Tống Thì Hành

Chương 150: Mỗi Người Đều Mang Tâm Sự

Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ cuối cùng đã đến hồ Kim Hà.

Mặc dù nói là để Cao Phi xuất phát nhưng hai người này vẫn cẩn thận chưa lạc hậu nhiều lắm. Cộng thêm Cao Phi trên đường bị ngăn trở, cho nên hai đội nhân mã trước sau đi cách nhau chưa tới một canh giờ, nhưng A Lỗ không ngờ tới toàn quân Cao Phu bị diệt.

Nhìn thi thể ngổn ngang trong thôn trang hoang tàn, sắc mặt Nữ Khê Liệt A Lỗ âm trầm!

- Cao Phi vô năng, toàn quân bị diệt rồi!

A Lỗ đứng ngay bên cạnh thi thể Cao Phu, hung hãn đá chân, quát to:

- Mau tìm cho ta, đám tặc kia chắc đi chưa xa đâu.

Bất kể thế nào, Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ cũng có kinh nghiệm trải qua trăm trận chiến.

Theo vết máu còn chảy từ trong các thi thể, hai người đều nhận ra Cao Phi chết chưa lâu lắm, thậm chí còn chưa đến nửa canh giờ.

Nói cách khác, kẻ thù không có khả năng đi xa.

- A Lý Cổ, mang người của ngươi đi về phía đông, ta mang một đội đi về phía Tây.

Dọc bên hồ Kim Hà này không có thôn trang, chắc đám người này cũng không thể đi xa được, chúng ta nhất định phải đuổi theo bọn chúng, chém tận giết tuyệt bọn chúng. Nếu không sau khi trở về ta và ngươi không thể ăn nói với Tả phó nguyên soái, làm không tốt không chừng còn bị trừng trị thích đáng, dùng hình phạt Mông sơn bất khuất hoa bất lạt.

Nạp Lạt A Lý Cổ giật mình lạnh toát.

Mông Sơn bất hoa bất lạp là kéo sườn mà chết. Loại hình phạt này vô cùng tàn khốc, cho dù mình là người Nữ Trực cũng rất ít sử dụng, những người bị kéo sườn phải rất lâu mới tắt thở chết. Khoảng thời gian đó vô cùng đau đớn, quả thật không thể tưởng tượng được.

Nếu để y lựa chọn thì rằng bị “Oa bột lạt hãi”.

Tuy nói đánh vào đầu đến chết, vô cùng thê thảm nhưng ít ra không dùng tay kéo sườn, đau đớn khổ sở như vậy.

Nếu gặp được người quen thì có thể dễ dàng chết hơn, căn bản không phải chịu những đau đớn khôn cùng đó. Nạp Lạt A Lý Cổ không nói hai lời lập tức quay đầu ngựa lệnh người tới. Đúng lúc này chợt nghe có người nói to:

- Trong nước có người!

A Lỗ và A Lý Cổ nghe vậy vội bước nhanh tới đưa mắt nhìn ra giữa sông.

Lúc này, đám người Ngọc Doãn mới bơi không xa lắm, dưới ánh trăng chiếu rọi, ba người dập dềnh trên mặt nước, vô cùng dễ nhận thấy.

- Đừng để chúng chạy!

A Lỗ vừa thấy lập tức khàn giọng hét to.

Một đội quân Kim lập tức xông lại, ngồi xổm ở bên bờ giương cung cài tên, bắn vào ba người trong nước.

Lực đạo của tên cực kỳ mạnh mẽ, gào thét bay tới.

Biết đã bị người ta phát hiện, Ngọc Doãn cũng bất chấp liền la lớn:

- Đừng quay đầu lại, mau bơi đi...

Ba người sáu chân ra sức bơi ra giữa sông.

