Xuân Dịch Lão cười khẩy, hơn nữa Trung Thảo Đường và Mưu Đồ Bá Đạo cũng đã phát hiện ra tình huống không ổn. Những người khác chú ý xong cũng bỗng nhiên ý thức được: không ổn, rất không ổn.
“Mấy ông có phải quên mất điều gì không?” Xuân Dịch Lão hỏi. Các hội trưởng toát cả mồ hôi, bọn họ đương nhiên biết là bỏ sót điều gì. Cả đám hội trưởng vội vã xúm lại trao đổi thông tin tình báo, lập tức vô cùng hối hận, tự trách sao mình không sớm làm như vậy. Ở trong đầm lầy Răng Độc, nhiều thành viên công hội không phải người được phái đi săn lần này. Hơn nữa, hiển nhiên những người này sẽ là người cuối cùng hưởng lợi, nguyên nhân rất rõ ràng: Tụi nó đông người hơn!
“Là ai?” Đám hội trưởng sau khi tỉ mỉ thống kê thình lình phát hiện, đám người kia vừa vặn thuộc năm công hội bọn họ, không thừa không thiếu, đây rõ ràng là có âm mưu từ trước, khiến cho bọn họ tự giết lẫn nhau, sau đó lại tìm cách diệt tất cả các tay thợ săn được phái đi ở bên trong đầm lầy.
“Nhà nào còn người, mau phái chi viện.” Thiên Nam Tinh vội vã kêu lên, người của hắn đều bị giết về thành hết rồi, không còn chút tin tình báo nào.
“Bên đây còn.” Tưởng Du vừa nói vừa chuẩn bị lập danh sách để theo dõi chia cho mọi người, kết quả chưa lập xong thì đám người còn lại của Mưu Đồ Bá Đạo chỉ kịp để lại một thông báo duy nhất: đã tèo.
Tiếp đó, các thành viên còn lại của ba công hội Yên Vũ Lâu, Đạp Phá Hư Không, Bách Hoa Cốc không một ai tránh thoát, đều lần lượt đưa tin báo tử. Tới hiện tại, người của năm công hội phái đi đều đã anh dũng hi sinh, còn hành tung về đám kia cũng tiêu tùng luôn. Bọn họ đương nhiên sẽ không dẫn BOSS tới chỗ dễ tìm rồi chờ năm nhà họ tới hỏi thăm rồi.
“BOSS bị cướp đi rồi, hai nhà các ông còn đánh nhau làm cái đách gì nữa.” Các hội trưởng lúc này đều mang tâm trạng phiền muộn, lại nhìn Luân Hồi và Gia Vương Triều vẫn còn đang bùm chíu, đương nhiên muốn ném cục tức sang họ. Theo lý mà nói, BOSS hẳn là thuộc về một trong hai, bây giờ bị người ta lén mang đi, xét ra đau lòng nhất thì chắc chắn phải là hai nhà này.
“BOSS không quan trọng, mặt mũi mới quan trọng.” Một thành viên bình thường của Luân Hồi sau khi lạnh lùng quăng ra một câu như vậy lại điên cuồng lao vào đập nhau tiếp.
“Mịa, Luân Hồi tự điên với nhau đi, tụi tao không tiếp nữa.” Vốn là bị Luân Hồi chọc điên, nhưng nghe thấy nhắc nhở từ các công hội, Gia Vương Triều cũng nhận ra đánh nhau như vậy thực vô ích. Vì vậy sau khi nói câu xã giao đó xong liền chỉ thị người chơi công hội chú ý thu thập trang bị rớt, chuẩn bị lui quân.
Công hội Luân Hồi đánh liền một mạch với Lam Khê Các và Gia Vương Triều – hai công hội đứng đầu – đương nhiên cũng tổn thất thê thảm. Nếu đánh đến cùng, Gia Vương Triều còn có cơ hội thắng cao hơn, chỉ là họ không muốn lãng phí vô ích nữa, nên đã sớm chuẩn bị rút lui.
