Trần Quả bó tay với Diệp Tu, nhìn hắn lơn tơn đi luyện cấp, hoàn toàn vô tư không lo nghĩ. Trong khi chị Trần đây lại vô cùng mong ngóng trận đấu của Vương Kiệt Hi và bọn Trảm Lâu Lan.
“Vương Kiệt Hi tìm bọn nó có ý đồ gì đây? Không lẽ đã phát hiện tài năng người mới, muốn lôi kéo người ta?” Trần Quả biết chuyện Vương Kiệt Hi từng có ý với Đường Nhu, suy đoán thành như vậy.
“Không biết!”
“Để chị đi dò la.” Trần Quả nói.
“Muốn nhiều chuyện thì cứ nói thẳng, viện cớ làm gì...” Diệp Tu khinh bỉ.
Trần Quả quơ quơ nắm đấm về phía Diệp Tu, tự mình mò sang chỗ Trảm Lâu Lan hỏi. Vốn tính Trần Quả không ưa lũ xả tiền vào game như rác, nhưng sau khi xem xong trận Trảm Lâu Lan PK Hoàng Thiếu Thiên cũng bị cảm động mà thay đổi cái nhìn. Đúng vậy, có tiền thì lúc cày acc đỡ vất vả hơn, nhất là về mặt sắm sửa trang bị. Nhưng dù vậy cũng không thể hoàn toàn phủ nhận cố gắng của người ta...
Trong trận đấu của Trảm Lâu Lan và Hoàng Thiếu Thiên, dù nửa đầu hơi chểnh mảng, nhưng về sau đã thể hiện được sự cố gắng của gã. Trần Quả cũng cảm thấy hơi thẹn vì thành kiến của mình lúc trước. Nhưng cái này tất nhiên không cần nói ra, nếu hối hận, sau này thân thiện hơn là được.
Trần Quả nghĩ thế, cho nên cũng cảm thấy hứng thú với trận luận bàn của bọn Trảm Lâu Lan và Vương Kiệt Hi. Vừa nhắn hỏi Trảm Lâu Lan, gã liền dâng số phòng tới. Trần Quả chạy tới nơi, thấy trên sàn đang đánh hăng say. Lần này, không có nhân vật kiểu Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cản trở, chế độ đánh đã được chuyển sang bình thường. Trang bị của nhân vật cấp thần như Vương Bất Lưu Hành tất nhiên áp đảo toàn diện, nhưng chính bọn Trảm Lâu Lan cũng muốn thử lĩnh giáo mức độ lợi hại của acc này.
Sau khi Trần Quả vào, trông thấy pháp sư chiến đấu của Tiểu Bắc đánh thua, nói chuyện với người khác, mới biết đã xong trận thứ hai, pháp sư chiến đấu Tiền Phương Cách Hải cũng đã bại một lần.
Chưa qua bao lâu mà đã xong hai trận. Đủ thấy khi đối mặt Vương Kiệt Hi, cả bọn thua còn thảm thiết hơn so với khi đánh với Hoàng Thiếu Thiên nhiều lần, dù sao lúc này đây điều họ đối mặt không chỉ là kỹ thuật của đại thần chuyên nghiệp, mà còn là sự vĩ đại của nhân vật cấp thần.
Sau khi Tiểu Bắc thua trận, đến lượt Dạ Tịch và Trảm Lâu Lan thay phiên lên sân khấu, kết quả đều không tạo nên được kỳ tích gì, cơ hội vừa mới nhá lên đã bị Vương Kiệt Hi bóp nát. Cuối cùng còn lại mỗi một đồng chí mục sư, tất nhiên không cần ngu dại đi solo. Cả bọn thua liền bốn trận, đều cảm thấy có chút xấu hổ. Rất muốn đánh lại lần nữa, nhưng vì sợ làm tốn thời gian của người ta nên chẳng dám yêu cầu.
Đúng vậy... Sau khi trải nghiệm sức mạnh thật sự từ tổ hợp đại thần chuyên nghiệp và tài khoản nhân vật cấp thần, mọi người đều cảm thấy PK với người ta đúng là chuyện tốn thời gian.
