Hai người nói chuyện phiếm một hồi, định ngày giờ xuất phát là bảy ngày
sau. Những tu sĩ tới học càng ngày càng nhiều, dưới đài chật kín tu sĩ
Toàn Tiên môn. Có vài người từ khi nhập Toàn Tiên môn lúc mười tuổi, giờ đã năm mươi sáu mươi vẫn còn bị vây ở Luyện Khí kỳ không Trúc Cơ được,
những người này phần lớn quen biết nhau, Nghe Kinh viện vốn yên tĩnh lại vì những cuộc hàn huyên này mà bắt đầu ầm ĩ.
Kim Phi Dao thông
qua Liễu Khinh Ba mới biết, bình thường sau khi học xong, mọi người sẽ ở lại trao đổi vật phẩm và những tâm đắc trong tu luyện, mỗi tháng một
lần, vô cùng náo nhiệt, mà những người có tay nghề gì đó sẽ rất nổi
tiếng.
Ví dụ như hội các tu sĩ luyện đan, chế phù, bày trận và
trúc khí, xung quanh sẽ chen đầy những người muốn mua những thứ với giá
rẻ hơn bên ngoài. Cũng có người nhận nhiệm vụ từ môn phái, không muốn đi cùng người trong đội cũng sẽ tìm kiếm đội hữu có công pháp thích hợp
với mình ở đây.
Pháp thuật của một tu sĩ trực tiếp ảnh hưởng tới
nhiệm vụ mà người đó có thể làm. Ví như tu sĩ tu thủy hệ nếu tới nơi
sông nước biển khơi thì sẽ làm được rất nhiều chuyện, còn nếu bắt hắn
đến sa mạc hoặc núi hoang làm nhiệm vụ thì đúng là muốn lấy cái mạng già của hắn, không những không được tác dụng gì mà còn vướng tay vướng
chân.
Kim Phi Dao chủ tu hệ pháp thuật nào? Chính nàng cũng không biết. Nhìn thế nào thì “thiên địa tịch diệt quyết” cũng không thuộc về
mấy loại phổ thông kia, nhưng nếu tự gọi mình là quỷ hệ thì lại cảm thấy không thoải mái, cho nên khi người khác hỏi nàng chủ tu là gì thì nàng
đều nói là hỏa hệ, vì xem ra Minh hỏa cũng là hỏa, hẳn là có thể coi như hỏa hệ.
Lần trước Liễu Khinh Ba đã từng hỏi nàng rồi cho nên lần này mới muốn gọi nàng đi cùng, bởi vì nhện mắt quỷ sợ nhất là pháp
thuật hỏa hệ, chỉ cần một luồng lửa thổi qua là có thể giết chết mấy
con.
Vào lúc mọi người đang tán gẫu vui vẻ thì trên trời truyền
xuống một tiếng chuông đinh tai nhức óc, đè ép hết thảy mọi âm thanh bên dưới. Đây chính là chuông Nghiễm Thiên của Toàn Tiên môn, mỗi lần dạy
học đều dùng nó để báo cho bọn họ biết rằng tiền bối Trúc Cơ kỳ đã đến,
mau yên tĩnh quy củ cho ta.
Tiếng chuông ngân nga kéo dài thật
lâu mới dừng lạ, Nghe Kinh viện vốn ầm ĩ giờ đây lặng ngắt như tờ, yên
tĩnh đến mức tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Ai ngờ đúng lúc này, có người đánh rắm “bủm” một cái, bốn phía tĩnh mịch
ngưng lại trong vài giây rồi đột nhiên nổ lên một trận cười vang dội.
Bình thường, ở chỗ đông người thế này, đánh rắm một cái thì cũng chỉ có
vài người ở gần có thể nghe được, nhưng vừa rồi toàn sân yên tĩnh đáng
sợ, âm thanh này lập tức trở thành kinh thiên động địa.
Kim Phi
Dao cũng ôm bụng cười đến rơi nước mắt, nàng lau nước mắt, quay sang
phía phát ra âm thanh mà nhìn, trong miệng còn nói: “Rốt cục là ai lại
làm ra chuyện đó vào lúc này chứ?”