Tên từ sau bay tới không bắn trúng người rơi vào nước, sóng bắn tung lên. Ngọc Doãn căn bản không nhìn đám mũi tên kia bắn tơi, chỉ ra sức bơi nhanh. Ước chừng bơi ra ngoài hơn 100, mũi tên rõ ràng đã không bắn tới ba người nữa, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại thấy sắc mặt Da Luật Tra Nô trắng bệch.

Ở trên lưng gã bị cắm một mũi tên vẫn đang rung lên, dưới ánh trăng vô cùng gai mắt.

- Tra Nô...

-Tiểu Ất đừng lải nhải nữa, đi mau.

Da Luật Tra Nô cắn răng, muốn tăng thêm tốc độ.

Nhưng gã vốn đã kiệt lực mệt mỏi, nay lại có vết thương trên người, dần dần không theo kịp tốc độ của Ngọc Doãn và Nhậm Oán.

Ngọc Doãn thấy Da Luật Tra Nô sắp không duy trì được nữa liền buông tấm ván cửa ra, đạp vào nước ôm lấy gã đỡ lên trên ván cửa.

- Tiểu Ất, ngươi làm gì vậy?

- Đừng nói nhảm, nằm sấp xuống là được, đừng nhúc nhích...Oán ca, nghe khẩu hiệu của ta, chúng ta cùng nhau gắng sức.

Hai người phụ giúp đẩy tấm ván cửa lên trước, Da Luật Tra Nô thì nằm úp sấp ở phía trên, trong mắt loáng nước mắt. Chỉ có điều gã biết rõ lúc này nói cái gì cũng không có tác dụng, ân tình này, nếu ngày sau có cơ hội nhất định sẽ trả ân tình này. Nếu Tiểu Ất nguyện phụ tá cho Công chúa, nước Đại Liêu ta chắc chắn có hy vọng. Dầu gì cũng có tốt hơn là Da Luật Tập Nê Liệt kia.

Da Luật Tra Nô vốn cũng đã bất mãn với Da Luật Tập Nê Liệt, trong lúc này bỗng nhiên lại nảy sinh một ý nghĩ cổ quái trong đầu.

Phía sau truyền đến những âm thanh bơi lội.

Ngọc Doãn vội quay đầu lại, thấy năm sáu quân Kim không biết đã nhảy xuống nước từ lúc nào đang nhanh chóng bơi về chỗ bọn hắn.

Đám quân Kim này bơi lội không kém, miệng ngậm đoản đao sắc bén, càng ngày càng tới gần, càng ngày càng tới gần...gần đến mức có thể thấy rõ cả mặt bọn chúng.

- Oán ca, đừng quay lại, tiếp tục bơi.

Ngọc Doãn vội kêu to, cùng Nhậm Oan ra sức vừa bơi vừa đẩy tấm ván cửa.

Nhưng khoảng cách quân Kim vẫn không kéo ra được, lúc hai người bơi ra được giữa sông thì đám quân Kim kia cũng đã tới gần.

Ngọc Doãn quơ lấy bảo đao Lâu Lan trên tấm ván cửa quay lại liều mạng với quân Kim.

Nào ngờ một tên quân Kim bơi nhanh nhất đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ há hốc miệng, đoản đao trong mồm rơi xuống nước, gã khàn giọng gào lên:

- Cứu mạng!

Còn chưa dứt lời, gã quân Kim này lập tức chìm vào trong nước.

Tiếp theo đó, một dòng máu nổi lên trên mặt nước, cùng lúc đó, một gã quân Kim khác cũng chìm vào trong nước. Ba tên quân Kim khác thấy vậy đều hoảng hồn, kêu:

- Có quỷ nước, đi mau, nhanh rời khỏi chỗ này...

Tiếng hô chưa dứt thì trong miệng đã phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Ngay sau đó thấy dưới nước trồi lên một cái đầu nhỏ, dưới ánh trăng, Ngọc Doãn nhìn rõ khuôn mặt thanh tú.

Hốt Đồ Hắc Đài?

