Lúc này Bát Giác và Đao Đậu không bình tĩnh chút nào. Tuy tự an ủi mình mới là kẻ thắng nhưng phát súng thần kỳ của đối phương vẫn khiến họ bị đả kích rất lớn.
Chạm trán với đối thủ như thế, bọn họ có thể so được không?
Hai người chưa nói ra nhưng lại cùng so đo vấn đề này trong lòng. Đồng thời còn kiểm qua một lượt các tay súng cao thủ của nhà khác. Trình độ thế này, ngoại trừ trường hợp bị gài bẫy che mắt, hai người đều cảm thấy đây không chỉ là cao thủ tinh anh bình thường, chắc chắn là nhân vật nổi danh trấn giữ công hội.
“Sẽ là ai nhỉ?” Hai người còn bận đoán thì hội trưởng Thiên Nam Tinh đã nhanh chóng nhắn tin giải đáp.
“Hai người vừa ra chiêu lúc nãy đã tra ra được, là người của Bách Hoa Cốc” Thiên Nam Tinh đã nhắn như thế.
“Bách Hoa Cốc à…” Phạm vi lập tức thu nhỏ lại, Bát Giác và Đao Đậu lập tức tự hỏi bản thân trong Bách Hoa Cốc thì có cao thủ chơi súng nào. Trong danh sách có rất nhiều, mà giấu tên lại càng không biết có bao nhiêu người. Tay súng do Bách Hoa Cốc phái ra thì cũng không ngạc nhiên gì, năm đó nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn của chiến đội nhà người ta thuộc hệ Xạ Thủ, đương nhiên sẽ có nhiều chuyên gia đạn dược rồi. Mặc dù chuyên gia đạn dược dựa vào hiệu quả của đạn mà hành nghề, song vẫn phải nắm vững kĩ thuật cơ bản về bắn súng.
Trung Thảo Đường đã biết là người của Bách Hoa Cốc thì các công hội khác cũng thế. Chỉ có mỗi Bách Hoa Cốc là nắm được thông tin hoàn toàn khác.
“Không có hai nhân vật này.”
Clone núp lùm ở các công hội khác của Bách Hoa Cốc đều gửi về tin tức trên.
“Clone tự do cũng đến kịp à?” Hội trưởng Hoa Khai Kham Chiết của Bách Hoa Cốc còn đang thầm hoảng sợ, không hề biết thật ra hai người kia thuộc nhà mình. Số lượng người chơi trong công hội phải hơn mười nghìn, chỉ có một số cao thủ khá nổi tiếng thì mọi người mới biết đến. Các anh em của Ngụy Sâm đều lẳng lặng trà trộn vào hưởng phúc lợi của công hội lớn, ai mà nhớ rõ cho được? Tất cả công hội đều tra người nhà khác, căn bản chẳng ai tra nhà mình.
Kết quả nhà khác giờ đều biết là người của Bách Hoa Cốc, chính chủ vẫn mờ mịt không biết, còn tưởng clone tự do của các công hội lớn.
Các công hội khác đã nắm được tình hình, không hề lên tiếng, bởi ai cũng dự định làm thế cả. Dựa vào đấy mà chỉ trích Bách Hoa Cốc thì thật vô nghĩa.
Cuộc đua ở đầm lầy Răng Độc lại tiếp tục. Bát Giác và Đao Đậu biết được tin tình báo, đối tượng hoài nghi càng nhiều, càng thấy rối rắm trong lòng. Theo dõi BOSS thì còn dễ, dù sao người của các công hội khác cũng bắt đầu lén hành động, thế nhưng, cả hai nhanh chóng không tìm thấy mục tiêu nào nữa.
Phát hiện ra điều này, cả hai chợt hoảng sợ.
Thật chẳng hay ho chút nào, địch ở trong tối, chỉ riêng điểm này đã đưa họ vào thế bị động, có phải họ đã bị theo dõi không, phía trước có cạm bẫy đang chờ họ không?
Hai người lo lắng chần chờ, chẳng chia ra hành động nữa, quyết định ở bên nhau tăng thêm can đảm. Cả hai cúi người di chuyển suốt quãng đường, đầu sắp cúi đến độ nhét cả vào đũng quần. Một nửa thời gian đều dùng góc nhìn quan sát chằm chằm mặt đường xem có bẫy gì không.