Đợi đến lúc nàng đứng lên,
thấy rõ tội nhân đang ngồi một mình, những người xung quanh đã tránh ra
một vòng tròn thì ngây ngẩn cả người. Đó không phải là Lý Nhị Căn sao?
Những tu sĩ bên cạnh hắn đều tránh ra xa, hắn thì vẫn ngốc nghếch ngồi
đó, chẳng hề để ý mà ăn khoai lang nướng, còn hỏi xem những tu sĩ xung
quanh có muốn ăn hay không.
Kim Phi Dao vội vàng ngồi xuống, quay lưng lại hắn, cúi đầu lấy tay che mặt. Nàng không muốn bị Lý Nhị Căn
nhận ra rồi chào hỏi mình.
Nhưng lúc này, tu sĩ Trúc Cơ dạy học
cũng xuất hiện, chân đạp phi kiếm, uy phong lẫm lẫm xuất hiện giữa không trung. Đây là lần đầu tiên hắn dạy học sau khi Trúc Cơ, trước đó đã tìm mấy tu sĩ quen biết hỏi thăm, quy trình đại khái đã nắm được nên mới
tìm một phi kiếm khí phách nhất, phá không mà tới.
Từ xa hắn đã
nghe thấy tiếng chuống Nghiễm Thiên, cố ý giảm tốc độ phi hành, chuẩn bị xuất hiện thật khí độ trước đám tu sĩ Luyện Khí kỳ này. Ai ngờ, đến lúc hắn bay tới đài giảng kinh lại nhìn thấy những tiểu bối Luyện Khí kỳ
kia đang cười vang, tranh cãi ầm ĩ, không hề thấy quang cảnh tất cung
tất kính mà hắn hỏi thăm được.
Người khác tới dạy học, những tiểu bối này đều cung kính, chỉ sợ đắc tội bọn họ, còn mình tới dạy học lại
phải chịu vũ nhục như vậy, hắn lập tức giận dữ, chỉ muốn bỏ đi luôn.
Nhưng nghĩ lại, dạy học là nhiệm vụ cưỡng chế, làm gì cũng phải đợi hết
một canh giờ. Muốn đi không được, hắn nổi giận với đám người trong sân
này, thả ra uy áp đầy sát khí.
Đám tu sĩ đang ầm ĩ bên dưới bị uy áp của hắn làm chấn động mới phát hiện ra tu sĩ dạy học đã đến, hơn nữa mặt còn sầm sì, sợi tới mức vội vãn ngồi yên tĩnh, không dám lộn xộn.
Nhìn thấy bốn phía an tĩnh lại, tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đáp phi kiến lên đài,
sắc mặt lạnh lùng như sương nhìn lướt qua đám người, sau đó ngồi xếp
bằng tĩnh tọa trên đài.
Hắn từ lúc ngồi xuống thì không hề nhúc
nhích lần nào, uy áp cũng không thu hồi, làm cho đám tu sĩ bên dưới kêu
khổ thấu trời. Tuy uy áp chỉ là sát khí và linh lực của tu sĩ tiết ra
ngoài nhưng nếu tu vi đối phương quá kém thì nó cũng có thể biến thành
lợi khí giết người.
Tu sĩ này đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, uy
lực của uy áp đè lên người Luyện Khí kỳ cũng không nhỏ, tuy không thể
giết chết người nhưng cũng khiến cho bọn họ kinh hãi khiếp đảm, sau lưng dâng lên từng đợt lạnh buốt như kề trên lưỡi đao. Uy áp cường đại làm
cho bọn họ như đứng đống lửa như ngồi đống than, thầm muốn chạy trốn
nhưng lại không dám động đậy.
Rốt cục, vào lúc mọi người sắp
không trụ được nữa thì hắn ước chừng thời gian cũng không sai biệt lắm,
thu hồi lại uy áp trên người.
