Tiên Quốc Đại Đế

Chương 705: Nhật Xuất Đông Phương, Duy Ta Bất Bại (Hạ)!

Đôi mắt của nam nhân mặc áo trắng như có thể xuyên thấu mọi thứ trên đời.

 

Nam nhân mặc áo trắng đứng trên không trung, mơ hồ hòa hợp với thiên địa thành một thể, vì vậy lúc trước đám cường giả không cảm giác thấy.

 

Một nam nhân đứng cạnh Công Dương Bôn Lôi chợt cười khẽ:

 

- Nhật xuất đông phương, duy ta bất bại? Ngươi chính là Đông Phương Bất Bại?

 

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói:

 

- Các ngươi là ai? Tại sao khó xử đệ tử của ta?

 

- Công Dương Bôn Hồng!

 

- Công Dương Bôn Thiên!

 

Công Dương Bôn Lôi!

 

Ba cường giả Công Dương gia tộc cùng hét lên, dường như nói ra hai chữ Công Dương sẽ hù người ta sợ đến đái dầm.

 

Mắt Đông Phương Bất Bại lóe tia chán ghét:

 

- Công Dương gia tộc? A, cút đi!

 

Hiển nhiên Đông Phương Bất Bại không có hảo cảm với Công Dương gia tộc.

 

Công Dương Bôn Hồng tức giận quát:

 

- Ngươi nói cái gì?

 

Đông Phương Bất Bại trước mắt đang vũ nhục gia tộc của gã sao?

 

Đông Phương Bất Bại nheo mắt nói:

 

- Ta nói là, cút ngay!

 

Công Dương Bôn Hồng tức giận quát:

 

- Tu hành chưa đến sáu vạn năm cũng dám càn rỡ trước mặt ta!

 

Công Dương Bôn Hồng đạp bước nhào hướng Đông Phương Bất Bại.

 

Đông Phương Bất Bại híp mắt, mắt lóe tia sắc bén. Tay phải của Đông Phương Bất Bại nhúc nhích.

 

Khoảnh khắc tay phải của Đông Phương Bất Bại nhúc nhích thì sát khí thấu xương phóng ra làm Công Dương Bôn Hồng dựng đứng lông tơ, cảm giác chết chỏng bản năng lan tràn toàn thân.

 

Nguy rồi!

 

Công Dương Bôn Hồng hoàn toàn biến sắc, bởi vì trong một thoáng này gã thấy ánh sáng trắng bắn hướng gã. Ánh sáng trắng cực nhanh, Công Dương Bôn Hồng không thể ngăn cản kịp, gã là đỉnh Cổ Tiên vậy mà không thể phản kháng chút nào.

 

Công Dương Bôn Hồng kinh dị nhưng không quên hét to:

 

- Thiên đạo, hợp thể!

 

Ầm!

 

Một thiên đạo xuất hiện, nháy mắt thông thiên triệt địa, đồng thời bao phủ Công Dương Bôn Hồng vào trong, khí thế cường đại toát ra bốn phía.

 

Nhưng hiện tại Đông Phương Bất Bại đã không thèm nhìn Công Dương Bôn Hồng, cũng không ra tay.

 

Bởi vì Công Dương Bôn Hồng được thiên đạo bao bọc bên trong, từ khe hở đỉnh đầu kéo đến thân dưới tràn ra máu tươi.

 

Trong thiên đạo, Công Dương Bôn Hồng trợn to mắt nhìn, thân thể tách làm hai.

 

Bùm!

 

Thiên đạo tán loạn.

 

Bên kia Công Dương Bôn Thiên, Công Dương Bôn Lôi run lên, không dám nhúc nhích.

 

Đông Phương Bất Bại cầm trường kiếm, bên trên không dính một giọt máu nhưng mọi người hiểu một kiếm này đã khiến Công Dương Bôn Hồng chia thành hai nửa.

 

Công Dương Bôn Hồng hét ra hợp đạo cho đến khi thiên đạo xuất hiện, khoảng thời gian trống này đã đủ chém gã thành hai nữa.

 

Không thấy quỹ tích của kiếm, dù là đám Cổ Tiên cũng không thấy rõ ràng. Quá nhanh, kiếm của Đông Phương Bất Bại căn bản không thể bắt giữ.

 

Xung quanh còn có nhiều cường giả, trước đó thấy một kiếm của Độc Cô Bá Thiên. Mặc dù một kiếm kia bá khí tung hoành, tuy rằng khí thế hùng tráng, nhưng không đáng sợ bằng nhát kiếm của Đông Phương Bất Bại. Bởi vì ngươi căn bản không thể thấy nó kết thúc như thế nào.

 

Công Dương Bôn Thiên, Công Dương Bôn Lôi không muốn báo thù cho Công Dương Bôn Hồng, bởi vì thực lực của Đông Phương Bất Bại đã khiến người không thể nổi lên ý phản kháng.

 

Đông Phương Bất Bại một tay cầm trường kiếm, tay kia lấy ra một khối khăn tay nhẹ nhàng lau chùi mũi kiếm, rất là dịu dàng.

 

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, nói:

 

- Máu của Công Dương gia tộc? Đã uô uế.

 

Đám đệ tử của Công Dương gia tộc im thin thít, không ai dám ra tiếng.

 

Mắt Đông Phương Bất Bại lóe tia sáng lạnh, nói:

 

- Trở lại nói Công Dương Bôn Hồng chết, đệ tử của Công Dương gia tộc đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Sau này ta trông thấy một lần sẽ giết một lần!