Bẫy thì soi được nhưng lại xem nhẹ hoàn cảnh địa hình của đầm lầy Răng Độc. Bát Giác chợt hoảng hốt, lỡ uổng phí một cái khói đuổi trùng, bọn ruồi độc trong vũng lầy bị làm phiền, chúng vo ve đuổi theo hai người.
“Xui vãi…” Họ thầm mắng, ruồi độc cũng không ghê gớm lắm, hai người đương nhiên không sợ. Chỉ là lòng đã rối bời còn phải đối phó với bọn quái của hệ thống nên càng rối như tơ vò.
Hai người vội vàng lo đánh ruồi, hoàn toàn không biết có người đã núp phía sau mình, đột nhiên vùng lên, tung ra kĩ năng Phi Hai Tay của nhu đạo khiến hai người lập tức bị vặn người ngã trên mặt đất.
Góc nhìn đều chìm trong vũng bùn nhưng có thể thấy điểm HP đang hạ xuống, cũng chẳng biết đối phương dùng cái gì đánh. Vội vàng giãy giụa đứng lên, quay 360 độ cảnh giác nhìn thì lại chẳng thấy tăm hơi đối phương đâu.
Sao có thể chạy xa được trong ngần ấy thời gian chứ? Hai người cùng xoay góc nhìn thì bắt gặp một cọc gỗ mục bên kia. Người thì trốn rồi, song mấy ruồi em vẫn không bỏ qua cho họ, vo ve đuổi theo chích loạn. Có nên đối phó khi kẻ địch mạnh vẫn ở kia? Nhưng không đối phó thì sẽ bị chúng chịch chết mất.
Hai người cùng rơi vào thế khó xử. So sánh hai bên, dù sao người chơi vẫn đáng sợ hơn ruồi độc. Họ vừa tùy tay đánh ruồi độc, vừa âm thầm thương lượng từ hai bên cọc gỗ cùng nhau xông lên.
Ai ngờ sau cọc gỗ mục không có người, lại có một vũng bùn. Cả hai vừa tới gần lại thấy tiếng vo ve vang lên, từ vũng bùn lại bay ra mấy con ruồi.
Ruồi độc càng nhiều, tổn thương càng lớn, đã không thể phớt lờ chúng nữa. Từ trước tới giờ, bị người tập kích khi đánh quái chính là trường hợp đau khổ nhất trong game. Đây chính là hoàn cảnh lúc này của Bát Giác và Đao Đậu. Đau khổ hơn là, đánh quái bị đánh trộm lại còn dẫn tới nhiều quái hơn…
Bị nhiều ruồi độc quấn lấy như thế, nếu lại bị đối phương tấn công, họ phải chết không nghi ngờ gì nữa, chẳng qua đối phương vẫn muốn ẩn núp không bại lộ thân phận thôi.
Nhưng ẩn núp trong tình hình hiện tại còn quan trọng nữa ư? Kế hoạch của mọi người hẳn giống nhau, cần gì phải giấu, chỉ cần xem ai ở lại cuối cùng và giành được BOSS là biết ngay.
Bát Giác và Đao Đậu còn đang phản đối hành vi giấu đầu lòi đuôi của đối phương, người ta liền hành động theo ý họ. Thấy hai người bị càng nhiều ruồi độc tấn công bèn nhảy ra công kích trắng trợn.
Dù sao cũng không sợ bị lộ, đương nhiên sẽ tốc chiến tốc thắng. Bát Giác và Đao Đậu biết chắc mình phải chết, thầm nghĩ liều mạng cũng phải xử lý được một em, nhưng người ta lợi dụng ruồi độc không hề thấy hoang mang, quyết bỉ ổi tới cùng. Cuối cùng, hai người chỉ đành trở thành hai thi thể nát bấy.
Trò đi săn ở đầm lầy đã bắt đầu, tìm được cơ hội đánh lén không chỉ có hội Diệp Tu, các công hội khác cũng đã ngấm ngầm PK.