Chúng tu sĩ nhẹ nhàng thở ra, nhưng chưa đợi mọi người hồi thần thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia lạnh lùng nói:
“Hôm nay cái ta muốn giảng là ngự khí phi hành, các ngươi hãy nhìn cho
kỹ.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn xuất ra phi kiếm sặc sỡ lóa mắt kia,
sải bước bước lên, vèo một tiếng liền phá không mà đi, để lại cho chúng
tu một bóng lưng rồi biến mất ở không trung.
Không ai nói gì,
ngồi tại chỗ nhìn về phía hắn biến mất. Không phải là họ không muốn bỏ
đi mà là bị uy áp áp bách một canh giờ, chân đã mềm nhũn, phải ngồi tại
chỗ khôi phục lại đã.
“Tuyệt, hắn cứ như thế mà đi, chỉ tại cái
tên thối tha kia, thật là làm hại người khác mà.” Liễu Khinh Ba tức giận thở phì phò, cau mày nói.
Tình huống của Kim Phi Dao cũng không
tốt hơn nàng bao nhiêu, nhưng nàng không dám để lộ mình quen biết Lý Nhị Căn, đành phải tỏ ra bất bình: “Thật đúng là, người lớn như vậy mà còn
làm ra loại chuyện nhàm chán này, tự nhiên lại ngồi trên đài bắt nạt
người khác. Tiền bối gì chứ, quá kỳ quái.”
“Kim đạo hữu, sáng sớm bảy ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, ngươi chớ có quên. Đến lúc đó ta sẽ chờ ngươi trước cửa.” Liễu Khinh Ba đứng dậy, day day hai chân tê mỏi.
Mọi người tới sớm nghe dạy học, cuối cùng lại bỗng dưng nhận trừng phạt,
tất cả là tại tên mập thối kia, nhưng đến lúc mọi người định tìm tên mập kia hỏi tội mới phát hiện ra hắn đã sớm chạy mất dạng.
Nhìn đám
tu sĩ tức giận tìm kiếm Lý Nhị Căn khắp nơi, lại tích cực hỏi thăm xem
kẻ mập mạp kia là ai, người của viện nào, Kim Phi Dao vội vàng co giò
chạy về.
Nhớ ra là đã dùng hết Tụ Khí Hoàn, nàng chuẩn bị đi mua
thêm mười viên. Sau đó lại mua thêm mười phần linh thảo để luyện Tụ Khí
hoàn, đợi đến lúc nàng luyện Khư Tạp hoàn thành công sẽ chuyển sang cái
này.
“Kim Phi Dao!”
Đang đi trên đường, Kim Phi Dao đột
nhiên nghe thấy có người kinh hô tên mình, nghe nghèn nghẹt giống như
tiếng yêu thú bị người bóp cổ vậy. Nàng quay đầu lại thì thấy cách đó
không xa có năm, sáu người, một nữ tử đang liều mạng lôi kéo nam tử bên
cạnh, chỉ vào nàng mà nói gì đó.
“Thực xui xẻo, sao lại gặp bọn
chúng cơ chứ.” Kim Phi Dao nhìn thấy ngươi quen nhưng lại không muốn tới gặp bọn họ, xoay người định đi.
Đáng tiếc là đối phương không
muốn để nàng chạy, đám người chạy theo chặn đường nàng. Nữ tử kia còn
đưa mắt đánh giá nàng một lượt mới hét lớn: “Đúng là ngươi, Kim Phi Dao, hóa ra ngươi trốn đến đây.”
“Ngươi trốn thì có.” Kim Phi Dao
nhướng mày, lạnh giọng khiển trách, sau đó nàng ngẩng đầu, liếc mắt coi
thường bọn họ, nói; “Hai người các ngươi không phải nên gọi ta một tiếng đường tỷ sao? Không phân biệt lớn nhỏ gì cả, vừa mới làm tu sĩ vài ngày đã không coi ai ra gì. Các ngươi học hành ở Linh Không phái thế nào mà
chút quy củ đó cũng không hiểu vậy?”
Sau đó, nàng lại lắc đầu, vô cùng đau đớn thở dài: “Linh Không phái đường đường là một đại phái nổi
danh, vậy mà lại có thứ đệ tử như vậy, thật không hiểu sư phụ các ngươi
sẽ đau lòng thế nào nữa.”
