Suy đoán bên kia có nghe được tiếng hay không trở thành yếu tố quyết định kết quả sau cùng của trận chiến, khiến tất cả tuyển thủ đều phải câm nín. Vì tình huống này chưa từng xuất hiện trong bất kỳ trận đấu chuyên nghiệp nào. Giống như Hoàng Thiếu Thiên đang lải nhải vậy, trong trận đấu chính thức, mọi quy định đều phải phổ biến cho tuyển thủ nắm rõ.
Nhưng khốn nỗi là, đây không phải là trận đấu chính thức. Hơn nữa PK với Hoàng Thiếu Thiên, cấm tiếng là hành động hết sức đúng đắn nhà nhà đồng ý. Nhưng mà chuyện lẳng lặng giấu giếm Hoàng Thiếu Thiên thì...
“Thêm ván nữa thêm ván nữa!!”
Lúc mọi người vẫn còn đang suy tưởng, thi thể Hoàng Thiếu Thiên đã đứng dậy kêu la đòi thêm ván nữa.
“Móa, chú còn đòi nữa, đi xếp hàng!”
“Đúng rồi, ngữ chú phải đá ra đằng sau chót!!”
“Tới ngộ tới ngộ!”
Một đám tuyển thủ chuyên nghiệp kích động muốn vào sân. Đối thủ mới mẻ, chỉ nhìn thôi làm sao thỏa mãn được, không ít người muốn tự mình trải nghiệm thử. Lát sau, bên ngoài vì chuyện ai trước ai sau mà tranh nhau ỏm tỏi, duy nhất một điều được tất cả tán thành vô điều kiện là: Hoàng Thiếu Thiên đánh một lần rồi, không được cho nó tiếp.
“Đổ xí ngầu đi đổ xí ngầu đi, ai lớn nhất vào trước!” Có người đề nghị.
“Vờ lờ cả trăm đứa lận, có nhớ không vậy bố?” Có người nói.
Giờ không còn là năm mươi người như hồi đầu, trong group lại dụ thêm một đám đến, ngoài ra, còn có mấy gương mặt xa lạ trà trộn vào, mọi người cũng không để ý.
“Tới cái gì mà tới!!” Quân Mạc Tiếu đột nhiên gửi tin đến.
“Tui có thể tùy tiện cho mấy ông cơ hội xem thấu tui sao? Ha ha ha ha!”
“Xong hết rồi, tất cả giải tán!”
“Đù má!!”
“Phắc diu!”
*beep*
Các loại ngôn ngữ đầu đường xó chợ đều được phun ra hết. Bình thường trong trận đấu chuyên nghiệp, phát ngôn kiểu này thể nào cũng bị ăn thẻ, bây giờ log game, không ai kiêng kỵ gì, hiếm khi được cất lời chửi bới để giải tỏa phần nào tâm trạng.
Kết quả đại thần nói một là một, nói hai là hai, mặc kệ ai có gào thét thế nào, người vẫn cứ dứt khoát bước ra ngoài sân đấu. Một số người cố gắng gửi lời mời, Diệp Tu làm lơ cho next hết, trực tiếp thoát khỏi phòng. Tới nước này thì đành bó tay. Bây giờ người ta bảo là không đánh, gô cổ lại ép phải đánh cũng chẳng ăn thua gì.
Bọn Trảm Lâu Lan còn chưa mãn nhãn, nhưng thấy đại thần Diệp Thu quả quyết thoát ra, tất nhiên không tiện nhiều lời. Cả bọn muốn PK thử với đám này một phen, nhưng có mù cũng nhìn được nguyên nhân cả đám tuyển thủ chạy đến đây. Nếu dám bước lên khiêu chiến, không chừng sẽ trở thành tấm thớt cho cả đám đó xả cơn giận với đại thần Diệp Thu, bị cự tuyệt tàn nhẫn đau nhói con tim luôn.
Khi cả bọn bàn nhau chuẩn bị cùng thoát, đột nhiên Trảm Lâu Lan nhận được một lời mời kết bạn, mở ra xem, vừa liếc thấy cái tên đã xém chút bật ngửa: Vương Bất Lưu Hành!
Đội trưởng đội quán quân Vi Thảo, Vương Kiệt Hi – Vương Bất Lưu Hành.