Những công hội khác đều là đến xem náo nhiệt, càng náo càng tốt, thậm chí còn ước chi Luân Hồi và Gia Vương Triều cứ chém giết điên cuồng khiến đồ rơi đầy đất mới sướng. Theo lẽ thường, chuyện như vậy khó mà xảy ra, nhưng ngày hôm nay đám người Luân Hồi như phát điên, ai biết bọn họ sẽ làm ra hành động ngu ngốc gì nữa.
Gia Vương Triều không phải kẻ dưới cơ, nhưng lại chủ động chịu thua, nếu như Luân Hồi vẫn đánh giết tới cùng sẽ tạo ra cảnh tượng gì chứ?
Ôm theo mong mỏi vậy nên các hội trưởng gần như quên đi nỗi đau mất BOSS. Nếu quả thật chỉ mất một con BOSS mà có thể khiến công hội của hai câu lạc bộ đánh đến mày chết tao sống, nỗi mất mát nho nhỏ ấy cũng xem như lãi to. Nhưng hôm nay không phải ngày may mắn, lúc bọn họ muốn Luân Hồi tiếp tục ngu ngốc thì cũng là lúc Luân Hồi trở nên đầy lý trí, thấy Gia Vương Triều định rút lui, người của Luân Hồi không tiếp tục điên cuồng nữa, chỉ làm bộ một chút. Bên phía Gia Vương Triều cũng ngầm hiểu, không so đo nhiều, chỉ thu thập trang bị của nhà mình bị rớt. Về phần trang bị của Luân Hồi rớt ra, Gia Vương Triều cũng chơi đẹp không ăn hôi.
“Mọi người, Gia Vương Triều xin rút trước, nhưng suy cho cùng, việc ngày hôm nay cũng nên cần một lời giải thích rõ ràng.” Sau khi thu thập xong, hội trưởng Trần Dạ Huy lạnh lùng để lại một câu, tiếp đó liền “người ra đi đầu không ngoảnh lại.”
“Giải thích? Nó còn đòi giải thích cái đệt gì nữa?” Các hội trưởng đều tức giận bất bình, vốn còn muốn cho người tiến vào đầm lầy truy tìm phương hướng của BOSS, giờ suy nghĩ ấy cũng đã dập tắt. Đã chụp ảnh thỏa thuận làm bằng chứng, nên rất có thể bị người khác mượn cơ hội bịa đặt này nọ, rằng mấy nhà đã thua trận còn cố bám BOSS không buông.
“Mẹ nó, không phải chỉ là một con thợ săn Lôi Phổ thôi sao? Có gì đặc biệt chứ? Tụi tui thua rồi, vậy ai giết được BOSS thì cứ giết, tụi tui đếch quan tâm nữa.” Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường cũng ném ra một câu như vậy rồi dẫn người bỏ đi. Mấy công hội đồng cảnh ngộ khác cũng nói mấy lời xã giao xong liền rút quân. BOSS Thợ Săn Lôi Phổ cứ thế bị các nhà lạnh nhạt cho ra rìa. Cuối cùng, chỉ còn lại hai nhà Lam Khê Các và Luân Hồi. Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo đều đứng trong đội ngũ nhà mình một mực im lặng. Rốt cuộc, vẫn là Xuân Dịch Lão mở lời trước: “Hôm nay, hội trưởng Tam Giới làm vậy hẳn cũng tính toán dữ lắm nhỉ?”
“Hửm?” Tam Giới Lục Đạo hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không giống với kẻ bị máu nóng làm cho bại não.
