Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 122: Muốn cho ngươi câu dẫn một người

Trên đường phố lớn.

 

Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi sóng vai đi về phía cửa hàng sang trọng, hễ là kiểu dáng quần áo cô thích cũng sẽ không chút do dự mua, nhưng Lạc Ngưng Nhi chẳng qua là xem một chút mà thôi, không có mua bất kì món gì.

 

Vũ Vi nhìn ở trong mắt, nhưng không có nói gì. Hai người đi dạo mệt, liền đi đến quán ven đường mỗi người ăn một chén hoành thánh.

 

“A, ăn no quá!” Lạc Ngưng Nhi vỗ vỗ cái bụng phình.

 

Vũ Vi đứng dậy chặn lại một chiếc taxi, Lạc Ngưng Nhi trước tiên lên xe, Vũ Vi đem đồ cầm trong tay túi giầy cùng túi quần áo tất cả đều nhét vào chỗ ngồi phía sau, “Ngưng Nhi, tớ còn có một số chuyện quan trọng cần làm, những quần áo này cùng giày, chia làm hai phần, chúng ta mỗi người một nửa”. Nói xong, không đợi Lạc Ngưng Nhi nói chuyện, cô dùng sức đóng cửa xe.

 

Callme

 

Giang Dĩ Đồng có chút kinh ngạc nhìn Vũ Vi ngồi đối diện cô, nửa đùa nói, “Vũ Vi, em không phải là muốn trở lại Callme làm việc đi?”

 

Vũ Vi không khỏi cười một tiếng, hai tay rất tự nhiên đặt trên mặt bàn làm việc của Giang Dĩ Đồng, nâng tròng mắt nhìn Dĩ Đồng, “Chị Dĩ Đồng, em muốn tài liệu cùng ghi chép đi làm của tất cả các nhân viên Callme, em xem được không?”

 

“Không thành vấn đề” Giang Dĩ Đồng đem tất cả tài liệu đựng trong Usb, đưa cho Vũ Vi.

 

Vũ Vi không ngờ Giang Dĩ Đồng cư nhiên sảng khoái như vậy, nhận lấy Usb hướng Dĩ Đồng cười cảm kích một cái, “Chị Dĩ Đồng, cảm ơn chị”

 

Giang Dĩ Đồng mỉm cười, dựa vào ghế, “Không cần, Mạc thiếu trước đã thông báo, vô luận vợ anh ta có yêu cầu gì chúng tôi đều vô điều kiện thỏa mãn”

 

Vũ Vi kinh ngạc, cô không nghĩ tới Mạc Tử Hiên cư nhiên báo cho Giang Dĩ Đồng.

 

“Vũ Vi, quý trọng Tử Hiên thật tốt, thật ra thì, hắn không giống vẻ ngoài kiên cường như vậy!” Giang Dĩ Đồng trên mặt lộ nụ cười vui mừng, Mạc Tử Hiên có thể từ bóng ma Tề Mĩ Linh đi raa, cô rất vui vẻ, hi vọng Vũ Vi có thể yêu Mạc Tử Hiên giống như Mạc Tử Hiên yêu cô ấy vậy.

 

Vũ Vi cười gượng một tiếng, “Em sẽ”.

 

Trở lại biệt thự, Vũ Vi đem mình nhốt vào trong phòng, nghiên cứu tài liệu làm việc của tất cả nhân viên Callme, bỗng dưng, tầm mắt của cô rơi vào bản giới thiệu vắn tắt của Jane Eyre.

 

Jane Eyre, từ lúc tới cái thành phố này tới nay, chỉ làm việc một lần, có rất ít người biết cô, hơn nữa diện mạo cô thanh tú, lại tự nhiên hào phóng, cực kỳ giống thiên kim tiểu thư nhà giàu có.

 

Dùng cô làm mồi dụ, vừa thích hợp, chẳng qua là, không biết Jane Eyre có chịu giúp cô chuyện này hay không.

 

Một nhà hàng thanh nhã.

 

Khi Vũ Vi tiến vào phòng ăn, Jane Eyre đã đến, cô ngồi ở một góc khuất, uống nước trà, tầm mắt cô rơi vào một nơi thật lâu chưa rời đi, một dáng vẻ tâm sự nặng nề.

 

Thậm chí khi Vũ Vi đi tới cạnh cô, cô cũng hoàn toàn không hay.

 

“Jane Eyre, có tâm sự?” Vũ Vi ngồi đối diện Jane Eyre.

 

Jane Eyre lấy lại tinh thần, nhìn Vũ Vi cười một tiếng, “Chị Vũ Vi, chị đã đến rồi” Một câu nói cực kì đơn giản biểu lộ cô không muốn nói chuyện của mình.

 

Nếu Jane Eyre không muốn nói, cô cũng không tiện miễn cưỡng, Vũ Vi cầm ly cà phê, nhẹ nhàng quấy, muốn mở miệng nhờ Jane Eyre giúp một tay, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.

 

Thông minh như Jane Eyre đã sớm nhìn ra Vũ Vi có lời muốn nói với cô, cô để chén trà trong tay xuống, “Chị Vũ Vi, có chuyện gì, cứ nói. Chỉ cần em có thể giúp được việc, em nhất định sẽ giúp”.

 

Vũ Vi do dự, cô vốn không muốn tìm Jane Eyre giúp một tay, nhưng mà, cả Callme không có ai thích hợp hơn so với Jane Eyre. Cô nắm chặt ly cà phê trên tay, liên tục do dự, ngẩn đầu nhìn Jane Eyre, “Chị muốn để cho em câu dẫn một người!”.

back top