Trần Chân

Chương 61: Chuyển giao: Chim sẻ trắng trên mái Hoàng thành

Tôi chống cằm nơi bàn, chờ vương gia tỉnh giấc. Vương gia quay về sau trận chiến với Đại Tống, bị thương rất nặng, đến mấy ngày sau mới tỉnh. Những ngày sau đó, người vẫn ngủ rất nhiều, trong ngày chỉ thức thức vài lần để uống thuốc.


Ngoại trừ lúc chị chăm sóc vương gia, thời gian còn lại, tôi sẽ vào đây trông chừng, chỉ sợ vương gia thức giấc lại không có ai bên cạnh. Hôm nay cũng vậy, lúc tôi đang buồn chán ngồi nhìn cửa sổ, vương gia đột nhiên lên tiếng.


"Khiết An!"


"Vương gia, ngài tỉnh rồi. Cháu đi lấy thuốc cho ngài nhé."


"Khiết An, Chân đâu rồi cháu?"


"Đêm qua chị ở cạnh chăm sóc ngài, sáng này chỉ vừa về phòng để chợp mắt một lúc. Để cháu đi gọi chị luôn ạ."


"Không, để Chân nghỉ ngơi, cháu đỡ ta dậy, ta muốn sang phòng nhìn em ấy một lúc mới an tâm."


Tôi đỡ vương gia đứng dậy, khoác cho ngài thêm chiếc áo để che đi lớp băng còn nhuốm máu đỏ trên người. Lúc nào vương gia cũng lo lắng cho chị đầu tiên, tôi rất ngưỡng mộ tình cảm này của ngài. Chỉ khổ nỗi chị lại dành tâm tư cho người khác, thỉnh thoảng tôi thấy chị cầm một miếng ngọc trên tay, gương mặt thẩn thờ. Chỉ mong sao sau lần này, chị hiểu được tấm lòng của vương gia, chấp nhận ngài.


Nhưng trái với lời nói của tôi, khi tôi mở cửa phòng chị, bên trong chẳng có ai. Gương mặt vương gia cũng trở nên xám xịt. Chúng tôi ra sân, hỏi gia nhân , một vài người bảo rằng thấy chị ra cổng rồi lên xe ngựa chờ sẵn. Sau đó một gia nhân hớt hả chạy vào bẩm, thấy chị đi cùng người lạ nên chạy theo, chứng kiến chị đi vào Hoàng Lan lầu.


Nghe đến đây, vương gia bất chấp vết thương trên người đang rỉ máu, leo lên ngựa phi nhanh đến đến nơi kia. Tôi cũng cùng thuộc hạ của ngài theo sau. Tú bà nơi ấy trông thấy chúng tôi, thái độ hoảng hốt. Bà ấy bị vương gia dọa đến mặt không còn giọt máu, chỉ chúng tôi căn phòng cuối hành lang ở lầu trên.


Lúc chúng tôi tung cửa vào, chỉ thấy chị nằm đó, xung quanh là một màu đỏ. Máu trên miệng chị liên tục trào ra. Vương gia chạy đến ôm lấy chị. Tôi cũng khóc nức nở kêu gào, còn chị thì vẫn lặng im, hai mắt nhắm nghiền như chẳng còn sự sống.


Vương gia bế chị lên, ra lệnh cho cận vệ của mình đi tìm Nguyễn Sùng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe đến người tên Nguyễn Sùng ấy.


Chú Nguyễn Sùng đến, lập tức chữa trị cho chị suốt bốn canh giờ. Cuối cùng chú quay ra, lắc đầu nhìn vương gia.


"Lần này cô ấy trúng độc rất nặng, chưa biết có tỉnh lại được nữa không."


Ngô Thường Kiệt đại nhân cũng hay tin, từ hoàng cung đến phủ Phụng Càn. Sau khi nghe chú Nguyễn Sùng thông báo về tình trạng của chị, Ngô đại nhân nghiến răng.


"Lại là Dương Hồng Hạc."