Sâu bên trong đầm lầy Răng Độc, Ngụy Sâm đang dẫn đầu một đội tiêu diệt Thợ Săn Lôi Phổ, BOSS hoang dã đương nhiên không dễ xơi, các công hội cũng toàn thịt BOSS với quy mô lớn. Nhưng Ngụy Sâm, dù đã nghỉ khá lâu nhưng bình thường vẫn luôn theo dõi Vinh Quang không bỏ, không phải kiểu người vừa nghỉ chơi đã tụt hậu trở thành anh già trong game. Với tài nghệ của gã, việc dẫn theo mấy thằng cùng đội tiêu diệt BOSS Thợ săn Đầm Lầy Lôi Phổ là hoàn toàn nằm trong khả năng, nếu không Diệp Tu cũng không ngu mà để gã chỉ huy như vậy.
“Biển Xô, mày lệch sang phải đi, lù lù một đống chắn mịa nó tầm nhìn của pháp sư rồi.”
“Đầu To, mày đứng làm mắm à? Lên chém cho tao, có giỏi mày OT tao xem nào.”
“Thuẫn Kích, dùng Thuẫn Kích. Đồ rùa đen nhà mày, chỉ biết rụt đầu rúc đằng sau thôi à.”
Ngụy Sâm có phong cách chỉ huy khá thô bạo, không ngại nói tục, mà anh em của gã đều chơi với nhau ở ngoài đời, cũng đã quen, tuy vậy đây quả thực là lần đầu tiên mần thịt BOSS bự nên vẫn không quen tay lắm. Cũng may có đại cao thủ Ngụy Sâm khống chế cục diện, nghề của gã là thuật sĩ vốn tinh thông nhiều kỹ năng khống chế, mà cấp 70 cũng cao hơn cấp của BOSS hoang dã. Không bàn đến chuyện áp chế cấp độ được bao nhiêu, nhưng ít ra cũng chắc ăn về hiệu ứng của kỹ năng, đối với người cầm trịch trận chiến thì đây đã là điều kiện quá tuyệt vời.
Hơn nữa, cái hội này vốn ngồi cùng một quán net, cái trò bẩn bựa nhìn màn hình đã luyện tới mức vô cùng tự nhiên khiến cho Ngụy Sâm chỉ huy càng như cá gặp nước. Vậy nên một đám người lần đầu đánh Thợ Săn Đầm Lầy Lôi Phổ, lại có thể dây dưa giết BOSS từ từ như vậy.
“Di chuyển một chút, vừa đánh vừa kéo qua bên này, không thể đứng đây mãi được. Duy trì đội hình, mẹ nó nhớ chú ý thời điểm, vị trí cho tao.” Ngụy Sâm bắn liên thanh, hiển nhiên là không chút khinh thường, muốn ăn được BOSS này cũng khá chật vật, không thể qua loa được.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, bỗng thoáng thấy bên kia đầm lầy có mấy cái bóng lướt sang bên này. Ngụy Sâm vội cuống lên, giờ mà đụng người lạ, chẳng cần là cao thủ, chỉ cần mấy tay mơ cũng đủ cho họ ăn hành. Nhưng đến khi nhìn thấy tên đám người kia, Ngụy Sâm rốt cuộc thở phào: “Mịa, hù chết ông, ra là bọn mày.”
Người xuất hiện là nhóm Quân Mạc Tiếu, thấy họ, Ngụy Sâm lập tức từ lo sợ chuyển sang vui mừng: “Giải quyết xong rồi?”
“Ừ, tui để lại năm người ngăn cản một khoảng phía sau, nhưng nếu như có người đuổi theo cũng sẽ bị phát hiện sớm thôi, tranh thủ thời gian đi.”
“Rồi rồi, để tao tranh thủ”. Ngụy Sâm hét. Ngay sau đó, nhóm người theo Diệp Tu cũng gia nhập cuộc chiến, còn Quân Mạc Tiếu chỉ mới cấp 54, công kích không đủ gãi ngứa cho BOSS hoang dã cấp 65 nên quyết định bơ luôn, chỉ ngoi lên điểm danh rồi phắn mất. Dù sao ở đây cũng đã có Ngụy Sâm, không cần Diệp Tu chỉ huy nên hắn quay lại lãnh đạo nhóm phía sau.
