Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1203: Còn có một chuyện lớn


- Chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trầm Khuynh Phiến nghĩ một lúc rồi nói:

- Chúng ta luôn gặp phải rất nhiều chuyện kỳ quái. Chẳng hạn như mơ thấy một việc, vài ngày sau việc này thực sự xảy ra. Có lẽ đi tới một nơi nào đó rồi thấy nơi này quen thuộc. Những thứ huyền hoặc khó hiểu đó, không thể giải thích, nhưng cũng không có nghĩa rằng nó đại diện cho cái gì đó. Huynh tự nghĩ mà xem, mọi việc mà huynh làm mấy năm qua, chẳng lẽ là dựa theo con đường mà người khác đặt sẵn?

Phương Giải cười cười:

- Ta không sao, chỉ là thấy không thích cảm giác này. Mỗi khi có cảm giác này, ta liền không nhịn được nhìn lên bầu trời, nhìn xem có phải tồn tại một bộ mặt lạnh lùng đang quan sát thế gian hay không, rồi dùng ánh mắt nói cho ta biết rằng, ngươi không thể trốn tránh được…

- Có lẽ thực sự tồn tại.

Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên nói:

- Nhưng cho dù là có, thì ta cũng không hiểu vì sao ngươi không thích cảm giác này. Nếu như là ta…ta sẽ rất hưng phấn…

Nàng nhìn Phương Giải:

- Lúc trước ta bị các nàng mang đi, cũng từng nghĩ vì sao vận mệnh lại đùa bỡn ta như vậy. Rõ ràng ta nên có một cuộc sống bình yên, học tập nữ công gia chánh, học tập cầm kỳ thư họa, sau đó đợi gia đình chọn cho ta một nhà chồng thích hợp rồi gả, giúp chồng dạy con, bình thản qua hết đời này. Sự hưởng thụ lớn nhất mỗi ngày chỉ là cầm cuốn sách nghỉ mát ở đình bên cạnh ao mà thôi…nhưng lúc ta thay thế ngươi bắt đầu chạy trốn, ta biết rằng những thứ đó đã càng ngày càng xa, tương lai của ta đã không còn như ta nghĩ.

- Lúc đó ta không nhịn được nghĩ, cuộc sống mà ta mong muốn là cuộc sống như thế nào? Sa vào an dật, hay là vượt qua nghịch cảnh rồi có thành tựu lớn? Ta có tu vị như hiện tại, chính là nhờ vài năm thay ngươi chạy trốn. Nếu thay ngươi chạy trốn chính là vận mệnh của ta, vậy thì ngươi cảm thấy ta đang tuân theo vận mệnh sao?

- Không phải!


Mạt Ngưng Chi chậm rãi mà nghiêm túc nói:

- Nếu ta tuân theo vận mệnh, vậy thì ta đã chết từ lâu. Ta không muốn bị người khác bài bố, cho nên ta muốn đấu tranh!

- Đấu tranh?

Phương Giải thì thào.

- Đúng vậy, đấu tranh.

Mạt Ngưng Chi nhấn mạnh:

- Nếu như ngươi được sự đồng ý của ta mà tới an bài vận mệnh của ta, vậy vì sao ta phải nghe theo sắp xếp của ngươi? Ta muốn đấu tranh! Nếu như ông trời không được sự đồng ý của ta mà an bài vận mệnh cho ta, vì sao ta phải nghe theo ai bài của ông trời? Ta muốn đấu tranh!

Nàng dừng lại một chút:

- Với độ cao bây giờ của ngươi, ngươi không còn đấu tranh với người khác nữa, mà là tranh với trời.

- Tranh cái gì với trời?

Phương Giải hỏi.


- Trên trời là trời, dưới trời là người.

Mạt Ngưng Chi nhìn Phương Giải, chậm rãi nói:

- Tranh chính là thiên hạ…Tranh xong, liền làm bá chủ thiên hạ.





Hai đội thủy sư đã sớm chờ ở bờ sông. 38 vạn chiến binh, hơn 10 vạn phủ binh, cộng thêm hậu cần tiếp tế, nếu muốn vận chuyển tất cả qua sông Trường Giang không phải là chuyện dễ dàng. Với thực lực hiện tại của thủy sư Phương Giải, muốn vận chuyển toàn bộ đại quân khổng lồ như vậy qua sông, không mất chừng mười ngày là không được.

Đây là trận chiến khó khăn nhất mà Hắc Kỳ Quân phải đối mặt, còn chưa khai chiến kỳ thực đã khó khăn rồi. Trận chiến này không giống với bất kỳ trận chiến nào trước kia. Có rất nhiều việc phải giải quyết. Đường vận chuyển lương quá dài. Trước khi còn chưa chiếm được kho lúa lớn nhất của Giang Bắc, thì tiếp viện chủ yếu vẫn từ Tây Nam chuyển tới. Về phần Giang Nam, không có mấy danh môn đại hộ nguyện ý dâng lương thực cho Hắc Kỳ Quân, mà kho lúa của Giang Nam lại không nằm trong tay của Hắc Kỳ Quân.

Nếu như nói lần đánh Nam Yến cũng là viễn chinh, vậy thì hai lần viễn chinh này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Đánh Nam Yến, Phương Giải có thể bất chấp không kiêng kỵ khiến cho binh lính đoạt hết lương thực trong các thành trì Nam Yến. Nhưng đánh Kinh Kỳ Đạo, Phương Giải không thể làm như vậy.