“Kim Phi Dao, ngươi nói bậy cái gì, ta
không coi ai ra gì lúc nào?” Nữ tử kia đỏ bừng mặt, tự dưng bị Kim Phi
Dao đổ oan, cao giọng hét lên.
Kim Phi Dao ngoáy lỗ tai, lạnh
lùng nói: “Không có việc gì thì nói nhỏ giùm, trong thành Lạc Tiên không cho đánh nhau, nếu không muốn bị đuổi ra ngoài thì mau cút đi cho ta.”
“Đường tỷ, có thể gặp ngươi ở đây thật tốt quá. Ngươi biết đấy, Phi Diễm không hiểu chuyện, đừng so đo với nàng.” Thiếu niên từ nãy bị Kim Phi Diễm
lôi kéo ống tay áo đã cất bước lên, cười nói với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đánh giá hắn từ trên xuống dưới hồi lâu mới làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là đường đệ Phi Văn, mới có vài năm không gặp mà
ngươi đã cao như vậy rồi. Ngươi cũng tới Linh Không phái đúng không? Tới thành Lạc Tiên chơi sao?”
Nhìn biểu cảm khoa trương của nàng,
Kim Phi Văn cũng không để ý, chỉ nho nhã lễ độ nói: “Phi Dao đường tỷ,
Linh Không phái hiện giờ đã chuyển tới Thất Hiền Phong ở Tiên Túc sơn,
về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt. Ta nghĩ tổ phụ cũng sẽ rất vui
vẻ vì lại có thể tổ tôn đoàn tụ. Chắc đường tỷ cũng không ở đây lâu đâu, vì Linh Không phái chuyển tới đây nên tổ phụ cũng định đưa một bộ phận
tộc nhân tới, các thúc bá cũng sẽ đến, bọn họ đều rất muốn gặp tỷ.”
Lấy tổ phụ ra dọa ta sao? Kim Phi Dao cười, tên Phi Văn này từ nhỏ đã như
vậy rồi, thoạt nhìn thì hào hoa phong nhã nhưng lúc nào cũng chỉ biết
núp sau lưng phụ nữ. Người lợi hại nhất trong gia tộc cũng chỉ là một
lão nhân Luyện Khí hậu kỳ, còn mấy bá phụ thúc thúc kia thì cũng đều tu
vi Luyện Khí kỳ, thế mà lại muốn tới thành Lạc Tiên bắt mình, đúng là
quá coi thường mình rồi.
“Kim Phi Vũ và Kim Phi Hoa đâu? Chắc bây giờ còn đang tu luyện Ngọc Tố tâm pháp à?” Nàng đột nhiên đổi đề tài,
hỏi sang chuyện khác.
Nghe nàng hỏi tới hai người này, mặt Kim
Phi Diễm đột nhiên đỏ lên, tựa hồ có chút ngượng ngùng, còn Kim Phi Văn
thì cười cười, vẫn rất lễ phép đáp: “Hai vị tỷ tỷ mà đường tỷ hỏi thăm
do đời trước tích đức nên được trưởng lão Trúc Cơ ở Linh Không phái yêu
thích, đã nhập vào Linh Không phái rồi. Mà tỷ tỷ nếu như vẫn ở nhà thì
hẳn là cũng được trưởng lão yêu thích, cuộc sống hiện tại nhất định là
rất thoải mái.”
Kim Phi Dao gật đầu, lớn tiếng đồng ý: “Đúng vậy, cũng thật làm khó tổ phụ khi phải đầu tư cho các nàng tu luyện phương
pháp lô đỉnh nhiều năm như vậy. Nếu không tiến cống cho trưởng lão Linh
Không phái thì hai người, đã nhập môn nhiều năm như vậy mà vẫn dậm chân ở Luyện Khí trung kỳ và Luyện Khí sơ kỳ thì chắc giờ vẫn còn đang trông
cửa. Vẫn là các thân nhân sống tốt hơn, tự sản tự tiêu, sau này còn có
thể chờ hai ngươi sinh con cái, rồi lại cho đi học Hợp Dương tâm kinh,
sau lại làm lô đỉnh tặng người khác.”
sau. Những tu sĩ tới học càng ngày càng nhiều, dưới đài chật kín tu sĩ
Toàn Tiên môn. Có vài người từ khi nhập Toàn Tiên môn lúc mười tuổi, giờ đã năm mươi sáu mươi vẫn còn bị vây ở Luyện Khí kỳ không Trúc Cơ được,
những người này phần lớn quen biết nhau, Nghe Kinh viện vốn yên tĩnh lại vì những cuộc hàn huyên này mà bắt đầu ầm ĩ.
