Tiên Quốc Đại Đế

Chương 713: Một Đám Vong Ân Phụ Nghĩa

- Oa!

 

Đằng Yêu bị hàng ức vạn kiếm khí bắn ra từ bên dưới xé rách, chớp mắt nổ thành ức vạn mảnh vụn.

 

Tuyệt thế thần binh, nháy mắt bạo toái.

 

Ầm!

 

Vô tạn mảnh vụn nổ hướng bốn phương tám hướng.

 

Phong cảnh bên dưới biển dây mây cũng hoàn toàn lộ ra.

 

Một tòa cung điện màu vàng to lớn.

 

Cẩu Thần và Bách Thiện lão nhân đứng trước cung điện.

 

Bách Thiện lão nhân khống chế vài vạn Thiên Ma cùng Cẩu Thần chặn tất cả người bên ngoài.

 

Bên dưới nằm ngang ngửa mấy ngàn cái xác.

 

Từng vòng gần vạn tu giả giờp hút này vây quanh hai người và cung điện, trong đó có thiên đạo thông thiên triệt địa sau lưng chín người.

 

Vô số cường giả nắm trường kiếm nhìn chằm chằm cung điện màu vàng.

 

Trên cung điện có bốn chữ ‘Trấn Ác Kim Cung'.

 

Cẩu Thần căm hận gào thét:

 

- Grao!

 

Cẩu Thần tức giận quát:

 

- Không có Chỉ Trần Nữ Thần thì không có đám vong ơn phụ nghĩa các ngươi ngày hôm nay, các ngươi thật sự muốn đào mộ của Chỉ Trần Nữ Thần lên sao? Để Chỉ Trần Nữ Thần phơi thây hoang dã? Hôm nay các ngươi xuống tay với xác của mộ của Chỉ Trần Nữ Thần, sau này các ngươi sẽ bị thiên hạ truy sát, grao!

 

Bách Thiện lão nhân khẽ thở dài:

 

- Cẩu Thần, mọi thứ đều có mệnh, ài!

 

Cẩu Thần cảm kích nói với Bách Thiện lão nhân:

 

- Tiền bối, đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi thì ta và đồng bạn sẽ không kéo dài đến bây giờ. Những người khác đều đã chết, ta cũng chống đến cuối rồi, tranh giữ giây cuối cho Chỉ Trần Nữ Thần bình an.

 

Bách Thiện lão nhân tức giận nói:

 

- Chỉ Trần cứu thiên hạ, có gian nhân đào mộ thì sao ta có thể không đến? Báu vật trong Trấn Ác Kim Cung là hy vọng Chỉ Trần Nữ Thần để lại cho thiên hạ này, sao có thể cho đám người này thành công?

 

Báu vật? Hy vọng của thiên hạ!

 

Tất cả tu giả vây quanh Trấn Ác Kim Cung mắt sáng rỡ.

 

Cẩu Thần nhíu mày hét to:

 

- Trong Trấn Ác Kim Cung không có báu vật gì hết, chí có xác của Chỉ Trần Nữ Thần!

 

Bách Thiện lão nhân la lên:

 

- Vậy sao? Xem ra ta đã được tin tức sai lầm, bên trong chí có xác của Chỉ Trần Nữ Thần. Mặc kệ thế nào, ta sẽ trợ giúp ngươi, đám giặc này đừng mơ ô uế thân thể của Chỉ Trần Nữ Thần.

 

Nhưng lời của Bách Thiện lão nhân giống như càng bôi càng đen, gần vạn tu giả xung quanh không ai tin tưởng, ai nấy mong chờ nhìn Trấn Ác Kim Cung.

 

Cẩu Thần sắc mặt nôn nóng.

 

Bách Thiện lão nhân la lên:

 

- Cẩu Thần, chắc chắn Chỉ Trần Nữ Thần cho ngươi cách khống chế Trấn Ác Kim Cung, phát huy cường giả của Trấn Ác Kim Cung đến lớn nhất. Trừ phi mọi người ra tay, nếu không thì đừng ai mơ phá được Trấn Ác Kim Cung, ta sẽ dùng Thiên Ma quấy nhiễu bọn họ!

 

Cẩu Thần lên tiếng:

 

- Tốt!

 

Cẩu Thần bước lên Trấn Ác Kim Cung, hai tay tỏa ánh sáng vàng, chạm vào nóc Trấn Ác Kim Cung.

 

Vù vù!

 

Trấn Ác Kim Cung đột nhiên tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, làm ra phòng hộ cuối cùng.

 

Bách Thiện lão nhân kêu gọi ngày càng nhiều Thiên Ma, mười vạn, trăm vạn, rậm rạp che trời.

 

Cẩu Thần hét to:

 

- Tiền bối, mặc kệ kết cục như thế nào, Cẩu Thần vĩnh viễn không quên!

 

Bách Thiện lão nhân gật đầu.

 

Gần vạn tu giả nhìn nhau, ánh mắt dần biến lạnh.

 

Bách Thiện lão nhân nói là chỉ cần cùng ra tay liền có thể phá mở Trấn Ác Kim Cung?

 

Phút chốc ai nấy mong chờ.

 

Trên đỉnh sáu ngọn núi, Diêm Xuyên và cường giả năm phương gần như cùng nhau nhướng mày, Bách Thiện lão nhân căn bản là không muốn giúp Cẩu Thần.

 

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

 

- Cẩu Thần, hãy cẩn thận Bách Thiện lão nhân!

 

Cẩu Thần ngửa đầu nhìn:

 

- Hừ!

