Tiên Quốc Đại Đế

Chương 662: Thánh Thượng Có Chỉ, Độ Kiếp Thành Tiên (Thượng)

Lúc này tứ đại nguyên soái không mạnh mẽ công kích mà chậm rãi thao luyện, di chuyển chậm rì, dường như hai quân lực lượng ngang nhau.

 

Tình cảnh này khiến cường giả bốn thế lực Tiên giới vững bụng.

 

Đương nhiên bốn thế lực Tiên giới không biết là tứ lộ nguyên soái của Đại Trăn thiên triều cố ý thả chậm tấn công. Đám Vương Tiễn lo lắng nếu như dùng binh mạnh mẽ quá, hù chạy đối tượng luyện binh cuối cùng thì tiêu, vì vậy mới chậm lại.

 

Cứ thế hai bên đánh giằng co.

 

Chiến báo lục tục truyền hướng Yến Kinh.

 

Diêm Xuyên nhìn thấy chiến báo các nơi, lập tức nhìn thấu tính toán của đám Hoắc Quang, không biết nên nói gì.

 

Tử Tử ở một bên bật cười:

 

- Xì.

 

Tử Tử cười nói:

 

- Đã nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ta thấy đội ngũ đánh nhau sợ chính mình thắng.

 

Diêm Xuyên chỉ đành cười khổ nói:

 

- Tùy bọn họ lăn lộn đi.

 

Phân bộ Đại Sở thánh đình.

 

Tình hình chiến đấu không ngừng truyền đến, một nam nhân mặc hoa phục nhìn chiến báo.

 

Nam nhân mặc hoa phục hỏi:

 

- Cái gì? ô Vưu thành suýt chút thất thủ? Đại quân Hoắc Quang đã giết vào trong thành? Thắng lợi dễ như trở bàn tay? Tiếp đó bị viện quân của chúng ta hù rút lui?

 

Nam nhân mặc quan phục nói:

 

- Đúng vậy. Hai thành trì của chúng ta cuối cùng không có thất thủ!

 

- Là viện quân nào mà lợi hại quá vậy? Bức đi đội ngũ của Hoắc Quang?

 

Nam nhân mặc quan phục đáp:

 

- Đệ ngũ tiểu đội của Thanh Long quân hoàng Nham Doanh.

 

Nam nhân mặc hoa phục hỏi:

 

- Cái, cái gì? Đệ ngũ tiểu đội của Thanh Long quân hoàng Nham Doanh? Đệ ngũ tiểu đội gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua? Họ có bao nhiêu người?

 

Nam nhân mặc quan phục nói:

 

- Một trăm rưỡi.

 

Nam nhân mặc hoa phục trợn to mắt:

 

- Cái gì, cái gì?

 

- Một trăm năm mươi người!

 

Nam nhân mặc hoa phục cơ mặt co rút:

 

- Ngươi xác định không nói thiếu một chữ 'Vạn'?

 

Nam nhân mặc quan phục quái dị nói:

 

- Không có!

 

Nam nhân mặc hoa phục muốn nhảy cẫng lên:

 

- Một trăm năm mươi người đẩy lui năm mươi vạn đại quân của Hoắc Quang? Ngươi đùa với ta sao? A?

 

Nam nhân mặc quan phục quái dị nói:

 

- Đại nhân, sự thực chính là như vậy!

 

Đại điện im lặng.

 

Bên kia.

 

Hoắc Quang nhìn một tướng lĩnh trước mặt mình, cơ mặt co giật.

 

Hoắc Quang nói với tướng lĩnh trước mặt mình:

 

- Vương tướng quân, ngươi không cảm thấy trận này đánh giả quá sao?

 

Tướng lĩnh đó súy khóc:

 

- Nguyên soái, ta hết sức rồi, thật sự, ta cố gắng giả bộ tấn công không được. Nhưng không cách nào diễn kịch được. Hai quân giao chiến, muốn luyện binh, chúng ta luyện một lúc giết mấy ngàn người thì đối phương làm phản, nói là bị buộc, quay đầu dẫn quân tự mình giết vào thành. Tổ cha nó, cửa thành mở rộng kêu chúng ta đi vào đoạt thành, ta không có đi vào, bọn họ chính mình xử lý thành chủ, đưa xác tới trước mặt ta.

 

Tướng lĩnh khóc mếu:

 

- Nguyên soái, trận này ta không biết sao thua được, nếu không phải phía xa có một trăm năm mươi đào binh không cẩn thận bại lộ bóng dáng, chúng ta thật sự đi không nổi.

 

Hoắc Quang:

 

-....

 

Người cải tạo vội la lên:

 

- Ta còn nhớ lúc chúng ta đi, đám tướng sĩ giết thành chủ tranh công nhìn chúng ta đắm đuối, nguyên soái, ta hết sức rồi!

 

Hoắc Quang:

 

-....

 

Trong trung quân đại trướng các tướng lĩnh nín cười.

 

Mấy năm sau, phân bộ Đại Sở thánh đình.

 

Nam nhân mặc hoa phục nhìn xung quanh vô số chiến dịch tự mâu thuẫn, sắp phát điện.

 

Đám mưu sĩ trước mặt nam nhân mặc hoa phục bứt tóc hói trán.

 

- Không hợp lý, không đúng, trận này sao bỗng dưng thắng?

 

- Chỗ này một người hù thiên quân vạn mã của Hoắc Quang bỏ đi, chẳng lẽ là không thành kế?