Có thêm người trợ lực, cục diện càng dễ ứng phó, nghĩ tới việc sau khi giết BOSS có được đống vật liệu đã mong chờ từ lâu, Ngụy Sâm càng thêm kích động.
70%, 60%, 50%. Máu của BOSS không ngừng giảm xuống, lại không có ai quấy rối nên mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Đúng lúc này bỗng có tin nhắn tới. Cục diện đã ổn định nên Ngụy Sâm cũng không ngại mở tin ra xem, là tin của Quân Mạc Tiếu: “Giết được BOSS chưa?”
“Còn nửa máu, sao thế?” Ngụy Sâm lập tức cuống quýt.
“Trước mắt đánh chậm lại chút.” Diệp Tu nói.
“Có chuyện gì à?”
“Có chuyện tốt.”
“Chuyện tốt gì?” Ngụy Sâm nghi ngờ.
“Để xem đã.”
“Mày có nói ra không?” Ngụy Sâm xoắn xuýt.
“Có công hội tìm tới tui, muốn ra giá để đổi BOSS.” Diệp Tu cuối cùng cũng nói.
“Cái gì, nói mau, ra giá thế nào?”
“Ha ha, giá trị của BOSS đương nhiên không đơn giản chỉ là vật liệu hay trang bị. Bọn mình đúng là hiếm khi mò được BOSS bự như vậy, đã có cơ hội tội gì không chém cho ngọt?” Diệp Tu trả lời.
“Chuẩn. Để ông đây tranh thủ liệt kê danh sách cho chúng còn dâng hiến.” Ngụy Sâm trả lời.
Diệp Tu không trả lời tin này của Ngụy Sâm, chỉ quay lại nhìn về hai người trước mặt: Xuân Dịch Lão, Tam Giới Lục Đạo – lão đại của hai công hội lớn. “Hai ông quyết lẹ đi, BOSS sắp máu đỏ rồi, lỡ mà máu đỏ là người của tụi tui không thể hạ thủ lưu tình được đâu đó, cái danh sách này của tui hai ông thấy sao?’ Diệp Tu nhiệt tình chào hàng.
“Mấy ông có phải quên mất điều gì không?” Xuân Dịch Lão hỏi. Các hội trưởng toát cả mồ hôi, bọn họ đương nhiên biết là bỏ sót điều gì. Cả đám hội trưởng vội vã xúm lại trao đổi thông tin tình báo, lập tức vô cùng hối hận, tự trách sao mình không sớm làm như vậy. Ở trong đầm lầy Răng Độc, nhiều thành viên công hội không phải người được phái đi săn lần này. Hơn nữa, hiển nhiên những người này sẽ là người cuối cùng hưởng lợi, nguyên nhân rất rõ ràng: Tụi nó đông người hơn!
“Là ai?” Đám hội trưởng sau khi tỉ mỉ thống kê thình lình phát hiện, đám người kia vừa vặn thuộc năm công hội bọn họ, không thừa không thiếu, đây rõ ràng là có âm mưu từ trước, khiến cho bọn họ tự giết lẫn nhau, sau đó lại tìm cách diệt tất cả các tay thợ săn được phái đi ở bên trong đầm lầy.
“Nhà nào còn người, mau phái chi viện.” Thiên Nam Tinh vội vã kêu lên, người của hắn đều bị giết về thành hết rồi, không còn chút tin tình báo nào.
“Bên đây còn.” Tưởng Du vừa nói vừa chuẩn bị lập danh sách để theo dõi chia cho mọi người, kết quả chưa lập xong thì đám người còn lại của Mưu Đồ Bá Đạo chỉ kịp để lại một thông báo duy nhất: đã tèo.
Tiếp đó, các thành viên còn lại của ba công hội Yên Vũ Lâu, Đạp Phá Hư Không, Bách Hoa Cốc không một ai tránh thoát, đều lần lượt đưa tin báo tử. Tới hiện tại, người của năm công hội phái đi đều đã anh dũng hi sinh, còn hành tung về đám kia cũng tiêu tùng luôn. Bọn họ đương nhiên sẽ không dẫn BOSS tới chỗ dễ tìm rồi chờ năm nhà họ tới hỏi thăm rồi.
