Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 36: Năm trăm trúc cơ đan

“Đường tỷ, tổ phụ cũng là vì sự phồn vinh của gia tộc, ngươi thân là một phần
tử của gia tộc, cống hiến cho gia tộc thì có gì là sai? Ngươi không nhìn xem lúc trước đã làm phải chuyện gì, không có tôn ti trật tự, bất trung bất hiếu, làm mất hết thể diện nhà chúng ta.” Kim Phi Văn đổi giọng,
bắt đầu chỉ trích.

Kim Phi Dao lại cười cười, “Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà bắt ta hy sinh vì các ngươi? Gia tộc đã làm được việc
gì cho ta đâu, sao ta phải dùng thân mình để đổi lấy quang minh đại đạo
cho các ngươi? Ta không phải là kẻ ngu ăn phải thuốc độc, không biết suy nghĩ.”

“Đồ bất hiếu nhà ngươi!” Phía sau đột nhiên có tiếng rống giận dữ.

Kim Phi Dao quay người lại, hóa ra là đại bá của nàng dẫn theo một đám hộ
viện sau khi được Kim Phi Văn truyền tin đã vội vàng chạy tới bắt người. Mà kẻ đi truyền tin chính là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, Kim Phi Dao nhìn thấy hắn đi bên cạnh đại bá, cúi đầu gập người, bộ dáng
cúc cung tận tụy thì tức giận đùng đùng.

“Bốp!” Nàng tiến lên tát hắn một cái thật mạnh, mắng: “Đồ hỗn đản nhà ngươi, ta đối tốt với
ngươi như vậy mà khi bán đứng ta lại hí hửng như thế.”

Kim Phi
Dao không hề nương tay, một tát hạ xuống liền đánh hắn nghiêng người,
phụt một tiếng phun ra một ngụm máu lẫn với răng, lập tức một bên mặt
sưng vù lên, hắn ôm mặt lúng búng khuyên nhủ: “Tỷ, tỷ đừng làm loạn nữa. Tổ phụ nói, chỉ cần tỷ ngoan ngoãn trở về thì hắn sẽ không so đo với
tỷ, trưởng lão của Linh Không phái còn thiếu một thị thiếp nữa, tỷ cũng
là một bước lên trời. Hơn nữa, chỉ cần tỷ chịu đi, tổ phụ sẽ giúp ta vào nội môn Linh Không phái, tỷ luôn thương ta, hãy giúp ta đi, ta là đệ đệ của tỷ mà.”

“Cút!” Kim Phi Dao giơ chân đá hắn mấy cái. “Đệ đệ
cái gì, ngươi còn dám nói lời không biết xấu hổ đó à? Muốn gia nhập môn
phái thì hãy dùng năng lực của mình đi, ngoài Linh Không phái thì không
còn môn phái nào khác sao? Ta có thể bằng bản lĩnh gia nhập Toàn Tiên
môn, sao ngươi không tự lực tìm lấy một đường mà đi, lại còn có tư tưởng bán tỷ cầu vinh, ta đá chết ngươi.”

“Các ngươi còn thất thần cái gì, còn không mau đưa nhị tiểu thư về, ầm ĩ giữa đường thật chẳng ra
gì.” Đại bá thấy nàng không để ý đến tình cảm tỷ đệ, hành hung Kim Phi
Dương thì vội vàng vung tay để đám hộ vệ luyện thể phía sau xông lên,


định bắt Kim Phi Dao về.

“Muốn chết!” Kim Phi Dao mắt lộ hung
quang, lạnh giọng quát. Nắm tay lại, nàng xông vào đám hộ viện. Đám hộ
vệ giống như giấy, chỉ một quyền đã bị nàng đánh cho bay xa mấy trượng,
rơi vào trong đám người đứng xem, không thể động đậy.

Đại bá thấy đám hộ vệ không có chút tác dụng nào, vừa lên đã bị Kim Phi Dao đánh
cho bất tỉnh thì tức giận, hổn hển quát: “Đồ bất hiếu, còn dám hoàn thủ, tức chết ta! Phi Văn, còn không mau cùng ta bắt nàng về, xử trí theo
tộc quy?”