Trảm Lâu Lan vội vàng nhấn chấp nhận, trong lòng không khỏi nôn nao ngờ vực, đồng thời không khỏi suy tư rồi tự sướng một chập.
“Xin chào.” Sau khi kết bạn xong, Vương Bất Lưu Hành lập tức PM.
“Xin chào đại thần.” Trảm Lâu Lan đáp. Nếu lúc trước, gã vẫn là kẻ ném tiền nổi tiếng nhất Vinh Quang, không coi tuyển thủ chuyên nghiệp vào đâu, thì bây giờ sau khi tiếp xúc với Diệp Tu, rốt cuộc cũng ý thức được hồi đó mình vênh vang hống hách chừng nào. Trận chiến cùng Hoàng Thiếu Thiên lại cho hắn một bài học nhớ đời, bây giờ không còn dám láo với các vị đại thần khác nữa. Mà vị đang PM với mình đây, ba năm ẵm hai cúp quán quân, thực lực cùng thành tích thật sự bày ra trước mắt, có thể xem là công thành danh toại.
Còn như Chu Trạch Khải hiện tại dù nổi tiếng đến đâu, vẫn chưa có cái cúp nào, đúng là còn thiếu chút sức thuyết phục.
“Đổi phòng khác luận bàn một chút được không?” Vương Kiệt Hi đáp.
Trảm Lâu Lan mừng quíu, vội chia sẻ niềm vui cùng đồng bọn, ai nấy nghe xong đều vô cùng hồ hởi. Cả bọn bị Hoàng Thiếu Thiên hành lên bờ xuống ruộng, trong lòng đắng chát. Không ngờ như vậy mà còn đại thần để ý tới ư?
Trảm Lâu Lan cũng sẵn báo cho Diệp Tu, hỏi Diệp Tu có muốn đi không.
“Ha? Cậu ta mời mấy cậu à, vậy thì đi đi! Tui không được.” Diệp Tu nói.
“Rồi rồi, vậy tụi tui đi nhá!” Trảm Lâu Lan nhắn cho Diệp Tu, bên Vương Kiệt Hi đã đồng ý từ đời nào. Vương Kiệt Hi tạo phòng xong xuôi, lại nhắn qua, Trảm Lâu Lan lập tức gọi cả bọn bên mình ào tới.
Bên Diệp Tu, thoát khỏi phòng xong, cũng rời khỏi đấu trường, lời mời trong đấu trường tất nhiên không đến được chỗ hắn.
Hoàng Thiếu Thiên đâu chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, thử gửi lời mời kết bạn cho Quân Mạc Tiếu, ai ngờ người ta đã chặn hệ thống kết bạn. Hồi Diệp Tu vừa đặt chân đến Thần Chi Lĩnh Vực, từng bị núi lời mời kết bạn bão tới đứng máy, cho nên đã dẹp vụ này sang một xó từ lâu.
Trong game không được, Hoàng Thiếu Thiên chuyển sang spam QQ. Biết chắc Diệp Tu đang onl, hắn không kêu gọi trong group chat mà mở khung chat của người kia ra, copy paste một đống tin nhắn oanh tạc không ngừng. Rốt cuộc nhận được vẻn vẹn một cái PM duy nhất, “Block luôn bây giờ!”
Hoàng Thiếu Thiên nắm lấy thời cơ người kia onl QQ trong nháy mắt, tốc độ tay bạo phát. Buzz QQ, mời video, mời chat, gửi ảnh, thể hiện lòng quyết tâm vững chắc của mình, rốt cuộc lại đổi thêm được một câu của Diệp Tu: “Phiền vê lờ, bấm nút đây.”
Nói xong avatar xám ngắt, Hoàng Thiếu Thiên không tin, tiếp tục quấy rối hơn năm phút, thấy không còn phản ứng nữa, mới đành buông tay.
Lướt qua group chat, hiện tại vô cùng náo nhiệt, hơn nửa đêm rồi vẫn không ai đi ngủ, rôm rả bàn chuyện tán nhân. Có vài người bây giờ mới nhập cuộc, vội hóng hớt, nháo nhác đòi xem video.
