Tiên Quốc Đại Đế

Chương 741: Thế Giới Thứ Nhất

- Ồ?

 

Diêm Xuyên lộ ra một tia nghi hoặc.

 

- Thế giới này còn có một cái tên khác gọi là Thế giới thứ nhất.

 

Thông Thiên giáo chủ hít sâu một cái nói.

 

- Thế giới thứ nhất?

 

Chân mày Quỷ Cốc Tử nhíu lại.

 

- Vô cực sinh thái cực. Vô cực chính là hư vô. Từ không có, trong không có sinh ra thái cực, đó chính là có, cũng chính là thế giới hữu hình của chúng ta bây giờ. Tổng cộng sinh ra bốn thế giới. Thế giới này được sinh ra đầu tiên. Đại thế giới của chúng ta ngày xưa thật ra là thế giới được sinh ra thứ tư!

 

Thông Thiên giáo chủ nói.

 

- Có bốn thế giới. Thế giới này là thế giới thứ nhất, đại thế giới của chúng ta là thế giới thứ tư sao?

 

Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.

 

- Đúng, năm đó Hồng Quân phát hiện ra, sau đó nói cho ta biết. Ta liền giả chết vào giới này. Những năm qua ta đã điều tra được một chút. Thật ra thế giới yếu nhất này, khi vừa bắt đầu cũng không phải là yếu nhất. Thời khắc bốn thế giới mới được hình thành, thế giới này là thế giới cao ngạo nhất trong bốn thế giới. Chỉ co điều sau đó không biết đã xảy ra biến cố gì, nên mới trở thành yếu nhất!

 

Thông Thiên giáo chủ hít sâu một cái nói.

 

- Loại biến cố gì?

 

Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.

 

- Không biết!

 

Thông Thiên giáo chủ lắc đầu một cái.

 

- Ngay cả giáo chủ cũng không điều tra ra được, xem ra như lời giáo chủ nói thời điểm hưng thịnh nhất của thế giới này, cường giả của thế giới này thật sự có thủ đoạn ngập trời, xóa đi tất cả vết tích trong quá khứ!

 

Diêm Xuyên ngưng trọng nói.

 

- Đúng. Tuy nhiên, chung quy vẫn có vài lỗ hổng. Chỉ có điều, ha ha, sau này ngươi sẽ phát hiện ra!

 

Thông Thiên lắc đầu một cái không muốn nhiều lời.

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái, tiếp tục suy nghĩ một chút nói:

 

- Trong hư vô chỉ sinh ra bốn thế giới. Chỉ có bốn. Vì sao chỉ có bốn? Ta mới tới giới này, thời gian khai ngộ ngắn ngủi, còn chưa nghiên cứu nhiều. Giáo chủ tới đây đã hơn trăm vạn năm, hẳn hiểu rõ chứ?

 

Nói xong, Diêm Xuyên dán mắt vào Thông Thiên giáo chủ.

 

Lông mày Thông Thiên nhíu chặt. Hắn bỗng nhiên trở nên trầm mặc, dường như có vài điều không muốn nói tới.

 

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Thông Thiên mới nhìn về phía Diêm Xuyên đầy vẻ ngưng trọng, hít sâu một cái nói:

 

- Ta có một suy đoán. Chỉ có điều suy đoán này thực sự không thể tưởng tượng nổi! Ta không dám khẳng định.

 

- Ồ? Bốn thế giới, thật sự có liên quan sao?

 

Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.

 

Thần sắc Thông Thiên giáo chủ ngưng trọng một hồi, mới mở miệng nói ba chữ:

 

Chém ba thi!

 

Đột nhiên, chén trà trong tay Quỷ Cốc Tử nghiêng một cái. Con mắt hắn trợn trừng, nhìn lên, đầy vẻ kinh sợ nói:

 

- Cái gì?

 

Con ngươi Diêm Xuyên cũng đột nhiên co lại. Trong mắt hắn loé ra một tia khiếp sợ.

 

Trong nháy mắt, không khí trong đại điện trở nên yên tĩnh.

 

Chém tam thi?

 

Dường như ba người đều ý thức được điều gì. Đột nhiên, không ai trong số bọn họ nói về chuyện này nữa.

 

- Ta cũng muốn đi. Lần trước ta nhìn thấy huyễn thuật đại hư vô thiên của ngươi...

 

Thông Thiên giáo chủ mở miệng nói.

 

- Trong trận chiến lần này, không ai nợ ai!

 

Diêm Xuyên cười nói.

 

- Không, chung quy vẫn nợ ngươi một chút!

 

Thông Thiên giáo chủ nói.

 

Vù!

 

Thông Thiên giáo chủ đưa tay ra nhất thời co lại. Lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện ba quang cầu hình kiếm.

 

- Đây là kiếm ý của bốn thanh kiếm Tru Tiên Sát Lục, bù đắp món nợ của ta. Đến lúc này, ngươi và ta mới không ai nợ ai!

 

Thông Thiên giáo chủ trầm giọng nói.

 

Thấy Thông Thiên giáo chủ kiên trì như vậy, Diêm Xuyên gật đầu một cái. Hắn đưa tay ra, tiếp nhận ba viên quang cầu hình kiếm. Đây là để chuẩn bị cho Thượng Đế, Ngọc Đế, Thái Đế.

 

Két!

 

Cửa đại điện ầm ầm mở ra.

 

Bên ngoài, tiếng động của chiến đấu vẫn đang vang rền.

