Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 578: Như thế nào là quan phụ mẫu?


Phương Giải đầy hứng thú nhìn hai người bị vây ở trong kia, tay chống cằm, híp mắt nhìn. Các tướng phía sau cũng mỉm cười xem cuộc vui, chỉ có Huyện lệnh Bác Dương là đổ đầy mồ hôi trên trán. Ông ta không biết vị Phương tướng quân thoạt nhìn hiền lành bình tĩnh này đang tức giận hay không, hay là chỉ muốn giáo huấn mấy tên gây chuyện kia.

Một năm qua Vu Mạo dẫn theo dân chúng huyện thành chống lại cường đạo, tâm địa đã cứng rắn lên không ít. Nhưng dù sao ông ta cũng là văn nhân đã đọc sách vài chục năm, mặc dù biết những người gây chuyện này đáng giận, nhưng chưa từng có suy nghĩ giết bọn họ. Lúc này thấy Phương Giải không ngờ vây kẻ gây rối với Đậu Thiên Đức vào một chỗ, có lẽ ngay sau đó sẽ phơi thân tại chỗ.

- Đại…Đại tướng quân…

Vu Mạo đi lên phía trước vài bước, cười nói:

- Nơi tỵ chức quản lý lại xuất hiện điêu dân như vậy, là tỵ chức chấp pháp không nghiêm, giáo hóa chưa đủ. Chỉ có điều…chỉ có điều thủ lãnh đạo tặc Đậu Thiên Đức này có võ nghệ không tầm thường, Tống Nhị tất nhiên không phải là đối thủ của y. Nếu chẳng may…nếu chẳng may bị Đậu Thiên Đức giết, chẳng phải là oan uổng?

- Oan uổng?

Phương Giải nghiêng đầu nhìn Vu Mạo một cái, cười nói:

- Y tên là Tống Nhị à? Ta chỉ muốn thành toàn khí tiết của y mà thôi. Người này có tâm báo thù cho toàn bộ dân chúng Bác Dương, ý chí đáng khen, nghĩa dũng đáng khen. Ta cũng không muốn lúc về già y có tiếc nuối vì không được đích tay giết kẻ thù. Ta nghĩ một nam tử nguyện ý ra mặt vì dân chúng như vậy, sẽ rất cảm kích ta chứ.

Lúc này ở trong vòng vây, Tống Nhị đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, bò ra ngoài nhưng lại bị binh lính Hắc Kỳ Quân đạp trở về. Y quỳ xuống cầu xin binh lính tránh ra một con đường, nhưng đâu có người nào để ý tới y.

Mắt thấy Đậu Thiên Đức mang hoành đao đi tới, Tống Nhị sợ tới mức không ngừng dập đầu với Phương Giải:

- Đại tướng quân, tiểu nhân biết sai rồi…tiểu nhân không dám…chống đối Đại tướng quân nữa. Cầu Đại tướng quân tha mạng…Đại tướng quân, về sau tiểu nhân cũng không dám…nói hươu nói vượn nữa. Tiểu nhân chỉ là vô tâm chứ không phải cố ý. Cầu Đại tướng quân tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân trọn đợi không dám quên ân đức của Đại tướng quân!

Phương Giải khoát tay nói:

- Như vậy sao được. Ngươi cổ động dân chúng va chạm quân trận, khiến dân chúng nhặt đá ném đám đạo tặc. Từ điểm này ta thấy ngươi là một nam tử nhiệt huyết, sao lại sợ như vậy rồi? Lúc trước ngươi giật dây ngươi khác, bộ dáng của ngươi có như thế đâu?

- Tiểu nhân thực sự biết sai rồi Đại tướng quân, cầu Đại tướng quân tha mạng.

Đậu Thiên Đức cầm theo hoành đao đi tới trước mặt Tống Nhị, bỗng nhiên cắm đao xuống bên cạnh. Phốc một tiếng, đao đâm vào mặt đất gần chỗ Tống nhị quỳ. Y xoay người nhổ một bãi nước bọt vào Tống Nhị, mắng:

- Tuy rằng lão tử làm nhiều chuyện ác, nhưng vẫn chướng mắt kẻ bại hoại như ngươi. Rõ ràng nhát như chuột lại nấp đằng sau người khác gây rồi, giả vờ như hiêng ngang lẫm liệt. Bọn chuột nhặt như ngươi, lão tử giết cũng chỉ bẩn tay, phì!


