Biên tập: Thư Lạc
Chỉnh sửa: June
"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
♦ Gọi cậu ấy là thầy Triệu ♦
"Alo, tôi là Triệu Ý đây."
"Ba của con đây." Triệu Tông Hiền hơi ngừng một chút, giọng điệu còn rất dịu dàng: "Con đừng nói chuyện với ba như vậy."
"Ông có việc gì không?" Triệu Ý không muốn phí lời với ông ta, tình cha con cái gì, hai người họ không diễn được đâu. Vẫn giương cung bạt kiếm thì tốt hơn.
Triệu Tông Hiền là kẻ không có việc gì thì sẽ không tới gõ cửa.
"Chuyện của Trần Ngộ ba sẽ xử lý."
"Ồ." Triệu Ý cũng không vui vẻ gì cho cam, cậu kéo cả Triệu Tinh Vân xuống nước thế nên Triệu Tông Hiền mới đứng ra, bây giờ Triệu Tông Hiền nói chuyện với cậu như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng mà vẫn cảm thấy không hay ho gì.
Người như Triệu Tông Hiền, cậu xảy ra chuyện ông ta cũng mặc kệ, Triệu Tinh Vân vừa xảy ra chuyện thì đã lập tức để ra đứng ra.
"Chờ chuyện lắng xuống con cứ về đi. Chị con đã nhận công ty rồi, đến khi con về thì mọi thứ cũng dần về quỹ đạo, con cứ chuẩn bị sẵn."
"Triệu Tông Hiền, ông thấy loại rác rưởi như tôi thì kế thừa sản nghiệp của ông được sao?"
"Triệu Ý!" Giọng nói nặng nề của Triệu Tông Hiền đã dấy lên một chút tức giận, giọng ông không cao nhưng đã rất nặng, xem ra là do bị chọc bởi câu này.
Triệu Tông Hiền thở ra một hoi, lúc lên tiếng lại mang theo giọng ra lệnh của người bề trên, giống như tâm trạng vừa rồi chỉ là ảo giác: "Con họ Triệu, là con trai của Triệu Tông Hiền ta. Con lớn bao nhiêu ba đây biết rõ rành rành. Ba chỉ hi vọng con sẽ rõ được con đường mình đi."
"Cũng không phải có mỗi tôi họ Triệu, Triệu Tinh Vân không phải cũng vậy sao. Tôi thấy chị ta hứng thú với đống đồ nát của ông lắm đấy, chi bằng ông giúp người ta đạt ước nguyện đi?"
"Triệu Ý, con nhất định phải chọc giận ba sao?" Triệu Tông Hiền bật cười: "Nếu không phải là con ta, con cho rằng ba sẽ quản thứ như con à?"
"Vậy chi bằng cắt đứt quan hệ đi, đôi bên cùng có lợi."
Triệu Tông Hiền cúp điện thoại.
Triệu Ý để điện thoại vào trong túi, vừa mới xoay người đã thấy Kỷ Sơn Thanh đứng trước cửa lớp học.
Không biết hắn tới khi nào, đã đứng ở đây được bao lâu.
Trong lớp học rất yên tĩnh, lúc vừa mới giao hoạt động còn rất ồn ào mà giờ đã lặng ngắt như tờ.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt của cậu, Kỷ Sơn Thanh chuyển mắt sang nhìn vào người Triệu Ý.
Hắn cử động, quay người, sải bước đi về phía cậu.
Trong phòng im thin thít, không một chút âm thanh truyền ra, cái uy của Kỷ Sơn Thanh vẫn rất lớn.
"Lúc lên lớp không được nghe điện thoại. Quy định này mà thầy Triệu cũng không biết sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cậu là thầy Triệu.
Chỉ nhận một cú điện thoại mà nói chuyện với cậu vậy à?
"Không biết." Triệu Ý hơi phiền nên giọng điệu cũng không được tốt.
"Thầy giáo thì có dáng vẻ của thầy giáo đi, đạo đức nghề nghiệp cơ bản phải có. Thầy Triệu, hành động hôm nay của thầy là không được."
"Có ngày nào hành động của tôi được trong mắt anh đâu?"
Triệu Ý ở trước mắt trở nên thật lạ lẫm. Cậu xù người lên, đôi mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh bình tĩnh và âm u.
Trên mặt cậu một chút bực bội còn không hề có nữa, cậu cứ đứng thẳng lưng ở đó, quanh người được vây lấy bởi một bức tường trong suốt.
Cậu đứng rất gần, ngay trước mắt mình, thế nhưng trông lại rất xa, Kỷ Sơn Thanh lại không thể nào nhìn rõ được, ngay giây phút này thậm chí hắn còn không biết được người đó đang có tâm trạng như thế nào.