Các công hội kiềm hãm lẫn nhau. Ai cũng muốn tăng viện binh nhà mình giảm viện binh nhà người, cuối cùng chỉ đành giương mắt nhìn nhau. Chợt nghe được tin tức từ sâu bên trong đầm lầy truyền ra.
Tèo.
Tèo.
Lại tèo.
Một đám người chơi theo dõi BOSS lại tèo. Bây giờ biết nhà ai tèo cũng chả có ích gì, ai mà chả thế. Ai có thể sống sót đến sau cùng mới quan trọng nhất. Bởi vì không nhà nào biết rõ được số người nhà khác phái ra, nên công hội nào tồn tại cuối cùng cũng chẳng có bằng chứng gì. Không biết người sống sót cuối cùng thuộc nhà ai, tất nhiên BOSS bị nhà ai giết cũng sẽ không biết luôn. Không bằng không chứng, không ai biết thì sẽ không bị treo tên lên topic chỉ trích, vạch tội, thành công vô cùng.
Vì thế các công hội tham gia hoạt động đều anh dũng giành lên trước. 8 nhà thì có 5 nhà tham dự, 3 nhà còn lại gồm Luân Hồi cắn chặt không nhả Gia Vương Triều, Gia Vương Triều bị chọc tức nhào lên đánh trả không khoan nhượng, Lam Khê Các y theo lời Xuân Dịch Lão không hề phái người ra, chỉ thờ ơ lạnh nhạt ở đấy. Các công hội đều rục rịch, theo dõi sít sao phe địch, ngấm ngầm hành động.
Người mỗi công hội phái ra không nhiều lắm, 3 hoặc 5 người, đều là số thuộc hàng đơn vị. Theo tin dữ dần dần truyền đến, cuối cùng Trung Thảo Đường dẫn đầu chết hết, phái ra 4 mống thì toàn bộ ngủm ở sâu trong đầm lầy.
Thiên Nam Tinh buồn bực nhìn 4 người nhà mình tèo hết, báo cáo giết địch một lần cũng không có, một số không tròn trĩnh, thật sự rất thảm.
Buồn bực một hồi, Thiên Nam Tinh bỗng phát hiện ra đây là một cơ hội. Trong chuyện này tất cả đều đang âm thầm xui khiến, thành thử ra không một ai sẽ mặt dày đứng ra chỉ trích lộ liễu. Hiện tại Trung Thảo Đường của họ bị giết sạch, một lần giết địch cũng không có, chẳng phải hoàn toàn là người bị hại sao? Mình có thể mượn nó để gây war!
Ngẫm đến đây, Thiên Nam Tinh lập tức nổi giận mắng: “Đệt, người nhà ai mà đê tiện thế, giết sạch người tụi tui phái ra? Ý gì đây? Định trộm giết BOSS phải không? Bộ lập topic làm chứng là trò hề hả?”
Có thể cầm trịch một công hội, mặt dày cũng là một kỹ năng, mà kỹ năng dối trá phải càng thêm cao cấp. Thiên Nam Tinh chợt xả ra những lời này, ai nấy đều giật mình.
Mặt dày, dối trá, điểm kỹ năng tăng nhiều mấy cũng phải có giới hạn đấy! Tăng kiểu này hack quá rồi, đáng bị ban nick.
Thấy Thiên Nam Tinh vô sỉ chửi đổng, các hội trưởng còn phải giả vờ chối đây đẩy. Việc này ngấm ngầm làm còn được, đột nhiên phơi bày ra ánh sáng, vậy thì không tốt nữa. Bởi vì không phải ai cũng nhúng chàm hết, chả phải Gia Vương Triều, Luân Hồi và Lam Khê Các không hề tham dự sao? Đột nhiên chọc lòi ra, lập topic làm chứng thành trò hề, tất cả mọi người đều bị mất mặt, vậy sao được?
Vì thế, các hội trưởng vô cùng bình tĩnh: “Gì vậy bố? Tụi tui không muốn BOSS bị người khác trộm nên giúp nhau bắt về thôi mà.”