Trận ban nãy tất nhiên ai nấy đều có ghi lại, một tuyển thủ tốt bụng tải video của mình lên group, những người bỏ lỡ đều vội vã down về xem.
Hoàng Thiếu Thiên diễn phải vai nhân vật chính bị tiêu diệt làm sao lại không thốn. Nhưng thốn thì thốn, bản thân cũng quay video lại, bây giờ mở ra từ từ nghiên cứu.
“Thấy thế nào?” Đang xem, đội trưởng Dụ Văn Châu PM QQ hỏi.
“Cực khó xơi.” Hoàng Thiếu Thiên đáp, “Nhưng đánh chế độ tu chỉnh nên có nhiều thứ còn mờ ảo lắm.”
“Bó tay, cấp bậc anh ta quá thấp, đánh chế độ bình thường, mười chiêu Long Nha có khi chẳng phá nổi thuộc tính chống đông cứng trên bộ đồ của em.” Dụ Văn Châu đáp.
“Ừ, nhưng tán nhân liên chiêu đúng là phiền thật. Nếu thật phải nghiên cứu sẽ mệt lắm đây.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Trận đấu sẽ không bị định đoạt chỉ bởi một cá nhân.” Dụ Văn Châu nói.
“Nhưng em có dự cảm, ổng mà về là long trời lở đất.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Anh ta trước nay đều là vậy mà...” Dụ Văn Châu nói.
“Tiếc thật, chơi tán nhân như ổng, mò không ra kẻ thứ hai.” Hoàng Thiếu Thiên đau khổ vì không có đối tượng thí nghiệm.
“Còn mấy người kia, em thấy thế nào?” Lời Dụ Văn Châu, tất nhiên là ý hỏi bọn người Trảm Lâu Lan.
“Trình độ tạm chấp nhận, nhưng còn non chán, chừng mấy đội cầm vé.” Hoàng Thiếu Thiên đáp. Đội cầm vé ý chỉ hai đội áp chót bảng xếp hạng điểm tích mỗi mùa, có nguy cơ lọt ra khỏi Liên minh. Năm nay vừa qua non nửa mùa, chiến đội Gia Thế rơi đến nông nỗi trở thành đội cầm vé, thật làm người ta không thể tin nổi.
“Không cần vội vàng kết luận, còn nửa năm nữa bọn họ mới gia nhập Liên minh.” Dụ Văn Châu nói.
“Hừ... Lôi kéo được Diệp Thu, bọn này đúng là hời to.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Lôi Đình mà không có Tiêu Thì Khâm, trình độ cũng chẳng khác nào đội cầm vé.” Dụ Văn Châu nói.
“Nhưng tới khi sang đông Diệp Thu chỉ có thể đăng ký chen vào giữa chừng, nửa mùa trước đâu có xuất chiến được.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Nên mới nói, thời điểm chiến đội này bộc phát toàn bộ thực lực, có thể phải đến mùa giải thứ mười.” Dụ Văn Châu nói.
“Lúc đó trình độ của Diệp Thu đã tiến đến đâu rồi chứ...” Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm.
“Điều này không thể đoán trước, giải nghệ một năm, sẽ làm Diệp Thu sụt giảm, hay ngược lại dành thời gian cho anh ta nghỉ ngơi?” Dụ Văn Châu nói.
“Có trời mới biết ổng đang âm mưu gì...” Hoàng Thiếu Thiên mắng.
Câu lạc bộ Bá Đồ.
Tán nhân làm người người phải vây xem cũng không thể đả động được quyết tâm giữ nguyên thời gian biểu của Trương Tân Kiệt, lúc Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu trận turn-based thứ hai, hắn đã đúng giờ đi ngủ nghỉ. Dù dân Bá Đồ vây xem không chỉ có mỗi hắn và Hàn Văn Thanh, nhưng hiện tại, Hàn Văn Thanh chỉ lẳng lặng xem video, không tìm các tuyển thủ trong đội thảo luận, cũng không thảo luận với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong group chat.
Video đang phát đến đoạn Dạ Vũ Thanh Phiền bị Quân Mạc Tiếu liên kích trên không, Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm màn hình, nhưng dường như ánh mắt cũng không tập trung ở đấy. Đến đoạn Dạ Vũ Thanh Phiền dùng Lạc Phượng Trảm để xoay chuyển tình thế, anh lập tức giơ tay, kéo video về trước, đến đoạn Quân Mạc Tiếu dùng Long Nha, Thiên Kích để bắt đầu, lại đổi góc nhìn, tiếp tục xem.
