồi đầy bi tráng.

 

- Đúng là vẫn một kết cục này. Đúng là vẫn kết cục như vậy! Ha ha ha ha ha!

 

Trong giọng nói của Cái U Vương lộ ra một sự bất đắc dĩ, thê lương.

 

Trong cơ thể Cái U Vương truyền ra một tiếng rồng gầm bi thương. Kim Long Khí Vận thoát thể lao thẳng tới biển mây khí vận.

 

Kim Long Khí Vận vừa đi, thân hình Cái U Vương càng thêm run rẩy. Giờ phút này hắn đã suy yếu đến mức, dường như chỉ một trận gió cũng có thể thổi ngã vậy.

 

- Thánh thượng!

 

Đám quần thần bi thương kêu lên. Một vài trọng thần, nước mắt rơi như mưa.

 

Cái U Vương nhìn đám quần thần, khổ sở nói:

 

- Các vị ái khanh, trẫm đã khiến các khanh phải thất vọng!

 

- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thánh thượng vạn vạn tuế, thánh thượng vạn vạn tuế! M

 

ột đám thần tử quỳ xuống cất tiếng hô đau buồn.

 

- Ha ha ha ha, trẫm sống được các khanh ủng hộ, trẫm đã biết đủ rồi.

 

Cái U Vương cất lên một tiếng cười sang sảng.

 

Cách đó không xa, Diêm Xuyên, Mộng Tam Sinh, Quyết, tam đại kiêu hùng đều không ngắt lời.

 

Trước mắt, Cái U Vương anh hùng bước tới đường cùng. Ba người đều tôn trọng không có bất kỳ ai làm khó dễ. Đây là tôn trọng đối với cường giả. Đây là tính chung của cường giả. Bởi vì có thể có một ngày kia, mình cũng sẽ là anh hùng đường cùng. Không vì Cái U Vương, cũng vì mình. Một đám kiêu hùng đều không quấy rầy.

 

- Thánh thượng, người sẽ không có việc gì. Người có chuyện gì, chúng ta phải làm sao bây giờ!

 

Lý Thương Hải bi thương nói.

 

- Đại Ngạc Thiên Triều sắp sụp đổ. Các ngươi đã được tự do!

 

Cái U Vương khổ sở nói.

 

- Không, bởi vì có thánh thượng, chúng ta mới có thể được che chở. Thánh thượng, người nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!

 

Một đám thần tử lớn tiếng khóc nói.

 

- Vậy trẫm sẽ chỉ rõ hướng đi cho các ngươi!

 

Cái U Vương bỗng nhiên mở miệng nói.

 

Nói xong, Cái U Vương nhìn táng thiên đồng quan trong lòng bàn tay, nhất thời hít sâu một cái.

 

- Diêm Xuyên!

 

Cái U Vương kêu lên.

 

- Cái U Vương!

 

Diêm Xuyên đứng phía xa gật đầu một cái.

 

- Đa tạ ngươi cho ta mượn táng thiên đồng quan!

 

Cái U Vương nói.

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái, trong lòng lại cảm thán. Giờ phút này, Diêm Xuyên dường như nhìn thấy chính mình kiếp trước vậy. Kiếp trước mình cũng trải qua một lần anh hùng đường cùng.

 

- Thần tử Đại Ngạc Thiên Triều, không biết ngươi có coi trọng không?

 

Cái U Vương khổ sở nói.

 

Cái U Vương vừa nói chuyện, thần sắc tất cả mọi người đều biến đổi. Diêm Xuyên tất nhiên cũng hiểu ra.

 

- Cầu còn không được!

 

Diêm Xuyên hít sâu một cái, trịnh trọng nói.

 

- Ta cầu ngươi một chuyện!

 

Cái U Vương nói.

 

- Mời cứ nói!

 

- Ta đã không còn lực lượng. Ta cầu ngươi, không nên để quỷ tu vào Đại Trăn. Ngươi dùng táng thiên đồng quan, đưa chúng trở lại Tiên giới!

 

Cái U Vương khẩn cầu.

 

- Thánh thượng!

 

Một đám thần tử nằm phục tại chỗ khóc thét.

 

- Được!

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

 

- Đa tạ!

 

Cái U Vương khổ sở nói.

 

- Thần dân Đại Ngạc Thiên Triều nghe đây. Trẫm là Cái U Vương!

 

Cái U Vương bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét dài.

 

Kim Long Khí Vận gầm lên một tiếng, âm thanh của Cái U Vương nhất thời truyền khắp Đại Ngạc Thiên Triều.

 

- Ngày hôm nay Đại Ngạc Thiên Triều đột nhiên gặp đại nạn, trẫm khó tránh được tội. Trẫm đã sắp mất. Nhờ quốc Đại Trăn. Tất cả Đại Ngạc Thiên Triều đều quy về Đại Trăn. Tất cả thần dân đưa về Đại Trăn. Những người đã theo trẫm vào giới này, không muốn vào Đại Trăn hãy đi tới Yến Kinh. Diêm Xuyên sẽ đưa các ngươi trở về Tiên giới!

back top