“Ha ha, thua thảm vậy!” Trần Quả chia buồn cùng cả hội, ai biết Diệp Tu kế bên thọt qua một câu. Khi Trần Quả ngẩng đầu nhìn lên, đường nhìn của Diệp Tu đã sớm trở lại màn hình của mình, nhưng hiển nhiên hắn cũng theo dõi tình hình chiến đấu từ bên máy Trần Quả.
“Đâu phải chế độ tu chỉnh, acc này của tụi nó đâu thể so với Vương Bất Lưu Hành!” Trần Quả từng quan sát trang bị của bọn Trảm Lâu Lan, quả thật lấp lánh xứng bậc dân chơi đại gia, nhưng vẫn có khoảng cách với nhân vật chuyên nghiệp. Trang bị nhân vật của dân chuyên nghiệp, không chỉ là đồ hiếm trong game, quan trọng hơn cả là trang bị tự chế của mình. Nhất là nhân vật được phong thành thần như Vương Bất Lưu Hành, trang bị màu bạc từ đầu tới gót chân, không chỉ là vấn đề tiền bạc nữa, đây phải gọi là sự kết tinh của tiền bạc và khoa học kỹ thuật trong Vinh Quang.
“Ừ, cái này, tui nghĩ bọn đó cũng không phải không biết, cũng không rõ là có chuẩn bị chưa nữa.” Diệp Tu nói.
“Có ý gì?” Trần Quả hỏi.
“Chị quên rồi à? Bọn Trảm Lâu Lan hồi đầu vẫn rất tự tin với thực lực của mình đó thôi! Vì chưa tiếp xúc nhiều nên không mấy ý thức được sự chênh lệch về kỹ thuật và kinh nghiệm chiến đấu, cái này có thể hiểu được. Nhưng sự chênh lệch trang bị là một thứ hết sức trực quan. Chẳng lẽ cả đám kia lại hống hách cho rằng kỹ thuật của mình có thể bù được trang bị rách nát? Dựa theo độ tự tin của bọn này, tui nghĩ bọn nó ắt cũng tính cả rồi. Có khi, trang bị bây giờ trên người của bọn chúng, không phải là hàng sau này dùng khi thi đấu đâu.” Diệp Tu nói.
“Ý cậu là, bọn chúng đã làm xong trang bị bạc?” Trần Quả nói.
“Dù bây giờ không có, chắc cũng đang tìm cách tạo trang bị bạc để kéo gần khoảng cách ha? Nói cách khác, tui bó tay với đám nhóc ngông cuồng này rồi.” Diệp Tu nói.
Hai người nói tới đây, trận đấu bên kia vẫn đang tiếp diễn. Vương Kiệt Hi vậy mà lại giao chiến với mỗi người lần nữa. Lần này không thê thảm như đợt trước, nhưng kết quả không mấy khác biệt. Không dùng chế độ tu chỉnh thêm chút ưu thế, muốn Vương Kiệt Hi thua đám này đúng là chuyện khó.
“Tên Vương Kiệt Hi này rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.
“Không phải chị đi dò la hả? Sao giờ hỏi tui?” Diệp Tu hỏi lại.
“Không phải cậu nói cậu thấu hiểu sâu sắc mấy tên này sao, nói đi nói đi mà!” Trần Quả nói.
“Chỉ là thăm dò thực lực thôi.” Diệp Tu nói.
“Thăm dò thực lực?”
“Những người này sau này đều trở thành đối thủ của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi là người không bao giờ khinh thường bất kỳ đối thủ nào. Cậu ta chỉ muốn thăm dò trình độ thực sự của bọn Trảm Lâu Lan.” Diệp Tu nói.
“Bây giờ thì sao? Đánh hai đợt là dò ra ư?”
“Năng lực đấu đơn có lẽ đã nắm được rồi. Còn chuyện phối hợp đoàn đội, theo tính cách của mình, cậu ta sẽ không nghênh ngang bảo bây giờ tao chơi một chọi năm, 80% là ba hoa mượn cớ, ví dụ như... Này mấy chú em à, rảnh rỗi cùng nhau đánh mấy trận giao hữu xem thế nào, ví dụ vậy.” Diệp Tu đảo mắt.
