Tiên Quốc Đại Đế

Chương 701: Công Dương Bôn Lôi Tự Chuốc Lấy Khổ

Long Hoàng nhìn Long Nhất, thản nhiên nói:

 

- Long Ngũ làm sao? Không phải hắn sống tốt lắm sao?

 

Đám Long Vương nhìn Long Hoàng:

 

- A?

 

Long Hoàng nhìn hướng Long Nhất:

 

- Long Nhất, ngươi nói là trừ Long Ngũ còn có hắc long?

 

Long Nhất quái dị nói:

 

- Đúng vậy. Là Minh Long, thực lực không kém hơn Long Ngũ, đầu óc có vấn đề, bị ép kéo xe chẳng những không thấy nhục mà còn thấy vinh hạnh.

 

Long Hoàng nhíu mày nói:

 

- Minh Long? Xem ra là đến từ Âm phủ, quả nhiên Diêm Xuyên không đơn giản như mặt ngoài.

 

- A?

 

Long Hoàng nhìn đám Long Vương, nói:

 

- Sau này không có mệnh lệnh của ta thì không được ngăn cản người Đại Trăn thánh đình!

 

Đám Long Vương nhăn nhó nói:

 

- Tuân lệnh!

 

Long Hoàng nhướng mày nói:

 

- Còn nữa.

 

- A?

 

Long Hoàng trầm giọng nói:

 

- Sau này cẩn thận với Công Dương gia tộc. Lần này Công Dương Bôn Lôi tiến đến hiển nhiên không có lòng tốt.

 

- Tuân lệnh!

 

Vương Tiễn cưỡi long đi hướng tây, trên đường không gặp Long tộc quấy rầy nữa.

 

Đám người Công Dương Bôn Lôi bám sau lưng Vương Tiễn.

 

Mọi người bay nhanh hết sức nhưng tốc độ của hai long cực mau.

 

Trừ tốc độ bay của Công Dương Bôn Lôi còn kịp, ba trăm thuộc hạ có nhiều người cố hết sức.

 

- Bà nội nó, Diêm Xuyên này là thỏ sao? Sao nhanh quá vậy!

 

- Ta chịu không nổi nữa, không được!

 

- Lão tổ tông, có người không chịu được nữa!

 

............

 

......

 

...

 

Đám thuộc hạ than vãn.

 

Công Dương Bôn Lôi nhướng mày, hiện tại đầy bụng khó chịu, có ai ngờ tốc độ Long liễn của Diêm Xuyên mau như vậy?

 

Công Dương Bôn Lôi vung tay áo, mang theo đám thuộc hạ biến thành một luồng sáng bắn ra xa.

 

Vèo!

 

Mấy ngày sau, vượt qua Đông Hải, Long liễn sắp bước vào Hoàn Đông Bắc Châu.

 

Nhưng cách bờ biển không xa thì...

 

- Grao!

 

- Grao!

 

Hai cự long chợt khựng lại, trừng mắt đám người trước mặt.

 

Vương Tiễn tỉnh tóa lại, tay nắm chuôi kiếm bên hông, lạnh lùng nhìn.

 

Chỉ thấy phía trước có một nam nhân mặc áo trắng đứng, sau lưng có ba trăm tên thuộc hạ.

 

Vương Tiễn lạnh lùng quát:

 

- Ngươi là ai?

 

Công Dương Bôn Lôi hét to một tiếng:

 

- Công Dương Bôn Lôi, xin Diêm Xuyên đi ra gặp mặt!

 

Ầm ầm!

 

Sóng âm cuồn cuộn trùng kích Long liễn.

 

Song long cùng rống to:

 

- Grao!

 

Mắt Vương Tiễn càng lạnh.

 

Két!

 

Đại điện Long liễn mở ra.

 

- Meo!

 

Một con mèo nhỏ nhảy nhót chạy ra.