Nghe vậy, Kim Phi Dao nửa cười nửa không nhìn hắn, đứng chờ hắn động thủ. Kim Phi Văn bước nhanh tới, giữ chặt lấy đại bá đang
nổi trận lôi đình, thấp giọng nói: “Đại bá, gia sư đã nói là ở thành Lạc Tiên không cho phép tu sĩ đánh nhau, nếu không nghe thì nhẹ là đánh
chết đương trường, nặng thì toàn phái toàn tộc bị trục xuất, đại bá hãy
bình tĩnh một chút.”

“Nhưng không phải vừa rồi nàng ta đã động thủ sao? Chẳng lẽ nàng không sợ?” Đại bá chỉ vào Kim Phi Dao, kích động gào lên.

Kim Phi Văn nhìn đại bá hữu dũng vô mưu này, bất đắc dĩ giải thích: “Đại
bá, chỉ cần không sử dụng linh lực thì không cần biết là phàm nhân hay
tu sĩ, dù có trói người xẻ thịt cũng nằm ngoài phạm vi quản lý. Đại bá
cũng thấy đấy, sức lực của đường tỷ quá lớn, nếu hai ta không dùng linh
lực, chỉ trông vào nắm tay thì chỉ sợ không đỡ nổi vài chiêu của nàng.”

“Chẳng lẽ cứ thế thả nàng ta đi?” Nghĩ đến mấy ngày nữa là lão thái gia sẽ tới thành Lạc Tiên, nếu có thể bắt Kim Phi Dao về thì lão thái gia sẽ rất
cao hứng, nói không chừng còn có thể cho mình chút tài liệu tu luyện,
làm sao có thể để nàng chạy mất.

“Không phải vừa rồi nàng nói nàng ở Toàn Tiên môn sao?” Kim Phi Văn nhẹ nhàng nói.

“À, ta đã biết.” Rốt cục, đại bá cũng hiểu ra, Kim Phi Văn thở phào nhẹ nhõm.

Kim Phi Dao nhìn bọn họ thì thầm, biết không thể tiếp tục đánh nữa, Kim Phi Văn kia lại là kẻ rất giảo hoạt, chắc chắn sẽ không để bọn họ động thủ ở đây. Nàng nhìn Kim Phi Dương đang nằm sấp dưới đất, tên đệ đệ mà cha

nàng nhất thời vui vẻ ở ngoài “sản xuất” ra, thật sự khiến nàng không
còn lời nào để tả.

Từ ngày hắn được mang về nhà, nàng chưa từng
ngược đãi hắn, đồ ăn ngon, đồ dùng tốt đều cho hắn. Sau khi cha mẹ mất
tích, hắn còn nhỏ tuổi mà suốt ngày lêu lổng ở chỗ các thúc bá khác,
nịnh nọt không biết để làm gì. Hơn nữa, lúc tuyển chọn lô đỉnh thì chính tiểu tử này đã ghé vào cửa sổ nghe trộm, hưng phấn giơ tay đề cử mình.

Hắn không có linh căn lại cả ngày muốn tu luyện thành tiên, nghĩ ra mọi biện pháp để tu luyện.

Kim Phi Dao đi qua, ngồi xổm trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Lần trước ta nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên mà tha cho ngươi một lần. Không ngờ lần này ngươi lại dám như thế, có phải kiếp trước ta có tội với ngươi nên
ngươi mới tìm mọi cách bán ta lấy lợi ích? Ngươi có thể đi tính kế người khác không? Ta thật sự thấy phiền lắm rồi, nếu không phải chúng ta có
quan hệ huyết thống thì ta thật muốn một tát giết chết ngươi.”

Sau khi nói xong, nàng đứng dậy, không thèm để ý đến những người này nữa,
nghênh ngang rời đi, để lại phía sau vài ánh mắt sắc lẹm như dao.

