Lúc thuyền nhỏ cập bến, Da Luật Tập Nê Liệt dẫn theo đám người Khuất Đột Luật lên trước niềm nở nghênh đón.
- Lúc nãy thấy bờ bên kia lửa cháy, ta cũng vô cùng lo lắng, vốn muốn cùng với Yến Tử đi tiếp ứng Tiểu Ất, nhưng bị Khuất Đột Luật ngăn lại, Tiểu Ất có sao không? Bên đó tình hình thế nào? Có bao nhiêu binh lính đuổi theo? Làm sao chỉ có ba người ngươi trở về?
Ngôn ngữ rất nhiệt tình, nhưng trong đó lại không dễ nghe chút nào.
Ý đó giống như là nói: Người khác đều chết chiến rồi, sao chỉ có ba người ngươi trở về?
- Tứ ca!
Dư Lê Yến chau mày, vội cắt ngang lời nói của Da Luật Tập Nê Liệt.
- Ha ha, chỉ là hỏi thử tình hình, Yến Tử chớ để trong lòng.
Không đợi Ngọc Doãn mở miệng, Da Luật Tra Nô lạnh lùng nói:
- Phiền Tứ Thái bận lòng, Lỗ Tặc tổng cộng chia hai đội nhân mã truy kích,đợt sóng thứ nhất làđội nhân mã Bỗ Liễn, may mắn Tiểu Ất bày kế dùng liên hoàn hỏa mã trong thôn phá trận địch và giết toàn bộ đội Lỗ tặc Bồ Liễn thứ nhất... Chỉ là một trận ác chiến đó, chúng huynh đệ đều tử chiến mà chết, vỏn vẹn chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Về đợt tấn công của đội nhân mã thứ hai lại không rõ bao nhiêu người.
Lúc bọn chúng áp sát, ba người chúng tôi đã nhảy xuống nước, định bơi qua hồ Kim Hà... May mắn Công chúa bỏ mặc sống chết tiếp ứng mới bảo vệ tính mạng ba người chúng tôi. Nếu không phải Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài khả năng bơi lội cao siêu, ba người chúng tôi đã thành oan hồn trong nước rồi.
Da Luật Tra Nô nói xong, làm Da Luật Tập Nê Liệt lập tức hít sâu một hơi!
Một đội Bồ Liễn?
Đó chính là 50 người!
Đám người Ngọc Doãn tính thế nào cũng chỉ có tám người, vậy mà không ngờ làm đối phương toàn quân bị diệt.
Da Luật Tập Nê Liệt thấy ánh mắt của Ngọc Doãn có chút khác biệt...
Ngọc Doãn nghe ra ý oán giận trong lời nói của Da Luật Tra Nô, lo lắng sẽ gây ra tai họa, vội mở miệng nói:
- Tứ Thái tử, bây giờ có bao nhiêu ngựa?
- Lội qua đây tổng cộng 20 con.
Không đợi Da Luật Tập Nê Liệt trả lời, một gã thân tín liền mở miệng nói.
Rất rõ ràng, y cũng bị chiến tích của đám người Ngọc Doãn làm cho chấn động... 8 người xử lý sạch một đội Bồ Liễn Lỗ Tặc, làm sao không thể làm người ta khâm phục. Những người này đều từng chiến đấu với quân Kim, đối với sức chiến đấu của người Nữ Trực, thì trong lòng hiểu rõ hơn ai hết. Những người man di đó từ bạch sơn hắc thủy đi ra, nay đã sớm cơn ác mộng của vô số hậu duệ quý tộc Đại Liêu.
Nhưng một đám cực kỳ hung ác như vậy... Đúng vậy! Chính là người man di cực kỳ hung ác lại bị Ngọc Doãn dọn sạch.
Ánh mắt của thân tín nhìn Ngọc Doãn trở nên khác biệt hẳn.
Chẳng phải nói người Tống yếu đuối sao?
Xem người này một chút cũng không yếu đuối!
Ngọc Doãn lúc này đã mệt mỏi cả người, nghe thân tín đó nói xong, lập tức nói:
- Tứ Thái tử, chúng ta không thể dừng lại ở đây.