Một lần lại một lần, Hàn Văn Thanh cứ xem mải miết. Đột nhiên, ánh mắt anh bỗng cháy lên sáng bừng, gật gù một cái, dứt khoát tắt video, logout máy, đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
Trong câu lạc bộ Gia Thế, Tôn Tường đang xem video, cũng không góp mặt trên group. Tôn Tường cũng replay chục lần như Hàn Văn Thanh, chỉ khác là Tôn Tường nhìn một lần cả video, thêm nữa là từ đầu đến cuối đều chỉ dùng một loại góc nhìn, là góc nhìn từ thị giác của Hoàng Thiếu Thiên. Cậu ta vừa lặng lẽ xem, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm gì đó...
Các tuyển thủ của chiến đội một đêm không ngủ, gần như đều làm cùng một việc duy nhất: xem video. Có người tụ họp trong group thảo luận, hoặc thảo luận với đội viên trong đội. Mỗi đội ngũ, mỗi cá nhân, đều mong muốn tìm được điều gì đó từ video này.
Diệp Tu thì không, thậm chí hắn còn không thèm quay hình lại. Ra khỏi trận đấu, thoát khỏi đấu trường, lại đi luyện cấp như bình thường.
Điều này làm Trần Quả vô cùng bất mãn.
Việc đánh bại Hoàng Thiếu Thiên làm cô cực kỳ hưng phấn, cô vô cùng mong đợi Diệp Tu quất luôn nguyên băng tuyển thủ chuyên nghiệp tới vây xem, đánh bại tất cả. Tuy rằng mong đợi kiểu này có chút hão huyền, nhưng càng hão huyền, không phải sẽ càng kích thích sao?
Kết quả Diệp Tu PK Hoàng Thiếu Thiên xong, liền dứt khoát ra đi, đám người Trảm Lâu Lan với Vương Kiệt Hi còn đánh tiếp, gọi hắn hắn cũng chẳng tới.
“Đi đi mà! Sao không đi chứ!” Trần Quả nói.
“Vì tui không cần nghiên cứu mấy tên này thêm gì nữa đâu.” Diệp Tu nói.
Nhưng khốn nỗi là, đây không phải là trận đấu chính thức. Hơn nữa PK với Hoàng Thiếu Thiên, cấm tiếng là hành động hết sức đúng đắn nhà nhà đồng ý. Nhưng mà chuyện lẳng lặng giấu giếm Hoàng Thiếu Thiên thì...
“Thêm ván nữa thêm ván nữa!!”
Lúc mọi người vẫn còn đang suy tưởng, thi thể Hoàng Thiếu Thiên đã đứng dậy kêu la đòi thêm ván nữa.
“Móa, chú còn đòi nữa, đi xếp hàng!”
“Đúng rồi, ngữ chú phải đá ra đằng sau chót!!”
“Tới ngộ tới ngộ!”
Một đám tuyển thủ chuyên nghiệp kích động muốn vào sân. Đối thủ mới mẻ, chỉ nhìn thôi làm sao thỏa mãn được, không ít người muốn tự mình trải nghiệm thử. Lát sau, bên ngoài vì chuyện ai trước ai sau mà tranh nhau ỏm tỏi, duy nhất một điều được tất cả tán thành vô điều kiện là: Hoàng Thiếu Thiên đánh một lần rồi, không được cho nó tiếp.
“Đổ xí ngầu đi đổ xí ngầu đi, ai lớn nhất vào trước!” Có người đề nghị.
“Vờ lờ cả trăm đứa lận, có nhớ không vậy bố?” Có người nói.
Giờ không còn là năm mươi người như hồi đầu, trong group lại dụ thêm một đám đến, ngoài ra, còn có mấy gương mặt xa lạ trà trộn vào, mọi người cũng không để ý.
“Tới cái gì mà tới!!” Quân Mạc Tiếu đột nhiên gửi tin đến.
“Tui có thể tùy tiện cho mấy ông cơ hội xem thấu tui sao? Ha ha ha ha!”
