Tiên Quốc Đại Đế

Chương 742: Man Long Chịu Phục

Vô số thám tử lúc này lại oan ức đến cực điểm.

 

Trời ạ. Ta làm sao biết được Đại Trăn che giấu nhiều yêu nghiệt như vậy? Trước đây cũng không thấy bọn họ có gì lợi hại. Tại sao mỗi một người hót một tiếng đều khiến người ta kinh sợ như vậy? Không, đây không phải là một tiếng hót lên làm kinh người, là một tiếng kêu dọa người!

 

Bạch Khởi kia không biết là mụn nhọt từ đâu xuất hiện, lại có thể là có thể áp chế được nhân vật lợi hại như Thánh vương Man Long.

 

Còn cái gì Thông Thiên giáo chủ, còn có hoàng hậu kia?

 

Ta làm sao biết Đại Trăn có nhiều yêu nghiệt như vậy?

 

Thánh vương Man Long bị gõ thất điên bát đảo, nhanh chóng hồi phục tỉnh táo. Nhưng tại sao mình lại biến thành bộ dáng thế này?

 

Thánh vương Man Long hoang mang lo sợ kêu lên một tiếng.

 

Ầm!

 

Bạch Khởi dùng một đao mạnh mẽ đập vào trên đầu khủng long.

 

- Câm miệng. Có thể kéo xe cho Thánh Vương, là phúc khí của ngươi!

 

Bạch Khởi quát lên.

 

Kéo xe? Man Long nhất thời giận dữ và xấu hổ đến cực điểm, nhanh chóng bắt đầu vặn vẹo, muốn lao ra.

 

- Ương bướng đúng không?

 

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...

 

Bạch Khởi giơ đại đao lên, đánh một cách dã man.

 

Trong lúc nhất thời, bụi mù nổi lên bốn phía. Cuồng phong gào thét. Cát bay đá chạy. Đất trời tối tăm.

 

Hóa thành thân rồng, Thánh vương Man Long căn bản không quen với thân thể hiện tại. Bởi vậy tình thế căn bản là nghiêng về phía Bạch Khởi chà đạp Thánh vương Man Long.

 

- Ngang! Ngang!...

 

Bạch Khởi đánh vô cùng sảng khoái.

 

Quần hùng xung quanh trong lòng không còn gì để nói. Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, Diêm Xuyên làm vậy là đang giết gà dọa khỉ. Bạch Khởi đánh vào trên người Thánh vương Man Long, nhưng thật ra là đang cảnh cáo mình.

 

Người nào dám mạo hiểm xâm phạm Hàm Dương, chính là khủng long kế tiếp.

 

Đại Trăn còn có bao nhiêu điều bọn họ không biết? Không ai biết. Nhưng bọn họ biểu hiện ra tình huống như bây giờ, khiến mỗi thế lực đơn độc đều không còn gì để nói. Diêm Xuyên còn chưa tự mình ra tay đã như vậy. Mình thế lực đơn độc, có thể ngăn cản được sao?

 

Quần công?

 

Nếu như vừa bắt đầu, bọn họ còn có bầu không khí quần công. Hiện tại, sĩ khí của mọi người đã biến mất, làm sao liên minh? Huống hồ mỗi người có các kế vặt, căn bản liên minh không vững chắc.

 

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Khởi không ngừng đánh Thánh vương Man Long. Nhưng tất cả đều cảm giác giống như Bạch Khởi đang không ngừng đánh lên mặt của chính mình.

 

Quần hùng thất thanh.

 

Triều Thiên Điện cách đó không xa, chỗ xe rồng của Diêm Xuyên.

 

Thất Sát và Long Ngũ trợn trừng mắt nhìn.

 

- Tổ tiên? Bạch tướng quân đang đánh chính là Tổ tiên đấy!

 

Thất Sát kinh ngạc cảm thán nói.

 

- Ngang!

 

Long Ngũ cũng mờ mịt nuốt một cái.

 

Thất Sát nhìn Long Ngũ nói:

 

- Ngươi đã thấy chưa? Hiện tại đã biết ta anh minh rồi chứ. Lúc trước ngươi còn muốn phản kháng. Bây giờ nhìn Tổ tiên kia đi. Ngươi phản kháng cái rắm!

 

Lần này Long Ngũ không tiếp tục phản bác nữa.

 

- Ngươi nói, rốt cuộc Thánh Vương này của chúng ta có lai lịch thế nào? Còn nữa, theo Thánh Vương, sau này chúng ta có thể cũng có khả năng thành tựu lên Tổ tiên hay không?

 

Ánh mắt Thất Sát sáng lên nói.

 

- Ngang!

 

- Cũng đúng, Tổ tiên thì thế nào. Vẫn phải kéo xe cho Thánh Vương!

 

Thất Sát tỏ ra cổ quái gật đầu một cái.

 

Phía xa, trong một sơn cốc, Long Hoàng nhìn Bạch Khởi đang quật Thánh vương Man Long phía xa, cũng không còn gì để nói:

 

- Đi thôi, chúng ta trở về!

 

- Được!

 

Lúc này Một đám Long Vương không còn cảm giác về sự ưu việt của mình như lúc trước nữa.

 

Nhìn Thánh vương Man Long phía xa, trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ cảm giác rất không thoải mái.

 

Long Hoàng đi. Một vài kiêu hùng cũng rút lui.