- Kho lúa ở Lê Âm.

Phương Giải chỉ vào bản đồ:


- Hơn nửa Lê Âm dựa vào núi, kho lúa được xây ở chân núi. Sở dĩ thành Lê Âm không dễ đánh, đầu tiên là vì thành này được xây theo thế núi, thứ hai là vì tường thành cao lớn chắc chắn. Khác với các nơi khác, tường thành Lê Âm được xây bằng những tảng đá lớn lấy ở ngay chân núi, cho dù là pháo cũng không nổ vỡ được.

Hắn nhìn các tướng lĩnh:

- Nhưng đại quân bắc thượng, lương thảo phải được giải quyết đầu tiên, nên bắt buộc phải chiếm Lê Âm. Lúc trước Cao Khai Thái chính là lợi dụng Dương Kiên xuôi nam Giang Bắc, phòng ngự hư không, từ phía tây bất ngờ giết tới chiếm được thành Lê Âm. Nhưng Cao Khai Thái biết Lê Âm quan trọng, cho nên để lại ít nhất hai vạn binh mã ở đây thủ thành. Thám báo tìm hiểu tới tin tức, tường thành Lê Âm được cải tạo kiên cố hơn lúc trước, cộng thêm nhiều hệ thống phòng ngự…

Phương Giải dùng bút than vẽ một nửa vòng tròn lên vị trí của Lê Âm trên bản đồ:

- Đại tướng Yến Tăng của Cao Khai Thái là một tướng tài. Sau khi Cao Khai Thái phái y phòng thủ thành Lê Âm, y mượn lợi dụng mưa lớn xây dựng kênh ngòi. Hiện tại nửa vòng tròn này chính là sông đào bảo vệ thành Lê Âm. Tuy không phải rất rộng, tạo cầu nổi có thể đi qua, nhưng tai họa ngầm lớn nhất ở chỗ, đường sông cách tường thành rất gần.

Hắn nhìn sang Trần Hiếu Nho, Trần Hiếu Nho tiếp tục nói:

- Sông đào bảo vệ thành cách tường thành chưa tới 90 bước. Ở khoảng cách này, chưa nói tới xe nỏ, cho dù cung cứng cũng có thể bắn từ tường thành xuống. Lúc dựng cầu nổi, cung tên sẽ gây tổn thất lớn cho quân đội chúng ta.

- Nhưng nếu không dựng cầu nổi, thì khí giới công thành sẽ không đi qua được.

Phương Giải nói:

- Người của Hạ Hầu đã bắt đầu công thành ở bờ bắc rồi, mấy huyện thành ở gần bờ thì không khó chiếm. Đợi đại đội binh mã qua sông, đội ngũ của Hạ Hầu sẽ tấn công Lê Âm. Trong thành Lê Âm có hai vạn tinh nhuệ, còn có địa thế thuận lợi, trận chiến đầu tiên này thật không dễ đánh. Mọi người thương lương kỹ càng, nghĩ xem có biện pháp nào giúp đỡ được Hạ Hầu.

- Thuộc hạ nghĩ…

Độc Cô Văn Tú nghĩ một lúc rồi nói:

- Tuy thành Lê Âm chắc chắn, thủ quân trong thành đều là tinh nhuệ, lương thực sung túc, nhưng không phải là không có cơ hội chiêu hàng…thuộc hạ cảm thấy, muốn nhanh chóng chiếm được Lê Âm, biện pháp tốt nhất là chiêu hàng chứ không phải là tấn công trực diện.



Ngô Nhất Đạo trầm mặc, rất nghiêm túc nghe Độc Cô Văn Tú lên tiếng.

Lúc nghe thấy y nói biện pháp tốt nhất là chiêu hàng chứ không phải là tấn công, Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên hiểu ý của Độc Cô Văn Tú.

- Chúng ta nghĩ trong thành Lê Âm có lương thảo có quân đội có khí giới, kẻ địch không có khả năng bị chiêu hàng. Đó là vì chúng ta chưa thể khiến cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng. Nếu một người tuyệt vọng, khả năng đầu hàng là rất lớn.

- Làm sao để cho một đội quân tinh nhuệ, lại không thiếu lương thảo vật tư rơi vào tuyệt vọng? Huống chi bọn họ còn chiếm ưu thế địa hình. Với địa hình kia của Lê Âm, không phải cứ nhiều binh lực hơn là chiếm được.

Thôi Trung Chấn nói.

- Công tâm.

Sau khi nói ra hai chữ này, Phương Giải không nhịn được bật cười, đi tới bên cạnh Độc Cô Văn Tú:

- Tuy Độc Cô không phải là võ tướng, nhưng dụng binh quả thực có thiên phú. Nếu muốn khiến một người tuyệt vọng, vậy thì đầu tiên phải cho y cảm thấy cô độc.

Phương Giải nhìn thoáng qua bản đồ, trên mặt dần thoải mái:

- Ta muốn tới chỗ đại doanh tiên phong của Hạ Hầu trước, các ngươi theo sau.

- Chủ Công!

Độc Cô Văn Tú gọi một tiếng ở phía sau, rồi nhìn thoáng qua Ngô Nhất Đạo. Hai người nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt, sau đó đồng thời cúi người nói với Phương Giải:

- Còn có một chuyện lớn, mong Chủ Công sớm đưa ra quyết đoán.



back top