“Á!” Trần Quả kêu lên một tiếng sợ hãi, khi cô quay trở lại, phát hiện trong kênh tự do, Vương Kiệt và bọn Trảm Lâu Lan quả nhiên đang bàn bạc thời gian đấu giao hữu.
“Thánh cmnr!”
“Thánh là thánh, chỉ là mắt thánh thôi.” Diệp Tu nói.
“Gì?” Trần Quả khẽ giật mình.
“Tui thấy cậu ta nói ở đây nè!” Diệp Tu chỉ chỉ màn hình Trần Quả.
Trần Quả giật mình, ra là thằng này thấy Vương Kiệt Hi đang nói câu này trong kênh tự do, hèn gì ban nãy dập băng một chút, mắt còn láo liên nhìn chung quanh. Trần Quả ém câu chửi thề vào bụng.
Trong đấu trường, nghe chuyện thi đấu giao hữu, bọn Trảm Lâu Lan vui mừng đồng ý, Trần Quả trở nên lo lắng, “Có xem là bị lừa rồi không?”
“Bị lừa? Chị làm quá rồi. Trảm Lâu Lan bị Vi Thảo thăm dò, nhưng đổi lại có cơ hội cảm nhận thực lực đội quán quân, cũng là cơ hội hiếm có.” Diệp Tu nói, nhìn màn hình Trần Quả lần nữa, nhìn thấy cuộc nói chuyện của hai bên, lại tấm tắc, “Uầy, hẹn đến kết thúc mùa giải luôn a! Chậc chậc, Vương Kiệt Hi à Vương Kiệt Hi...”
“Sao thế?”
“Cậu ta biết bọn này hiện tại không có cửa đánh thi đấu chuyên nghiệp, nên cố ý hẹn xa một chút, cẩn trọng quan sát trong một thời gian, xem tụi này có tiến bộ gì không, quả thật rất nhọc lòng rồi.” Diệp Tu nói.
“Người này thực sự là...” Lúc trước những điều Trần Quả nhìn thấy nhiều nhất, chỉ là Vương Bất Lưu Hành trên trường đấu. Còn Vương Kiệt Hi phía sau, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp khi báo chí đưa tin hoặc phỏng vấn. Cô cũng không phải fan của người này, nên cũng không hiểu nhiều lắm. Mà theo miêu tả của Diệp Tu, cô dường như hình dung ra được một Vương Kiệt Hi trọn vẹn, nhất thời không biết nói thế nào cho phải.
Trần Quả cảm thấy không thích, nhưng không thể phủ nhận, dụng tâm! Người này thực sự vô cùng dụng tâm. Giống như Diệp Tu, bọn họ đều rất thích Vinh Quang, như thể Trần Quả có làm thế nào cũng không ngăn nổi tình yêu ấy.
Vương Kiệt Hi và đám người Trảm Lâu Lan bàn bạc xong xuôi, trao đổi cách liên lạc, sau đó thoát khỏi đấu trường. Sau khi Trảm Lâu Lan thoát ra liền nhắn cho Diệp Tu một cái emo đau khổ.
“Tui thấy hết rồi.” Diệp Tu đáp.
“Hả?”
“Nhìn chỗ máy tính của Trục Yên Hà.” Diệp Tu nói.
“Ý, hai người ở chung chỗ sao!” Trảm Lâu Lan nói.
“Ừm.”
“Thua thảm quá đi!” Nước mắt Trảm Lâu Lan rơi lã chã.
“Cách biệt thực lực, tài khoản chênh lệch, thành ra như vậy, mấy người phải chuẩn bị tâm lý trước chứ?” Diệp Tu nói.
“Có thì có, nhưng thua rồi sao vui cho nổi!” Trảm Lâu Lan nói.
“Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, phải học cách đứng dậy từ thất bại, rút kinh nghiệm từ thất bại của mình.” Diệp Tu dạy bảo.
“Nói thì nói vậy, nhưng đâu phải muốn là làm được đâu!” Trảm Lâu Lan tiếp tục rơi lệ đầy mặt.
“Cố gắng lên!” Diệp Tu nói.
“Vâng! Nhất định!” Trảm Lâu Lan gửi thêm cái icon phấn đấu, cắn răng nghiến lợi. Tất nhiên từ lần trước bị Diệp Tu cho ăn hành, tới nay lại bị đả kích không nhẹ.