“Thế người của tụi tui sao lại chết? Chả nhẽ bọn họ không cẩn thận giẫm vào bẫy chết luôn à? Mưu Đồ Bá Đạo, Bách Hoa Cốc, Yên Vũ Lâu giải thích hộ cái?” Thiên Nam Tinh nói. Gã vừa tra ra hung thủ giết 4 người nhà mình.
Bách Hoa Cốc và Yên Vũ Lâu còn chưa nói gì, Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo đã móc xỉa lại: “Giải thích? Còn đang cần ông giải thích đây này!”
“Giải thích cái éo gì?” Thiên Nam Tinh nói.
“Một Đòn Xoay Người, Hổ Ấn, hai tên rác rưởi này không biết là hảo hán nhà ai thấy việc nghĩa hăng hái làm ấy nhỉ?” Tưởng Du vừa nói vừa xoay góc nhìn sang người của Bách Hoa Cốc và Yên Vũ Lâu.
Hội trưởng Hoa Khai Kham Chiết và Yên Vũ Tỏa Lâu cùng ngẩn ra. Bọn họ quả thực đánh chết người của Trung Thảo Đường, nhưng vấn đề là, không phải Ngân Hà Hoàn Mỹ và Ôm Sẽ Khỏe Hơn à?
“Hai tên rác rưởi này là ai? Đâu liên quan gì tới tui?” Thiên Nam Tinh chả hiểu mô tê gì.
“Liên quan gì tới ông à? Ông còn nói dối trắng trợn à?” Tưởng Du hơi giật mình, tưởng tên Thiên Nam Tinh đá người ra khỏi hội rồi nên mới dám mạnh miệng, thế mà vừa hỏi nằm vùng, hai tên kia vẫn còn online ở trong Trung Thảo Đường hoạt động sôi nổi, hôm nay Thiên Nam Tinh hack điểm dối trá vào kỹ năng mặt dày thật ư?
“Sao lại thế được?” Thiên Nam Tinh bỗng nhiên nhận ra có chuyện không ổn, lại mở danh sách công hội ra, rê chuột một lượt, phát hiện trong công hội nhà mình có hai người này thật, nhưng 4 người họ phái ra không phải 2 tên này.
“Ha ha ha… Mấy ông đang nói gì đấy?” Xuân Dịch Lão của Lam Khê Các thình lình mở miệng.
Chạm trán với đối thủ như thế, bọn họ có thể so được không?
Hai người chưa nói ra nhưng lại cùng so đo vấn đề này trong lòng. Đồng thời còn kiểm qua một lượt các tay súng cao thủ của nhà khác. Trình độ thế này, ngoại trừ trường hợp bị gài bẫy che mắt, hai người đều cảm thấy đây không chỉ là cao thủ tinh anh bình thường, chắc chắn là nhân vật nổi danh trấn giữ công hội.
“Sẽ là ai nhỉ?” Hai người còn bận đoán thì hội trưởng Thiên Nam Tinh đã nhanh chóng nhắn tin giải đáp.
“Hai người vừa ra chiêu lúc nãy đã tra ra được, là người của Bách Hoa Cốc” Thiên Nam Tinh đã nhắn như thế.
“Bách Hoa Cốc à…” Phạm vi lập tức thu nhỏ lại, Bát Giác và Đao Đậu lập tức tự hỏi bản thân trong Bách Hoa Cốc thì có cao thủ chơi súng nào. Trong danh sách có rất nhiều, mà giấu tên lại càng không biết có bao nhiêu người. Tay súng do Bách Hoa Cốc phái ra thì cũng không ngạc nhiên gì, năm đó nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn của chiến đội nhà người ta thuộc hệ Xạ Thủ, đương nhiên sẽ có nhiều chuyên gia đạn dược rồi. Mặc dù chuyên gia đạn dược dựa vào hiệu quả của đạn mà hành nghề, song vẫn phải nắm vững kĩ thuật cơ bản về bắn súng.
Trung Thảo Đường đã biết là người của Bách Hoa Cốc thì các công hội khác cũng thế. Chỉ có mỗi Bách Hoa Cốc là nắm được thông tin hoàn toàn khác.
“Không có hai nhân vật này.”
Clone núp lùm ở các công hội khác của Bách Hoa Cốc đều gửi về tin tức trên.
