Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1202: Thứ quen thuộc (2)


Độc Cô Văn Tú nói:

- Mặc dù thuộc hạ chưa từng tới Trường An, nhưng có thể tưởng tượng được tòa thành tượng trưng cho hai trăm năm thịnh thế của Đại Tùy vững chắc cao lớn cỡ nào. Cho dù chúng ta có hỏa khí doanh, muốn công phá tòa thành này cũng rất khó.

- Hơn nữa…

Độc Cô Văn Tú nói:

- Chúng ta còn chưa hiểu hết chuyện trong thành. Ngoại trừ năm nghìn áo giáp quân mà Dương Kiên lưu lại ra, còn có bao nhiêu binh lực? Nếu như có thể tìm hiểu được thì rất có ích.

- Không khó!

Ngô Nhất Đạo cười cười:

- Dưới trướng của ta có một tên mập tên là Tửu Sắc Tài, y đang ở trong thành Trường An. Khinh công của y tuy không thể nói là thiên hạ vô song, nhưng không khó để ra vào Trường An.

Phương Giải:

- Ta biết bản lĩnh của Tửu Sắc Tài. Khinh công của y giống như bông liễu lướt trên gió vậy.

- Tuy rằng…là một bông liễu rất lớn.

Hai mắt Độc Cô Văn Tú sáng ngời. Y thực không ngờ Phương Giải còn sắp đặt một quân cờ ở trong thành Trường An.

- Không chỉ là số lượng thủ quân, nếu có thể liên lạc với người của chúng ta ở trong thành Trường An, vậy thì hoàn toàn có thể phân hóa được đám quyền quý bên trong. Dương Kiên chết rồi, đại tướng Vi Mộc dưới trướng của ông ta suất lĩnh năm nghìn áo giáp quân phòng thủ Trường An. Điều này chẳng khác nào gắn thêm một thanh đao lên Trường An vốn có phòng ngự tuyệt đối, vừa có thể thủ vừa có thể công. Tuy nhiên, thuộc hạ nghĩ rằng không phải vị quyền quý nào trong thành Trường An cũng muốn tử thủ với Vi Mộc.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Những người đó, rất giỏi kiến phong sử đà. Lúc đầu có lẽ bọn họ sẽ không có hành động gì, nhưng chỉ cần Chủ Công thể hiện ra được uy phong, không ít người sẽ chủ động liên lạc với Chủ Công.

Phương Giải ừ một tiếng:


- Tửu Sắc Tài không phải người ngu. Nếu y biết đại quân tới, tất nhiên biết mình nên làm cái gì.

Ngô Nhất Đạo nghĩ một lúc rồi nói:

- Hịch văn của Trưởng Công chúa…

Ông ta nhìn Phương Giải, không nói hết câu.

- Phát ra!

Phương Giải không hề do dự:

- Thông cáo các nơi.

- Kế tiếp là chuyện lương thảo…

Độc Cô Văn Tú nói:

- Không tính đội ngũ của Trần Bàn Sơn và Trần Định Nam, binh mã do Chủ Công tự mình chỉ huy đã vượt qua năm mươi vạn người. Cộng thêm chiến mã, gia súc, đội ngũ khổng lồ như vậy, mỗi ngày đều tiêu hao với số lượng lớn. Chúng ta mang theo quân lương của Thắng Đồ và Dương Kiên, cộng thêm từ núi Chu Tước bên kia mang tới, cùng các gia tộc Giang Nam kính hiến…phỏng chừng đủ cho một tháng sử dụng. Nhiều hơn nữa thì không thể mang theo được…

- Thoạt nhìn tạm thời không lo về vấn đề lương thực, nhưng sau khi tới Giang Bắc, chỗ đó đã bị Vương Nhất Cừ Cao Khai Thái quét sạch hai, ba năm, dân chúng khốn khổ, đất đai cằn cỗi, muốn có tiếp tế liền khó khăn. Nếu như vận lương từ đại doanh núi Chu Tước bên kia, vậy thì đội tàu của Hầu gia và thủy sư sẽ bị chia ra một số lượng lớn.

Y lắc đầu:

- Tốt nhất là có thể giải quyết vấn đề lương thảo ở Giang Bắc.

- Cho nên… tuyến đường mà thuộc hạ đánh dấu, có thêm một đường cong nhỏ.

Độc Cô Văn Tú chỉ vào một chỗ:


- Nhà kho An Khánh.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Cao Khai Thái chiếm đóng Giang Bắc mấy năm, chỉ sợ đã tiêu sạch nhà kho An Khánh rồi.

- Chưa hẳn!

Độc Cô Văn Tú nói:

- Sở dĩ Cao Khai Thái cướp đoạt dân chúng độc ác như vậy, thuộc hạ nghĩ rằng không phải là do y đã ăn sạch nhà kho An Khánh, mà là y muốn lưu nhà kho An Khánh tới cuối cùng. Thuộc hạ đã tìm hiểu qua về người này, tính cách của y cực kỳ cẩn thận. Đội ngũ của y ăn trước những lương thực cướp đoạt, lưu lại lương thực trong nhà kho An Khánh để đề phòng mọi tình huống.

- Dù sao vẫn phải đánh.

Phương Giải nghĩ một lúc rồi nói:

- Vấn đề lương thảo, ngoại trừ nhà kho An Khánh và đại doanh núi Chu Tước ra, còn có nhà kho Hân Khẩu ở thành Tín Dương. Từ nhà kho Hân Khẩu điều lương thực xuôi dòng tới phía bắc là nhanh nhất.

Hắn vừa nói vừa nhìn ra ngoài xe ngựa:

- Sắp tới bờ sông rồi, từ đây có thể ngửi thấy mùi nước sông.

Vừa lúc đó, xe ngựa bỗng dừng lại.