Ngọc Doãn nhìn là nhận ra, không ngờ đó là Hốt Đồ Hắc Đài.

Không đợi hắn mở miệng, Hốt Đồ Hắc Đài hít sâu một hơi, lặn xuống nước tiếp. Mà cách đó không xa, một quân Kim khác giống như bị cái gì đó quấn lấy, không ngừng quay cuồng ở trong nước, sau khi hô hai tiếng “cứu mạng” thì chìm nghỉm xuống.

Về phần quân Kim cuối cùng lại bơi ra ngoài hơn ba mươi thước, lập tức lại chìm xuống nước.

Trên mặt nước liên tiếp nổi lên bọt khí, rồi xuất hiện vết máu lan ra, tiếp đó không còn tiếng động gì nữa...Ngọc Doãn nhìn mà trơn mắt há mồm, hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần. Lúc này, Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ đứng ở trên bờ nổi trận lôi đình, nhưng lại không thể làm gì khác. Cung tiễn bắn không đến, toàn quân thì bị diệt. Năm người này là những người bơi lội giỏi nhất trong đội ngũ, vậy mà chỉ trong thời gian nháy mắt đã tế cho Long Vương, khiến hai người vô cùng sợ hãi.

- Tiểu Ất ca, chúng ta đi... Thuyền ở phía trước.

Hai bên tấm ván cửa gỗ đột nhiên hiện ra hai cái đầu, khiến Nhậm Oán và Da Luật Tra Nô sợ tới mức suýt rơi xuống nước. Hai người Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài mỗi người một bên kéo tấm ván cửa gỗ, sau đó nói to với Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất ca, đi mau... Công chúa còn ở phía trước chờ chúng ta.

Lúc này Ngọc Doãn mới bừng tỉnh vội bơi qua, cùng với Nhậm Oán giúp đẩy tấm ván cửa, bơi nhanh về phía trước.

Hai đứa trẻ này dù tuổi còn nhỏ nhưng thủy tính ực giỏi. Dưới sự trợ giúp của cả hai, áp lực của Ngọc Doãn và Nhậm Oán đã giảm bớt, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ kia dập dềnh cách đó không xa. Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài dẫn đầu lên thuyền, Ngọc Doãn và Nhậm Oãn giúp đẩy ván cửa sát vào mạn thuyền, kéo Da Luật Tra Nô lên thuyền.

- Đa tạ công chúa!

Da Luật Tra Nô cảm động nước mắt giàn giụa.

Vẻ mặt Dư Lê Yến thì buồn bã, vỗ vỗ bờ vai Da Luật Tra nô, hạ giọng nói:

- Tra Nô chớ nói năng rườm rà, nghỉ ngơi đi.

Lúc này, Ngọc Doãn cũng đã trèo lên thuyền.

Tuy nhiên thuyền này nhỏ chỉ chứa được năm người, Nhậm Oán đành phải buông tấm cửa gỗ, trèo lên bè gỗ, cùng thuyền nhỏ đi về bờ bên kia.

- Tại sao ngươi quay lại?

- Các ngươi liều mạng vì ta, sao ta có thể không quan tâm đến các ngươi?

Dù chết, ta cũng phải cùng chết với các ngươi, quyết không vong ân phụ nghĩa. Tra Nô, kiên nhẫn một chút, ta giúp ngươi lấy mũi tên ra.

Dư Lê Yến nói xong, cũng không để ý Ngọc Doãn nữa, lấy ra một con dao nhỏ bên hông, xé quần áo của Da Luật Tra Nô, dùng dao nhỏ lấy ra mũi tên cắm vào trên lưng Tra Nô. Một chùm máu tươi phun ra tung tóe bắn lên người nàng, nhuộm cả chiếc áo dài màu trắng thành màu đỏ. Ngọc Doãn thấy vậy vội lấy trong một bình sứ màu đen trong túi buộc ở eo ra, mở nắp, lấy ra một viên dược, nói với Da Luật Tra Nô:

- Tra Nô, cũng rất may là kim sang dược này có thể trị thương, rất quý giá, ngươi dùng đi. Tuy rằng hơi đau một chút nhưng hiệu quả rất tốt, có thể nhanh chóng cầm máu.

