Dọc đường dường như không hề bị cản trở, đại bộ phận bại binh phản quân đều đã cởi bỏ giáp trụ vứt bỏ binh khí tìm nơi lẩn trốn sợ bị quan quân truy lùng bắt được, một bộ phận những kẻ hung hãn còn lại trốn vào trong rừng làm thổ phỉ, nhưng cũng không dám phát động tấn công đại đội kỵ binh. Sau khi Lý Hiếu Triệt chạy thoát thành công, đến Tấn Dương phái người thu nạp bại binh, những phản quân gần như đã sắp chết đói đó không ít người chạy đến nương tựa.
Lúc đến đi đêm mò hôm, lúc về Phương Giải cho đội ngũ xếp hàng bày trận, để xe ngựa đi giữa đội ngũ, hai bên đều là kị binh, trên xe cũng cắm đầy cờ chiến, từ xa nhìn lại giống như một chi đội hơn một vạn người, cho nên phản quân và thổ phỉ mã tặc cho dù phát hiện ra họ cũng phải tránh xa.
Phương Giải trầm tư cả quãng đường, hồi tưởng lại ý tứ sâu xa giấu sau cuộc hội thoại ngắn ngủi giữa hoàng đế và lão nhân.
Biểu hiện của hoàng đế trước sau như một thân thiện gần gũi, ngày còn ở thành Trường An sự gần gũi đó khiến Phương Giải cảm thấy rất ấm lòng. Nhưng bây giờ, hắn phát hiện phía sau sự gần gũi đó là những thứ lạnh lẽo. Phương Giải nghĩ lại mấy năm mình rời khỏi Phan Cố đến Trường An cho đến bây giờ, trong lòng có chút chua chát.
Ngày còn ở Phan Cố hắn là một biên quân đế quốc đạt tiêu chuẩn, là một trinh sát bẩm sinh, bởi vì mã tặc trong vòng phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Phan Cố đều đã bị hắn tiêu diệt. Nhưng hắn lại vô tình bị cuốn vào âm mưu của Lý Viễn Sơn, trở thành người bồi táng cùng Ngô Bồi Thắng. Sau đó thì vào Trường An, hắn chưa từng làm việc gì có lỗi với đế quốc, cũng chưa từng có ý định phản bội đế quốc, mặc dù trong một thời gian dài Phương Giải không cho rằng mình là một người Tùy điển hình.
Nhưng đến bây giờ, những gì hắn trải qua đều toát ra mùi vị không đáng tin tưởng.
Hoàng đế dung hắn phòng hắn, Phương Giải có thể hiểu. Dù sao hắn đến lai lịch của bản thân mình cũng không biết, hoàng đế sao có thể không nghi ngờ được? Nói thực, hoàng đế có thể kiên trì đến ngày hôm nay đã là việc chẳng dễ dàng gì. Phương Giải thậm chí còn nghĩ, nếu hoàng đế là Lý Uyên La Diệu hoặc Dương Dịch, mình chắc đã chết từ lâu rồi.
Cho nên trong lòng Phương Giải không có gì oán hận, chỉ có một chút bất đắc dĩ.
Những lời của lão nhân kia không ngừng quanh quẩn trong đầu Phương Giải, xua mãi không đi. Phương Giải mơ hồ đoán được lão nhân đó là ai, những lời ông ta nói lúc đó từng câu từng chữ gõ vào trái tim Phương Giải. Ông ta hỏi Phương Giải lẽ nào ngươi đã quên nguồn gốc của mình rồi sao? Ông ta nói Phương Giải mỗi một bước đi của ngươi đều đã định máu chảy thành song, chẳng lẽ ông ta thực sự có thể biết được thiên cơ?
Chẳng lẽ tất cả thực sự là do ông trời an bài?
Cưỡi trên lưng chiến mã chậm rãi tiến về phía trước, Phương Giải ngước mắt nhìn trời.
Vẻ mặt này giống hệt mấy năm trước trên đường chạy trốn, thiếu niên Phương Giải ngồi trên bờ tường của một nông hộ lụi bại ngước mắt nhìn trời, tràn đầy nghi hoặc. Đầu tiên đến thế giới này đã là một chuyện vô cùng khó hiểu, vượt qua những kiến thước Phương Giải học được kiếp trước. Cho dù là thế giới này, con người cũng rất khó tiếp nhận huống chi là người hiện đại?
Rồi sau đó một cách kì lạ hắn bị cuốn vào giữa những thế lực lớn Đại Tùy, Mông Nguyên, Phật Tông, La Diệu.