 

- Không đúng, đã dùng không thành kế hơn mười lần, tại sao vẫn cứ thành công?

 

- Ta hiểu rồi, sau này đánh không lại cứ dùng không thành kế!

 

- Không thành kế là vô địch! Thiên hạ đệ nhất kế!

 

- Đại nhân, ta có viết một bộ binh thư chuẩn bị trình lên thánh vương, năm ngàn năm triều chiến không thành mới là vua. Chỉ cần biết không thành kế thì vĩnh viễn chỉ thắng không thua.

 

- Đúng, đúng, nhất định phải nói cho thánh vương biết, Đại Sở ta sắp thống nhất Chân Long cương vực, sau này triều chiến chỉ cần mở rộng cửa thành, các tướng sĩ núp trong thành là chúng ta sẽ bỗng dưng chiến thắng!

 

............

 

.........

 

...

 

Nam nhân mặc hoa phục nghe đám mưu sĩ nói xằng nói bậy, gã suýt cũng bị lạc.

 

Đánh nhau bao nhiêu năm chưa từng thấy chiến dịch làm người ta rối rắm như vậy, thật là quái dị.

 

Mưu sĩ trước mặt càng không ra gì.

 

Nam nhân mặc hoa phục nhíu mày nói:

 

- Không lẽ ta nghĩ sai?

 

Nam nhân mặc hoa phục bỗng đánh rùng mình, kịp phản ứng lại.

 

Hai triều giao chiến trước giờ đều là ngươi chết ta sống, đây là chân lý vĩnh viễn không thay đổi. Nhưng nếu chân lý thya đổi thì sao?

 

Nam nhân mặc hoa phục nghĩ đến Tiên giới, không nói dụ dỗ thánh vương dùng nhiều không thành kế có thành công hay không, cho dù thành công, đối phương không trúng kế thì tan cuộc chơi.

 

Nam nhân mặc hoa phục sợ hãi rống to:

 

- Tổ cha nó, Hoắc Quang chơi ta!

 

Một đám mưu sĩ mờ mịt hỏi:

 

- Chơi ngươi thế nào?

 

Nam nhân mặc hoa phục nhìn đám mưu sĩ bị sụt giảm chỉ số thông minh, câm nín.

 

Nam nhân mặc hoa phục phản ứng lại, lập tức triệu tập tiên nhân bốn phương.

 

Nam nhân mặc hoa phục phát điên nói:

 

- Đi, không thể ở lại giới này nữa, chúng ta phi thăng, lập tức phi thăng!

 

Một tướng lĩnh la lên:

 

- Đại nhân, tại sao? Chúng ta không thua!

 

Nam nhân mặc hoa phục:

 

-....

 

Nam nhân mặc hoa phục hét to:

 

- Đây là mệnh lệnh! Toàn thể phi thăng, trở về Đại Sở!

 

Rất nhiều tướng lĩnh không cam lòng nói:

 

- Được rồi!

 

Ầm ầm!

 

Tất cả tiên nhân bay đi, tin tức nhanh chóng truyền khắp bốn phương thiên hạ.

 

Trong trung quân đại doanh của Hoắc Quang.

 

Một đám tướng lĩnh ủ rũ.

 

Một tướng lĩnh mặt mày đưa đám nói:

 

- Đại nhân, không chơi được nữa rồi!

 

Hoắc Quang khoát tay, cười nói:

 

- Làm gì vậy, ai nấy mặt ủ mày chau, thắng chiến trắng chứ có thua đâu mà làm biểu tình đó, khiến ta bực mình!

 

Cùng với phân bộ Đại Sở thánh đình phi thăng, ba thế lực khác cũng đã nhìn ra. Trong khoảng thời gian này chiến dịch khiến mình rụng nhiều tóc thì ra là đều bị chơi xỏ?

 

Cường giả ba thế lực tức tối, xấu hổ ôm hạn phi thăng, loại khuất nhục này và tóc rụng khắc ghi trong lòng họ.

 

Chiến tranh mấy năm rốt cuộc kết thúc.

 

Thủ lĩnh bốn thế lực chạy trốn, quân đội của Đại Trăn thiên triều không dây dưa nữa, nhanh chóng tiến công thành trì khác.

 

Trong đó có một vài người nóng đầu muốn làm hoàng đế, nhưng hiện tại quân đội của Đại Trăn thiên triều không như lúc trước, thế như chẻ tre, một đường trấn áp.

 

Một năm ngắn ngủi, thiên hạ lại trở về dưới tay Đại Trăn thiên triều.

 

Các loại quan viên nhanh chóng chỉnh lý các đại thành trì, cai trị.

 

Tứ đại nguyên soái cũng về triều hết, xếp hàng bái triều, ai cũng ngại ngùng thỉnh công, đánh như thế nếu mà thỉnh công thì sẽ bị người cả triều cười nhạo.

 

Tứ đại nguyên soái làm bộ không xảy ra chuyện gì, nhìn Diêm Xuyên.

 

Diêm Xuyên ngồi trên long ỷ, nhìn xuống quần thần.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Thiên hạ đại khảo cũng kết thúc rồi, sàn lọc ra nhiều nhân tài. Trăm vạn đại địa long mạch hội tụ ở Hàm Dương. Tiếp theo chuẩn bị độ kiếp đi, độ kiếp xong trẫm lấy Đạo Ấn, Đại Trăn thiên triều chính thức tiến quân vào Tiên giới!

back top