Nói xong hắn dùng kim sang dược bôi lên vết thương.

Da Luật Tra Nô vốn đang cười nói:

- Chỉ là đau đớn chút thôi...Á!

Gã kêu thảm một tiếng, nói không nên lời nữa...

- Tiểu Ất, đây là kim sang dược?

Dư Lê Yến không kìm nổi hỏi.

Ngọc Doãn cười nói:

- Đây là do một vị bề trên của ta chế tạo ra, ngươi đừng coi thường, vị bề trên kia từng làm Thái Y lệnh đó.

Dư Lê Yến nghe vậy lập tức thấy nhẹ nhõm.

Vốn tâm trạng của nàng rất nặng nề, thấy ba người Ngọc Doãn, Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán, nàng biế những người khác đều đã chết. Những người này lúc trước đều theo nàng và Da Luật Tập Nê Liệt giết ra từ trại Thanh Mộ, thân tín không rời nửa bước. Nhưng hiện tại, từ Dương Khúc đi có hơn hai mươi người, nhưng hôm nay tính cả sáu người Da Luật Tập Nê Liệt vẫn chưa đủ một nửa. Dù nàng có kiên cường thì đối mặt với kết quả như vậy, trong lòng cũng rất thương tâm.

Da Luật Tra Nô trải qua đau đớn một lúc thì càng ngày sự đau đớn càng giảm đi nhiều.

- Tiểu Ất, đột nhiên ta cảm thấy chúng ta trong khổ có niềm vui.

Dưới ánh trăng, Ngọc Doãn nhìn má phấn lúm đồng tiền của Dư Lê Yến như hoa mà trong lòng đột nhiên dâng lên sự thương tiếc:

- Yến tử, có phải trong khổ mà có được niềm vui hay không ta không biết, nhưng ta biết, chúng ta rất nhanh sẽ khổ tận cam lai. Đừng quá đau buồn nữa, trên đời này không có gì là vượt qua nổi. Những đau khổ rồi sẽ qua, ngày yên lành sẽ tới.

Dư Lê Yến hơi sửng sốt, rồi bật cười thành tiếng.

Bàn tay thon mềm của nàng cầm lấy tay Ngọc Doãn, dịu dàng nói:

- Vừa rồi ta thật sự sợ hãi, còn nghĩ rằng huynh đã...Nếu thật sự như thế, cả đời này của ta sẽ chẳng bao giờ vui vẻ nữa.

Da Luật Tra Nô vội quay đầu đi.

Tiểu Ất thật sự là một người đàn ông tình nghĩa, nếu công chúa thật sự có thể ở bên hắn, chưa chắc đã là chuyện không tốt. Bất kể thế nào, công chúa cũng là người có tình nghĩa, nếu quả thật trở thành đương gia, chắc hẳn còn tốt hơn là Tứ thái tử làm đương gia.

Ánh mắt gã không tự chủ nhìn Nhậm Oãn đang dập dềnh ôm thùng gỗ.

Da Luật Tra Nô hơi nheo mắt lại: Sau lưng Nhậm Oán có Nhâm lão công, ngày sau có thể sống yên ở thành Khả Đôn, chắc chắn cần phải nhờ đến sự trợ giúp của Nhâm lão công rồi. Nếu Nhâm lão công cũng tán thành Công chúa làm đương gia, chuyện này có lẽ có hy vọng. Đợi lên bờ ta sẽ thăm dò ý kiến của Oán ca, chỉ cần Oán ca cũng tán thành chuyện này thì chắc chắn sẽ nắm sáu phần thắng.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Da Luật Tra Nô hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên tia sắc bén.

back top