 

Thông Thiên giáo chủ thoáng nhìn về phía cuộc chiến. Nhưng ngay sau đó hắn liền không quan tâm nữa, mà nhìn về phía Tôn Ngộ Không đứng cách đó không xa.

 

- Mang bốn thanh kiếm Tru Tiên trở lại đi. Đại Trăn đã không cần che chở nữa!

 

Thông Thiên giáo chủ nói.

 

- Vâng!

 

Tôn Ngộ Không lên tiếng trả lời.

 

Két!

 

Thân thể hình chiếu của Thông Thiên giáo chủ đột nhiên sụp đổ. Ngay tại chỗ hắn vừa đứng chỉ còn lưu lại bốn thanh kiếm Tru Lục Hãm Tuyệt.

 

- Diêm đế, cáo từ!

 

Tôn Ngộ Không nói thẳng.

 

- Được!

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

 

Vèo!

 

Tôn Ngộ Không mang theo bốn thanh kiếm Tru Tiên nhanh chóng bay ra khỏi Hàm Dương Thành.

 

Tôn Ngộ Không mang theo bốn thanh kiếm Tru Tiên rời đi. Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử lại nhìn về chiến trường phía xa!

 

Trong chiến trường, hoa sen huyết sắc che kín hư không. Sát khí trùng thiên. Cả bầu trời phía nam đều giống như bị nhuộm đỏ.

 

Một đám tướng lĩnh Đại Trăn chống đỡ với thuộc hạ của Thánh vương Man Long.

 

Mặt Bạch Khởi lộ vẻ dữ tợn, cánh tay lộ đầy gân. Hắn chém một đao mạnh mẽ lên bên trên thiên đạo của Thánh vương Man Long.

 

Ầm!

 

Thiên đạo khổng lồ ầm ầm đổ nát.

 

Mặt Thánh vương Man Long biến sắc.

 

Nhưng đao của Bạch Khởi chém xuống quá nhanh. Xung quanh còn có vô số Huyết Liên phong tỏa hư không. Trong nháy mắt trường đao đến trước mặt Thánh vương Man Long.

 

- Đứt đoạn!

 

Bạch Khởi quát to một tiếng.

 

Đế kiếm của Thánh vương Man Long ầm ầm gãy nát. Trong nháy mắt một đao đến gáy của Thánh vương Man Long.

 

- Đừng!

 

Trong nháy mắt cuối cùng Thánh vương Man Long kinh sợ kêu lên.

 

Xong rồi. Căn bản không còn kịp nữa. Trong lòng Thánh vương Man Long đầy bi thương, Vừa nãy người xông tới Hàm Dương không phải chỉ có một mình ta. Vì sao lại nhìn chằm chằm vào ta không tha? Những người khác đâu? Vì sao không có ai đến giúp ta?

 

Ba kiêu hùng lúc trước trợ giúp Thánh vương Man Long, lúc này không biết đã trốn chạy đi đâu. Không ai tới hỗ trợ hắn.

 

Ầm!

 

Một tiếng động rất lớn phát ra. Đao gáy va chạm vào nhau.

 

Tuy nhiên, lần này đầu Thánh vương Man Long vẫn chưa bay ra. Bởi vì trong nháy mắt này, đao phong của Bạch Khởi xoay một cái, lấy mặt đao đánh vào gáy của Thánh vương Man Long.

 

Vù!

 

Va chạm cực lớn khiến thần hồn Thánh vương Man Long run rẩy mạnh, cảm giác mơ hồ một hồi.

 

- Sinh Tử Bộ, chia thành sáu đạo. Đạo súc sinh, đưa về Long tộc, khủng long!

 

Trong hư không đột nhiên truyền đến giọng nói của Tử Tử.

 

Trước mặt Tử Tử, một Sinh Tử Bộ nổi trong hư không. Sau khi Tử Tử nói xong, nàng đưa tay vạch một cái. Một luồng hắc khí từ bên trong Sinh Tử Bộ xông thẳng tới chỗ Thánh vương Man Long.

 

Ầm!

 

Trong nháy mắt, luồng hắc khí xông vào trong cơ thể Thánh vương Man Long.

 

Kèn kẹt kèn kẹt!

 

Thân thể Thánh vương Man Long đột nhiên tăng vọt một cách mãnh liệt.

 

Trong nháy mắt, tất cả quần áo bị xé rách. Đầu hắn biến hình. Thân thể hắn cũng biến hình. Dần dần, hắn hóa thành một Cự Long màu vàng đất lớn ngàn trượng.

 

- Thánh Vương!

 

Phía xa thần tử Thánh Đình Man Long sợ hãi kêu lên.

 

Lúc này vô số kiêu hùng khắp nơi cũng mờ mịt nhìn từ phía xa. Chuyện gì xảy ra vậy?

 

Thánh vương Man Long, tuy rằng gọi là Man Long, nhưng hắn là người. Một con người làm sao lại biến thành rồng được?

 

Biến con người thành súc sinh sao?

 

Kiêu hùng khắp nơi nhìn về phía Tử Tử, đột nhiên biến sắc.

 

- Tên khốn kiếp nào thu thập tin tức vậy. Rốt cuộc Thánh đình Đại Trăn có những nhân vật nguy hiểm nào, tại sao một chút tin tức cũng không có?

 

Khắp nơi lại truyền đến tiếng quát mắng.

back top