Y xoay người tới gần Phương Giải, nói:

- Ta vốn cầu sống, nhưng một đêm suy nghĩ đã hiểu ra, Đại tướng quân muốn giết ta lập uy, dù thần tiên cũng khó cứu. Một khi đã như vậy, muộn không bằng sớm, giết ta đi!

Phương Giải gật đầu:

- Hôm qua lúc ngươi quỳ xuống cầu xin, ta có coi thương ngươi. Hiện tại ngươi có vài phần khí khái, ta liền thành toàn cho ngươi. Sau khi giết ngươi, ta sẽ chôn ngươi xuống đất, không cho người khác làm nhục thi thể.

- Cảm ơn!

Đậu Thiên Đức chắp tay với Phương Giải, sau đó khoanh chân ngồi xuống đất:

- Tới đây đi.

Phương Giải chỉ vào Tống Nhị:

- Đưa tên này tới trước mặt Đậu Thiên Đức. Y muốn báo thù, ta cho y cơ hội nhưng y không dám cầm đao lên. Vậy ta liền cho y cơ hội được tận mắt nhìn thấy Đậu Thiên Đức chết.

Hai Kiêu Kỵ Giáo đi lên, xách Tống Nhị như xách một con chó chết đi tới chỗ Đậu Thiên Đức.

Đậu Thiên Đức khom người vươn cổ tới, cười hắc hắc với Tống Nhị:

- Tí nữa đầu đại gia rơi xuống, máu phun ra liền không lãng phí, bởi vì nó sẽ phun hết vào mặt ngươi, ha hả!

Một Kiêu Kỵ Giáo tiến lên, phun rượu vào hoành đao, số rượu còn thừa trong bát thì đổ lên cổ, sau đó hoành đao giơ cao chém mạnh xuống. Hoành đao sắc bén cắt từ phía sau xuống phía trước, đầu người cực lớn lập tức rơi xuống. Theo sau đó, máu như thác nước phun ra ngoài, mang theo hơi nóng phun đầy mặt Tống Nhị. Tên lưu manh này sợ tới mức kêu một tiếng rồi ngất đi, đũng quần bốc mùi hôi thối.

Phương Giải chỉ mấy tên gây chuyện khác, phân phó:

- Mấy tên này cũng đưa tới gần cho nhìn. Chém hết cường đạo không để thừa một ai. Để cho bọn chúng nhìn từ đầu tới cuối. Những kẻ lấy cuộc sống của người khác ra làm trò đùa là những kẻ đáng khinh nhất. Tội phạm giết người thì có pháp luật của triều đình xử lý, nhưng đám người này lại thích thú khi nhìn người khác đau khổ. Không phải là thích nhìn người khác đổ máu đấy ư, hôm nay ta liền cho các ngươi nhìn đủ thì thôi!


Mười mấy Kiêu Kỵ Giáo như lang như hổ đi tới, mang theo những người này tới trước mặt đám cường đạo. Tướng lĩnh phụ trách chém đầu vừa hạ lệnh một tiếng, hơn nghìn cái đầu lần lượt bị chém xuống. Mấy tên gây rối không kiên trì lâu đều sợ tới mức ngất đi. Kiêu Kỵ Giáo liền dùng nước lạnh tạt tỉnh, để cho bọn họ tiếp tục nhìn. Một cỗ máu nóng phun vào người, những người này đều sợ tới mức linh hồn muốn bay đi.

Phương Giải nhìn thoáng qua Vu Mạo sợ tới mức biến sắc, hai chân đều phát run, hừ lạnh một tiếng hỏi:

- Có phải ngươi cảm thấy ta làm hơi quá?

- Hạ quan…hạ quan không có…

Vu Mạo còn chưa dứt lời, không nhịn được liền nôn ra.

Phương Giải lạnh lùng nói:

- Những điêu dân xúi giục gây rối kia, nếu ta không sửa trị như vậy, thì ngày sau bọn chúng sẽ tiếp tục làm bậy. Đám dân chúng bị giật giây ngăn cản binh lính của ta, lúc ném đá còn cố ý ném vào binh lính của ta, đây là cố ý gây loạn. Tới lúc đó nếu ta hạ lệnh chém những dân chúng làm binh lính của ta bị thương, thì ngươi cảm thấy ai đáng thương ai đáng giận?