“Clone tự do cũng đến kịp à?” Hội trưởng Hoa Khai Kham Chiết của Bách Hoa Cốc còn đang thầm hoảng sợ, không hề biết thật ra hai người kia thuộc nhà mình. Số lượng người chơi trong công hội phải hơn mười nghìn, chỉ có một số cao thủ khá nổi tiếng thì mọi người mới biết đến. Các anh em của Ngụy Sâm đều lẳng lặng trà trộn vào hưởng phúc lợi của công hội lớn, ai mà nhớ rõ cho được? Tất cả công hội đều tra người nhà khác, căn bản chẳng ai tra nhà mình.
Kết quả nhà khác giờ đều biết là người của Bách Hoa Cốc, chính chủ vẫn mờ mịt không biết, còn tưởng clone tự do của các công hội lớn.
Các công hội khác đã nắm được tình hình, không hề lên tiếng, bởi ai cũng dự định làm thế cả. Dựa vào đấy mà chỉ trích Bách Hoa Cốc thì thật vô nghĩa.
Cuộc đua ở đầm lầy Răng Độc lại tiếp tục. Bát Giác và Đao Đậu biết được tin tình báo, đối tượng hoài nghi càng nhiều, càng thấy rối rắm trong lòng. Theo dõi BOSS thì còn dễ, dù sao người của các công hội khác cũng bắt đầu lén hành động, thế nhưng, cả hai nhanh chóng không tìm thấy mục tiêu nào nữa.
Phát hiện ra điều này, cả hai chợt hoảng sợ.
Thật chẳng hay ho chút nào, địch ở trong tối, chỉ riêng điểm này đã đưa họ vào thế bị động, có phải họ đã bị theo dõi không, phía trước có cạm bẫy đang chờ họ không?
Hai người lo lắng chần chờ, chẳng chia ra hành động nữa, quyết định ở bên nhau tăng thêm can đảm. Cả hai cúi người di chuyển suốt quãng đường, đầu sắp cúi đến độ nhét cả vào đũng quần. Một nửa thời gian đều dùng góc nhìn quan sát chằm chằm mặt đường xem có bẫy gì không.
Bẫy thì soi được nhưng lại xem nhẹ hoàn cảnh địa hình của đầm lầy Răng Độc. Bát Giác chợt hoảng hốt, lỡ uổng phí một cái khói đuổi trùng, bọn ruồi độc trong vũng lầy bị làm phiền, chúng vo ve đuổi theo hai người.
“Xui vãi…” Họ thầm mắng, ruồi độc cũng không ghê gớm lắm, hai người đương nhiên không sợ. Chỉ là lòng đã rối bời còn phải đối phó với bọn quái của hệ thống nên càng rối như tơ vò.
Hai người vội vàng lo đánh ruồi, hoàn toàn không biết có người đã núp phía sau mình, đột nhiên vùng lên, tung ra kĩ năng Phi Hai Tay của nhu đạo khiến hai người lập tức bị vặn người ngã trên mặt đất.
Góc nhìn đều chìm trong vũng bùn nhưng có thể thấy điểm HP đang hạ xuống, cũng chẳng biết đối phương dùng cái gì đánh. Vội vàng giãy giụa đứng lên, quay 360 độ cảnh giác nhìn thì lại chẳng thấy tăm hơi đối phương đâu.
Sao có thể chạy xa được trong ngần ấy thời gian chứ? Hai người cùng xoay góc nhìn thì bắt gặp một cọc gỗ mục bên kia. Người thì trốn rồi, song mấy ruồi em vẫn không bỏ qua cho họ, vo ve đuổi theo chích loạn. Có nên đối phó khi kẻ địch mạnh vẫn ở kia? Nhưng không đối phó thì sẽ bị chúng chịch chết mất.
Hai người cùng rơi vào thế khó xử. So sánh hai bên, dù sao người chơi vẫn đáng sợ hơn ruồi độc. Họ vừa tùy tay đánh ruồi độc, vừa âm thầm thương lượng từ hai bên cọc gỗ cùng nhau xông lên.
Ai ngờ sau cọc gỗ mục không có người, lại có một vũng bùn. Cả hai vừa tới gần lại thấy tiếng vo ve vang lên, từ vũng bùn lại bay ra mấy con ruồi.