Vương gia đến lúc này không chịu nỗi nữa, đứng dậy cầm lấy gươm của mình.


"Tôi phải giết mụ khốn kiếp đó!"


Ngô đại nhân hoảng hốt giữ lấy vương gia, vết thương trên người ngài đã thay băng lại vì xúc động mà tiếp tục rỉ máu. Chú Nguyễn Sùng bĩu môi.


"Hay nhỉ? Thần tử giết hoàng hậu, em chồng giết chị dâu. Nực cười. Cái mạng cậu còn lo không xong, chưa đến được hoàng cung đã chết mất rồi."


Ngô đại nhân cũng trấn an vương gia "Nguyễn Sùng nói đúng, ngài nên dưỡng thương cho khỏe hẳn đã. Chân còn chưa tỉnh, ngài vào cung gây chuyện, hoàng thượng trách tội, đến lúc lôi chuyện Chân thoát chết năm xưa ra rồi xử tử cô ấy một lần nữa thì sao."


Vương gia ôm hận vào lòng rồi lại hôn mê. Khoảng thời gian ấy chú Nguyễn Sùng ở lại phủ chăm sóc vương gia và chị, vất vả vô cùng. Tôi mỗi ngày cũng chỉ biết khóc. Nhìn hai người thân thương bất động trên giường, đau đớn vô cùng mà cũng bất lực vô cùng.


Chú Nguyễn Sùng đã an ủi tôi rất nhiều, cũng kể lại tất cả những chuyện mà chị đã trải qua. Lúc này tôi mới biết, thì ra người trong lòng chị chính là hoàng thượng. Gia đình chị chết đi cũng là do hoàng thượng xử tội. Hơn hết, người đứng sau mọi chuyện, chính là ả hoàng hậu mang tên Dương Hồng Hạc kia. Trong lòng tôi sản sinh ra một nỗi hận, cứ thể lớn lên từng ngày.


Vài ngày sau vương gia tỉnh lại còn chị vẫn còn hôn mê, chỉ có thể bón từng thìa thuốc mỗi ngày để duy trì mạng sống.


Cho đến tháng Bảy năm ấy, sau khi bắt mạch cho chị, Nguyễn Sùng nói với vương gia.


"Tình trạng chưa tốt hẳn nhưng cũng không xấu đi. Nhưng nơi này có vẻ không hợp với cô ấy. Hay cậu đưa cô ấy về Diễn Châu đi. Về đến quê hương mình, biết đâu khí hậu, hoàn cảnh nơi đó sẽ khiến cô ấy nhanh chuyển biến hơn."


Vương gia không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý. Thời gian qua tôi âm thầm quan sát, thấy tuy chú Nguyễn Sùng thái độ ngông nghênh, lời nói bỡn cợt nhưng từng câu từng chữ đều có trọng lượng với vương gia. Thậm chí đến Ngô đại nhân dường như cũng rất kiêng nể chú ấy.


Rồi bốn chúng tôi cùng nhau về lại Diễn Châu. Tháng Tám Trung thu, Diễn Châu được thắp sáng bởi hàng trăm chiếc lồng đèn. Vương gia tìm một ngôi nhà gần sông Bùng, cứ mỗi đêm trời có trăng, ánh trăng lại chiếu xuống dòng sông, lấp lánh như một dải lụa phủ kim sa. Vương gia kể tôi nghe, lần đầu gặp chị là vào Nguyên tiêu mười hai năm trước, lúc ấy chị mười ba, vừa làm lễ trưởng thành, trong sáng vô tư. Tôi hồi tưởng theo lời kể của vương gia, chị lúc đó thật hồn nhiên, khác hẳn bây giờ. Mỗi lần nhìn chị, lòng tôi như bị từng lưỡi dao sắt nhọn cứa vào, đau đớn không thôi.


