Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1204: Ép tâm trí


Hạ Hầu Bách Xuyên từ lâu đã không còn là người mới lãnh binh trên chiến trường, nhưng lần xuất binh này, tâm tình của y giống hệt với lần đầu tiên lãnh binh tác chiến với Đỗ Định Bắc ở bờ biển Lạc Thủy bên ngoài thành Tín Dương. Đó là một sự hưng phấn và kích động khó nói lên lời. Bởi vì y biết rõ lần xuất chinh này có ý nghĩa như thế nào. Nếu mọi việc thuận lợi chiếm được thành Trường An, vậy thì thiên hạ Trung Nguyên mà Dương gia đã nắm giữ hơn hai trăm năm chỉ sợ sẽ phải đổi họ.

Những người cũ một mực đi theo Phương Giải như y có nguyện vọng không giống với những người mới gia nhập Hắc Kỳ Quân. Tình cảm của bọn họ đối với Phương Giải nhiều hơn là tương lai đầy tiền đồ. Nhưng điều này không có nghĩa rằng bọn họ vô dục vô cầu.

Nơi này còn cách Kinh Kỳ Đạo khá xa, nhưng trong suy nghĩ của dân chúng Trung Nguyên, vượt qua Trường Giang thì coi như đã tiếp cận với một vùng đất quan trọng như Kinh Kỳ Đạo rồi. Vì cam đoan thành Trường An yên ổn, các đạo Giang Bắc đều xây dựng kho lúa thật lớn.

Lúc trước kho lúa của thành Lê Âm không phải có cái tên này. Cao Khai Thái tới Giang Bắc chiếm lĩnh hai trong bốn kho lúa lớn của phía bắc, đổi tên kho lúa gần phía nam nhất này là kho lúa Lê Âm, đúng là dựa theo tên thành Lê Âm. Đổi tên nhà kho Văn Sơn chuyên cung cấp lương thực cho Trường An là nhà kho Lật Dương.

Cao Khai Thái là người mê tín. Ông ta cảm thấy đổi tên hai nhà kho này thì mới có lợi cho sự nghiệp của ông ta. Một tên là Lê Âm, một tên là Lật Dương, âm dương tương tế, nắm giữ thiên hạ.

Nhưng nếu giành chính quyền mà dựa vào mấy thứ này, thì Hoàng Đế chắc hẳn là một vị đại sư phong thủy.

Có lẽ trong số tất cả các thế lực hiện tại, chỉ có tướng lĩnh dưới trướng của Phương Giải mới quen dùng sa bàn. Bản đồ dù sao không trực quan, mà sa ban thì bày rõ địa hình và trạng thái của song phương.

Sau khi quân tiên phong của Hạ Hầu Bách Xuyên vượt qua Trường Giang, dùng thời gian bốn ngày chiếm được hai tòa thị trấn, cơ hồ không gặp phải chống cự gì. Hịch văn của Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan đã tuyên bố khắp thiên hạ, người của Giang Bắc Đạo đều biết rằng Hắc Kỳ Quân bảo vệ Trưởng Công chúa điện hạ trở về Trường An. Đám dân chúng còn chưa mất hết kính sợ với Dương gia, vẫn khó tránh khỏi có khuynh hướng với hoàng gia. Nếu phải lựa chọn giữa Cao Khai Thái và Trưởng Công chúa, phần lớn mọi người sẽ chọn người của Hoàng gia.


- Phía trước chính là thành Lê Âm.

Hạ Hầu Bách Xuyên đi qua đi lại trước sa bàn, sau đó chỉ vào nhà kho:

- Chủ Công cho ta làm đại tướng tiên phong, là vì Chủ Công tin tưởng chúng ta. Bản thân các ngươi hẳn cũng biết có thể làm quân tiên phong đại biểu cho cái gì. Không cần ta nói thêm, chính các ngươi suy nghĩ xem, nếu chúng ta là đội ngũ đầu tiên tiến vào được thành Trường An, vậy thì về sau địa vị sẽ cao cỡ nào.

Một câu này đã kích khởi nhiệt tình của đám thủ hạ. Giành chính quyền, đội ngũ đầu tiên tiến vào được đế đô chắc chắn được ban thưởng lớn nhất. Hiện giờ Hạ Hầu là tướng tiên phong, bọn họ đi theo cũng đều hưởng lợi. Người buôn bán luôn nói rằng lợi ích và rủi ro đi đôi với nhau. Chinh chiến chẳng phải cũng giống như vậy sao? Quân tiên phong sẽ phải làm những chuyện khó khăn nhất, nhưng cũng sẽ lấy được nhiều nhất.

- Chiếm được nhà kho Lê Âm, chẳng khác nào giúp đại quân giải quyết một chuyện buồn phiền. Việc vận chuyển lương thực có thể rút ngắn được hai phần ba. Các huynh đệ ở đằng sau khi ăn lương thực của cả nhà kho Lê Âm sẽ nhớ tới chúng ta.

