Tiên Quốc Đại Đế

Chương 704: Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ta Bất Bại (Thượng)!

- Độc Cô Bá Thiên từng chém bảy Đạo Thần, kiếm đạo hung tàn.

 

......

 

...

 

Trong lúc mọi người kinh thán thì Độc Cô Bá Thiên lạnh lùng nhìn Cẩu Thần.

 

Độc Cô Bá Thiên trầm giọng nói:

 

- Nể mặt Chỉ Trần Nữ Thần nên ta tha cho ngươi khỏi chết. Tránh ra, nếu không thì kiếm của ta không nhận người!

 

Cẩu Thần gầm lên:

 

- Grao!

 

Các tu giả nhìn chằm chằm, không ai tiến lên.

 

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

 

- Độc Cô thế gia?

 

Phía xa Cẩu Thần đương nhiên không nhường bước.

 

Cẩu Thần lạnh lùng quát:

 

- Còn có một tháng, ta mặc kệ ngươi là ai, không ai có thể phá vỡ quy tắc của Chỉ Trần Nữ Thần!

 

Độc Cô Bá Thiên hừ lạnh một tiếng:

 

- Hừ!

 

Độc Cô Bá Thiên vươn tay rút ra trường kiếm thanh đồng sau lưng.

 

Cẩu Thần hét to một tiếng:

 

- Thiên đạo!

 

Ầm!

 

Thiên đạo của Cẩu Thần chợt hiện ra tấn công Độc Cô Bá Thiên, chớp mắt đã tới trước mặt gà.

 

Độc Cô Bá Thiên múa trường kiếm:

 

- Kiếm Hà!

 

Bỗng niên một luồng kiếm quang bay lên thiên đạo, xung quanh kiếm khí vô tận tụ tập thành một con sông lớn đụng hướng thiên đạo của Cẩu Thần.

 

Ầm!

 

Kiếm hà cùng thiên đạo ầm ầm va chạm, hư không lắc lư kịch liệt.

 

Phút chốc cát bay đá chạy, bão tố nổi lên bốn phía, khiến người không thấy rõ tình hình bên trong.

 

Trong bão tố bỗng phát ra tiếng hét thảm:

 

- A!

 

Ầm!

 

Bão tố tán đi.

 

Người Cẩu Thần đầy máu đập vào ngọn núi cao cách không xa, trên người có vô số vết kiếm.

 

Độc Cô Bá Thiên đạp trên không trung, trường kiếm chợt cắm vào sau lưng, gã nhìn xuống Cẩu Thần.

 

Độc Cô Bá Thiên lạnh lùng nói:

 

- Nể mặt Chỉ Trần Nữ Thần, tha cho ngươi khỏi chết. Nhớ kỹ, trong thiên hạ này vĩnh viễn đừng chắn trước mặt Độc Cô thế gia ta, bởi vì không ai ngăn cản được!

 

- Hừ!

 

Độc Cô Bá Thiên đạp bước đi hướng đại trận bốn ngọn núi.

 

Cẩu Thần kinh kêu:

 

- Đứng lại!

 

Nhưng Cẩu Thần mình đầy vết thương, làm sao ngăn cản Độc Cô Bá Thiên được?

 

Độc Cô Bá Thiên không rút kiếm, mắt lóe tia sáng lạnh.

 

Kiếm ý cường đại bắn hướng đại trân.

 

Ầm!

 

Đại trận nổ tung.

 

Phút chốc bên trong đại trận lộ ra trước mặt mọi người.

 

Chỉ thấy giữa bốn ngọn núi phần không khí có một cái hố to, bên trong như hố đen không thể thấy rõ.

 

Vèo!

 

Độc Cô Bá Thiên nhấc chân xông vào trong hố đen.

 

Miêu Miêu kinh ngạc hỏi:

 

- Một tiểu thế giới? Meo!

 

Mạnh Văn Nhược nói:

 

- Chắc đây là Linh Cảm giới, thánh đình cưa kia của Chỉ Trần Nữ Thần.

 

Diêm Xuyên nói:

 

- Đi!

 

Long Ngũ, Minh Long Thất Sát hú:

 

- Grao!

 

- Grao!

 

Phút chốc Long Ngũ, Minh Long Thất Sát kéo Long liễn hướng tới lối vào. Mạnh Văn Nhược đi theo, Mạnh Lăng Thiên ở lại.

 

Trừ Diêm Xuyên ra còn có có rất nhiều cường giả giờ khắc này cực kỳ nôn nóng vọt nhanh vào trong.

 

Cẩu Thần gào thét:

 

- Khốn kiếp, đứng lại, không cho ai được vào!

 

Nhưng lúc này ai thèm nghe Cẩu Thần nói nữa? Nó bị thượng thương, người ta không giết nó đã là may mắn.

 

Ầm ầm!

 

Vô số cường giả nối đuôi nhau tiến vào.

 

Cẩu Thần hoàn toàn thay đổi sắc mặt, vội vọt vào.

 

Xung quanh có nhiều cường giả nhanh chóng chạy đi bốn phương.

 

- Nguy rồi, mọi người đều xông vào, phải mau báo cho gia chủ biết!

 

- Nguy rồi, phải mau báo cho sư phụ!

 

- Thánh vương quá nhân từ, khiến đám giặc này giành trước!

 

.........

 

......

 

...

 

Cường giả xung quanh sốt ruột tản đi bốn phương tám hướng, báo cho kiêu hùng các phương.

 

Mạnh Lăng Thiên đạp bước bay lên, hướng tới một ngọn núi không xa.