“BOSS bị cướp đi rồi, hai nhà các ông còn đánh nhau làm cái đách gì nữa.” Các hội trưởng lúc này đều mang tâm trạng phiền muộn, lại nhìn Luân Hồi và Gia Vương Triều vẫn còn đang bùm chíu, đương nhiên muốn ném cục tức sang họ. Theo lý mà nói, BOSS hẳn là thuộc về một trong hai, bây giờ bị người ta lén mang đi, xét ra đau lòng nhất thì chắc chắn phải là hai nhà này.
“BOSS không quan trọng, mặt mũi mới quan trọng.” Một thành viên bình thường của Luân Hồi sau khi lạnh lùng quăng ra một câu như vậy lại điên cuồng lao vào đập nhau tiếp.
“Mịa, Luân Hồi tự điên với nhau đi, tụi tao không tiếp nữa.” Vốn là bị Luân Hồi chọc điên, nhưng nghe thấy nhắc nhở từ các công hội, Gia Vương Triều cũng nhận ra đánh nhau như vậy thực vô ích. Vì vậy sau khi nói câu xã giao đó xong liền chỉ thị người chơi công hội chú ý thu thập trang bị rớt, chuẩn bị lui quân.
Công hội Luân Hồi đánh liền một mạch với Lam Khê Các và Gia Vương Triều – hai công hội đứng đầu – đương nhiên cũng tổn thất thê thảm. Nếu đánh đến cùng, Gia Vương Triều còn có cơ hội thắng cao hơn, chỉ là họ không muốn lãng phí vô ích nữa, nên đã sớm chuẩn bị rút lui.
Những công hội khác đều là đến xem náo nhiệt, càng náo càng tốt, thậm chí còn ước chi Luân Hồi và Gia Vương Triều cứ chém giết điên cuồng khiến đồ rơi đầy đất mới sướng. Theo lẽ thường, chuyện như vậy khó mà xảy ra, nhưng ngày hôm nay đám người Luân Hồi như phát điên, ai biết bọn họ sẽ làm ra hành động ngu ngốc gì nữa.
Gia Vương Triều không phải kẻ dưới cơ, nhưng lại chủ động chịu thua, nếu như Luân Hồi vẫn đánh giết tới cùng sẽ tạo ra cảnh tượng gì chứ?
Ôm theo mong mỏi vậy nên các hội trưởng gần như quên đi nỗi đau mất BOSS. Nếu quả thật chỉ mất một con BOSS mà có thể khiến công hội của hai câu lạc bộ đánh đến mày chết tao sống, nỗi mất mát nho nhỏ ấy cũng xem như lãi to. Nhưng hôm nay không phải ngày may mắn, lúc bọn họ muốn Luân Hồi tiếp tục ngu ngốc thì cũng là lúc Luân Hồi trở nên đầy lý trí, thấy Gia Vương Triều định rút lui, người của Luân Hồi không tiếp tục điên cuồng nữa, chỉ làm bộ một chút. Bên phía Gia Vương Triều cũng ngầm hiểu, không so đo nhiều, chỉ thu thập trang bị của nhà mình bị rớt. Về phần trang bị của Luân Hồi rớt ra, Gia Vương Triều cũng chơi đẹp không ăn hôi.
“Mọi người, Gia Vương Triều xin rút trước, nhưng suy cho cùng, việc ngày hôm nay cũng nên cần một lời giải thích rõ ràng.” Sau khi thu thập xong, hội trưởng Trần Dạ Huy lạnh lùng để lại một câu, tiếp đó liền “người ra đi đầu không ngoảnh lại.”