Hạ Hầu Bách Xuyên cười nói:

- Chúng ta vẫn luôn ngóng trông Chủ Công thay đổi tâm ý, đấu tranh dành lấy thiên hạ này. Xét tới cùng thì vẫn là chúng ta cũng ngóng trông có một tiền đồ rộng lớn. Đám người các ngươi, bất kể là xuất thân hàn môn hay là thế gia, kỳ thực đều giống nhau, ai chẳng muốn quang môn diệu tổ? Lúc trước mục đích các ngươi gia nhập vào Hắc Kỳ Quân là gì, Chủ Công mặc kệ, ta cũng không quan tâm, nhưng ta biết căn bản vẫn là vì muốn một tương lai tốt đẹp. Giờ chúng ta đang làm, chính là gây dựng tương lai tốt đẹp đó.


- Đại tướng quân!

Đại tướng Tề Khai dưới trướng Hạ Hầu Bách Xuyên chắp tay nói:

- Thuộc hạ nguyện đánh trận đầu tiên!

- Không vội…

Hạ Hầu Bách Xuyên khoát tay nói:

- Hai ngày qua ta bảo các ngươi quan sát địa hình của Lê Âm. Không thể không nói Yến Tăng đúng là một kẻ có bản lĩnh. Hiện giờ thành Lê Âm được y cải tạo giống như một thùng sắt, nếu chỉ dùng chí khí thì không đánh hạ được. Ta biết các ngươi đều muốn đánh, nhưng nhất định phải có kế hoạch tỉ mỉ. Đánh Lê Âm không thể xảy ra sai lầm, bởi vì mấy chục vạn huynh đệ ở phía sau đang quan sát chúng ta đây. Một khi chúng ta tiến quân bất lợi, thì sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí.

- Cho nên….chúng ta không chỉ muốn đánh thắng trận này, còn phải đánh cho ra trò.


Y vừa dứt lời, thì cửa lều được vén lên từ bên ngoài:

- Đương nhiên phải đánh một trận cho ra trò rồi, nhưng đánh như thế nào?

Mọi người trong lều đều quay đầu nhìn, thì thấy Phương Giải tươi cười đi vào.

- Bái kiến Chủ Công!

Mọi người bất ngờ, vội vàng đứng dậy thi lễ.

Phương Giải khoát tay nói:

- Đều mặc giáp trên người, không cần thi lễ.

Hắn đi tới trước sa bàn nhìn nhìn, rồi cười nói:

- Lần này ta tới là mang theo rượu chúc mừng. Nếu trận này đánh thật đẹp, ta sẽ uống một trận thống khoái với mọi người. Chắc mọi người không hy vọng rượu mà ta mang tới sẽ lãng phí chứ?





..

Tướng thủ thành Lê Âm Yến Tăng xuất thân từ danh môn. Ở Đại Tùy, địa vị của Yến gia tuy không bằng được các thế gia hạng nhất như Thôi gia, Ngu gia, Triệu gia, cũng không so được với thế gia hạng hai như Chu gia, Tôn gia, Kim gia, nhưng Yến gia có địa vị cực kỳ quan trọng ở Đông Cương. Mấy vị tướng lĩnh quan trọng dưới trướng của Mộc Quảng Lăng đều xuất thân từ Yến gia. Chẳng hạn như Yến Lịch, vị tướng đã sóng vai với Mộc Nhàn Quân, con trai của Mộc Quảng Lăng liều chết với người nước ngoài trên đảo Bồng Lai.

Yến Tăng và Yến Lịch là anh em họ, quan hệ khá gần. Cha của hai người là anh em ruột, đều thuộc dòng chính. Chẳng qua cha của Yến Lịch là con trai trưởng, địa vị trong gia tộc tất nhiên là cao hơn.

Yến gia không ngừng xuất hiện danh tướng. Không chỉ là các tướng tài nổi tiếng trong hai trăm năm của Đại Tùy, ở triều đại trước còn từng xuất hiện người làm tới Đại Nguyên Soái.

Yến Tăng coi như là người rời khỏi Yến gia xa nhất. Y không như những người khác trong dòng họ ở lại Đông Cương, những người đời đời làm việc dưới trướng của Mộc phủ. So sánh mà nói, y vẫn luôn cho rằng mình có chí hướng hơn các huynh đệ khác. Y không muốn giống như tổ tiên đời đời nghe theo sự sai khiến của Mộc phủ, y muốn tới một nơi cao hơn.

Lúc trước Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch điều binh từ Đông Cương và Giang Nam, dùng đội tàu của Hàng Thông Thiên Hạ lặng lẽ vận binh tới Tây Bắc chuẩn bị khai chiến, đại quân bảy mươi vạn là nhóm đầu tiên tới Tây Bắc, y chính là người thuộc đội ngũ này. Y vốn tưởng rằng đây là sự mở đầu cho tiền đồ tươi sáng của mình. Nhưng lại không ngờ rằng quân Tùy bại hoàn toàn ở Tây Bắc. Bảy mươi vạn đại quân chết bảy, tám phần. Y may mắn chạy trốn nhưng không có cách nào trở về Đông Cương nữa.

Y lưu lạc ở Tây Bắc vài năm, sau đó ngóng trông đại quân bình định của triều đình. Thiên Hữu Hoàng Đế ngự giá thân chinh khiến cho Yến Tăng có hy vọng lần thứ hai. Y cảm thấy mình có cơ hội làm lại rồi. Vì thế y đầu nhập vào quân đội của Cao Khai Thái. Ở trong quân của Cao Khai Thái, bản lĩnh của y dần lộ ra và được Cao Khai Thái phát hiện, trong vòng vài năm không ngừng đề bạt.



back top