 

Cẩu Thần hừ lạnh rồi không để ý tới Diêm Xuyên, hình như cho rằng hắn cũng là người đào mộ.

 

Phía xa Bách Thiện lão nhân nhìn Diêm Xuyên, mắt đầy ẩn ý.

 

- A!

 

Bỗng sau lưng Đông Phương Bất Bại vang tiếng kêu thất thanh của Mạnh Lăng Thiên.

 

Mọi người nhìn sang.

 

Lại thấy ban đầu mảnh vụn Đằng Yêu đầy trời có một khối rơi trên đầu Mạnh Lăng Thiên, mảnh vụn này phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, dường như là một hạt mầm.

 

- Đằng Yêu? Đằng Yêu không có hủy diệt? Bị đánh trở về hình dạng nguyên thủy?

 

- Tuyệt thế thần binh còn ở đó?

 

- Chỉ cần tẩm bổ là tuyệt thế thần binh sẽ hồi phục đến đỉnh cao?

 

.........

 

......

 

...

 

Bốn phương mắt các tu giả nóng cháy. Mọi người chính mắt thấy tuyệt thế thần binh mạnh mẽ, mặc dù Cẩu Thần và Đạo Thần khác triệt tiêu với nhau, nhưng còn có tám Đạo Thần khác và gần vạn tu giả, thậm chí là Độc Cô Bá Thiên.

 

Một tuyệt thế thần binh có thể vây khốn nhiều cường giả như vậy thì chẳng phải là trọng bảo?

 

Sức chú ý của nhiều người chuyển dời chỗ Đằng Yêu.

 

Bách Thiện lão nhân thấy vậy thì nét mặt sa sầm, lập tức nói:

 

- Cẩu Thần, xem ra nhóm người này rốt cuộc không cần thứ trong Trấn Ác Kim Cung, thật tốt quá!

 

Bách Thiện lão nhân nói vậy khiến mọi người lần thứ hai biến sắc, ngoái đầu nhìn lại.

 

Độc Cô Bá Thiên bước ra một bước, quát:

 

Đằng Yêu là ta chém nát, hạt mầm cũng thuộc về ta. Ta sẽ không nhúng tay thứ trong Trấn Ác Kim Cung!

 

Nhiều cường giả nét mặt sa sầm:

 

- A?

 

Độc Cô Bá Thiên tức giận quát:

 

- Như thế nào? Các ngươi không phục? Hừ, ta nói là ta thì chính là của ta, nếu ai dám giành với ta thì ta sẽ cùng hắn không chết không ngừng!

 

Độc Cô Bá Thiên rống lên làm người xung quanh sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên hung danh của gã lan xa.

 

Mọi người quay đầu nhìn Trấn Ác Kim Cung.

 

Độc Cô Bá Thiên đạp bước xông hướng Mạnh Lăng Thiên.

 

Vèo!

 

Độc Cô Bá Thiên chợt xuất hiện trước mặt Mạnh Lăng Thiên.

 

Độc Cô Bá Thiên lạnh lùng nói:

 

- Tiểu tử, giao Đằng Yêu cho ta!

 

Khí thế cường đại hướng đám người Đông Phương Bất Bại, xung quanh nổi lên bão tố.

 

Mạnh Lăng Thiên sắc mặt trầm xuống.

 

Mạnh Lăng Thiên cung kính đưa Đằng Yêu tới chỗ Đông Phương Bất Bại, nói:

 

- Giáo chủ, trời ban Đằng Yêu, xin giáo chủ xử trí!

 

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói:

 

- Nếu trời đã ban cho Đằng Yêu, ban cho ngươi thì ngươi cứ giữ lấy.

 

Mạnh Lăng Thiên kinh ngạc nói:

 

- A?

 

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói:

 

- Bổn giáo chủ không đến mức tranh giành bau vật với đệ tử, hãy thu đi.

 

Mạnh Lăng Thiên hưng phấn nói:

 

- Vâng, đa tạ giáo chủ!

 

Độc Cô Bá Thiên ánh mắt lạnh băng.

 

Độc Cô Bá Thiên lạnh lùng nói:

 

- Hừ! Thứ của bản tôn mà ngươi cũng muốn cầm?

 

Đông Phương Bất Bại liếc Độc Cô Bá Thiên, mắt lóe tia sáng lạnh, tựa như kiếm ý bắn hướng Độc Cô Bá Thiên.

 

Kiếm ý này không lớn nhưng trnaf ngập sự độc ác, Độc Cô Bá Thiên chưa từng thấy cái nào ác độc như vậy.

 

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói:

 

- Cút!

 

Độc Cô Bá Thiên gầm lên:

 

- Ha ha ha ha ha! Kêu ta cút? Ngươi muốn chết!

 

Ầm!

 

Một luồng cương kiếm to lớn chém hướng Đông Phương Bất Bại.

 

Cương kiếm cường đại như mãnh hổ nhào tới đâm vào trán Đông Phương Bất Bại.

 

Đông Phương Bất Bại nheo mắt, bên trong lóe tia sáng lạnh lấy gã làm trung tâm không trung lắc lư.

 

Một luồng sáng trắng bắn hướng Độc Cô Bá Thiên.

 

Ầm!

 

cương kiếm của Độc Cô Bá Thiên nổ tung, gã bị định trên không trung, chỗ trán có một lỗ hổng.

 

- Ui!

 

Cường giả đứng trên các núi tim rớt cái bịch, nhiều người không hiểu ra sao chuyện đã kết thúc, chỉ thấy một luồng sáng trắng.

back top