Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 509-2: Mười lăm cân lương thực ((2))


Trác Bố Y cũng hiểu ra vấn đề, không kìm được thở dài một tiếng:

- Người Mông Nguyên từ sau lưng đâm cho La Diệu một dao, La Diệu chắc chắn giận dữ, nói không chừng hắn trong lúc giận dữ sẽ đi giết hoàng đế, mà bên cạnh hoàng đế lại không chỉ có một mình Trương chân nhân, hoàng đế muốn lấy mình ra làm mồi câu, giải quyết nội loạn Đại Tùy được chừng nào hay chừng ấy, không muốn để lại hậu họa cho thái tử.

- Có một tiền đề.

Phương Giải nói:

- La Diệu liệu có thể vì lý do Mông Nguyên động võ với hắn mà thực sự đi giết hoàng đế?

- Chẳng lẽ còn lý do nào đó mà chúng ta chưa nghĩ đến.

Trác Bố Y nói:

- Đến mức La Diệu không đi không được.

- Ngươi muốn trở về?

Hắn hỏi.

Phương Giải trầm mặc một lúc lắc lắc đầu:

- Không về, nếu hoàng đế không đoán được La Diệu có đi hay không, sẽ không để ta rời đi vội vàng như vậy. Hắn muốn giữ ta lại, phục vụ cho thái tử…


Hành quân gần một tháng đội ngũ mới trở lại Phan Cố, dọc đường Phương Giải cho kỵ binh thuận tiện giải quyết luôn đám thổ phỉ làm loạn một phương, các binh sĩ giống như những thợ săn, họ đối phó với đám đạo tặc kia không phải chiến đấu mà là tàn sát. Thời điểm đội ngũ trở về Phan Cố khí hậu đã ấm hơn rất nhiều, trên đường Phương Giải nhìn thấy nạn dân khai hoang trong lòng không khỏi chua xót. Hạt giống những nạn dân này gieo xuống, có thể số lương thực cho dù chết đói họ cũng không nỡ ăn, bởi vì Lý Viễn Sơn đã bị đánh bại, dân chúng đi ra từ những nơi ẩn nấp, chuẩn bị xây dựng lại gia viên của mình.

Họ hi vọng, đến mùa thu những hạt giống này sẽ có chút sản lượng, có như vậy cuộc sống của họ mới có thể tiếp tục.

Nhưng cho dù là loại hạt giống có thời gian sinh trưởng ngắn nhất, trong mấy tháng này không biết còn bao nhiêu người chết đói nữa.

Họ gieo xuống không chỉ là hi vọng, mà còn là sinh mệnh.

Bởi vì trong sơn trại không thiếu lương thực, lương thực cướp được từ đại doanh phản quân đủ để đại quân duy trì trong một thời gian dài. Cho nên Phương Giải chỉ giữ lại số lương thực đủ ăn trên đường, còn lại đều phát cho dân chúng ven đường. Mặc dù mỗi hộ nhận được không nhiều, nhưng chí ít có thể tăng thêm một chút hi vọng cho họ, những người dân vừa trải qua họa chiến tranh này, một chút hỗ trợ nhỏ cũng trở thành đại ân đại đức.

Phương Giải không biết cũng không suy nghĩ quá nhiều, chính bởi vì hành động nhỏ bé này tên tuổi hắn dần lan truyền trong giới nạn dân.

Tiểu Phương đại nhân đến từ kinh thành, yêu dân như con.

Nếu Phương Giải nghe được những lời này, trong lòng hẳn sẽ có chút hổ thẹn.

Phương Giải về đến Phan Cố mới phát hiện, bởi vì tin Lý Nghịch binh bại truyền ra ngoài, cho nên nạn dân mới tụ tập gần nơi quan quân đóng quân, họ chỉ cảm thấy như vậy sẽ có cảm giác an toàn. Xung quanh Phan Cố, những thôn xóm tiêu điều đã được dọn dẹp lại và có người vào ở, đàn ông kết thành nhóm vào núi săn bắn mưu sinh, phụ nữ thì quét dọn sạch sẽ những ngôi nhà cũ nát, sau đó khai hoang.

Phương Giải rất tán thưởng con mắt nhìn xa trông rộng của Tôn Khai Đạo. Ngày trở lại Phan Cố Phương Giải nhìn thấy dòng người rồng rắn xếp hàng bên ngoài thành. Họ đều là dân chúng đến lĩnh hạt giống, đăng ký theo hộ tịch, mỗi hộ phát mười lăm cân hạt giống, nếu chịu khó khai hoang gieo trồng, trước khi vào đông là có thể thu hoạch một chút lương thực khô đối phó với mùa đông khắc nghiệt.