Kim Phi Dao thông
qua Liễu Khinh Ba mới biết, bình thường sau khi học xong, mọi người sẽ ở lại trao đổi vật phẩm và những tâm đắc trong tu luyện, mỗi tháng một
lần, vô cùng náo nhiệt, mà những người có tay nghề gì đó sẽ rất nổi
tiếng.
Ví dụ như hội các tu sĩ luyện đan, chế phù, bày trận và
trúc khí, xung quanh sẽ chen đầy những người muốn mua những thứ với giá
rẻ hơn bên ngoài. Cũng có người nhận nhiệm vụ từ môn phái, không muốn đi cùng người trong đội cũng sẽ tìm kiếm đội hữu có công pháp thích hợp
với mình ở đây.
Pháp thuật của một tu sĩ trực tiếp ảnh hưởng tới
nhiệm vụ mà người đó có thể làm. Ví như tu sĩ tu thủy hệ nếu tới nơi
sông nước biển khơi thì sẽ làm được rất nhiều chuyện, còn nếu bắt hắn
đến sa mạc hoặc núi hoang làm nhiệm vụ thì đúng là muốn lấy cái mạng già của hắn, không những không được tác dụng gì mà còn vướng tay vướng
chân.
Kim Phi Dao chủ tu hệ pháp thuật nào? Chính nàng cũng không biết. Nhìn thế nào thì “thiên địa tịch diệt quyết” cũng không thuộc về
mấy loại phổ thông kia, nhưng nếu tự gọi mình là quỷ hệ thì lại cảm thấy không thoải mái, cho nên khi người khác hỏi nàng chủ tu là gì thì nàng
đều nói là hỏa hệ, vì xem ra Minh hỏa cũng là hỏa, hẳn là có thể coi như hỏa hệ.
Lần trước Liễu Khinh Ba đã từng hỏi nàng rồi cho nên lần này mới muốn gọi nàng đi cùng, bởi vì nhện mắt quỷ sợ nhất là pháp
thuật hỏa hệ, chỉ cần một luồng lửa thổi qua là có thể giết chết mấy
con.
Vào lúc mọi người đang tán gẫu vui vẻ thì trên trời truyền
xuống một tiếng chuông đinh tai nhức óc, đè ép hết thảy mọi âm thanh bên dưới. Đây chính là chuông Nghiễm Thiên của Toàn Tiên môn, mỗi lần dạy
học đều dùng nó để báo cho bọn họ biết rằng tiền bối Trúc Cơ kỳ đã đến,
mau yên tĩnh quy củ cho ta.
Tiếng chuông ngân nga kéo dài thật
lâu mới dừng lạ, Nghe Kinh viện vốn ầm ĩ giờ đây lặng ngắt như tờ, yên
tĩnh đến mức tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Ai ngờ đúng lúc này, có người đánh rắm “bủm” một cái, bốn phía tĩnh mịch
ngưng lại trong vài giây rồi đột nhiên nổ lên một trận cười vang dội.
Bình thường, ở chỗ đông người thế này, đánh rắm một cái thì cũng chỉ có
vài người ở gần có thể nghe được, nhưng vừa rồi toàn sân yên tĩnh đáng
sợ, âm thanh này lập tức trở thành kinh thiên động địa.
Kim Phi
Dao cũng ôm bụng cười đến rơi nước mắt, nàng lau nước mắt, quay sang
phía phát ra âm thanh mà nhìn, trong miệng còn nói: “Rốt cục là ai lại
làm ra chuyện đó vào lúc này chứ?”