Thấm thoát, chị hôn mê đã gần hai năm, bốn chúng tôi cũng đã trải qua hai mùa Xuân ở đất Diễn Châu. Mặc dù không ai muốn nghĩ đến chuyện xấu nhất sẽ diễn ra, nhưng cũng không dám tin chị còn có thể tỉnh lại được. Ấy vậy mà, ngày mồng ba tháng Giêng đấy, lúc chúng tôi cùng nhau ngồi uống rượu, mừng sinh thần chị thì chị đột ngột tỉnh lại, từ trong lòng vương gia.


Tôi lúc đó không thể diễn tả hết được niềm vui của chính mình, lại càng không thể diễn tả được hạnh phúc của vương gia. Cuối cùng chị đã tỉnh. Chú Nguyễn Sùng bắt mạch, báo rằng chị đã qua nguy hiểm, hiện tại chỉ cần bồi bổ cho cơ thể phục hồi, độ chừng nửa năm sẽ trở lại như xưa. Sau đó, chú ở lại thêm ba tháng để theo dõi, đến khi chắc rằng đã ổn, chú mới rời khỏi Diễn Châu. Không ai trong chúng tôi biết chú đi đến đâu vì dù có hỏi, chú cũng không trả lời. Nhưng trước lúc chú Nguyễn Sùng đi, chú đã đề nghị cùng chị nói chuyện riêng. Câu chuyện của hai người kéo dài không đến một canh giờ và vương gia cũng không được biết hai người nói những gì.


Nguyên tiêu năm tiếp theo, chị đã hoàn toàn hồi phục. Đêm ấy, chị và vương gia ra sông Bùng thuê một chiếc thuyền mộc. Hai người cùng nhau chèo thuyền ngắm trăng, tôi đứng trên bờ sông, nhìn dáng hai người phản chiếu trên mặt nước, trông thật xứng đôi. Đêm đó tôi không đi chơi, về nhà ngồi nhìn ánh trăng trên cao, bất giác thấy mình cũng như ông trăng kia, quá đỗi cô đơn.


Cuối cùng, sau bao nhiêu năm bên nhau, chị cũng đồng ý gả cho vương gia. Vương gia vui đến mức những ngày tháng ấy không khép được nụ cười. Ngày thành hôn, ngoài tôi còn có chú Nguyễn Sùng, Ngô đại nhân và Bát vương gia – chú ruột của vương gia.


Tôi đứng ngoài sân cho đến khi ánh đèn phòng tân hôn tắt ngắm. Gió trời lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt da. Ngô đại nhân trông thấy tôi, ngạc nhiên hỏi.


"Khiết An, sao cháu lại khóc?"


Chính tôi cũng không hay mình khóc và cũng không biết tại sao mình lại khóc. Tôi chỉ biết lúc ấy, tôi đã nấc lên, cầu xin Ngô đại nhân.


"Xin chú hãy đưa cháu đi, rời khỏi nơi này..."


Ngô đại nhân nhìn tôi một lúc, sau đó đáy mắt sáng lên như hiểu ra chuyện gì, lặng lẽ gật đầu.


Cả chị và vương gia đều không nỡ xa tôi, nhưng ý tôi đã quyết, họ cũng không giữ được. Chỉ là trước lúc tôi rời khỏi, chị đã nói rằng.


"Chị vẫn ở đây chờ em, bất cứ lúc nào em mệt mỏi, hãy quay về với chị."


Tôi đi cùng Ngô đại nhân đến Thăng Long, nhưng cuối cùng lại quyết định quay về Thiên Đức – nơi sinh ra mình. Sau khi cha tôi mất, mẹ kế cũng bỏ nhà ra đi. Tôi tìm gặp trưởng thôn thông báo để về lại nhà mình. Sau đó tôi mua một mảnh đất, cùng dân làng trồng dâu. Mỗi ngày cuộc sống trôi qua, bình dị như thế. Chị gửi thư cho tôi, báo rằng đã có tin vui với vương gia. Thật tâm tôi vui mừng cho chị, mong rằng giông tố qua đi, cuộc đời chị về sau đều là hạnh phúc.