Đây chưa phải là khoản đầu tư lớn, nhưng có thể đổi được sự ủng hộ của rất nhiều dân chúng.


Nhìn thấy đội ngũ quan quân vào thành, dân chúng đang xếp hàng tự động tránh ra nhường đường, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười hòa nhã, ánh mắt chỉ toàn thân thiết và kính trọng. Phương Giải không giận Tôn Khai Đạo tự mình quyết định, sơn trại chỉ cần bỏ ra nửa tháng chi tiêu là đủ thỏa mãn nhu cầu hạt giống cho dân chúng, những người dân này, tuyệt đối sẽ không nỡ động đến mười lăm cân hạt giống.

Thời điểm sắp vào thành Phương Giải đột nhiên phát hiện phía trước có chút hỗn loạn, hắn thúc ngựa đi lên phía trước, cẩn thận quan sát một lúc mới phát hiện trong hàng có người đang gây chuyện, Trần Hiếu Nho định cho người đi giữ trật tự thì Phương Giải khoát tay ngăn lại.

Mười mấy người đang quay lại đánh ba nam nhân, người bị đánh khóc lóc cầu xin nhưng người đánh không hề có ý định dừng tay, đánh đến mấy người kia gần như không còn sức kêu cứu. Kì lạ là hàng người dài như vậy, những người khác chỉ nhìn mà không ai đi giúp, ngược lại còn có không ít người ủng hộ.

- Loại người súc sinh như ngươi! Đáng chết!

Một nam nhân quần áo cũ nát vừa hung hăng đá vừa tức giận mắng:

- Phương tướng quân từ bi, phát cho mỗi hộ mười cân hạt giống là giúp chúng ta sống qua được mùa đông! Mấy tên bại hoại các ngươi ngày hôm qua đã nhận được hạt giống, tối trở về liền nấu cơm ăn, hôm nay còn dám đến nữa. Súc sinh! Các ngươi lĩnh đi một phần, người khác bớt đi một phần, đến lúc đó lại có thêm một hộ chết đói trong mùa đông!

- Đánh chết hắn! Loại tiện nhân này!

Trong lúc lăn lộn, từ trong bộ y phục rách rưới của người bị đánh đột nhiên lộ ra trang phục màu vàng đất, đó là y phục của phản quân, nhìn thấy cảnh tượng này đám đông lập tức sôi trào.

- Đánh chết hắn!

- Đánh chết hắn!

- Đám người bại hoại này, dám trà trộn đi lĩnh lương thực, đánh chết hắn!


Đám đông tức giận xông lên, tay đấm chân đá.

Phương Giải cũng không cho người ngăn đám đông lại, chỉ lẳng lặng đứng nhìn ba người kia bị đám đông đánh chết. Thi thể bị đám đông ném sang bên đường, không còn nhìn ra hình dạng. Cũng không biết có bao nhiêu người đi qua nhổ nước bọt vào ba thi thể đó, bộ y phục màu vàng đất trên người bị xé rách thành những mảnh nhỏ.

Trút xong lửa giận nạn dân trở lại tiếp tục xếp hàng, họ quay lại đúng vị trí cũ của mình mà không hề xảy ra tranh chấp.

Phương Giải thúc ngựa tiếp tục tiến lên phía trước, trong lòng khó có thể bình tĩnh nổi.

Biết Phương Giải sắp trở về, Tôn Khai Đạo dẫn theo các tướng đứng đợi sẵn ngoài cửa thành Phan Cố, từ xa nhìn thấy quân kỳ của Phương Giải xuất hiện, Tôn Khai Đạo lập tức dẫn người nghênh đón. Hắn quỳ gối hành lễ từ xa, chư tướng phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống.

- Chúng thuộc hạ chúc mừng tướng quân đánh thắng trận đầu, trở thành hầu tước.

Tôn Khai Đạo trịnh trọng nói.

Phương Giải nhảy xuống từ trên lưng ngựa, giơ tay nâng hắn dậy cười nói:

- Tất cả đứng lên đi, người báo tin đúng là nhiều chuyện, tuyên truyền sớm như vậy. Chuyện này cứ gác lại đã, mấy ngày nay trong nhà có chuyện gì không?

- Không có.