Lỗ Tặc rõ ràng muốn truy cùng giết tận chúng ta, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Bây giờ chúng ta tuy đã qua sông, nhưng không xem là an toàn.
Xuất phát ngay lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, chỉ cần vào Vân Nội Châu, bọn họ muốn truy kích nữa cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Yến Tử, cô cũng thu dọn một chút, chúng ta không được tiếp tục ở chỗ này.
Dư Lê Yến lập tức nói:
- Tiểu Ất nói rất đúng.
Da Luật Tập Nê Liệt trong lòng có chút không thoải mái, cảm thấy bị Ngọc Doãn cướp mất sự nổi bật.
Nhưng y cũng biết bây giờ không phải là lúc so đo. Ánh mắt sắc lạnh nhưng trên mặt lại nở nụ cười như tắm gió xuân:
- Mọi người lập tức thu dọn đồ, chuẩn bị khởi hành.
Nói xong, y dẫn đám người Da Luật Khuất Đột Luật đi.
Chỉ để lại mấy người Ngọc Doãn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Da Luật Khuất Đột Luật... Đột nhiên Da Luật Tra Nô hung tợn phun nước bọt, còn trong mắt Nhậm Oán lại lộ ra tia lãnh ý, vẫn chưa an toàn mà đãsắp bắt đầu nội chiến rồi sao?
Ngọc Doãn thở dài, xoay người xoa đầu Mã Nhĩ Hốt Tư.
- Biết cưỡi ngựa không?
Mã Nhĩ Hốt Tư nhìn Ngọc Doãn lắc đầu.
- Yến Tử, cô dẫn Y Lệ Khắc Xích, ta và Mã Nhĩ Hốt Tư đi cùng nhau.
Mọi người đừng lo lắng, nhanh thu dọn, lập tức khởi hành... Ta đoán đám Lỗ Tặc đó có lẽ đang nổi trận lôi đình đấy.
Nói xong, Ngọc Doãn cười!
Dưới ánh trăng, nụ cười của Ngọc Doãn làm lộ ra hàm răng trắng rất đẹp, làm tim Dư Lê Yến rung động, vội xoay người bỏ đi.
Cất bảo đao Lâu Lan xong, lại cầm liên chùy lên.
Trong đầu Ngọc Doãn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ nhưng không rõ ràng lắm.
Ngọc Doãn mơ hồ cảm giác, hình như hắn tìm được một cách đánh đặc biệt thích hợp với hắn, chỉ là nhất thời lại nghĩ không ra. Thế là để liên chùy lên lưng ngựa, hắn ôm Mã Nhĩ Hốt Tư, xoay người ngồi lên ngựa, hướng về phía Nhậm Oán và Da Luật Tra Nô nói:
- Đừng suy nghĩ lung tung... xe tới trước núi tất phải có đường, trên đời này không có khó khăn nào bước không qua.
Một câu nói làm Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán ánh mắt sáng lên.
Hai người nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, liền tự mình lên ngựa.
Đúng vậy, trên đời này không có khó khăn nào bước không qua, Da Luật Tập Nê Liệt nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của Ngọc Tiểu Ất chứ?
Trong lòng hai người đều rất rõ, ván cờ này liên quan tới Đại Liêu, mà bây giờ mới vừa kéo màn!
Bên bờ hồ Kim Hà, Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ đưa mắt nhìn nhau
Nhìn thấy đám người Ngọc Doãn đi xa, trong lòng hai người lại dâng lên hàn ý khó hiểu.
Phải làm sao đây?
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi... Sau hồi lâu Nạp Lạt A Lý Cổ nhẹ giọng nói:
- A Lỗ Bột Cận, chúng ta còn muốn đuổi theo không?
- Đuổi, sao lại không đuổi?
A Lỗ giận tím mặt, vung tay rít gào.
- Hồ Kim Hà chết tiệt này cả một con thuyền cũng không tìm thấy, dù bây giờ chúng ta đuổi theo, những tên đó sớm đã chạy mất bóng rồi.
Nhưng trong lòng, y lại cảm thấy sợ hãi.