Đợi đến lúc nàng đứng lên,
thấy rõ tội nhân đang ngồi một mình, những người xung quanh đã tránh ra
một vòng tròn thì ngây ngẩn cả người. Đó không phải là Lý Nhị Căn sao?
Những tu sĩ bên cạnh hắn đều tránh ra xa, hắn thì vẫn ngốc nghếch ngồi
đó, chẳng hề để ý mà ăn khoai lang nướng, còn hỏi xem những tu sĩ xung
quanh có muốn ăn hay không.
Kim Phi Dao vội vàng ngồi xuống, quay lưng lại hắn, cúi đầu lấy tay che mặt. Nàng không muốn bị Lý Nhị Căn
nhận ra rồi chào hỏi mình.
Nhưng lúc này, tu sĩ Trúc Cơ dạy học
cũng xuất hiện, chân đạp phi kiếm, uy phong lẫm lẫm xuất hiện giữa không trung. Đây là lần đầu tiên hắn dạy học sau khi Trúc Cơ, trước đó đã tìm mấy tu sĩ quen biết hỏi thăm, quy trình đại khái đã nắm được nên mới
tìm một phi kiếm khí phách nhất, phá không mà tới.
Từ xa hắn đã
nghe thấy tiếng chuống Nghiễm Thiên, cố ý giảm tốc độ phi hành, chuẩn bị xuất hiện thật khí độ trước đám tu sĩ Luyện Khí kỳ này. Ai ngờ, đến lúc hắn bay tới đài giảng kinh lại nhìn thấy những tiểu bối Luyện Khí kỳ
kia đang cười vang, tranh cãi ầm ĩ, không hề thấy quang cảnh tất cung
tất kính mà hắn hỏi thăm được.
Người khác tới dạy học, những tiểu bối này đều cung kính, chỉ sợ đắc tội bọn họ, còn mình tới dạy học lại
phải chịu vũ nhục như vậy, hắn lập tức giận dữ, chỉ muốn bỏ đi luôn.
Nhưng nghĩ lại, dạy học là nhiệm vụ cưỡng chế, làm gì cũng phải đợi hết
một canh giờ. Muốn đi không được, hắn nổi giận với đám người trong sân
này, thả ra uy áp đầy sát khí.
Đám tu sĩ đang ầm ĩ bên dưới bị uy áp của hắn làm chấn động mới phát hiện ra tu sĩ dạy học đã đến, hơn nữa mặt còn sầm sì, sợi tới mức vội vãn ngồi yên tĩnh, không dám lộn xộn.
Nhìn thấy bốn phía an tĩnh lại, tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đáp phi kiến lên đài,
sắc mặt lạnh lùng như sương nhìn lướt qua đám người, sau đó ngồi xếp
bằng tĩnh tọa trên đài.
Hắn từ lúc ngồi xuống thì không hề nhúc
nhích lần nào, uy áp cũng không thu hồi, làm cho đám tu sĩ bên dưới kêu
khổ thấu trời. Tuy uy áp chỉ là sát khí và linh lực của tu sĩ tiết ra
ngoài nhưng nếu tu vi đối phương quá kém thì nó cũng có thể biến thành
lợi khí giết người.
Tu sĩ này đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, uy
lực của uy áp đè lên người Luyện Khí kỳ cũng không nhỏ, tuy không thể
giết chết người nhưng cũng khiến cho bọn họ kinh hãi khiếp đảm, sau lưng dâng lên từng đợt lạnh buốt như kề trên lưỡi đao. Uy áp cường đại làm
cho bọn họ như đứng đống lửa như ngồi đống than, thầm muốn chạy trốn
nhưng lại không dám động đậy.
Rốt cục, vào lúc mọi người sắp
không trụ được nữa thì hắn ước chừng thời gian cũng không sai biệt lắm,
thu hồi lại uy áp trên người.
Chúng tu sĩ nhẹ nhàng thở ra, nhưng chưa đợi mọi người hồi thần thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia lạnh lùng nói:
“Hôm nay cái ta muốn giảng là ngự khí phi hành, các ngươi hãy nhìn cho
kỹ.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn xuất ra phi kiếm sặc sỡ lóa mắt kia,
sải bước bước lên, vèo một tiếng liền phá không mà đi, để lại cho chúng
tu một bóng lưng rồi biến mất ở không trung.