 

Miêu Miêu hưng phấn nói:

 

- Lại là một tên mắt mù sắp gặp xui? Meo?

 

Phía xa Công Dương Bôn Lôi mặt đen như than.

 

Một thuộc hạ sau lưng Công Dương Bôn Lôi la lên:

 

- Tiểu súc sinh, sao ngươi dám nói vậy?

 

Miêu Miêu đáp trả:

 

- Súc sinh cái đầu ngươi, cả nhà ngươi đều là súc sinh! Mặt như gan heo, ngươi đang hù ai đó? Meo!

 

Người kia tức giận quát:

 

- Ngươi, tiểu súc sinh, tiểu súc sinh...

 

Mặt gan heo? Mọi người nhìn lại, không nói không thấy, gã tức giận mặt đỏ lên đúng là hơi giống.

 

Công Dương Bôn Lôi cơ mặt co giật.

 

Trong Long liễn, Diêm Xuyên chậm rãi bước ra.

 

Vương Tiễn hành lễ:

 

- Thánh vương!

 

Diêm Xuyên bước ra khỏi Long liễn, lạnh lùng nhìn mọi người.

 

Diêm Xuyên thản nhiên nói:

 

- Ngươi là ai?

 

Công Dương Bôn Lôi mỉm cười nói:

 

- Ta tên là Công Dương Bôn Lôi, thuộc Công Dương gia tộc.

 

Diêm Xuyên ngắt lời:

 

- Có chuyện gì?

 

Công Dương Bôn Lôi biểu tình cực kỳ khó xem, người này thật là trong mắt không có ai.

 

Công Dương Bôn Lôi hít sâu, nói:

 

- Ngươi có nghe nói tới Công Dương Thao Lược không?

 

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

 

- Hắn là cha của ngươi?

 

Cha? Công Dương Bôn Lôi hận không thể tát Diêm Xuyên một bạt tai, một mèo một người nói chuyện đáng ghét như nhau.

 

Công Dương Bôn Lôi kiềm nén lửa giận, trầm giọng nói:

 

- Ta không truy cứu chuyện về Công Dương Thao Lược, hiện tại ta chí muốn một thứ của ngươi.

 

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

 

- Thứ gì?

 

Công Dương Bôn Lôi trầm giọng nói:

 

- Chính là nó, Long Ngũ!

 

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

 

- A?

 

Công Dương Bôn Lôi trầm giọng nói:

 

- Ta biết ngươi đã từng giết đệ tử của Công Dương gia tộc ta. Long Ngũ này ta có chuyện cần nó, giao nó cho ta, xóa bỏ ân oán giữa ngươi và Công Dương gia tộc!

 

Long Ngũ tức giận rống:

 

- Grao!

 

Minh Long Thất Sát ở một bên xen vào:

 

- Ngươi nói là lão tử thà chết còn hơn? Hắn nghe không hiểu.

 

Long Ngũ:

 

-....

 

Diêm Xuyên thản nhiên nói:

 

- Ngươi chuẩn bị đổi cái gì?

 

Công Dương Bôn Lôi quái dị nhìn Diêm Xuyên:

 

- Đổi? Ha ha ha, không có.

 

Diêm Xuyên nhìn Công Dương Bôn Lôi, lại nhìn ba trăm đệ tử sau lưng gã ai nấy hùng hổ.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Cút đi, đừng chắn đường của trẫm.

 

Một đệ tử sau lưng Công Dương Bôn Lôi la lên:

 

- Khốn kiếp, ngươi dám ăn nói như thế với lão tổ tông?

 

Keng!

 

Vương Tiễn rút kiếm ra, một luồng huyết sắc kiếm quang lao ra.

 

Ầm!

 

Tu giả mắng Diêm Xuyên chớp mắt bị chém thành thịt vụn.

 

Vương Tiễn hừ lạnh một tiếng:

 

- Hừ!