Náo loạn một trận xong, tâm tình Kim Phi Dao vô cùng kém, liền đến Sơn Hải
lâu đông đúc nhất trong thành để uống vài chén giải sầu. Nhà này có loại rượu tên là Thanh Mai, vừa nhẹ vừa ngon, rất hợp khẩu vị nàng.

Sơn Hải lâu vì có nhiều loại rượu, thức ăn ngon nên được nhiều người thích, nàng phải lên tới tận lầu ba mới tìm được một bàn trống. Gọi vài món
ăn, một hồ rượu Thanh Mai, nàng ngồi uống một mình.

Trên lầu ba có không ít tu sĩ đang ngồi nói chuyện phiếm, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới biển.

“Các ngươi đã nghe chưa? Thời gian vừa rồi ở xung quanh sơn mạch xuất hiện
một yêu thú chuyên ăn thịt nữ tu sĩ.” Chủ đề nói chuyện của ba gã bàn
bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của Kim Phi Dao.

Yêu thú ăn nữ tu sĩ?
Chẳng lẽ Hoa Khê còn chưa thu hồi dưỡng hồn thú? Hắn đã từng nói, hầu
hết nữ đệ tử Thanh Thú môn đều bị hắn lừa dùng Dưỡng Nhan đan, sao giờ

còn ra ngoài chứ? Kim Phi Dao tò mò nghĩ không biết mình mà ra ngoài gặp phải hắn thì phải làm sao.

Lại nghe bọn họ nói tiếp: “Ta đoán là có một tu sĩ cao giai nào đó bắt nữ tu sĩ đi luyện tà công hoặc làm lô
đỉnh, sau đó thả ra một con yêu thú để đánh lạc hướng mọi người.”

“Cũng đúng, không phải là không có khả năng này, nhưng nghe nói là rất nhiều
nữ tu sĩ của các đại môn phái đều bị ăn, không thừa chút cặn nào, khiến
cho các nữ tu sĩ sợ hãi vô cùng, thần tình khẩn trương, cũng không dám
ra khỏi thành Lạc Tiên.”

“Đúng thế, giờ muốn tìm một nữ tu sĩ ra
ngoài săn yêu thú, các nàng đều sống chết không đi. Nhìn những nhóm ra
ngoài đều là nam nhân, thực chán.”

“Hay là tới Mỹ Nhân lâu tìm vài người xinh đẹp ra ngoài làm nhiệm vụ cùng chúng ta?”

“Nghĩ hay nhỉ, tiền kiếm được còn chưa đủ trả phí du lịch cho Mỹ Nhân lâu đâu.”

“Rốt cục là yêu thú hôn đản từ đâu tới chứ, ăn nam nhân thì không ăn, lại đi ăn nữ nhân.’

Kim Phi Dao không biết phải nói gì, ba người này nói nửa ngày, hóa ra là vì các nữ tu sĩ không dám đi ra ngoài, làm hại bọn họ đi đâu cũng toàn nam nhân, cảm thấy rất không thú vị. Bọn người kia nếu mà gặp yêu thú
chuyên ăn nam nhân thì sợ là lại gào thét lên sao nó không ăn nữ nhân.

Nàng lắc đầu, nhấp một ngụm rượu Thanh Mai, ăn một miếng thịt, còn chưa kịp
tận hưởng hương vị thì nghe trong một bàn ở góc phòng có một thanh âm
khẽ vang lên.

“Năm trăm viên Trúc Cơ đan!”

Lầu ba đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người dồn hết vào hai người ngồi trong
góc. Đó là hai hán tử Luyện Khí hậu kỳ, thấy mọi người đều nhìn về phía
mình, ánh mắt nóng bừng thì sợ hãi tới mức một người vội hô lên: “Vưong
đạo hữu, ngươi nói thật sao? Lần này Lạc Tiên điện muốn tổ chức cho mọi
người tranh đoạt năm trăm viên Trúc Cơ đan sao?”