Cho tới khi hắn không thể nhận ra mình, không thể nhìn rõ mình, khiến hắn không thoải mái nhất là, chuyện hắn không biết, người khác dường như đều biết. Phương Giải có thể khẳng định La Diệu biết rất nhiều, từ những lời của lão nhân kia hắn có thể đoán được một ít.
- Tiên sinh.
Phương Giải hỏi Trác Bố Y bên cạnh:
- Người có hiểu Võ Đang Trương chân nhân không?
Trác Bố Y lắc lắc đầu:
- Giang hồ không ai dám nhận mình hiểu Trương chân nhân. Luận tuổi tác, ông ta ít nhất đã hơn trăm tuổi. Người trên giang hồ thời đó gần như không có người nào qua lại với Trương chân nhân, tin tức về ông ta cũng gần như không có. Võ Đang từ trước đến nay hành sự kín đáo, không khua chiêng gõ trống như Thanh Lạc Sơn. Những gì ta biết về ông ta, cũng chỉ là những lời đồn đại từ trong giang hồ.
- Kể một chút đi.
Phương Giải nói:
- Ta rất có hứng thú.
Trác Bố Y hỏi:
- Ngươi cảm thấy người đó là Trương chân nhân?
- Bảy tám phần.
Phương Giải gật đầu.
- Tại sao lại ở đại doanh?
Trác Bố Y lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì:
- Đúng rồi… Hoàng đế đề phòng La Diệu không chỉ vì mấy chục vạn hùng binh, mà còn vì tu vi La Diệu. Cho nên giữ Trương chân nhân bên cạnh mình cũng là hợp tình hợp lý, nếu đó thực sự là ông ta, La Diệu chưa chắc đã dám mạo hiểm, không phải La Diệu không tự tin, mà là La Diệu cho rằng không đáng.
- Ừm
Phương Giải ừm một tiếng.
- Cho nên ta mới hiếu kỳ về Trương chân nhân, một trăm năm trước người nổi tiếng nhất Đại Tùy là Vạn Tinh Thần của Vạn Kiếm Đường. Một trăm năm sau, người nổi danh nhất giang hồ là Tiêu Nhất Cửu của Thanh Lạc Sơn. Trương chân nhân xét tuổi tác nhỏ hơn Vạn Tinh Thần và lớn hơn Tiêu Nhất Cửu, sống giữa hai người họ nhưng lại không nổi tiếng bằng họ, điều này có chút không được bình thường.
Trác Bố Y nói:
- Giang hồ đồn thổi, Trương chân nhân từng dùng qua rất nhiều tên lang bạt giang hồ, tám mươi năm trước là Trương Sơ Bình một kiếm khuấy động Giang Nam, bảy mươi năm trước là Trương Đông Lâm dựa vào hai quyền bình định Cửu Câu Thập Bát Trại, năm mươi năm trước là Trương Liễu Luật một chưởng tiêu diệt Hoàng Hà Dĩ Bắc Thập Tam Môn, đều là phù dung sớm nở tối tàn vụt sáng rồi biến mất không chút dấu vết, cho nên có đã quy những cái tên đó lên người Trương chân nhân, nhưng bản thân ông ta thì chưa từng thừa nhận.
- Có người nói ông ta tên gọi Trương Phong Sơn, có người nói ông ta tên gọi Trương Tam Tiếu, ông ta đều từ chối cho ý kiến, nhưng bởi vì ông ta sống ở nhà cỏ Dịch Dương trên Võ Đang Sơn Tam Thanh Quan, cho nên mọi người đều gọi ông ta là Trương Dịch Dương.
Trác Bố Y nói:
- Nhưng bốn mươi năm nay, không có thông tin gì về ông ta nữa, đệ tử Võ Đang đều nói chân nhân bế quan không ra ngoài, lâu rồi không hỏi chuyện giang hồ. Cho nên mọi người cũng dần dần quên mất cái tên này, thậm chí đã lãng quên giang hồ Đại Tùy còn có một lão quái vật như vậy tồn tại.
Phương Giải hỏi:
- Theo ý tiên sinh thấy, tu vi của Trương chân nhân so với Tiêu Nhất Cửu thế nào?
- Không dễ đánh giá.
Trác Bố Y lắc lắc đầu:
- Có người Trương chân nhân cao hơn một bậc, nhưng bởi vì lâu rồi ông ta không có xuất hiện trên giang hồ, quan điểm này bị rất nhiều người châm chọc. Đại chu thiên của Tiểu Nhất Cửu… rất mạnh.