 

Công Dương Bôn Thiên, Công Dương Bôn Lôi cơ mặt co giật.

 

Đông Phương Bất Bại hét hướng đám đệ tử:

 

- Đi!

 

Đám đệ tử hưng phấn nói:

 

- Tuân lệnh!

 

Giáo chủ như vậy rất khó không làm người ta phấn khởi.

 

Nhật xuất đông phương, duy ta bất bại!

 

 

Linh Cảm giới.

 

Diêm Xuyên cưỡi Long liễn mang theo Mạnh Văn Nhược, Vương Tiễn, Miêu Miêu một đường nam hạ, nhưng đi mãi vẫn không thấy đoàn người Mạnh Dung Dung.

 

Mạnh Văn Nhược nhíu mày nói:

 

- Thánh vương, có lẽ bọn họ giữa đường đổi phương hướng!

 

Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:

 

- Đổi hướng? Ngươi từng nói Chỉ Trần Nữ Thần bảo là nữ vào trước, nam vào sau, cách nhau hai năm?

 

Mạnh Văn Nhược lắc đầu, nói:

 

- Đúng vậy. Thần cũng rất khó hiểu, nam nữ có gì khác nhau? Huống chi không thấy giới này có gì lạ.

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

 

- Vậy trước tìm mấy nữ tu đi.

 

- Ừm!

 

Long liễn đi khắp nơi tìm nữ tu.

 

Nhưng di chuyển mấy ngày nhưng không thấy bóng dáng nữ tu đâu.

 

Mạnh Văn Nhược kinh ngạc hỏi:

 

- Nữ tu biến mất? Ta nhớ hơn một năm nay có vài vạn nữ tu tiến vào, nhưng trước mắt không có ai?

 

Diêm Xuyên bỗng hét to:

 

- Ngừng!

 

- Grao!

 

Song long khựng lại, Diêm Xuyên ngửa đầu nhìn trời.

 

Vẫn là một vầng trăng treo trên cao.

 

Diêm Xuyên nheo mắt nhìn trăng:

 

- Nhiều ngày như vậy mà trăng tròn vẫn ở đó?

 

Vương Tiễn trừng mắt:

 

- Đúng vậy. Thánh vương, trăng này có vấn đề. Ở bên ngoài mặt trời tròn, trừ phi thiên cẩu nhật thực, thiên địa cự tượng, thái dương tinh vĩnh viễn viên mãn. Thái âm tinh thì khác, thái âm là khuyết, trăng có tròn có khuyết. Nhưng chúng ta tiến vào đã nhiều ngày mà trăng luôn tròn, không thích hợp!

 

Minh Long Thất Sát ở phía trước bỗng hú lên:

 

- Grao!

 

- Thánh vương, ánh trắng chiếu rọi có nóng cháy!

 

- Grao!

 

Long Ngũ ở bên cạnh khinh thường Minh Long Thất Sát nịnh nọt.

 

Minh Long Thất Sát trợn mắt với Long Ngũ, tên ngốc nhà ngươi, bây giờ còn không biết tình cảnh.

 

Diêm Xuyên giật mình kêu lên:

 

- Ánh trăng bạc này không phải là trăng mà là mặt trời bị tà khí xâm thực!

 

Mạnh Văn Nhược kinh ngạc nhíu mày nhìn trời:

 

- Mặt trời?

 

Diêm Xuyên hét to:

 

- Đi, đi lên mặt trời!

 

Song long đồng thanh kêu lên:

 

- Grao!

 

Đang lúc mọi người kêu lên thì phía xa phương bắc đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.

 

Ầm!

 

Tiếng nổ điếc tai khiến đất xung quanh rung lên.

 

Miêu Miêu kinh ngạc hỏi:

 

- Phía bắc xảy ra chuyện gì?

 

Diêm Xuyên nhìn hướng bắc, lắc đầu, nói:

 

- Đi lên mặt trời!

 

Song long đồng thanh kêu lên:

 

- Grao!

 

Song long kéo Long liễn xông hướng mặt trời.

 

- - - - - - - - - - - -

 

Liên tiếp mười ngày đoàn người Diêm Xuyên lao nhanh lên trời.

 

Mặt trời treo ở đó không nhúc nhích, rất nhanh đã tới.

 

Long liễn từ xa ngừng lại.

 

Đoàn người trừng mắt, kinh ngạc nhìn một màn này.

 

Mặt trời màu vàng, nhưng bên ngoài bay từng bóng dáng trong suốt, bóng dáng màu xanh đen xoay nhanh quanh mặt trời.

 

Thật nhiều, vô cùng vô tận bóng dáng.

 

Mạnh Văn Nhược biến sắc mặt nói:

 

- Thiên Ma?

 

- Oa!

 

- Grao!

 

Ầm!

 

Vô tận Thiên Ma phát ra tiếng gào khủng bố, xoay tròn quanh mặt trời, nhiều vô tận, khiến bên dưới nhìn lên thì mặt trời là màu bạc.

 

- Grao!

 

Hình như một Thiên Ma phát hiện đoàn người Diêm Xuyên, xông hướng họ.

 

Minh Long Thất Sát kinh kêu:

 

- Grao! Thiên Ma vương!

 

Minh Long Thất Sát định thụt lùi.

 

Nhưng khoảnh khắc này Thiên Ma bị hút trở lại gần mặt trời, điên cuồng xoay tròn quanh mặt trời.

 

Mạnh Văn Nhược kinh ngạc hỏi:

 

- Thiên Ma? Tại sao chỗ này lại có Thiên Ma?

back top