 

Trên đỉnh núi có nhiều người áo trắng đứng.

 

Nam nhân mặc áo trắng nhíu mày hỏi:

 

- Mạnh Lăng Thiên, đó là Diêm Xuyên đúng không?

 

Mạnh Lăng Thiên gật đầu.

 

Mạnh Lăng Thiên lo lắng hỏi:

 

- Đã báo cho giáo chủ biết chưa?

 

Nam nhân mặc áo trắng lắc đầu nói:

 

- Đã đi rồi, giáo chủ sẽ nhanh chóng lại đây yên tâm đi, nhiều nữ tu tiến vào gần hai năm mà không có kết quả, tuyệt thế thần binh không dễ kiếm như vậy.

 

- Ừm!

 

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

 

Long liễn tiến vào Linh Cảm giới, Diêm Xuyên phát hiện thế giới này huyền diệu.

 

Đây là một tiểu thiên địa, trời cao mây trắng, vô biên vô hạn, khá giống với Quang Minh giới của Cự Lộc thư viện nhưng càng cao minh hơn nhiều.

 

Bởi vì thế giới này có bầu trời, có trăng sán, còn có vô số tinh thần.

 

Núi non kéo dài như nối liền thiên địa.

 

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

 

- Kẻ sáng tạo ra giới này chắc chắn là Tổ Tiên, hơn nữa có thực lực rất cao trong Tổ Tiên.

 

Phía không xa, mnv dò xen xung quanh một lúc, rất nhanh mang theo một tảng đá tới đây.

 

Mạnh Văn Nhược nói:

 

- Thánh vương, chuyết kinh và Dung Dung đi vào, lúc đó ta có dặn là để lại manh mối cho ta. Chắc họ đi hướng nam Linh Cảm giới rồi.

 

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

 

- Hướng nam? Vậy đi đi!

 

- Grao!

 

Hai long kéo Long liễn nhanh chóng bay hướng nam.

 

Vô số cường giả xông vào theo, đi vào một bước, bay bốn phương tám hướng. Không ai biết báu vật bên trong ở đâu, có bao nhiêu bảo bối, tất cả dựa vào may mắn.

 

- - - - - - - - - - - - - - -

 

Độc Cô Bá Thiên đẩy lui người thủ mộ, vô số cường giả nối đuôi nhau tiến vào.

 

Đám đệ tử Đông Phương đạo tràng Mạnh Lăng Thiên kiên nhẫn chờ đợi.

 

Một ngày sau.

 

Phía xa bỗng có tiếng quát khẽ:

 

- Lão tổ tông, chính là hắn, chính là hắn!

 

Mạnh Lăng Thiên ngoái đầu nhìn, lại một đám bạch y cường giả bay tới.

 

Ba người dẫn đầu trong đó có một là Công Dương Bôn Lôi hơn ba tháng trước ăn bồ hòn trong tay Diêm Xuyên.

 

Bên cạnh có một tu giả liên tục chỉ vào Mạnh Lăng Thiên.

 

Tu giả ở bên cạnh chỉ vào Mạnh Lăng Thiên, nói:

 

- Ba vị lão tổ tông, chính là hắn, lúc trước hắn nói chuyện với Diêm Xuyên.

 

Mạnh Lăng Thiên nhíu mày hỏi:

 

- Tại hạ là Mạnh Lăng Thiên, không biết cái vị bao vây chúng ta làm gì?

 

Công Dương Bôn Lôi lạnh lùng cười:

 

- Ngươi có quen biết với Diêm Xuyên?

 

Mạnh Lăng Thiên nghi hoặc hỏi:

 

- Vậy thì sao?

 

Công Dương Bôn Lôi trầm giọng hỏi:

 

- Lúc đó Diêm Xuyên đã nói gì với ngươi?

 

Mạnh Lăng Thiên trầm giọng hỏi:

 

- Ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?

 

Công Dương Bôn Lôi lạnh lùng cười:

 

- Ha ha ha, dựa vào cái gì?

 

Bên cạnh Mạnh Lăng Thiên, một đệ tử của Đông Phương đạo tràng trầm giọng nói:

 

- Các vị, chúng ta là đệ tử của Đông Phương đạo tràng, chưa từng chọc qua các vị, xin các vị đừng dây vào chúng ta!

 

Công Dương Bôn Lôi lạnh lùng cười:

 

- Ha ha ha ha ha! Đông Phương đạo tràng? Sao ta chưa từng nghe nói? Đông Phương đạo tràng là cái thứ gì?

 

Khi nói chuyện Công Dương Bôn Lôi phát ra khí thế cường đại đè ép đám đệ tử của Đông Phương đạo tràng.

 

Trong không khí sau lưng Công Dương Bôn Lôi vang tiếng khẽ nói:

 

- Đông Phương đạo tràng không là gì, nhưng không đến lượt các ngươi sủa bậy!

 

Vù vù!

 

Không khí run lên, đám Mạnh Lăng Thiên được giải trừ áp lực.

 

- Cảnh giới!

 

- Bái kiến cảnh giới!

 

Đám đệ tử của Đông Phương đạo tràng hưng phấn cúng bái.

 

Giáo chủ? Công Dương Bôn Lôi biểu tình cực kỳ khó xem.

 

Đám đệ tử Công Dương gia tộc ngoái đầu nhìn phía sau.

 

Họ thấy sau lưng mình có một nam nhân mặc áo trắng đứng. Nam nhân cực kỳ tuấn tú, mái tóc dài đen nhánh cột đuôi ngựa lỏng, trông cực kỳ tiêu sát.

back top