Sau đó hai bên bận chuyện của mình, cũng không nói gì nữa.
Mãi đến ngày hôm sau, trên tất cả mặt báo lớn chuyên về thi đấu thể thao điện tử, từ báo mạng tới báo giấy, mấy tiêu đề to lớn giành nhau xuất hiện: Thật giả chuyện các tuyển thủ chuyên nghiệp vây công Quân Mạc Tiếu, quỳ cầu solo???
Thêm ba dấu chấm hỏi lấp lánh chễm chệ ngự trên mặt báo. Nội dung đưa tin, sự việc xảy ra vào đêm qua, một đống acc tuyển thủ chuyên nghiệp đột nhiên login Thần Chi Lĩnh Vực, sau đó cùng nhau vào cùng một phòng trong khu đấu trường. Bọn họ không có tỷ thí với nhau, mà là cùng nhau hướng tới một đối thủ. Anh ấy, người gần đây rạng danh khắp diễn đàn Vinh Quang, tay cầm vũ khí bạc trăm biến vạn hóa, hồi sinh cách chơi tán nhân đã biến mất từ lâu, người đàn ông thần bí—Quân Mạc Tiếu!!
“Phụt!” Văn phong sắc sảo của phóng viên đánh gục Trần Quả đọc báo sáng, sữa chưa kịp nuốt phun đầy mặt “người đàn ông thần bí”.
“Ê!” Diệp Tu bất mãn.
“Xin lỗi xin lỗi, khụ khụ! Thật là... Khục...” Trần Quả cũng nghẹn sặc.
Đường Nhu quýnh quáng, một tay cầm giấy ăn đưa cho Diệp Tu, một tay vỗ vỗ lưng cho Trần Quả.
Phản ứng của ba người này chỉ là chuyện nhỏ. Các nhà câu lạc bộ, sau khi báo ra đều triệu tập tuyển thủ gấp, ai chưa dậy cũng trực tiếp xốc dậy, nhất là cái bọn xếp trên danh sách dài ngoằng trên báo.
“CLGT! Tụi bây đang làm CLGT!!” Tất cả quản lý đội, hoặc dẫn đầu, dù không có phun sữa buổi sáng, nhưng cách dùng từ lại không nén được phần kích động.
“Vương Kiệt Hi tìm bọn nó có ý đồ gì đây? Không lẽ đã phát hiện tài năng người mới, muốn lôi kéo người ta?” Trần Quả biết chuyện Vương Kiệt Hi từng có ý với Đường Nhu, suy đoán thành như vậy.
“Không biết!”
“Để chị đi dò la.” Trần Quả nói.
“Muốn nhiều chuyện thì cứ nói thẳng, viện cớ làm gì...” Diệp Tu khinh bỉ.
Trần Quả quơ quơ nắm đấm về phía Diệp Tu, tự mình mò sang chỗ Trảm Lâu Lan hỏi. Vốn tính Trần Quả không ưa lũ xả tiền vào game như rác, nhưng sau khi xem xong trận Trảm Lâu Lan PK Hoàng Thiếu Thiên cũng bị cảm động mà thay đổi cái nhìn. Đúng vậy, có tiền thì lúc cày acc đỡ vất vả hơn, nhất là về mặt sắm sửa trang bị. Nhưng dù vậy cũng không thể hoàn toàn phủ nhận cố gắng của người ta...
Trong trận đấu của Trảm Lâu Lan và Hoàng Thiếu Thiên, dù nửa đầu hơi chểnh mảng, nhưng về sau đã thể hiện được sự cố gắng của gã. Trần Quả cũng cảm thấy hơi thẹn vì thành kiến của mình lúc trước. Nhưng cái này tất nhiên không cần nói ra, nếu hối hận, sau này thân thiện hơn là được.
Trần Quả nghĩ thế, cho nên cũng cảm thấy hứng thú với trận luận bàn của bọn Trảm Lâu Lan và Vương Kiệt Hi. Vừa nhắn hỏi Trảm Lâu Lan, gã liền dâng số phòng tới. Trần Quả chạy tới nơi, thấy trên sàn đang đánh hăng say. Lần này, không có nhân vật kiểu Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cản trở, chế độ đánh đã được chuyển sang bình thường. Trang bị của nhân vật cấp thần như Vương Bất Lưu Hành tất nhiên áp đảo toàn diện, nhưng chính bọn Trảm Lâu Lan cũng muốn thử lĩnh giáo mức độ lợi hại của acc này.
