Tiên Quốc Đại Đế

Chương 579: Đại Ngạc Thiên Triều Chết Non

Cái U Vương quát to một tiếng.

 

Trên không, Kim Long Khí Vận lại rên rỉ một tiếng rung trời.

 

Ầm ầm ầm!

 

Khí vận cuồn cuộn nhanh chóng di chuyển, chảy về phía hướng đông bắc.

 

Khí vận khuynh quốc đều đưa về Thiên triều Đại Trăn.

 

Tất cả đám người Diêm Xuyên, Quyết, Mộng Tam Sinh đều kinh ngạc nhìn về phía Cái U Vương. Chẳng ai ngờ được Cái U Vương sẽ đưa ra quyết định như vậy.

 

Đặc biệt là Quyết. Giờ phút này vẻ mặt Quyết càng thêm lo lắng.

 

Thượng vị nghiệp vị thiên địa lại biến mất một cái nữa. Lại một cái nữa!

 

Nắm chặt nắm đấm, Quyết cười khổ. Hắn hiểu rõ vì sao Cái U Vương nguyện ý đưa tất cả cho Đại Trăn. Ngoại trừ nhớ tới sự anh hùng của Diêm Xuyên, còn có một nguyên nhân, chính là lúc trước Diêm Xuyên đã đưa táng thiên đồng quan cho hắn mượn, để hắn giải quyết xong tâm nguyện của mình, giải quyết xong lo lắng của mình.

 

Ban đầu Quyết cũng có một cơ hội. Lúc đó thời điểm sáu huynh đệ Công Dương hạ sát thủ, mình rõ ràng có thể đi giúp Cái U Vương.

 

Nếu như mình giúp, mặc kệ kết quả của Cái U Vương thế nào, hắn chắc chắn sẽ cảm kích mình, thượng vị nghiệp vị thiên địa kia cũng nhất định sẽ đưa cho mình. Bởi vì bây giờ Diêm Xuyên đối với nghiệp vị thiên địa này cũng không thực sự cần thiết.

 

Vẻ mặt Quyết đầy cay đắng! Vốn phải là của mình. Vốn phải là mình mới phải!

 

Khí vận cuồn cuộn tuôn chảy về phía Yến Kinh.

 

Thân thể Cái U Vương càng lúc càng trở nên yếu ớt.

 

- Lời trẫm mới nói, các ngươi có nghe được không? Trẫm cực kỳ xem trọng Đại Trăn. Các ngươi đều có thể đi theo Đại Trăn. Đương nhiên, nếu các ngươi có tính toán khác, trẫm cũng không ngăn cản!

 

Cái U Vương khổ sở nói.

 

- Thánh thượng!

 

Quần thần nằm phục tại chỗ khóc thảm thương, không nói được lời nào.

 

Tới tận lúc thánh thượng sắp chết vẫn vì mọi người mà mưu cầu một lối thoát. Tuy rằng cuối cùng thánh thượng đã thất bại, nhưng vẫn khiến trong lòng tất cả thần tử mang ơn.

 

- Trời làm bậy còn tồn tại được. Nhưng tự mình làm bậy, không thể sống! Trẫm không nên tới giới này đua tranh. Nhưng nếu như không tranh, mạng trời cho thật không đáng. Hỏi trời cao, khi nào mới có thể có mạng dài. Không cầu trường sinh, nhưng cầu mạng dài. Trời ạ, muôn dân chúng ta còn có thể làm được gì nữa?

 

Cái U Vương ngửa mặt lên trời bi thương hét dài.

 

Kèn kẹt!

 

Bộ xương của Cái U Vương phát sinh từng đợt vỡ vụn. Trong đầu lâu, linh hồn chi hỏa lập lòe mãnh liệt một hồi.

 

Từng quần thần đi qua quỳ lại trước hắn sau đó mới đi tới trước mặt Diêm Xuyên.

 

Két!

 

Táng thiên đồng quan rơi xuống đất.

 

- Diêm Xuyên, vật của ngươi!

 

Cái U Vương khổ sở nói.

 

Diêm Xuyên hít sâu một cái, giương tay vồ một cái. Diêm Xuyên đã tiếp nhận táng thiên đồng quan.

 

Quyết, Mộng Tam Sinh hơi nhướng mày, nhưng cũng không nói gì nữa.

 

- Ta trở về thiên địa, đa tạ ngươi!

 

Cái U Vương trịnh trọng nói.

 

- Cái U Vương, ngươi tặng Đại Ngạc Thiên Triều ta, là vì ý gì? Người Đế vương, chiến bất khuất, chết bất bại!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

Khi Diêm Xuyên nói chuyện, Quyết đứng phía xa chợt giật mình, cũng phát hiện có điểm không tầm thường.

 

Nhờ quốc? Nhờ? Người đế vương, hưởng sự hành lễ của chúng sinh, ý niệm đế vương mới có thể hiểu rõ. Thậm chí đế vương chết đi, một tia ý niệm này cũng không thể mất đi. Từ khi sinh ra đến khi chết đi, cũng phải có đế tâm mới đúng.

 

Nhưng hôm nay? Cái U Vương lại nhờ quốc?