Phương Giải gật đầu:
- Bất luận thế nào, đã có Trương chân nhân ở bên cạnh hoàng đế…
Câu này hắn chỉ mới nói được một nửa thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt thoáng biến:
- Hoàng đế… chính là đang đợi La Diệu đến giết mình.
Lúc đến đi đêm mò hôm, lúc về Phương Giải cho đội ngũ xếp hàng bày trận, để xe ngựa đi giữa đội ngũ, hai bên đều là kị binh, trên xe cũng cắm đầy cờ chiến, từ xa nhìn lại giống như một chi đội hơn một vạn người, cho nên phản quân và thổ phỉ mã tặc cho dù phát hiện ra họ cũng phải tránh xa.
Phương Giải trầm tư cả quãng đường, hồi tưởng lại ý tứ sâu xa giấu sau cuộc hội thoại ngắn ngủi giữa hoàng đế và lão nhân.
Biểu hiện của hoàng đế trước sau như một thân thiện gần gũi, ngày còn ở thành Trường An sự gần gũi đó khiến Phương Giải cảm thấy rất ấm lòng. Nhưng bây giờ, hắn phát hiện phía sau sự gần gũi đó là những thứ lạnh lẽo. Phương Giải nghĩ lại mấy năm mình rời khỏi Phan Cố đến Trường An cho đến bây giờ, trong lòng có chút chua chát.
Ngày còn ở Phan Cố hắn là một biên quân đế quốc đạt tiêu chuẩn, là một trinh sát bẩm sinh, bởi vì mã tặc trong vòng phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Phan Cố đều đã bị hắn tiêu diệt. Nhưng hắn lại vô tình bị cuốn vào âm mưu của Lý Viễn Sơn, trở thành người bồi táng cùng Ngô Bồi Thắng. Sau đó thì vào Trường An, hắn chưa từng làm việc gì có lỗi với đế quốc, cũng chưa từng có ý định phản bội đế quốc, mặc dù trong một thời gian dài Phương Giải không cho rằng mình là một người Tùy điển hình.
Nhưng đến bây giờ, những gì hắn trải qua đều toát ra mùi vị không đáng tin tưởng.
Hoàng đế dung hắn phòng hắn, Phương Giải có thể hiểu. Dù sao hắn đến lai lịch của bản thân mình cũng không biết, hoàng đế sao có thể không nghi ngờ được? Nói thực, hoàng đế có thể kiên trì đến ngày hôm nay đã là việc chẳng dễ dàng gì. Phương Giải thậm chí còn nghĩ, nếu hoàng đế là Lý Uyên La Diệu hoặc Dương Dịch, mình chắc đã chết từ lâu rồi.
Cho nên trong lòng Phương Giải không có gì oán hận, chỉ có một chút bất đắc dĩ.
Những lời của lão nhân kia không ngừng quanh quẩn trong đầu Phương Giải, xua mãi không đi. Phương Giải mơ hồ đoán được lão nhân đó là ai, những lời ông ta nói lúc đó từng câu từng chữ gõ vào trái tim Phương Giải. Ông ta hỏi Phương Giải lẽ nào ngươi đã quên nguồn gốc của mình rồi sao? Ông ta nói Phương Giải mỗi một bước đi của ngươi đều đã định máu chảy thành song, chẳng lẽ ông ta thực sự có thể biết được thiên cơ?
Chẳng lẽ tất cả thực sự là do ông trời an bài?
Cưỡi trên lưng chiến mã chậm rãi tiến về phía trước, Phương Giải ngước mắt nhìn trời.
Vẻ mặt này giống hệt mấy năm trước trên đường chạy trốn, thiếu niên Phương Giải ngồi trên bờ tường của một nông hộ lụi bại ngước mắt nhìn trời, tràn đầy nghi hoặc. Đầu tiên đến thế giới này đã là một chuyện vô cùng khó hiểu, vượt qua những kiến thước Phương Giải học được kiếp trước. Cho dù là thế giới này, con người cũng rất khó tiếp nhận huống chi là người hiện đại?
Rồi sau đó một cách kì lạ hắn bị cuốn vào giữa những thế lực lớn Đại Tùy, Mông Nguyên, Phật Tông, La Diệu.
Cho tới khi hắn không thể nhận ra mình, không thể nhìn rõ mình, khiến hắn không thoải mái nhất là, chuyện hắn không biết, người khác dường như đều biết. Phương Giải có thể khẳng định La Diệu biết rất nhiều, từ những lời của lão nhân kia hắn có thể đoán được một ít.