Không ai nói gì,
ngồi tại chỗ nhìn về phía hắn biến mất. Không phải là họ không muốn bỏ
đi mà là bị uy áp áp bách một canh giờ, chân đã mềm nhũn, phải ngồi tại
chỗ khôi phục lại đã.
“Tuyệt, hắn cứ như thế mà đi, chỉ tại cái
tên thối tha kia, thật là làm hại người khác mà.” Liễu Khinh Ba tức giận thở phì phò, cau mày nói.
Tình huống của Kim Phi Dao cũng không
tốt hơn nàng bao nhiêu, nhưng nàng không dám để lộ mình quen biết Lý Nhị Căn, đành phải tỏ ra bất bình: “Thật đúng là, người lớn như vậy mà còn
làm ra loại chuyện nhàm chán này, tự nhiên lại ngồi trên đài bắt nạt
người khác. Tiền bối gì chứ, quá kỳ quái.”
“Kim đạo hữu, sáng sớm bảy ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, ngươi chớ có quên. Đến lúc đó ta sẽ chờ ngươi trước cửa.” Liễu Khinh Ba đứng dậy, day day hai chân tê mỏi.
Mọi người tới sớm nghe dạy học, cuối cùng lại bỗng dưng nhận trừng phạt,
tất cả là tại tên mập thối kia, nhưng đến lúc mọi người định tìm tên mập kia hỏi tội mới phát hiện ra hắn đã sớm chạy mất dạng.
Nhìn đám
tu sĩ tức giận tìm kiếm Lý Nhị Căn khắp nơi, lại tích cực hỏi thăm xem
kẻ mập mạp kia là ai, người của viện nào, Kim Phi Dao vội vàng co giò
chạy về.
Nhớ ra là đã dùng hết Tụ Khí Hoàn, nàng chuẩn bị đi mua
thêm mười viên. Sau đó lại mua thêm mười phần linh thảo để luyện Tụ Khí
hoàn, đợi đến lúc nàng luyện Khư Tạp hoàn thành công sẽ chuyển sang cái
này.
“Kim Phi Dao!”
Đang đi trên đường, Kim Phi Dao đột
nhiên nghe thấy có người kinh hô tên mình, nghe nghèn nghẹt giống như
tiếng yêu thú bị người bóp cổ vậy. Nàng quay đầu lại thì thấy cách đó
không xa có năm, sáu người, một nữ tử đang liều mạng lôi kéo nam tử bên
cạnh, chỉ vào nàng mà nói gì đó.
“Thực xui xẻo, sao lại gặp bọn
chúng cơ chứ.” Kim Phi Dao nhìn thấy ngươi quen nhưng lại không muốn tới gặp bọn họ, xoay người định đi.
Đáng tiếc là đối phương không
muốn để nàng chạy, đám người chạy theo chặn đường nàng. Nữ tử kia còn
đưa mắt đánh giá nàng một lượt mới hét lớn: “Đúng là ngươi, Kim Phi Dao, hóa ra ngươi trốn đến đây.”
“Ngươi trốn thì có.” Kim Phi Dao
nhướng mày, lạnh giọng khiển trách, sau đó nàng ngẩng đầu, liếc mắt coi
thường bọn họ, nói; “Hai người các ngươi không phải nên gọi ta một tiếng đường tỷ sao? Không phân biệt lớn nhỏ gì cả, vừa mới làm tu sĩ vài ngày đã không coi ai ra gì. Các ngươi học hành ở Linh Không phái thế nào mà
chút quy củ đó cũng không hiểu vậy?”
Sau đó, nàng lại lắc đầu, vô cùng đau đớn thở dài: “Linh Không phái đường đường là một đại phái nổi
danh, vậy mà lại có thứ đệ tử như vậy, thật không hiểu sư phụ các ngươi
sẽ đau lòng thế nào nữa.”