Tên còn lại cũng nhanh trí, vội vàng lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy, ta nghe sư phụ nói,
bất kể là môn phái gì, chỉ cần tu vi dưới Trúc Cơ kỳ là có thể báo danh
tham gia. Năm trăm người đứng đầu sẽ nhận được Trúc Cơ đan, mà nếu là


tán tu thì cũng có thể được ưu tiên chọn lựa gia nhập một trong các đại
môn phái, đúng là cơ hội khó cầu mà.”

Tin tức quan trọng như vậy
mà không ai biết, mọi người lập tức bán tín bán nghi nhìn hai người bọn
họ, lấy tu vi của hai người này, đứng nói năm trăm viên Trúc Cơ đan, sợ
là một viên cũng không có nổi ý chứ. Tuy nhiên, nghe được tin tức thế
này vẫn khiến mọi người hưng phấn, sát ý trong mắt giảm đi không ít, chỉ hy vọng có thể nghe thêm chút nội dung.

Lúc này hai người đâm lao phải theo lao, tên kia biết nội tình, đành phải đứng lên lớn tiếng giảng giải với mọi người ở lầu ba.

“Mọi người cũng biết, chỉ hai mươi năm nữa là tới cuộc chiến tranh năm trăm
năm một lần giữa các tiên giới, Địa cấp giới chúng ta chỉ có thể phái tu sĩ Trúc Cơ kỳ tham gia. Do sợ không đủ người tham gia nên lần này Lạc
Tiên điện và ba mươi đại môn phái phải xuất ra năm trăm viên Trúc Cơ đan để mọi người tùy ý báo danh, chỉ cần có bản lĩnh thì có thể mang Trúc
Cơ đan về nhà.”

Hắn uống một ngụm trà, thấy vẫn có người nghi
hoặc nhìn mình thì nói thêm: “Mọi người đừng vội, vài ngày nữa chắc chắn tin tức sẽ truyền đến. Hơn năm trăm viên Trúc Cơ đan cũng không phải là nhiều, năm trăm năm trước do Lạc Tiên điện và các đại môn phái tranh
đấu, làm giảm mất lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ kỳ nên đã phát ra tám trăm
viên liền, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị thua. Chỉ cần có bí cảnh Lạc Tiên ở đó thì ngần đấy Trúc Cơ đan vẫn có thể dễ dàng luyện ra.”

Đã nói đến thế, mọi người cũng tin tưởng đến bảy, tám phần. Tuy nhiên, điều
kiện tham gia lại không hạn chế tuổi tác, tu vi, bối cảnh, môn phái hay
tán tu, vậy thì số lượng tham gia sẽ rất khổng lồ, làm sao có thể cướp
được một viên cơ chứ?

Những tu sĩ này đều có tu vi Luyện Khí kỳ,
Trúc Cơ đan quan hệ đến vấn đề sinh tử của bọn họ, chẳng có ai không
muốn cả. Đặc biệt là những tán tu đáng thương, ánh mắt lại càng âm trầm, chỉ mong tu sĩ xung quanh chết hết, chỉ có một mình mình tham gia mới
tốt. Nhất thời, cả lầu ba của Sơn Hải lâu yên tĩnh không một tiếng động.

“Hai vị tiên sư, mời lên lầu.” Đúng lúc này, tiểu nhị của Sơn Hải lâu đưa hai vị tu sĩ lên, phát hiện lầu ba lặng ngắt như tờ.

“Sao lại thế này?” tiểu nhị ngây ngô hỏi một câu, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh của lầu ba, từng nhóm tu sĩ bắt đầu xôn xao đứng dậy, ném linh thạch
lên bàn, thậm chí tiền thừa cũng không lấy, cùng nhau kéo xuống lầu.

Lầu ba vốn đông kịt giờ ngoại trừ Kim Phi Dao và hai người nói ra tin tức
kia còn ngồi lại thì các bàn khác đều trống không, khiến cho tiểu nhị và hai tu sĩ vừa tới một đầu mờ mịt.

back top