Ruồi độc càng nhiều, tổn thương càng lớn, đã không thể phớt lờ chúng nữa. Từ trước tới giờ, bị người tập kích khi đánh quái chính là trường hợp đau khổ nhất trong game. Đây chính là hoàn cảnh lúc này của Bát Giác và Đao Đậu. Đau khổ hơn là, đánh quái bị đánh trộm lại còn dẫn tới nhiều quái hơn…
Bị nhiều ruồi độc quấn lấy như thế, nếu lại bị đối phương tấn công, họ phải chết không nghi ngờ gì nữa, chẳng qua đối phương vẫn muốn ẩn núp không bại lộ thân phận thôi.
Nhưng ẩn núp trong tình hình hiện tại còn quan trọng nữa ư? Kế hoạch của mọi người hẳn giống nhau, cần gì phải giấu, chỉ cần xem ai ở lại cuối cùng và giành được BOSS là biết ngay.
Bát Giác và Đao Đậu còn đang phản đối hành vi giấu đầu lòi đuôi của đối phương, người ta liền hành động theo ý họ. Thấy hai người bị càng nhiều ruồi độc tấn công bèn nhảy ra công kích trắng trợn.
Dù sao cũng không sợ bị lộ, đương nhiên sẽ tốc chiến tốc thắng. Bát Giác và Đao Đậu biết chắc mình phải chết, thầm nghĩ liều mạng cũng phải xử lý được một em, nhưng người ta lợi dụng ruồi độc không hề thấy hoang mang, quyết bỉ ổi tới cùng. Cuối cùng, hai người chỉ đành trở thành hai thi thể nát bấy.
Trò đi săn ở đầm lầy đã bắt đầu, tìm được cơ hội đánh lén không chỉ có hội Diệp Tu, các công hội khác cũng đã ngấm ngầm PK.
Các công hội kiềm hãm lẫn nhau. Ai cũng muốn tăng viện binh nhà mình giảm viện binh nhà người, cuối cùng chỉ đành giương mắt nhìn nhau. Chợt nghe được tin tức từ sâu bên trong đầm lầy truyền ra.
Tèo.
Tèo.
Lại tèo.
Một đám người chơi theo dõi BOSS lại tèo. Bây giờ biết nhà ai tèo cũng chả có ích gì, ai mà chả thế. Ai có thể sống sót đến sau cùng mới quan trọng nhất. Bởi vì không nhà nào biết rõ được số người nhà khác phái ra, nên công hội nào tồn tại cuối cùng cũng chẳng có bằng chứng gì. Không biết người sống sót cuối cùng thuộc nhà ai, tất nhiên BOSS bị nhà ai giết cũng sẽ không biết luôn. Không bằng không chứng, không ai biết thì sẽ không bị treo tên lên topic chỉ trích, vạch tội, thành công vô cùng.
Vì thế các công hội tham gia hoạt động đều anh dũng giành lên trước. 8 nhà thì có 5 nhà tham dự, 3 nhà còn lại gồm Luân Hồi cắn chặt không nhả Gia Vương Triều, Gia Vương Triều bị chọc tức nhào lên đánh trả không khoan nhượng, Lam Khê Các y theo lời Xuân Dịch Lão không hề phái người ra, chỉ thờ ơ lạnh nhạt ở đấy. Các công hội đều rục rịch, theo dõi sít sao phe địch, ngấm ngầm hành động.
Người mỗi công hội phái ra không nhiều lắm, 3 hoặc 5 người, đều là số thuộc hàng đơn vị. Theo tin dữ dần dần truyền đến, cuối cùng Trung Thảo Đường dẫn đầu chết hết, phái ra 4 mống thì toàn bộ ngủm ở sâu trong đầm lầy.
Thiên Nam Tinh buồn bực nhìn 4 người nhà mình tèo hết, báo cáo giết địch một lần cũng không có, một số không tròn trĩnh, thật sự rất thảm.