“Xong hết rồi, tất cả giải tán!”
“Đù má!!”
“Phắc diu!”
*beep*
Các loại ngôn ngữ đầu đường xó chợ đều được phun ra hết. Bình thường trong trận đấu chuyên nghiệp, phát ngôn kiểu này thể nào cũng bị ăn thẻ, bây giờ log game, không ai kiêng kỵ gì, hiếm khi được cất lời chửi bới để giải tỏa phần nào tâm trạng.
Kết quả đại thần nói một là một, nói hai là hai, mặc kệ ai có gào thét thế nào, người vẫn cứ dứt khoát bước ra ngoài sân đấu. Một số người cố gắng gửi lời mời, Diệp Tu làm lơ cho next hết, trực tiếp thoát khỏi phòng. Tới nước này thì đành bó tay. Bây giờ người ta bảo là không đánh, gô cổ lại ép phải đánh cũng chẳng ăn thua gì.
Bọn Trảm Lâu Lan còn chưa mãn nhãn, nhưng thấy đại thần Diệp Thu quả quyết thoát ra, tất nhiên không tiện nhiều lời. Cả bọn muốn PK thử với đám này một phen, nhưng có mù cũng nhìn được nguyên nhân cả đám tuyển thủ chạy đến đây. Nếu dám bước lên khiêu chiến, không chừng sẽ trở thành tấm thớt cho cả đám đó xả cơn giận với đại thần Diệp Thu, bị cự tuyệt tàn nhẫn đau nhói con tim luôn.
Khi cả bọn bàn nhau chuẩn bị cùng thoát, đột nhiên Trảm Lâu Lan nhận được một lời mời kết bạn, mở ra xem, vừa liếc thấy cái tên đã xém chút bật ngửa: Vương Bất Lưu Hành!
Đội trưởng đội quán quân Vi Thảo, Vương Kiệt Hi – Vương Bất Lưu Hành.
Trảm Lâu Lan vội vàng nhấn chấp nhận, trong lòng không khỏi nôn nao ngờ vực, đồng thời không khỏi suy tư rồi tự sướng một chập.
“Xin chào.” Sau khi kết bạn xong, Vương Bất Lưu Hành lập tức PM.
“Xin chào đại thần.” Trảm Lâu Lan đáp. Nếu lúc trước, gã vẫn là kẻ ném tiền nổi tiếng nhất Vinh Quang, không coi tuyển thủ chuyên nghiệp vào đâu, thì bây giờ sau khi tiếp xúc với Diệp Tu, rốt cuộc cũng ý thức được hồi đó mình vênh vang hống hách chừng nào. Trận chiến cùng Hoàng Thiếu Thiên lại cho hắn một bài học nhớ đời, bây giờ không còn dám láo với các vị đại thần khác nữa. Mà vị đang PM với mình đây, ba năm ẵm hai cúp quán quân, thực lực cùng thành tích thật sự bày ra trước mắt, có thể xem là công thành danh toại.
Còn như Chu Trạch Khải hiện tại dù nổi tiếng đến đâu, vẫn chưa có cái cúp nào, đúng là còn thiếu chút sức thuyết phục.
“Đổi phòng khác luận bàn một chút được không?” Vương Kiệt Hi đáp.
Trảm Lâu Lan mừng quíu, vội chia sẻ niềm vui cùng đồng bọn, ai nấy nghe xong đều vô cùng hồ hởi. Cả bọn bị Hoàng Thiếu Thiên hành lên bờ xuống ruộng, trong lòng đắng chát. Không ngờ như vậy mà còn đại thần để ý tới ư?
Trảm Lâu Lan cũng sẵn báo cho Diệp Tu, hỏi Diệp Tu có muốn đi không.
“Ha? Cậu ta mời mấy cậu à, vậy thì đi đi! Tui không được.” Diệp Tu nói.
“Rồi rồi, vậy tụi tui đi nhá!” Trảm Lâu Lan nhắn cho Diệp Tu, bên Vương Kiệt Hi đã đồng ý từ đời nào. Vương Kiệt Hi tạo phòng xong xuôi, lại nhắn qua, Trảm Lâu Lan lập tức gọi cả bọn bên mình ào tới.