Vu Mạo đổ mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào, thậm chí không dám nhìn vào mắt Phương Giải.





Bên ngoài huyện thành Bác Dương diễn ra một hồi giết hại, hơn một nghìn đầu cường đạo rơi xuống đất. Phương Giải cố ý làm vậy, giết cường đạo, là để dân chúng nhìn thấy lập trường của Hắc Kỳ Quân, mà giáo huấn những lưu manh kia, là để dân chúng biết được sư uy nghiêm của Hắc Kỳ Quân.

Mãi tới khi buổi trưa, hơn một nghìn cái đầu mới chém xong. Mấy tên lưu manh gây rối thì có một tên bị hù chết, vài tên còn lại chỉ sợ về sau ngay cả đi đêm cũng không dám nữa rồi.

Phương Giải liếc nhìn Vu Mạo, bình thản hỏi:

- Trong huyện thành Bác Dương có bao nhiêu dân chúng?

Vu Mạo hơi sững sờ, xoa mồ hôi trên trán, cúi người nói


- Bẩm Đại tướng quân, từ lúc Đậu Thiên Đức tụ chúng tạo phản, dân chúng của huyện đã chết không ít người. Lại có không ít người bởi vì sợ cường đạo cướp sạch mà dời nhà đi xa. Những dân chúng không có người thân ở huyện khác đều chạy vào huyện thành tránh nạn, tổng cộng có không dưới hai vạn người.

Phương Giải ừ một tiếng, hỏi:

- Lương thực còn đủ ăn không?

Vu Mạo do dự một lát rồi thành thật trả lời:

- Hạ quan có tội…hạ quan thấy dân chúng trong thành không có quần áo mặc, không có cơm để ăn, thực sự không đành lòng nhìn dân chúng đói chết, cho nên đã tự tiện mở kho lương thực. Tuy nhiên lương thực tồn trong kho cũng không nhiều, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì được ba tháng. Hiện tại đã qua mùa hè, ruộng đất không thể thu hoạch được, hạ quan đang lo không biết ứng đối như thế nào.

Phương Giải nói:

- Ta sẽ không hỏi việc ngươi tự tiện mở nhà kho. Ngươi tổ chức và thành lập dân dũng, tử thủ huyện thành, có công lớn với dân chúng Bác Dương, cho dù làm chút sai cũng không đáng kể. Về sau ta sẽ phái người đưa tới hạt giộng, phân phát dựa theo nhân khẩu. Hiện giờ nếu gieo trồng, thì tới mùa thu hoạch có thể thu hoạch được một ít lương thực, miễn cưỡng qua được mùa đông. Sau đó thì gieo trồng lúa mạch, hạt giống cũng do Hắc Kỳ Quân phân phát. Tới mùa hè năm sau thu hoạch, tình cảnh thiếu lương thực cũng được giảm bớt.

- Ngươi nói với dân chúng huyện Bác Dương rằng, ta là Đại tướng quân của triều đình, nếu đã mang binh đóng ở Hoàng Dương Đạo, tất nhiên là muốn tạo phúc cho một phương. Tới mùa thu hoạch năm sau, dân chúng chỉ cần trả lại số hạt giống đã mượn là được, không cần nộp thuế. Không chỉ là huyện Bác Dương các ngươi, các huyện lân cận đều như vậy. Ngươi là quan phụ mẫu của Bác Dương, nên lo liệu nhiều hơn. Nếu dân chúng chạy nạ trở về, ngươi phải đăng ký danh sách, phát lương thực theo hộ dân. Nếu có dân chúng huyện khác tới Bác Dương khai hoang làm ruộng, thì cũng không thể ngăn cản, đều đăng ký danh sách rõ ràng.

- Hạ quan…

Vu Mạo quỳ xuống nói:

- Hạ quan thay mặt trăm họ Bác Dương đa tạ ân cứu mạng của Đại tướng quân!

- Đứng lên đi.