Đám người Liêu này, dường như không đơn giản... Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi dọn sạch một đội binh mã Bồ Liễn, chứng tỏ trong số bọn họ nhất định có người tài giỏi. A Lỗ là Mưu Khắc Bột Cận thân trải qua trăm trận chiến, sao có thể không nhìn ra kỳ quái trên chiến trường đó.
Hơn 30 lính Kim cả người mặc võ trang, gần như có một nửaa chết dưới sự giẫm đạp của chiến mã.
Căn cứ theo mấy xác ngựa bị cháy đen ở cửa thôn, A Lỗ đại khái có thể phân tích ra tình huống lúc đó.
Cao Phi đã bị trúng quỷ kế của người Liêu!
Y không có nắm chắc, tiếp tục đuổi theo sẽ là tình hình gì?
Gây chuyện không tốt, đội Mưu Khắc 80 người này của y sẽ thua trong tay đối phương... Không được, tuyệt không thể mạo hiểm như vậy.
A Lỗ sau khi suy nghĩ rõ, đột nhiên nói:
- A Lý Cổ, lần này chúng ta sợ là có phiền phức.
Nhất định phải nghĩ cách mới được, bằng không... ây, cũng là ta quá tin tưởng Cao Phi Bột Cận! Nếu không phải y mạo muội xuất kícha, làm chúng ta trúng mai phục của cẩu Liêu, nói không chừng bây giờ chúng ta đã cao tấu khải ca, trở về thỉnh công rồi.
Suy nghĩ của Nạp Lạt A Lý Cổ không có nhạy bén như A Lỗ, nhưng không có nghĩa là y ngu xuẩn.
Ánh mắt lập tức sáng ngời, y liền nghe ra ý trong lời nói của A Lỗ. Sở dĩ trận chiến này thất bại, không phải lỗi của chúng ta, mà là Cao Phi tham công liều đánh. Đương nhiên rồi, trong số đối thủ cũng có người tài giỏi, thế cho nên chúng ta rơi vào thảm bại... Đúng, chính là nguyên nhân này, nếu không phải Cao Phi tham công liều tiến, bị người ta diệt sạch, thì sẽ không có kết quả này.
Nói như vậy, không nhất định sẽ thoát tội, nhưng ít ra sẽ không phải là tội chết!
Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ là con cháu 12 bộ Nữ Trực. Bồ Sát Thạch Gia Nô muốn xử trí bọn họ, cũng nhất định phải suy xét bộ lạc sau lưng hai người. Tội sống e là không thể tránh khỏi, nhưng tội chết có thể tránh, thì đã đủ rồi.
- Đúng là như vậy, đều trách Cao Phi Bột Cận tham công liều tiến.
Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương, đọc ra tia ăn ý. Thế là hai người khẽ mỉm cười, lập tức hạ lệnh binh tốt thu nạp thi thể, trở về Hà Tân bẩm báo với Bồ Sát Thạch Gia Nô. Đương nhiên rồi, bọn họ còn sẽ phái người thông báo cho quân Kim bên bờ sông ÔngKim, xin bọn họ trợ hiệp truy kích. Nhưng kết quả cuối cùng phần lớn là không giải quyết được. Bây giờ Hoàn Nhan Lâu Thất đang toàn lực chuẩn bị chiến tranh, muốn một đòn đánh tan binh mã sở bộ Da Luật Hiên Di thì không thể hành động thiếu suy nghĩ.
- Trời sáng rồi!
Cả đêm ngựa không dừng vó, đám người Ngọc Doãn lúc trời sáng đã rời xa hồ Kim Hà tiến vào Vân Nội Châu.