Bên Diệp Tu, thoát khỏi phòng xong, cũng rời khỏi đấu trường, lời mời trong đấu trường tất nhiên không đến được chỗ hắn.
Hoàng Thiếu Thiên đâu chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, thử gửi lời mời kết bạn cho Quân Mạc Tiếu, ai ngờ người ta đã chặn hệ thống kết bạn. Hồi Diệp Tu vừa đặt chân đến Thần Chi Lĩnh Vực, từng bị núi lời mời kết bạn bão tới đứng máy, cho nên đã dẹp vụ này sang một xó từ lâu.
Trong game không được, Hoàng Thiếu Thiên chuyển sang spam QQ. Biết chắc Diệp Tu đang onl, hắn không kêu gọi trong group chat mà mở khung chat của người kia ra, copy paste một đống tin nhắn oanh tạc không ngừng. Rốt cuộc nhận được vẻn vẹn một cái PM duy nhất, “Block luôn bây giờ!”
Hoàng Thiếu Thiên nắm lấy thời cơ người kia onl QQ trong nháy mắt, tốc độ tay bạo phát. Buzz QQ, mời video, mời chat, gửi ảnh, thể hiện lòng quyết tâm vững chắc của mình, rốt cuộc lại đổi thêm được một câu của Diệp Tu: “Phiền vê lờ, bấm nút đây.”
Nói xong avatar xám ngắt, Hoàng Thiếu Thiên không tin, tiếp tục quấy rối hơn năm phút, thấy không còn phản ứng nữa, mới đành buông tay.
Lướt qua group chat, hiện tại vô cùng náo nhiệt, hơn nửa đêm rồi vẫn không ai đi ngủ, rôm rả bàn chuyện tán nhân. Có vài người bây giờ mới nhập cuộc, vội hóng hớt, nháo nhác đòi xem video.
Trận ban nãy tất nhiên ai nấy đều có ghi lại, một tuyển thủ tốt bụng tải video của mình lên group, những người bỏ lỡ đều vội vã down về xem.
Hoàng Thiếu Thiên diễn phải vai nhân vật chính bị tiêu diệt làm sao lại không thốn. Nhưng thốn thì thốn, bản thân cũng quay video lại, bây giờ mở ra từ từ nghiên cứu.
“Thấy thế nào?” Đang xem, đội trưởng Dụ Văn Châu PM QQ hỏi.
“Cực khó xơi.” Hoàng Thiếu Thiên đáp, “Nhưng đánh chế độ tu chỉnh nên có nhiều thứ còn mờ ảo lắm.”
“Bó tay, cấp bậc anh ta quá thấp, đánh chế độ bình thường, mười chiêu Long Nha có khi chẳng phá nổi thuộc tính chống đông cứng trên bộ đồ của em.” Dụ Văn Châu đáp.
“Ừ, nhưng tán nhân liên chiêu đúng là phiền thật. Nếu thật phải nghiên cứu sẽ mệt lắm đây.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Trận đấu sẽ không bị định đoạt chỉ bởi một cá nhân.” Dụ Văn Châu nói.
“Nhưng em có dự cảm, ổng mà về là long trời lở đất.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Anh ta trước nay đều là vậy mà...” Dụ Văn Châu nói.
“Tiếc thật, chơi tán nhân như ổng, mò không ra kẻ thứ hai.” Hoàng Thiếu Thiên đau khổ vì không có đối tượng thí nghiệm.
“Còn mấy người kia, em thấy thế nào?” Lời Dụ Văn Châu, tất nhiên là ý hỏi bọn người Trảm Lâu Lan.
“Trình độ tạm chấp nhận, nhưng còn non chán, chừng mấy đội cầm vé.” Hoàng Thiếu Thiên đáp. Đội cầm vé ý chỉ hai đội áp chót bảng xếp hạng điểm tích mỗi mùa, có nguy cơ lọt ra khỏi Liên minh. Năm nay vừa qua non nửa mùa, chiến đội Gia Thế rơi đến nông nỗi trở thành đội cầm vé, thật làm người ta không thể tin nổi.
“Không cần vội vàng kết luận, còn nửa năm nữa bọn họ mới gia nhập Liên minh.” Dụ Văn Châu nói.