 

- A, ta vốn chỉ là một bộ xương nhỏ lênh đênh trên Minh Hải. Ngày xưa tỉnh tỉnh mê mê, chỉ cần không gặp phải bộ xương nào cường đại, đã đủ hài lòng. Nhưng sau khi xảy ra rất nhiều chuyện, ta mới đến được một bước này. Tích thế đế tâm, thành tựu đế vương. Hôm nay trẫm thất bại, đế tâm đổ nát. Nếu có thể quay lại lúc trước một lần nữa, ta sẽ không nguyện làm đế! Ha ha ha! Ngươi thích hợp làm đế vương hơn ta. Không, Cái U Vương ta đã nhìn thấy vô số đế. Ngươi là người ta có đế khí nặng nhất mà ta nhìn thấy!

 

Cái U Vương khổ sở nói.

 

Thần sắc Diêm Xuyên chớp động một hồi.

 

- Bộ tộc Khô lâu không vào luân hồi. Chết sẽ lại trở về thiên địa, hóa thành một tia quỷ hỏa tinh thuần trong Minh Hải?

 

Diêm Xuyên hỏi.

 

- Không sai. Bộ tộc ta không vào luân hồi. Ha ha, không vào luân hồi!

 

Cái U Vương khổ sở nói.

 

- Ngươi nhờ trẫm một quốc gia. Trẫm cũng tặng ngươi một vật. Ta có rõ có tác dụng hay không. Tất cả phải xem trời định vậy!

 

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

 

Nói xong, đầu ngón tay phải của Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện một chùm sáng màu xanh lục.

 

- Đinh!

 

Đầu ngón tay phải của Diêm Xuyên điểm vào mi tâm của Cái U Vương. Một phần soán mạng diễn sinh đại pháp được rót vào trong mi tâm của Cái U Vương.

 

Linh hồn chi hỏa của Cái U Vương đang suy yếu đột nhiên lóe lên. Dường như nó đang phát ra một đạo hào quang chói mắt vậy.

 

Hấp thu soán mạng diễn sinh đại pháp, Cái U Vương lập tức phân tích một hồi.

 

- Ha, ha ha, đa tạ. Tất cả đều xem ý trời đi!

 

Cái U Vương bỗng nhiên quay về phía Diêm Xuyên cung kính cúi đầu.

 

Cách đó không xa, Mộng Tam Sinh và Quyết đều lộ vẻ tò mò.

 

Cái U Vương lại cúi đầu trước Diêm Xuyên? Làm sao có thể như vậy được?

 

- Đại Ngạc Thiên Triều, vĩnh biệt!

 

Cái U Vương giơ một cánh tay còn lại ra, ngửa mặt lên trời kêu lớn.

 

Vù!

 

Trong nháy mắt thân thể Cái U Vương phát ra từng đốm sáng. Dần dần, thân thể Cái U Vương càng lúc càng ít. Cuối cùng hoàn toàn tan biến không thấy nữa.

 

- Thánh thượng!

 

Quần thần Đại Ngạc gào khóc.

 

Nhưng giờ phút này, Cái U Vương đã hoàn toàn tan biến bên trong đất trời.

 

Kiêu hùng một đời đã hoàn toàn mất đi.

 

Tất cả đám người Mộng Tam Sinh, Quyết đều khe khẽ thở dài.

 

Diêm Xuyên nhìn về vị trí Cái U Vương tan biến, trong ánh mắt mịt mờ lại lóe ra một tia sáng.

 

- Thánh thượng!

 

Quần thần bi thương gào khóc, nhưng Cái U Vương đã không còn.

 

Trên quảng trường chỉ còn những tiếng khóc than.

 

Tùng tùng tùng đùng...!

 

Đột nhiên, một tiếng đàn vang lên. Một đạo sát khí âm đạo ầm ầm xông về phía Lý Thương Hải đang quỳ trên mặt đất.

 

Lý Thương Hải nhất thời tránh ra.

 

Ầm!

 

Đại địa nơi đó ầm ầm nổ thành một cái hố lớn.

 

Mạnh Dung Dung đang hạ sát thủ đối với Lý Thương Hải.

 

Đòn đánh này nhất thời đã khiến những tiếng khóc trên quảng trường dừng lại.

 

- Diêm Xuyên, ngươi làm gì vậy? Vừa nãy ngươi đã đáp ứng thánh thượng. Ngươi muốn muốn giết chúng ta sao?

 

Lý Thương Hải đột nhiên kêu lên sợ hãi lên.

 

Lý Thương Hải vừa mở miệng, quần thần xung quanh nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.

 

Giờ phút này vẻ mặt Xà Hoàng bi thương, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn khắp nơi.

 

- Lý Thương Hải, trẫm đáp ứng Cái U Vương, tất nhiên sẽ làm được. Nhưng trừ ngươi ra!

 

Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh lùng nói.

 

- Ta? Tại sao? Diêm Xuyên ngươi muốn nuốt lời?

 

Lý Thương Hải gào lớn.

 

- Nuốt lời? Không giết ngươi, trẫm mới nuốt lời. Trẫm cũng không hề đáp ứng Cái U Vương không tìm ngươi báo thù. Nhưng trẫm lại đáp ứng thần tử của trẫm, nhất định phải để hắn báo thù cho cha. Lý Thương Hải, thời điểm ngươi giết chết Mạnh Tử Thu, hẳn đã nghĩ đến ngày hôm nay!

 

Diêm Xuyên lạnh lùng nói.

 

Mạnh Văn Nhược đột nhiên đạp không tiến lên. Mạnh Dung Dung cũng ôm cầm tiến lên. Tô Tam Nương cũng cầm kiếm tiến lên.

back top