Sau khi Trần Quả vào, trông thấy pháp sư chiến đấu của Tiểu Bắc đánh thua, nói chuyện với người khác, mới biết đã xong trận thứ hai, pháp sư chiến đấu Tiền Phương Cách Hải cũng đã bại một lần.
Chưa qua bao lâu mà đã xong hai trận. Đủ thấy khi đối mặt Vương Kiệt Hi, cả bọn thua còn thảm thiết hơn so với khi đánh với Hoàng Thiếu Thiên nhiều lần, dù sao lúc này đây điều họ đối mặt không chỉ là kỹ thuật của đại thần chuyên nghiệp, mà còn là sự vĩ đại của nhân vật cấp thần.
Sau khi Tiểu Bắc thua trận, đến lượt Dạ Tịch và Trảm Lâu Lan thay phiên lên sân khấu, kết quả đều không tạo nên được kỳ tích gì, cơ hội vừa mới nhá lên đã bị Vương Kiệt Hi bóp nát. Cuối cùng còn lại mỗi một đồng chí mục sư, tất nhiên không cần ngu dại đi solo. Cả bọn thua liền bốn trận, đều cảm thấy có chút xấu hổ. Rất muốn đánh lại lần nữa, nhưng vì sợ làm tốn thời gian của người ta nên chẳng dám yêu cầu.
Đúng vậy... Sau khi trải nghiệm sức mạnh thật sự từ tổ hợp đại thần chuyên nghiệp và tài khoản nhân vật cấp thần, mọi người đều cảm thấy PK với người ta đúng là chuyện tốn thời gian.
“Ha ha, thua thảm vậy!” Trần Quả chia buồn cùng cả hội, ai biết Diệp Tu kế bên thọt qua một câu. Khi Trần Quả ngẩng đầu nhìn lên, đường nhìn của Diệp Tu đã sớm trở lại màn hình của mình, nhưng hiển nhiên hắn cũng theo dõi tình hình chiến đấu từ bên máy Trần Quả.
“Đâu phải chế độ tu chỉnh, acc này của tụi nó đâu thể so với Vương Bất Lưu Hành!” Trần Quả từng quan sát trang bị của bọn Trảm Lâu Lan, quả thật lấp lánh xứng bậc dân chơi đại gia, nhưng vẫn có khoảng cách với nhân vật chuyên nghiệp. Trang bị nhân vật của dân chuyên nghiệp, không chỉ là đồ hiếm trong game, quan trọng hơn cả là trang bị tự chế của mình. Nhất là nhân vật được phong thành thần như Vương Bất Lưu Hành, trang bị màu bạc từ đầu tới gót chân, không chỉ là vấn đề tiền bạc nữa, đây phải gọi là sự kết tinh của tiền bạc và khoa học kỹ thuật trong Vinh Quang.
“Ừ, cái này, tui nghĩ bọn đó cũng không phải không biết, cũng không rõ là có chuẩn bị chưa nữa.” Diệp Tu nói.
“Có ý gì?” Trần Quả hỏi.
“Chị quên rồi à? Bọn Trảm Lâu Lan hồi đầu vẫn rất tự tin với thực lực của mình đó thôi! Vì chưa tiếp xúc nhiều nên không mấy ý thức được sự chênh lệch về kỹ thuật và kinh nghiệm chiến đấu, cái này có thể hiểu được. Nhưng sự chênh lệch trang bị là một thứ hết sức trực quan. Chẳng lẽ cả đám kia lại hống hách cho rằng kỹ thuật của mình có thể bù được trang bị rách nát? Dựa theo độ tự tin của bọn này, tui nghĩ bọn nó ắt cũng tính cả rồi. Có khi, trang bị bây giờ trên người của bọn chúng, không phải là hàng sau này dùng khi thi đấu đâu.” Diệp Tu nói.
“Ý cậu là, bọn chúng đã làm xong trang bị bạc?” Trần Quả nói.