“Hừ... Lôi kéo được Diệp Thu, bọn này đúng là hời to.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Lôi Đình mà không có Tiêu Thì Khâm, trình độ cũng chẳng khác nào đội cầm vé.” Dụ Văn Châu nói.
“Nhưng tới khi sang đông Diệp Thu chỉ có thể đăng ký chen vào giữa chừng, nửa mùa trước đâu có xuất chiến được.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Nên mới nói, thời điểm chiến đội này bộc phát toàn bộ thực lực, có thể phải đến mùa giải thứ mười.” Dụ Văn Châu nói.
“Lúc đó trình độ của Diệp Thu đã tiến đến đâu rồi chứ...” Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm.
“Điều này không thể đoán trước, giải nghệ một năm, sẽ làm Diệp Thu sụt giảm, hay ngược lại dành thời gian cho anh ta nghỉ ngơi?” Dụ Văn Châu nói.
“Có trời mới biết ổng đang âm mưu gì...” Hoàng Thiếu Thiên mắng.
Câu lạc bộ Bá Đồ.
Tán nhân làm người người phải vây xem cũng không thể đả động được quyết tâm giữ nguyên thời gian biểu của Trương Tân Kiệt, lúc Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu trận turn-based thứ hai, hắn đã đúng giờ đi ngủ nghỉ. Dù dân Bá Đồ vây xem không chỉ có mỗi hắn và Hàn Văn Thanh, nhưng hiện tại, Hàn Văn Thanh chỉ lẳng lặng xem video, không tìm các tuyển thủ trong đội thảo luận, cũng không thảo luận với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong group chat.
Video đang phát đến đoạn Dạ Vũ Thanh Phiền bị Quân Mạc Tiếu liên kích trên không, Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm màn hình, nhưng dường như ánh mắt cũng không tập trung ở đấy. Đến đoạn Dạ Vũ Thanh Phiền dùng Lạc Phượng Trảm để xoay chuyển tình thế, anh lập tức giơ tay, kéo video về trước, đến đoạn Quân Mạc Tiếu dùng Long Nha, Thiên Kích để bắt đầu, lại đổi góc nhìn, tiếp tục xem.
Một lần lại một lần, Hàn Văn Thanh cứ xem mải miết. Đột nhiên, ánh mắt anh bỗng cháy lên sáng bừng, gật gù một cái, dứt khoát tắt video, logout máy, đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
Trong câu lạc bộ Gia Thế, Tôn Tường đang xem video, cũng không góp mặt trên group. Tôn Tường cũng replay chục lần như Hàn Văn Thanh, chỉ khác là Tôn Tường nhìn một lần cả video, thêm nữa là từ đầu đến cuối đều chỉ dùng một loại góc nhìn, là góc nhìn từ thị giác của Hoàng Thiếu Thiên. Cậu ta vừa lặng lẽ xem, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm gì đó...
Các tuyển thủ của chiến đội một đêm không ngủ, gần như đều làm cùng một việc duy nhất: xem video. Có người tụ họp trong group thảo luận, hoặc thảo luận với đội viên trong đội. Mỗi đội ngũ, mỗi cá nhân, đều mong muốn tìm được điều gì đó từ video này.
Diệp Tu thì không, thậm chí hắn còn không thèm quay hình lại. Ra khỏi trận đấu, thoát khỏi đấu trường, lại đi luyện cấp như bình thường.
Điều này làm Trần Quả vô cùng bất mãn.
Việc đánh bại Hoàng Thiếu Thiên làm cô cực kỳ hưng phấn, cô vô cùng mong đợi Diệp Tu quất luôn nguyên băng tuyển thủ chuyên nghiệp tới vây xem, đánh bại tất cả. Tuy rằng mong đợi kiểu này có chút hão huyền, nhưng càng hão huyền, không phải sẽ càng kích thích sao?
Kết quả Diệp Tu PK Hoàng Thiếu Thiên xong, liền dứt khoát ra đi, đám người Trảm Lâu Lan với Vương Kiệt Hi còn đánh tiếp, gọi hắn hắn cũng chẳng tới.
“Đi đi mà! Sao không đi chứ!” Trần Quả nói.
“Vì tui không cần nghiên cứu mấy tên này thêm gì nữa đâu.” Diệp Tu nói.