 

Công Dương Bôn Lôi không thể nhịn được nữa, ra lệnh::

 

- Giết!

 

- Grao!

 

Đám đệ tử rút trường kiếm giết hướng Vương Tiễn.

 

Vương Tiễn tức giận hừ lạnh một tiếng:

 

- Hừ!

 

Vương Tiễn đạp bước lao ra.

 

Keng keng!

 

Keng keng!

 

Keng keng!

 

Huyết quang tận trời, chớp mắt sát khí mãnh liệt bùng phát, bên dưới biển cuồn cuộn chợt bị sát khí đóng băng.

 

Ầm ầm!

 

Vương Tiễn và đám đệ tử Công Dương gia tộc lao vào chém giết.

 

Vương Tiễn hung hãn biết bao, là viên mãn Cổ Tiên nên tràn đầy hung hãn.

 

Chớp mắt khoảng trăm tên đệ tử Công Dương gia tộc bị nổ thành mảnh vụn. Trong thời gian ngắn ngủi đã giết trăm tên đệ tử của Công Dương gia tộc?

 

Công Dương Bôn Lôi bỗng biến sắc mặt, nên biết rằng trong số người Vương Tiễn giết có một Cổ Tiên, người này tại sao hung mãnh như vậy?

 

Công Dương Bôn Lôi biến sắc mặt nói:

 

- Thiên đạo!

 

Một thiên đạo to lớn màu xanh trùng kích hướng Vương Tiễn.

 

Vương Tiễn chém ra một kiếm:

 

- Grao!

 

Ầm!

 

Hư không bỗng nhiên run lên, gió nóng bức nhanh chóng thổi bốn phía, lực xung kích mạnh mẽ khiến mặt biển đóng băng bên dưới vỡ vụn.

 

Băng vụn bao gồm vô số nước biển dâng lên trời.

 

Xung quanh bỗng bị nước biển, hải băng vòng quanh.

 

Hai long không bị gì, Minh Long Thất Sát nheo mắt nhìn tình hình trước mắt.

 

Minh Long Thất Sát cảm thán:

 

- Vương Tiễn này có sát khí thật là khủng khiếp, ta ở Âm phủ bao nhiêu năm mà chỉ trông thấy Diêm Tự Tại có đại sát tính thế này. Sát thần chỉ là thần tử của thánh vương?

 

Long Ngũ cũng kinh ngạc nhìn:

 

- Grao!

 

Một lần va chạm, Vương Tiễn thụt lùi trăm trượng, nhưng bỗng xoay người giết hướng Công Dương Bôn Lôi.

 

Ầm!

 

Ầm!

 

Ầm!

 

Một kiếm nhanh hơn một kiếm chém ra, sát khí ngày càng đậm bao bọc bốn phương. Đám đệ tử của Công Dương gia tộc chợt cảm thấy khí lạnh thấu xương.

 

Công Dương Bôn Lôi rống to:

 

- Hừ! Cổ Tiên? Hung tính thật nặng, tiếc rằng ngươi đụng phải ta. Công Dương Bôn Lôi ta, thiên đạo, hợp thể!

 

Ầm ầm!

 

Bỗng nhiên một thiên đạo hiện ra, bao bọc Công Dương Bôn Lôi vào chính giữa.

 

Thân thể Công Dương Bôn Lôi như là khoảnh khắc trở nên trong suốt nhiều.

 

Ầm!

 

Ban đầu thiên đạo màu xanh bỗng phát ra vô tận thiên lôi hướng bốn phía, tứ phương thiên địa đều bị lôi điện chiếm cứ.

 

Mọi người chìm trong lôi hải, trên dưới trái phải, vô số thiên lôi nhanh chóng nổ hướng Vương Tiễn.

 

Vương Tiễn biến sắc mặt nói:

 

- A?

 

Vương Tiễn nhanh chóng chống cự lại thiên lôi đến từ bốn phương.

back top