“Dù bây giờ không có, chắc cũng đang tìm cách tạo trang bị bạc để kéo gần khoảng cách ha? Nói cách khác, tui bó tay với đám nhóc ngông cuồng này rồi.” Diệp Tu nói.
Hai người nói tới đây, trận đấu bên kia vẫn đang tiếp diễn. Vương Kiệt Hi vậy mà lại giao chiến với mỗi người lần nữa. Lần này không thê thảm như đợt trước, nhưng kết quả không mấy khác biệt. Không dùng chế độ tu chỉnh thêm chút ưu thế, muốn Vương Kiệt Hi thua đám này đúng là chuyện khó.
“Tên Vương Kiệt Hi này rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.
“Không phải chị đi dò la hả? Sao giờ hỏi tui?” Diệp Tu hỏi lại.
“Không phải cậu nói cậu thấu hiểu sâu sắc mấy tên này sao, nói đi nói đi mà!” Trần Quả nói.
“Chỉ là thăm dò thực lực thôi.” Diệp Tu nói.
“Thăm dò thực lực?”
“Những người này sau này đều trở thành đối thủ của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi là người không bao giờ khinh thường bất kỳ đối thủ nào. Cậu ta chỉ muốn thăm dò trình độ thực sự của bọn Trảm Lâu Lan.” Diệp Tu nói.
“Bây giờ thì sao? Đánh hai đợt là dò ra ư?”
“Năng lực đấu đơn có lẽ đã nắm được rồi. Còn chuyện phối hợp đoàn đội, theo tính cách của mình, cậu ta sẽ không nghênh ngang bảo bây giờ tao chơi một chọi năm, 80% là ba hoa mượn cớ, ví dụ như... Này mấy chú em à, rảnh rỗi cùng nhau đánh mấy trận giao hữu xem thế nào, ví dụ vậy.” Diệp Tu đảo mắt.
“Á!” Trần Quả kêu lên một tiếng sợ hãi, khi cô quay trở lại, phát hiện trong kênh tự do, Vương Kiệt và bọn Trảm Lâu Lan quả nhiên đang bàn bạc thời gian đấu giao hữu.
“Thánh cmnr!”
“Thánh là thánh, chỉ là mắt thánh thôi.” Diệp Tu nói.
“Gì?” Trần Quả khẽ giật mình.
“Tui thấy cậu ta nói ở đây nè!” Diệp Tu chỉ chỉ màn hình Trần Quả.
Trần Quả giật mình, ra là thằng này thấy Vương Kiệt Hi đang nói câu này trong kênh tự do, hèn gì ban nãy dập băng một chút, mắt còn láo liên nhìn chung quanh. Trần Quả ém câu chửi thề vào bụng.
Trong đấu trường, nghe chuyện thi đấu giao hữu, bọn Trảm Lâu Lan vui mừng đồng ý, Trần Quả trở nên lo lắng, “Có xem là bị lừa rồi không?”
“Bị lừa? Chị làm quá rồi. Trảm Lâu Lan bị Vi Thảo thăm dò, nhưng đổi lại có cơ hội cảm nhận thực lực đội quán quân, cũng là cơ hội hiếm có.” Diệp Tu nói, nhìn màn hình Trần Quả lần nữa, nhìn thấy cuộc nói chuyện của hai bên, lại tấm tắc, “Uầy, hẹn đến kết thúc mùa giải luôn a! Chậc chậc, Vương Kiệt Hi à Vương Kiệt Hi...”
“Sao thế?”
“Cậu ta biết bọn này hiện tại không có cửa đánh thi đấu chuyên nghiệp, nên cố ý hẹn xa một chút, cẩn trọng quan sát trong một thời gian, xem tụi này có tiến bộ gì không, quả thật rất nhọc lòng rồi.” Diệp Tu nói.
“Người này thực sự là...” Lúc trước những điều Trần Quả nhìn thấy nhiều nhất, chỉ là Vương Bất Lưu Hành trên trường đấu. Còn Vương Kiệt Hi phía sau, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp khi báo chí đưa tin hoặc phỏng vấn. Cô cũng không phải fan của người này, nên cũng không hiểu nhiều lắm. Mà theo miêu tả của Diệp Tu, cô dường như hình dung ra được một Vương Kiệt Hi trọn vẹn, nhất thời không biết nói thế nào cho phải.