Tôn Khai Đạo nói:

- Nhưng đúng như tướng quân dự liệu, một vạn lang kỵ của Bách Hỏa đóng quân cách đây mấy chục dặm, có lẽ là nhìn thấy chúng ta binh cường mã tráng không dám trực tiếp tấn công. Họ đều là kỵ binh, thành Phan Cố cũng kiên cố, Hạp Cốc bên kia Lục Phong Hầu cho người xây dựng hai bức tường đá cao hai hơn hai trượng, Man tử có lẽ không ngờ đường lui đã bị phá hỏng không dám tùy tiện hành động, đang đợi Khoát Khắc Đài Mông Liệt đưa ra quyết định. Hai mươi vạn lang kỵ đó một ngày không trở về, Bạch Hỏa sẽ không có gan tự tiện khai chiến. Một vạn người của hắn, không thể làm nên trò trống gì.

Phương Giải ừ một tiếng:



- Chuyển thêm lương thảo đến Thanh Hạp, một khi khai chiến binh sĩ bảo vệ Thanh Hạp sẽ phải chịu công kích từ hai bên, không phải chuyện một chốc một lát, nếu viện binh triều đình không đến, chúng ta sẽ phải đánh liền mấy ngày. Mông Ca sẽ không nỡ bỏ hai mươi vạn lang kị lại Tây Bắc, cho dù Mông Nguyên có cường đại đến đâu đó cũng là một con số không nhỏ, thương gân động cốt.

Tôn Khai Đạo gật gật đầu:

- Thuộc hạ đã cho chuyển một lượng lớn lương thảo quân nhu đến Thanh Hạp, đem binh lực chia thành ba nhóm, một vạn người bảo vệ Phan Cố, một vạn năm ngàn người bảo vệ sơn trại, binh lực còn lại đều đến Thanh Hạp. Như lời tướng quân giao phó, Trần Bàn Sơn bảo vệ Phan Cố, Hạ Hầu Bách Xuyên và Lục Phong Hầu bảo vệ Thanh Hạp, thuộc hạ dẫn binh tác chiến ở sơn trại.

Phương Giải ừ một tiếng, bố trí trung quy trung củ như vậy, binh lực mặc dù có chút phân tán nhưng là dàn trận theo hình chữ phẩm, bảo vệ ba góc, hỗ trợ lẫn nhau, nhân mã sơn trại coi như đội ngũ cứu viện cơ động, Phan Cố và Thanh Hạp bất luận bên nào khó khăn đều có thể lập tức chi viện, từ phía sau quấy rối quân địch.

- Tốt lắm, ngoài ra chuyện phát lương thực cho dân ngươi làm rất tốt.

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Nhưng phải nói cho dân chúng biết, qua mấy ngày sẽ có ác chiến, bảo họ gieo hạt xong thì đi lánh nạn, địa giới Tây Bắc này sống dựa vào ông trời, lương thực gieo xuống chỉ có thể đợi ông trời cho mưa tưới nước, họ cũng chẳng thể làm gì, tránh đi trước cũng tốt, đừng để uổng phí tính mạng.

- Lúc phát lương thực thuộc hạ đã cho người nói với dân chúng rồi.

Tôn Khai Đạo nhìn sang phía Tây nói:

- Trinh sát vẫn đang thăm dò khu vực phía Tây Lang Nhũ Sơn, Khoát Khắc Đài Mông Ca quả thực có động thái điều binh tiếp ứng cho Mông Nguyên Man tử, mấy ngày này liên tục có kỵ binh Mông Nguyên xuất hiện trên đồng cỏ của Mãn Đô Kỳ, nhưng chúng không ngờ chúng ta lại chặn khe núi, ưu thế của chúng ta bây giờ là quân địch hai bên đều không biết đối phương đã đến hay chưa, cho nên không dám manh động.

Phương Giải gật gật đầu:

- Tranh thủ mấy ngày rảnh rỗi này, cho các binh sĩ nghỉ ngơi, vào thành trước, đợi lát nữa ta sẽ đến Thanh Hạp bên đó xem xét.

Mọi người đi theo Phương Giải vào thành, bởi vì khe núi là trọng điểm phòng thủ, cho nên Phương Giải hạ lệnh chuyển hết giáp giới và tên lông vũ mang về từ đại doanh quân Tùy sang bên đó, cuộc chiến thủ thành, tên lông vũ tiêu hao nặng nhất. Hoàng đế có lẽ đã nghĩ đến điểm này, cho nên mới điều phối một lượng lớn tên lông vũ, số lượng lên đến mười lăm vạn.



back top