 

Ở lại chỗ này chỉ có thể tự rước lấy nhục. Mỗi người đều lần lượt rời đi.

 

Thánh vương Man Long bị Bạch Khởi đánh lợi hại như vậy, lúc này cũng uất ức đến cực điểm. Một đám gia hỏa không nghĩa khí.

 

Bên ngoài quần hùng lần lượt rời khỏi sàn diễn.

 

Bên trong Hàm Dương, cuộc thi lớn toàn thiên hạ cũng đến lúc kết thúc. Các thí sinh thi văn không ngừng đặt bút lông xuống.

 

Vô số ngôi sao được Diêm Xuyên đặt giữa không trung cũng trở về lòng bàn tay của Diêm Xuyên.

 

Nhìn vũ trụ trong lòng bàn tay, Diêm Xuyên hít sâu một cái nói:

 

- Vương Tiễn cũng sắp kết thúc!

 

Bên trên trường thi, một phần văn chương xuất hiện ánh sáng cẩm tú, hiện rõ sự ưu tú của thí sinh giới này.

 

Lại đợi thêm một thời gian, Phía nam, cuộc chiến đấu của Bạch Khởi đã gần kết thúc. Man Long dường như không còn xương, nằm xụi lơ trên mặt đất, bị Bạch Khởi phong cấm tu vi, kéo lại đây.

 

Ầm!

 

- Thánh Vương, không phụ sứ mệnh!

 

Bạch Khởi vui sướng nói.

 

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, gật đầu một cái.

 

- Lưu Cương!

 

Diêm Xuyên kêu lên.

 

- Thần có mặt!

 

Lưu Cương lập tức tiến lên.

 

- Dẫn đi!

 

Diêm Xuyên nói.

 

Lưu Cương lập tức ngầm hiểu. Dẫn đi, đại hình hầu hạ?

 

- Vâng!

 

Phía xa, lúc này một đám thần tử do Man Long dẫn đến cũng đều bị bắt.

 

Ầm!

 

Bỗng nhiên, Vương Tiễn dẫn theo hai trăm vạn thí sinh bay ra khỏi vũ trụ trong lòng bàn tay.

 

- Bẩm Thánh Vương, thí sinh thi võ đã kết thúc, chờ đợi quyết định thứ tự cuối cùng!

 

Vương Tiễn nói.

 

- Được, mau chóng cho người sắp xếp ra kết quả!

 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

 

- Vâng!

 

Hóa Thê Lương cũng nhanh chóng tiến lên:

 

- Bẩm Thánh Vương, tất cả thí sinh thi văn đã dừng bút!

 

- Mau chóng sắp xếp kết quả!

 

Diêm Xuyên hạ lệnh.

 

- Vâng!

 

Diêm Xuyên nhìn về phía năm trăm vạn thí sinh, trầm giọng nói:

 

- Cuộc thi lớn toàn thiên hạ lần thứ năm đã kết thúc. Tất cả thí sinh hãy chờ ở Hàm Dương!

 

- Vâng! Thánh Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

 

Năm trăm vạn thí sinh cung kính nói.

 

Bên cạnh sự cung kính, bọn họ đồng thời còn có một loại sùng bái. Trải qua trận chiến vừa nãy, trái tim tất cả mọi người gần như đều đã định.

 

Ầm ầm ầm!

 

Phía xa, mây đen đột nhiên kéo tới một mảnh.

 

Diêm Xuyên nhíu mày nhìn tới.

 

- Cẩu Thần?

 

Quỷ Cốc Tử kinh ngạc nói.

 

- Cẩu Thần độ Tổ tiên kiếp? Bạch Thần Vương bị Thông Thiên chém chết. Thân phận Tổ tiên lại may mắn rơi vào trên người Cẩu Thần!

 

Lã Bất Vi kinh ngạc nói.

 

- Hóa ra là thiên ân đại công đức!

 

Diêm Xuyên trầm tư suy nghĩ nói.

 

Quỷ Cốc Tử gật đầu nói:

 

- Đúng vậy, nữ thần Chỉ Trần ngày xưa có ân đối với thiên địa. Cẩu Thần đi theo nữ thần Chỉ Trần, tự nhiên cũng được chia sẻ thiên ân đại công đức đến cực điểm, lấp đầy vị trí Tổ tiên. Những người được chọn có thiên ân đại công đức, ngày xưa rất lâu không thể thành tựu Tổ tiên, đó là bởi vì linh cảm giới!

 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

 

- Bạch Đế Thiên, ngươi đi qua xem có thể giúp gì được không! Để đề phòng bất trắc!

 

Diêm Xuyên kêu lên.

 

- Vâng!

 

Cách đó không xa Bạch Đế Thiên lên tiếng trả lời.

 

Lúc này, Tống Thiên Tông đứng cách đó không xa rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Hắn nhanh chóng bay tới.

 

- Diêm, Diêm đế!

 

Thần sắc Tống Thiên Tông phức tạp nói.

 

- Tống giáo chủ, Đại Trăn ta không có lỗi với ngươi chứ?

 

Diêm Xuyên lạnh lùng nói.

 

- Diêm đế, tại hạ bị ma quỷ ám ảnh. Tất cả sai lầm đều do ta làm. Chỉ cần Diêm đế có thể cứu đệ đệ ta, tại hạ có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần đệ đệ ta có thể sống!

back top