“Giải thích? Nó còn đòi giải thích cái đệt gì nữa?” Các hội trưởng đều tức giận bất bình, vốn còn muốn cho người tiến vào đầm lầy truy tìm phương hướng của BOSS, giờ suy nghĩ ấy cũng đã dập tắt. Đã chụp ảnh thỏa thuận làm bằng chứng, nên rất có thể bị người khác mượn cơ hội bịa đặt này nọ, rằng mấy nhà đã thua trận còn cố bám BOSS không buông.
“Mẹ nó, không phải chỉ là một con thợ săn Lôi Phổ thôi sao? Có gì đặc biệt chứ? Tụi tui thua rồi, vậy ai giết được BOSS thì cứ giết, tụi tui đếch quan tâm nữa.” Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường cũng ném ra một câu như vậy rồi dẫn người bỏ đi. Mấy công hội đồng cảnh ngộ khác cũng nói mấy lời xã giao xong liền rút quân. BOSS Thợ Săn Lôi Phổ cứ thế bị các nhà lạnh nhạt cho ra rìa. Cuối cùng, chỉ còn lại hai nhà Lam Khê Các và Luân Hồi. Xuân Dịch Lão và Tam Giới Lục Đạo đều đứng trong đội ngũ nhà mình một mực im lặng. Rốt cuộc, vẫn là Xuân Dịch Lão mở lời trước: “Hôm nay, hội trưởng Tam Giới làm vậy hẳn cũng tính toán dữ lắm nhỉ?”
“Hửm?” Tam Giới Lục Đạo hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không giống với kẻ bị máu nóng làm cho bại não.
Sâu bên trong đầm lầy Răng Độc, Ngụy Sâm đang dẫn đầu một đội tiêu diệt Thợ Săn Lôi Phổ, BOSS hoang dã đương nhiên không dễ xơi, các công hội cũng toàn thịt BOSS với quy mô lớn. Nhưng Ngụy Sâm, dù đã nghỉ khá lâu nhưng bình thường vẫn luôn theo dõi Vinh Quang không bỏ, không phải kiểu người vừa nghỉ chơi đã tụt hậu trở thành anh già trong game. Với tài nghệ của gã, việc dẫn theo mấy thằng cùng đội tiêu diệt BOSS Thợ săn Đầm Lầy Lôi Phổ là hoàn toàn nằm trong khả năng, nếu không Diệp Tu cũng không ngu mà để gã chỉ huy như vậy.
“Biển Xô, mày lệch sang phải đi, lù lù một đống chắn mịa nó tầm nhìn của pháp sư rồi.”
“Đầu To, mày đứng làm mắm à? Lên chém cho tao, có giỏi mày OT tao xem nào.”
“Thuẫn Kích, dùng Thuẫn Kích. Đồ rùa đen nhà mày, chỉ biết rụt đầu rúc đằng sau thôi à.”
Ngụy Sâm có phong cách chỉ huy khá thô bạo, không ngại nói tục, mà anh em của gã đều chơi với nhau ở ngoài đời, cũng đã quen, tuy vậy đây quả thực là lần đầu tiên mần thịt BOSS bự nên vẫn không quen tay lắm. Cũng may có đại cao thủ Ngụy Sâm khống chế cục diện, nghề của gã là thuật sĩ vốn tinh thông nhiều kỹ năng khống chế, mà cấp 70 cũng cao hơn cấp của BOSS hoang dã. Không bàn đến chuyện áp chế cấp độ được bao nhiêu, nhưng ít ra cũng chắc ăn về hiệu ứng của kỹ năng, đối với người cầm trịch trận chiến thì đây đã là điều kiện quá tuyệt vời.
Hơn nữa, cái hội này vốn ngồi cùng một quán net, cái trò bẩn bựa nhìn màn hình đã luyện tới mức vô cùng tự nhiên khiến cho Ngụy Sâm chỉ huy càng như cá gặp nước. Vậy nên một đám người lần đầu đánh Thợ Săn Đầm Lầy Lôi Phổ, lại có thể dây dưa giết BOSS từ từ như vậy.