Cậu giống như một tác phẩm nghệ thuật, đứng đoan trang ở đó không thể hiện gì, không nói gì, chẳng quan tâm điều chi.
Tinh xảo và lạnh lùng.
Trong thoáng chốc, Kỷ Sơn Thanh cảm thấy đây mới thật sự là Triệu Ý. Cậu nên đối xử với ai cũng như vậy
Nhưng mà, Kỷ Sơn Thanh lại có một sự phiền não không tên.
Là muốn đập nát bức tường kia, muốn làm chút gì đó để sự xinh đẹp lạnh lùng này không còn nữa.
Cổ Kỷ Sơn Thanh giật giật: "Tôi không có ý đó."
"Vậy anh có ý gì?"
"Triệu Ý, lúc lên lớp mà nghe điện thoại là cậu sai, cậu phải nhận. Mặc kệ trước đây cậu làm gì, có được sự nổi tiếng bao nhiêu, nhưng ở đây cậu chỉ là một giáo viên. Có những việc giáo viên nên làm và không nên làm, khi đứng trên bục giảng cậu sẽ làm vì học sinh của mình."
"Chỉ nhận cú điện thoại thôi, anh không cần phải soi mói như thế đâu." Triệu Ý thở ra một hơi: "Tôi biết nên làm thế nào, thầy Kỷ cứ yên tâm đi, không gây phiền phức cho thầy lâu quá đâu."
Nhìn Kỷ Sơn Thanh từ từ nhíu mày lại, Triệu Ý chợt có một sự khó chịu không nói thành lời.
Nhưng mà thật sự bây giờ cậu không có tâm trạng nói chuyện với Kỷ Sơn Thanh. Nhìn người đẹp trai thế này nhưng lại không thuộc về cậu khiến cậu thấy phiền.
Cậu cứ thấy Kỷ Sơn Thanh không hiểu trái phải. Triệu Ý cậu còn chưa bao giờ dính lấy ai thế này đâu, bởi vì cú điện thoại mà hắn dám xụ mặt gọi cậu là thầy Triệu.
Mẹ nó chắc cậu thèm một câu thầy Triệu của hắn quá mà.
Cậu chỉ muốn đè Kỷ Sơn Thanh lên giường để hắn gọi cậu là ba ba thôi.
Vân Tình Cung
Chỉnh sửa: June
"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
♦ Gọi cậu ấy là thầy Triệu ♦
"Alo, tôi là Triệu Ý đây."
"Ba của con đây." Triệu Tông Hiền hơi ngừng một chút, giọng điệu còn rất dịu dàng: "Con đừng nói chuyện với ba như vậy."
"Ông có việc gì không?" Triệu Ý không muốn phí lời với ông ta, tình cha con cái gì, hai người họ không diễn được đâu. Vẫn giương cung bạt kiếm thì tốt hơn.
Triệu Tông Hiền là kẻ không có việc gì thì sẽ không tới gõ cửa.
"Chuyện của Trần Ngộ ba sẽ xử lý."
"Ồ." Triệu Ý cũng không vui vẻ gì cho cam, cậu kéo cả Triệu Tinh Vân xuống nước thế nên Triệu Tông Hiền mới đứng ra, bây giờ Triệu Tông Hiền nói chuyện với cậu như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng mà vẫn cảm thấy không hay ho gì.
Người như Triệu Tông Hiền, cậu xảy ra chuyện ông ta cũng mặc kệ, Triệu Tinh Vân vừa xảy ra chuyện thì đã lập tức để ra đứng ra.
"Chờ chuyện lắng xuống con cứ về đi. Chị con đã nhận công ty rồi, đến khi con về thì mọi thứ cũng dần về quỹ đạo, con cứ chuẩn bị sẵn."
"Triệu Tông Hiền, ông thấy loại rác rưởi như tôi thì kế thừa sản nghiệp của ông được sao?"
"Triệu Ý!" Giọng nói nặng nề của Triệu Tông Hiền đã dấy lên một chút tức giận, giọng ông không cao nhưng đã rất nặng, xem ra là do bị chọc bởi câu này.
Triệu Tông Hiền thở ra một hoi, lúc lên tiếng lại mang theo giọng ra lệnh của người bề trên, giống như tâm trạng vừa rồi chỉ là ảo giác: "Con họ Triệu, là con trai của Triệu Tông Hiền ta. Con lớn bao nhiêu ba đây biết rõ rành rành. Ba chỉ hi vọng con sẽ rõ được con đường mình đi."