Phương Giải thản nhiên nói:

- Ta và ngươi đều ăn bổng lộc của triều đình, nhưng nói đi nói lại thì dân chúng mới là áo cơm cha mẹ. Ta lãnh binh bảo vệ một phương, tất nhiên sẽ không nhìn dân chúng chịu khổ. Trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không rời đi Hoàng Dương Đạo, thẳng tới khi quét sạch tất cả cường đạo mới thôi. Ta không quen biết với các quan lại bản địa, nên nhờ ngươi viết thư cho quan lại các quận bốn phía. Nếu muốn được Hắc Kỳ Quân bọn ta bảo vệ, thì tới đại doanh núi Chu Tước đăng ký, ta sẽ đối xử ngang nhau.

- Hạ quan ghi nhớ!

Vu Mạo dập đầu vài cái mới đứng dậy. Ông ta do dự một lát rồi hỏi:

- Có phải Đại tướng quân định động binh với Tín Dương?

Phương Giải nói:



- Ta đã tới đây rồi, đợi đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn xong tất nhiên sẽ không tha thứ cho nghịch tặc tiếp tục gây loạn ở thành Tín Dương. Đây cũng là điều ta muốn báo cho các quan địa phương. Ta biết rằng những quan địa phương các ngươi ít nhiều có liên hệ với thành Tín Dương, cũng phải nộp thuế cho Tín Dương. Nhưng từ ngày hôm nay trở đi, nếu để ta biết được các quan lại địa phương các ngươi vẫn còn cấu kết với quân đội của La nghịch, thì đừng trách đại quân của ta gót sắt vô tình.

Vu Mạo sợ tới mức run rẩy:

- Hạ quan ghi nhớ. Đại tướng quân hiểu cho, hạ quan có lui tới với Điền Tín cũng là vì suy nghĩ cho dân chúng, không muốn dân chúng gặp phải tai ương chiến tranh.

- Chính vì ta biết vậy, nên ta mới bỏ qua.

Phương Giải nói:

- Về sau có kẻ nào gây loạn cho dân chúng, có thể trực tiếp phái người tới đại doanh trên núi Chu Tước cầu cứu. Nếu có người từ thành Tín Dương tới, thì cũng phải báo lại. Ta không so đo chuyện trước kia của các ngươi, là vì ta biết các ngươi cũng là bất đắc dĩ. Nhưng hiện tại Hắc Kỳ Quân tới rồi, nơi này không còn là nơi mặc kệ yêu ma quỷ quái hoành hành nữa rồi!

- Hạ quan…ghi nhớ trong lòng!

Vu Mạo cúi đầu nói.

Thanh âm của Phương Giải trở nên hòa hoãn:

- Mấy năm qua, ta biết rằng quan lại địa phương như ngươi cũng khá vất vả, vì dân chúng mà làm rất nhiêu việc, đêm ngủ không ngon giấc, nhưng đây vốn là chuyện mà người làm quan các ngươi phải làm. Ta hỏi ngươi, mọi người hay nói quan địa phương là quan phụ mẫu, ngươi hiểu quan phụ mẫu có nghĩa gì không?

Vu Mạo xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, cẩn thận trả lời:

- Người làm quan phải coi dân chúng như con mình, phải yêu thương bảo vệ như người cha với đứa con, không thể có bất công, không thể có sự buông thả. Tục ngữ nói yêu dân như con, chính là đạo lý này.

- Ngươi sai rồi.

Phương Giải thản nhiên nói:

- Vừa rồi ta nói qua, bất kể ngươi làm chức quan gì, dân chúng đều là áo cơm cha mẹ của ngươi. Cái gọi là quan phụ mẫu, không phải là làm cha làm mẹ, mà là phải đối đãi dân chúng như là hiếu kính cha mẹ. Không phải coi dân chúng như con của mình, mà là như cha mẹ, còn mình là đứa con hiếu kính, phụng dưỡng. Yêu dân như con…cũng có ý nghĩa đó, nhưng con ở đây không phải là dân chúng, mà là chỉ chính ngươi. Yêu dân như đứa con hiếu kính cha mẹ, những lời này ngươi có nhớ kỹ?

Trong lòng Vu Mạo tự nhủ, sao vị Đại tướng quân này lại giải thích trái ngược như vậy, tuy nhiên nghe có vẻ có lý…

Vừa lúc đó, một Kiêu Kỵ Giáo chạy tới thấp giọng nói vào tai Phương Giải

- Trần tướng quân phái người đưa tin tới, khe núi Hổ Khẩu bên kia đã điều tra được chút manh mối.


back top