Nhưng hạnh phúc kia chẳng được bao lâu, khi sinh ra Niệm Chân, cơ thể chị không chống chọi được nữa và thật sự qua đời. Tôi nhận được tin báo từ Ngô đại nhân, khóc đến ruột gan cào xé, đổ bệnh suốt hai tháng liền. Chị của tôi chưa từng làm hại ai, cớ sao ông trời bất công, cứ chờ chị có một chút hạnh phúc lại cướp đi. Tôi hận ông trời, hận những kẻ gây tổn thương cho chị... và tôi hận cả chính mình.


Tôi đi đến Thăng Long, tìm Ngô đại nhân, năn nỉ ngài hãy giúp tôi tiến cung, ở bên hoàng thượng. Dĩ nhiên Ngô đại nhân không đồng ý. Tôi đã chọn cách nói rõ với ngài.


"Cuộc đời này của cháu, nếu không báo được thù cho chị, có chết cũng không cam lòng!"


Cuối cùng Ngô đại nhân cũng đồng ý giúp tôi. Hoàng thượng năm đó đã ngoài tứ tuần nhưng vẫn không có con trai, vừa hay chùa Pháp Vân quê tôi lại nổi tiếng linh ứng. Ngô đại nhân sắp xếp chuyến viếng chùa hôm ấy, lại vừa hướng dẫn tôi cách làm sao để hoàng thượng chú ý đến mình. Không ngoài dự liệu của Ngô đại nhân, tôi thuận lợi vào cùng làm phu nhân của hoàng thượng, được ban tên Ỷ Lan.


Lại nằm ngoài dự liệu của tôi, không ngờ, một năm sau đó, tôi mang thai. Chín tháng mười ngày sinh ra Càn Đức. Hoàng thượng vui mừng phong Càn Đức làm thái tử, tôi được phong làm Thần phi.


Hai năm sau, tôi lại mang thai. Người phủ Phụng Càn vào cung bẩm báo vương gia qua đời!


Lúc nhận được tin dữ kia, bụng tôi thắt lên, hai chân không đứng vững nữa, lập tức ngất đi.


Sau đó hoàng thượng đem Niệm Chân vào cung. Niệm Chân vừa có nét của chị, lại mang khí chất của vương gia, xinh đẹp vô cùng. Tôi trông thấy Niệm Chân, không ngần ngại ôm con vào lòng, tưởng như mình được gặp lại chị, cũng như gặp lại vương gia.


Nhưng niềm đau ấy tôi không vượt qua nỗi. Càn Quyết chào đời nhưng không thấy được mặt trời. Những ngày sau đó, tôi hay ngồi trầm ngâm một mình, mọi người đều nghĩ rằng tôi vì tiếc thương cho Càn Quyết. Chỉ có bản thân tôi mới hiểu, sự thê lương này, đến từ đâu.


Vương gia, thiếp mong ngài và chị kiếp này đến với nhau, cả những kiếp sau cũng sẽ như thế. Nhưng, đến một lúc nào đó, khi duyên nợ của ngài và chị không còn nữa, xin hãy để cho thiếp được ở bên, hầu hạ ngài!


Một năm sau đó, tôi lại mang thai, hoàng thượng ngày càng ân sủng tôi, địa vị của Ngô đại nhân càng lúc càng vững chắc. Tôi xoa chiếc bụng đến tháng thứ sáu của mình, bất giác mỉm cười.


Dương Hồng Hạc, Huỳnh Phúc, đã đến lúc nhận lấy quả báu rồi...


----------


Xin chào các bạn, cuối cùng Trần Chân cũng đã chính thức khép lại. Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến chương cuối cùng này. Và hơn hết, hy vọng các bạn sẽ đón nhận bộ mới của Đô: Chim sẻ trắng trên mái Hoàng thành.


Đọc truyện tại link: https://enovel.vn/chim-se-trang-tren-mai-hoang-thanh.13716/

back top