“Kim Phi Dao, ngươi nói bậy cái gì, ta
không coi ai ra gì lúc nào?” Nữ tử kia đỏ bừng mặt, tự dưng bị Kim Phi
Dao đổ oan, cao giọng hét lên.
Kim Phi Dao ngoáy lỗ tai, lạnh
lùng nói: “Không có việc gì thì nói nhỏ giùm, trong thành Lạc Tiên không cho đánh nhau, nếu không muốn bị đuổi ra ngoài thì mau cút đi cho ta.”
“Đường tỷ, có thể gặp ngươi ở đây thật tốt quá. Ngươi biết đấy, Phi Diễm không hiểu chuyện, đừng so đo với nàng.” Thiếu niên từ nãy bị Kim Phi Diễm
lôi kéo ống tay áo đã cất bước lên, cười nói với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đánh giá hắn từ trên xuống dưới hồi lâu mới làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là đường đệ Phi Văn, mới có vài năm không gặp mà
ngươi đã cao như vậy rồi. Ngươi cũng tới Linh Không phái đúng không? Tới thành Lạc Tiên chơi sao?”
Nhìn biểu cảm khoa trương của nàng,
Kim Phi Văn cũng không để ý, chỉ nho nhã lễ độ nói: “Phi Dao đường tỷ,
Linh Không phái hiện giờ đã chuyển tới Thất Hiền Phong ở Tiên Túc sơn,
về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt. Ta nghĩ tổ phụ cũng sẽ rất vui
vẻ vì lại có thể tổ tôn đoàn tụ. Chắc đường tỷ cũng không ở đây lâu đâu, vì Linh Không phái chuyển tới đây nên tổ phụ cũng định đưa một bộ phận
tộc nhân tới, các thúc bá cũng sẽ đến, bọn họ đều rất muốn gặp tỷ.”
Lấy tổ phụ ra dọa ta sao? Kim Phi Dao cười, tên Phi Văn này từ nhỏ đã như
vậy rồi, thoạt nhìn thì hào hoa phong nhã nhưng lúc nào cũng chỉ biết
núp sau lưng phụ nữ. Người lợi hại nhất trong gia tộc cũng chỉ là một
lão nhân Luyện Khí hậu kỳ, còn mấy bá phụ thúc thúc kia thì cũng đều tu
vi Luyện Khí kỳ, thế mà lại muốn tới thành Lạc Tiên bắt mình, đúng là
quá coi thường mình rồi.
“Kim Phi Vũ và Kim Phi Hoa đâu? Chắc bây giờ còn đang tu luyện Ngọc Tố tâm pháp à?” Nàng đột nhiên đổi đề tài,
hỏi sang chuyện khác.
Nghe nàng hỏi tới hai người này, mặt Kim
Phi Diễm đột nhiên đỏ lên, tựa hồ có chút ngượng ngùng, còn Kim Phi Văn
thì cười cười, vẫn rất lễ phép đáp: “Hai vị tỷ tỷ mà đường tỷ hỏi thăm
do đời trước tích đức nên được trưởng lão Trúc Cơ ở Linh Không phái yêu
thích, đã nhập vào Linh Không phái rồi. Mà tỷ tỷ nếu như vẫn ở nhà thì
hẳn là cũng được trưởng lão yêu thích, cuộc sống hiện tại nhất định là
rất thoải mái.”
Kim Phi Dao gật đầu, lớn tiếng đồng ý: “Đúng vậy, cũng thật làm khó tổ phụ khi phải đầu tư cho các nàng tu luyện phương
pháp lô đỉnh nhiều năm như vậy. Nếu không tiến cống cho trưởng lão Linh
Không phái thì hai người, đã nhập môn nhiều năm như vậy mà vẫn dậm chân ở Luyện Khí trung kỳ và Luyện Khí sơ kỳ thì chắc giờ vẫn còn đang trông
cửa. Vẫn là các thân nhân sống tốt hơn, tự sản tự tiêu, sau này còn có
thể chờ hai ngươi sinh con cái, rồi lại cho đi học Hợp Dương tâm kinh,
sau lại làm lô đỉnh tặng người khác.”