Sông lớn bên cạnh không ngừng đổ xuống, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc... Chạy suốt cả một đêm, người ngựa mệt nhoài, bao gồm cả Ngọc Doãn trong đó, tất cả mọi người đều có chút không chống cự nổi, đặc biệt là ba người Ngọc Doãn, càng sức cùng lực kiệt. Trước tiên là chạy vội, sau đó lại trải qua một trận chém giết, cuối cùng bơi qua sông, cho nên lúc Da Luật Tập Nê Liệt hạ lệnh nghỉ ngơi, Da Luật Tra Nô trực tiếp từ trên ngựa lăn xuống, nằm hôn mê bất tỉnh trên đất. Tình hình của y còn tệ hại hơn Ngọc Doãn, trên người trúng tên, cho dù là kim sang dược của An Đạo Toàn chế tạo có hiệu quả thần kỳ, đoạn đường xóc nảy này cũng khó chịu đựng.
Nhưng nhìn Da Luật Tập Nê Liệt dường như không có để ý tới, Ngọc Doãn đành gọi Nhậm Oán kéo thân hình mệt mỏi lôi Da Luật Tra Nôi tới một chỗ tránh gió. Kiểm tra chỗ trúng tên của y trước, cũng không có xuất hiện dấu hiện chuyển biến xấu...
- Mất máu quá nhiều, cộng thêm cả đêm bôn ba, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.
Dư Lê Yến nhìn thoáng qua đám người đang nằm lăn ngả nghiêng trong rừng, cũng nhíu chặt mày.
- Tiểu Ất, chỉ sợ là đuổi không kịp rồi! Cô khẽ thở dài:
- Chạy gấp nên cũng không mang theo bao nhiêu lương thực... Hơn nữa ngựa cưỡi cũng có chút chịu không nổi, nếu tiếp tục chạy như vậy nữa, chỉ sợ chưa thấy thành Khả Đôn, ngựa đã không chịu nổi rồi.
- Vậy... nghỉ ngơi một chút đi.
Nhậm Oán đột nhiên đứng dậy:
- Ta nghĩ cách tìm chút thú rừng, ngựa có thể ăn cỏ, nhưng người không thể không ăn thịt, nếu không sao có sức lực ứng phó chuyện bất trắc?
- Cũng được!
Dư Lê Yến gật đầu, liếc nhìn Ngọc Doãn, lại nhìn Da Luật Tra Nô.
- Tiểu Ất, Tra Nô kính nhờ ngươi chăm sóc, ta và Oán ca đi tìm một số thú săn về, lấp đầy cái bụng hãy tính tiếp.
- Được!
Ngọc Doãn thật sự là không còn sức lực!
Hắn hướng về Dư Lê Yến gật đầu tỏ vẻ mình sẽ chăm sóc tốt Da Luật Tra Nô.
Mã Nhi Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài đi theo Dư Lê Yến cùng nhau hành động, bốn người Dư Lê Yến và Nhậm Oán đi rồi, trong rừng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Ngọc Doãn nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đặt bảo đao Lâu Lan lên gối, sau đó dựa theo khẩu quyết của cường cân cường tráng cốt pháp, nhắm mắt điều khí.
Theo sau đó một hơi khí vận chuyển, đi khắp xương cốt tứ chi, Ngọc Doãn cảm thấy thân thể mệt mỏi giống như đất đai khô cạn, mà một luồng chân khí đó, giống như là lấy không bao giờ hết, dòng suối dùng không cạn nước, làm dịu thân thể, thật sự thoải mái.
Sau một lúc vận công, Ngọc Doãn mở to mắt.
Tuy rằng vẫn mệt mỏi nhưng không còn cảm giác mệt mỏi mãnh liệt như trước kia, thậm chí mơ hồ cảm thấy khí lực hình như tăng thêm không ít, mà luồng chân khí đó trong cơ thể cũng biến trở nên tráng kiện rất nhiều. Duỗi người một cái, hắn đứng dậy thì nghe xương cốt toàn thân liên tục bạo vang. Ngọc Doãn hít sâu một hơi, thăm dò môi trường xung quanh một chút, lại thấy đám người Da Luật Tập Nê Liệt ngã lên đất ngáy o o. Nhiều người thế này lại không có một người canh gác.
Chau mày một cái, Ngọc Doãn lắc đầu.
Đang định bước lên canh gác, lại chợt nghe bên tai truyền tới một giọng nói yếu ớt:
- Tiểu Ất, Tứ Thái tử thật có thể đảm nhận được trọng trách không?