"Cũng không phải có mỗi tôi họ Triệu, Triệu Tinh Vân không phải cũng vậy sao. Tôi thấy chị ta hứng thú với đống đồ nát của ông lắm đấy, chi bằng ông giúp người ta đạt ước nguyện đi?"
"Triệu Ý, con nhất định phải chọc giận ba sao?" Triệu Tông Hiền bật cười: "Nếu không phải là con ta, con cho rằng ba sẽ quản thứ như con à?"
"Vậy chi bằng cắt đứt quan hệ đi, đôi bên cùng có lợi."
Triệu Tông Hiền cúp điện thoại.
Triệu Ý để điện thoại vào trong túi, vừa mới xoay người đã thấy Kỷ Sơn Thanh đứng trước cửa lớp học.
Không biết hắn tới khi nào, đã đứng ở đây được bao lâu.
Trong lớp học rất yên tĩnh, lúc vừa mới giao hoạt động còn rất ồn ào mà giờ đã lặng ngắt như tờ.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt của cậu, Kỷ Sơn Thanh chuyển mắt sang nhìn vào người Triệu Ý.
Hắn cử động, quay người, sải bước đi về phía cậu.
Trong phòng im thin thít, không một chút âm thanh truyền ra, cái uy của Kỷ Sơn Thanh vẫn rất lớn.
"Lúc lên lớp không được nghe điện thoại. Quy định này mà thầy Triệu cũng không biết sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cậu là thầy Triệu.
Chỉ nhận một cú điện thoại mà nói chuyện với cậu vậy à?
"Không biết." Triệu Ý hơi phiền nên giọng điệu cũng không được tốt.
"Thầy giáo thì có dáng vẻ của thầy giáo đi, đạo đức nghề nghiệp cơ bản phải có. Thầy Triệu, hành động hôm nay của thầy là không được."
"Có ngày nào hành động của tôi được trong mắt anh đâu?"
Triệu Ý ở trước mắt trở nên thật lạ lẫm. Cậu xù người lên, đôi mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh bình tĩnh và âm u.
Trên mặt cậu một chút bực bội còn không hề có nữa, cậu cứ đứng thẳng lưng ở đó, quanh người được vây lấy bởi một bức tường trong suốt.
Cậu đứng rất gần, ngay trước mắt mình, thế nhưng trông lại rất xa, Kỷ Sơn Thanh lại không thể nào nhìn rõ được, ngay giây phút này thậm chí hắn còn không biết được người đó đang có tâm trạng như thế nào.
Cậu giống như một tác phẩm nghệ thuật, đứng đoan trang ở đó không thể hiện gì, không nói gì, chẳng quan tâm điều chi.
Tinh xảo và lạnh lùng.
Trong thoáng chốc, Kỷ Sơn Thanh cảm thấy đây mới thật sự là Triệu Ý. Cậu nên đối xử với ai cũng như vậy
Nhưng mà, Kỷ Sơn Thanh lại có một sự phiền não không tên.
Là muốn đập nát bức tường kia, muốn làm chút gì đó để sự xinh đẹp lạnh lùng này không còn nữa.
Cổ Kỷ Sơn Thanh giật giật: "Tôi không có ý đó."
"Vậy anh có ý gì?"
"Triệu Ý, lúc lên lớp mà nghe điện thoại là cậu sai, cậu phải nhận. Mặc kệ trước đây cậu làm gì, có được sự nổi tiếng bao nhiêu, nhưng ở đây cậu chỉ là một giáo viên. Có những việc giáo viên nên làm và không nên làm, khi đứng trên bục giảng cậu sẽ làm vì học sinh của mình."
"Chỉ nhận cú điện thoại thôi, anh không cần phải soi mói như thế đâu." Triệu Ý thở ra một hơi: "Tôi biết nên làm thế nào, thầy Kỷ cứ yên tâm đi, không gây phiền phức cho thầy lâu quá đâu."
Nhìn Kỷ Sơn Thanh từ từ nhíu mày lại, Triệu Ý chợt có một sự khó chịu không nói thành lời.
Nhưng mà thật sự bây giờ cậu không có tâm trạng nói chuyện với Kỷ Sơn Thanh. Nhìn người đẹp trai thế này nhưng lại không thuộc về cậu khiến cậu thấy phiền.
Cậu cứ thấy Kỷ Sơn Thanh không hiểu trái phải. Triệu Ý cậu còn chưa bao giờ dính lấy ai thế này đâu, bởi vì cú điện thoại mà hắn dám xụ mặt gọi cậu là thầy Triệu.
Mẹ nó chắc cậu thèm một câu thầy Triệu của hắn quá mà.
Cậu chỉ muốn đè Kỷ Sơn Thanh lên giường để hắn gọi cậu là ba ba thôi.
Vân Tình Cung