Bên ngoài vang lên tiếng của Trần Hiếu Nho:

- Chủ Công, bờ sông phía trước có không ít danh môn đại hộ và vô số dân chúng tụ tập, bảo là muốn trợ giúp quân đội.

- Trợ giúp quân đội?


Độc Cô Văn Tú cười cười:

- Tới lúc bọn họ tỏ rõ thái độ rồi.

- Mang tới bao nhiêu thứ trợ giúp quân đội?

Phương Giải hỏi.

Trần Hiếu Nho tiến vào, tay cầm một cái khay lớn.

- Ngoại trừ lương thảo ra…còn có thứ này.

Phương Giải mở ra nhìn, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

Trên cái khay lớn, đặt một bộ áo giáp vàng sáng rực rỡ.



….

Phương Giải từng thấy cảnh này không chỉ một lần, hoặc là bảo những kinh nghiệm mà hắn trải qua đã tạo cho hắn cảm giác quen thuộc đó. Lúc hắn nhìn thấy áo giáp vàng mà đám thân sĩ dân chúng hiến lên, hắn bỗng nhiên có ảo giác như trải qua mấy đời. Giờ khắc này, hắn không thể không nhớ tới lúc mình xuôi nam có đi qua đài cao trên ngọn núi kia.

Hiện giờ đã ở bờ sông Trường Giang, kim giáp không sớm không muộn đựa tới đúng vào lúc này.

Dường như bên trong tối tăm thực sự có thiên ý.

Trần Hiếu Nho nâng kim giáp đi tới trước mặt Phương Giải. Ánh mặt trời chiếu vào kim giáp tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Bộ kim giáp này lúc tạo nên có lẽ còn chưa có ý nghĩa gì quá đặc biệt, nhưng lúc kim giáp này đưa tới trước mặt Phương Giải, ý nghĩa của nó liền thay đổi.

Có lẽ đã không thể kiểm chứng được mục đích ban đầu tạo ra bộ áo giáp này có phải dành cho Phương Giải hay không.

- Điềm tốt.

Lúc nhìn thấy bộ kim giáp này, Ngô Nhất Đạo không nhịn được bật cười. Ông ta bước nhanh tới, nhìn kim giáp rực rỡ trên khay:



- Trước khi xuất chiến dân chúng lại đưa kim giáp tới…Chủ Công, đây chính là chuyện đại cát đại lợi.

Phương Giải vươn tay muốn chạm vào bộ kim giáp, nhưng lại dừng lại.

- Đựa bộ kim giáp này cho Công chúa điện hạ.

Phương Giải vung tay, phân phó một tiếng rồi xoay người lên xe ngựa, không nhìn bộ kim giáp nữa. Tất cả mọi người có chút khỏ hiểu vì sao Phương Giải lại có phản ứng như vậy. Một thứ mang lại điềm may thường ủng hộ rất lớn tới sĩ khí, nhưng có vẻ như Phương Giải không vui chút nào.

- Sao vậy?

Nhìn thấy sắc mặt của hắn có chút khác thường, Trầm Khuynh Phiến đang pha trà trong xe ngựa không nhịn được hỏi. Hai năm gần đây, tính tình của Trầm Khuynh Phiến càng ngày càng an tĩnh, đã không còn nhìn thấy sự lạnh lùng và dã tĩnh lúc trước của nàng. Đây là một quá trình mà nữ nhân phải trải qua để trưởng thành. Kỳ thực điều này rất tốt.

- Không có gì, chỉ là bỗng nhiên không muốn nhìn thấy lại bộ kim giáp đó.

Vừa rồi dù mấy nàng không xuống xe, nhưng cũng nhìn thấy Trần Hiếu Nho bưng kim giáp tới chỗ Phương Giải.

- Không muốn nhìn thì đừng nhìn, huynh uống chén trà đi.

Trầm Khuynh Phiến không hỏi vì sao. Không chỉ là nàng, mấy nàng còn lại cũng không ai hỏi. Có lẽ nếu Hoàn Nhan Vân Thù ở đây thì sẽ lên tiếng hỏi, là vì suy nghĩ của Hoàn Nhan Vân Thù vốn đơn thuần.

Mà mấy nàng, đều là những người thông minh sắc sảo, không cần người khác phải nhắc nhở.

- Ta chỉ là có chút kháng cự…

Phương Giải ngồi xuống gần cửa sổ xe ngựa, nhận lấy chén trà mà Trầm Khuynh Phiến đưa tới:

- Nếu ta nói mấy năm trước ta đã nhìn thấy cảnh tượng xảy ra hôm nay, liệu các nàng có cảm thấy khó tin không? Lúc từ thành Trường An đi qua Trường Giang, ta từng xuất hiện ảo giác khi đứng trên đài cao. Ta thấy được chuyện vài năm sau, cũng chính là hôm nay…ta thấy mình mặc kim giáp, đứng trên một cỗ xe thật lớn đi về hướng bắc. Mà bên cạnh ta là vô số binh lính mặc giáp trụ màu đen…

Phương Giải đụng môi vào chén trà, nhưng không uống:

- Nếu như ông trời đã sắp xếp mọi việc, vậy thì những việc ta làm nhiều năm qua là do ý định của bản thân, hay là điều đã được sắp xếp từ trước?

Mộc Tiểu Yêu nghe xong lời này của Phương Giải, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo…Lời của Phương Giải nghe qua có vẻ không có gì khác thường, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo trong đó. Nếu đời người đều là sự an bài sẵn có, mọi chuyện xảy ra dựa theo con đường mà người khác đặt ra…vậy thì mỗi người chẳng phải là một con rối sao? Ngươi khác chỉ huy thế nào, ngươi liền làm theo thế ấy.

Không rét mà run.



back top