“Di chuyển một chút, vừa đánh vừa kéo qua bên này, không thể đứng đây mãi được. Duy trì đội hình, mẹ nó nhớ chú ý thời điểm, vị trí cho tao.” Ngụy Sâm bắn liên thanh, hiển nhiên là không chút khinh thường, muốn ăn được BOSS này cũng khá chật vật, không thể qua loa được.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, bỗng thoáng thấy bên kia đầm lầy có mấy cái bóng lướt sang bên này. Ngụy Sâm vội cuống lên, giờ mà đụng người lạ, chẳng cần là cao thủ, chỉ cần mấy tay mơ cũng đủ cho họ ăn hành. Nhưng đến khi nhìn thấy tên đám người kia, Ngụy Sâm rốt cuộc thở phào: “Mịa, hù chết ông, ra là bọn mày.”
Người xuất hiện là nhóm Quân Mạc Tiếu, thấy họ, Ngụy Sâm lập tức từ lo sợ chuyển sang vui mừng: “Giải quyết xong rồi?”
“Ừ, tui để lại năm người ngăn cản một khoảng phía sau, nhưng nếu như có người đuổi theo cũng sẽ bị phát hiện sớm thôi, tranh thủ thời gian đi.”
“Rồi rồi, để tao tranh thủ”. Ngụy Sâm hét. Ngay sau đó, nhóm người theo Diệp Tu cũng gia nhập cuộc chiến, còn Quân Mạc Tiếu chỉ mới cấp 54, công kích không đủ gãi ngứa cho BOSS hoang dã cấp 65 nên quyết định bơ luôn, chỉ ngoi lên điểm danh rồi phắn mất. Dù sao ở đây cũng đã có Ngụy Sâm, không cần Diệp Tu chỉ huy nên hắn quay lại lãnh đạo nhóm phía sau.
Có thêm người trợ lực, cục diện càng dễ ứng phó, nghĩ tới việc sau khi giết BOSS có được đống vật liệu đã mong chờ từ lâu, Ngụy Sâm càng thêm kích động.
70%, 60%, 50%. Máu của BOSS không ngừng giảm xuống, lại không có ai quấy rối nên mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Đúng lúc này bỗng có tin nhắn tới. Cục diện đã ổn định nên Ngụy Sâm cũng không ngại mở tin ra xem, là tin của Quân Mạc Tiếu: “Giết được BOSS chưa?”
“Còn nửa máu, sao thế?” Ngụy Sâm lập tức cuống quýt.
“Trước mắt đánh chậm lại chút.” Diệp Tu nói.
“Có chuyện gì à?”
“Có chuyện tốt.”
“Chuyện tốt gì?” Ngụy Sâm nghi ngờ.
“Để xem đã.”
“Mày có nói ra không?” Ngụy Sâm xoắn xuýt.
“Có công hội tìm tới tui, muốn ra giá để đổi BOSS.” Diệp Tu cuối cùng cũng nói.
“Cái gì, nói mau, ra giá thế nào?”
“Ha ha, giá trị của BOSS đương nhiên không đơn giản chỉ là vật liệu hay trang bị. Bọn mình đúng là hiếm khi mò được BOSS bự như vậy, đã có cơ hội tội gì không chém cho ngọt?” Diệp Tu trả lời.
“Chuẩn. Để ông đây tranh thủ liệt kê danh sách cho chúng còn dâng hiến.” Ngụy Sâm trả lời.
Diệp Tu không trả lời tin này của Ngụy Sâm, chỉ quay lại nhìn về hai người trước mặt: Xuân Dịch Lão, Tam Giới Lục Đạo – lão đại của hai công hội lớn. “Hai ông quyết lẹ đi, BOSS sắp máu đỏ rồi, lỡ mà máu đỏ là người của tụi tui không thể hạ thủ lưu tình được đâu đó, cái danh sách này của tui hai ông thấy sao?’ Diệp Tu nhiệt tình chào hàng.