- Tiên sinh.
Phương Giải hỏi Trác Bố Y bên cạnh:
- Người có hiểu Võ Đang Trương chân nhân không?
Trác Bố Y lắc lắc đầu:
- Giang hồ không ai dám nhận mình hiểu Trương chân nhân. Luận tuổi tác, ông ta ít nhất đã hơn trăm tuổi. Người trên giang hồ thời đó gần như không có người nào qua lại với Trương chân nhân, tin tức về ông ta cũng gần như không có. Võ Đang từ trước đến nay hành sự kín đáo, không khua chiêng gõ trống như Thanh Lạc Sơn. Những gì ta biết về ông ta, cũng chỉ là những lời đồn đại từ trong giang hồ.
- Kể một chút đi.
Phương Giải nói:
- Ta rất có hứng thú.
Trác Bố Y hỏi:
- Ngươi cảm thấy người đó là Trương chân nhân?
- Bảy tám phần.
Phương Giải gật đầu.
- Tại sao lại ở đại doanh?
Trác Bố Y lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì:
- Đúng rồi… Hoàng đế đề phòng La Diệu không chỉ vì mấy chục vạn hùng binh, mà còn vì tu vi La Diệu. Cho nên giữ Trương chân nhân bên cạnh mình cũng là hợp tình hợp lý, nếu đó thực sự là ông ta, La Diệu chưa chắc đã dám mạo hiểm, không phải La Diệu không tự tin, mà là La Diệu cho rằng không đáng.
- Ừm
Phương Giải ừm một tiếng.
- Cho nên ta mới hiếu kỳ về Trương chân nhân, một trăm năm trước người nổi tiếng nhất Đại Tùy là Vạn Tinh Thần của Vạn Kiếm Đường. Một trăm năm sau, người nổi danh nhất giang hồ là Tiêu Nhất Cửu của Thanh Lạc Sơn. Trương chân nhân xét tuổi tác nhỏ hơn Vạn Tinh Thần và lớn hơn Tiêu Nhất Cửu, sống giữa hai người họ nhưng lại không nổi tiếng bằng họ, điều này có chút không được bình thường.
Trác Bố Y nói:
- Giang hồ đồn thổi, Trương chân nhân từng dùng qua rất nhiều tên lang bạt giang hồ, tám mươi năm trước là Trương Sơ Bình một kiếm khuấy động Giang Nam, bảy mươi năm trước là Trương Đông Lâm dựa vào hai quyền bình định Cửu Câu Thập Bát Trại, năm mươi năm trước là Trương Liễu Luật một chưởng tiêu diệt Hoàng Hà Dĩ Bắc Thập Tam Môn, đều là phù dung sớm nở tối tàn vụt sáng rồi biến mất không chút dấu vết, cho nên có đã quy những cái tên đó lên người Trương chân nhân, nhưng bản thân ông ta thì chưa từng thừa nhận.
- Có người nói ông ta tên gọi Trương Phong Sơn, có người nói ông ta tên gọi Trương Tam Tiếu, ông ta đều từ chối cho ý kiến, nhưng bởi vì ông ta sống ở nhà cỏ Dịch Dương trên Võ Đang Sơn Tam Thanh Quan, cho nên mọi người đều gọi ông ta là Trương Dịch Dương.
Trác Bố Y nói:
- Nhưng bốn mươi năm nay, không có thông tin gì về ông ta nữa, đệ tử Võ Đang đều nói chân nhân bế quan không ra ngoài, lâu rồi không hỏi chuyện giang hồ. Cho nên mọi người cũng dần dần quên mất cái tên này, thậm chí đã lãng quên giang hồ Đại Tùy còn có một lão quái vật như vậy tồn tại.
Phương Giải hỏi:
- Theo ý tiên sinh thấy, tu vi của Trương chân nhân so với Tiêu Nhất Cửu thế nào?
- Không dễ đánh giá.
Trác Bố Y lắc lắc đầu:
- Có người Trương chân nhân cao hơn một bậc, nhưng bởi vì lâu rồi ông ta không có xuất hiện trên giang hồ, quan điểm này bị rất nhiều người châm chọc. Đại chu thiên của Tiểu Nhất Cửu… rất mạnh.
Phương Giải gật đầu:
- Bất luận thế nào, đã có Trương chân nhân ở bên cạnh hoàng đế…
Câu này hắn chỉ mới nói được một nửa thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt thoáng biến:
- Hoàng đế… chính là đang đợi La Diệu đến giết mình.