Trần Quả cảm thấy không thích, nhưng không thể phủ nhận, dụng tâm! Người này thực sự vô cùng dụng tâm. Giống như Diệp Tu, bọn họ đều rất thích Vinh Quang, như thể Trần Quả có làm thế nào cũng không ngăn nổi tình yêu ấy.
Vương Kiệt Hi và đám người Trảm Lâu Lan bàn bạc xong xuôi, trao đổi cách liên lạc, sau đó thoát khỏi đấu trường. Sau khi Trảm Lâu Lan thoát ra liền nhắn cho Diệp Tu một cái emo đau khổ.
“Tui thấy hết rồi.” Diệp Tu đáp.
“Hả?”
“Nhìn chỗ máy tính của Trục Yên Hà.” Diệp Tu nói.
“Ý, hai người ở chung chỗ sao!” Trảm Lâu Lan nói.
“Ừm.”
“Thua thảm quá đi!” Nước mắt Trảm Lâu Lan rơi lã chã.
“Cách biệt thực lực, tài khoản chênh lệch, thành ra như vậy, mấy người phải chuẩn bị tâm lý trước chứ?” Diệp Tu nói.
“Có thì có, nhưng thua rồi sao vui cho nổi!” Trảm Lâu Lan nói.
“Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, phải học cách đứng dậy từ thất bại, rút kinh nghiệm từ thất bại của mình.” Diệp Tu dạy bảo.
“Nói thì nói vậy, nhưng đâu phải muốn là làm được đâu!” Trảm Lâu Lan tiếp tục rơi lệ đầy mặt.
“Cố gắng lên!” Diệp Tu nói.
“Vâng! Nhất định!” Trảm Lâu Lan gửi thêm cái icon phấn đấu, cắn răng nghiến lợi. Tất nhiên từ lần trước bị Diệp Tu cho ăn hành, tới nay lại bị đả kích không nhẹ.
Sau đó hai bên bận chuyện của mình, cũng không nói gì nữa.
Mãi đến ngày hôm sau, trên tất cả mặt báo lớn chuyên về thi đấu thể thao điện tử, từ báo mạng tới báo giấy, mấy tiêu đề to lớn giành nhau xuất hiện: Thật giả chuyện các tuyển thủ chuyên nghiệp vây công Quân Mạc Tiếu, quỳ cầu solo???
Thêm ba dấu chấm hỏi lấp lánh chễm chệ ngự trên mặt báo. Nội dung đưa tin, sự việc xảy ra vào đêm qua, một đống acc tuyển thủ chuyên nghiệp đột nhiên login Thần Chi Lĩnh Vực, sau đó cùng nhau vào cùng một phòng trong khu đấu trường. Bọn họ không có tỷ thí với nhau, mà là cùng nhau hướng tới một đối thủ. Anh ấy, người gần đây rạng danh khắp diễn đàn Vinh Quang, tay cầm vũ khí bạc trăm biến vạn hóa, hồi sinh cách chơi tán nhân đã biến mất từ lâu, người đàn ông thần bí—Quân Mạc Tiếu!!
“Phụt!” Văn phong sắc sảo của phóng viên đánh gục Trần Quả đọc báo sáng, sữa chưa kịp nuốt phun đầy mặt “người đàn ông thần bí”.
“Ê!” Diệp Tu bất mãn.
“Xin lỗi xin lỗi, khụ khụ! Thật là... Khục...” Trần Quả cũng nghẹn sặc.
Đường Nhu quýnh quáng, một tay cầm giấy ăn đưa cho Diệp Tu, một tay vỗ vỗ lưng cho Trần Quả.
Phản ứng của ba người này chỉ là chuyện nhỏ. Các nhà câu lạc bộ, sau khi báo ra đều triệu tập tuyển thủ gấp, ai chưa dậy cũng trực tiếp xốc dậy, nhất là cái bọn xếp trên danh sách dài ngoằng trên báo.
“CLGT! Tụi bây đang làm CLGT!!” Tất cả quản lý đội, hoặc dẫn đầu, dù không có phun sữa buổi sáng, nhưng cách dùng từ lại không nén được phần kích động.