Buồn bực một hồi, Thiên Nam Tinh bỗng phát hiện ra đây là một cơ hội. Trong chuyện này tất cả đều đang âm thầm xui khiến, thành thử ra không một ai sẽ mặt dày đứng ra chỉ trích lộ liễu. Hiện tại Trung Thảo Đường của họ bị giết sạch, một lần giết địch cũng không có, chẳng phải hoàn toàn là người bị hại sao? Mình có thể mượn nó để gây war!
Ngẫm đến đây, Thiên Nam Tinh lập tức nổi giận mắng: “Đệt, người nhà ai mà đê tiện thế, giết sạch người tụi tui phái ra? Ý gì đây? Định trộm giết BOSS phải không? Bộ lập topic làm chứng là trò hề hả?”
Có thể cầm trịch một công hội, mặt dày cũng là một kỹ năng, mà kỹ năng dối trá phải càng thêm cao cấp. Thiên Nam Tinh chợt xả ra những lời này, ai nấy đều giật mình.
Mặt dày, dối trá, điểm kỹ năng tăng nhiều mấy cũng phải có giới hạn đấy! Tăng kiểu này hack quá rồi, đáng bị ban nick.
Thấy Thiên Nam Tinh vô sỉ chửi đổng, các hội trưởng còn phải giả vờ chối đây đẩy. Việc này ngấm ngầm làm còn được, đột nhiên phơi bày ra ánh sáng, vậy thì không tốt nữa. Bởi vì không phải ai cũng nhúng chàm hết, chả phải Gia Vương Triều, Luân Hồi và Lam Khê Các không hề tham dự sao? Đột nhiên chọc lòi ra, lập topic làm chứng thành trò hề, tất cả mọi người đều bị mất mặt, vậy sao được?
Vì thế, các hội trưởng vô cùng bình tĩnh: “Gì vậy bố? Tụi tui không muốn BOSS bị người khác trộm nên giúp nhau bắt về thôi mà.”
“Thế người của tụi tui sao lại chết? Chả nhẽ bọn họ không cẩn thận giẫm vào bẫy chết luôn à? Mưu Đồ Bá Đạo, Bách Hoa Cốc, Yên Vũ Lâu giải thích hộ cái?” Thiên Nam Tinh nói. Gã vừa tra ra hung thủ giết 4 người nhà mình.
Bách Hoa Cốc và Yên Vũ Lâu còn chưa nói gì, Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo đã móc xỉa lại: “Giải thích? Còn đang cần ông giải thích đây này!”
“Giải thích cái éo gì?” Thiên Nam Tinh nói.
“Một Đòn Xoay Người, Hổ Ấn, hai tên rác rưởi này không biết là hảo hán nhà ai thấy việc nghĩa hăng hái làm ấy nhỉ?” Tưởng Du vừa nói vừa xoay góc nhìn sang người của Bách Hoa Cốc và Yên Vũ Lâu.
Hội trưởng Hoa Khai Kham Chiết và Yên Vũ Tỏa Lâu cùng ngẩn ra. Bọn họ quả thực đánh chết người của Trung Thảo Đường, nhưng vấn đề là, không phải Ngân Hà Hoàn Mỹ và Ôm Sẽ Khỏe Hơn à?
“Hai tên rác rưởi này là ai? Đâu liên quan gì tới tui?” Thiên Nam Tinh chả hiểu mô tê gì.
“Liên quan gì tới ông à? Ông còn nói dối trắng trợn à?” Tưởng Du hơi giật mình, tưởng tên Thiên Nam Tinh đá người ra khỏi hội rồi nên mới dám mạnh miệng, thế mà vừa hỏi nằm vùng, hai tên kia vẫn còn online ở trong Trung Thảo Đường hoạt động sôi nổi, hôm nay Thiên Nam Tinh hack điểm dối trá vào kỹ năng mặt dày thật ư?
“Sao lại thế được?” Thiên Nam Tinh bỗng nhiên nhận ra có chuyện không ổn, lại mở danh sách công hội ra, rê chuột một lượt, phát hiện trong công hội nhà mình có hai người này thật, nhưng 4 người họ phái ra không phải 2 tên này.
“Ha ha ha… Mấy ông đang nói gì đấy?” Xuân Dịch Lão của Lam Khê Các thình lình mở miệng.