Ngay bên ngoài đại doanh, dưới chân núi Chu Tước có một miếng đất bằng, các binh lính chết trận đều được chôn cất ở nơi này. Mộ bia chỉnh tề thẳng hàng giống như lúc các binh lính còn sống, luôn đứng thẳng tắp. Lúc trước bọn họ xếp hàng cũng như vậy, như thế kiêu ngạo.
Đây là nhóm binh lính đầu tiên chết trân từ khi Hắc Kỳ Quân lập doanh ở núi Chu Tước, Phương Giải tự mình tham gia lễ tang. Đánh Lục Xuyên, chết trận 462 người, tấn công Bác Dương, chết trận 255 người, do thám khe núi Hổ Khẩu, chết trận 50 Kiêu Kỵ Giáo.
Trên từng bia mộ, đều được khắc tên rõ ràng.
Phương Giải nhìn những bia mộ được xếp thẳng thàng chỉnh tề, cứ an tĩnh như vậy hồi lâu. Thẳng tới khi mặt trời lặn về phía tây, hắn mới quay lại đại sảnh nghị sự.
Trần Hiếu Nho bị thương vẫn chưa khỏi, lúc đi đường có chút không được tự nhiên. Nhưng nam tử quật cường này vẫn không cho phép người khác nâng, cắn răng gắng gượng. Nhiều ngày qua y đã tự thân tới khe núi Hổ Khẩu điều tra, trốn ở bên ngoài ba ngày rốt cuộc bắt được vài tên thám báo mới đi ra từ khe núi.
Phương Giải nhìn nhìn Trần Hiếu Nho, lấy ra một lọ thuốc trị thương từ ống tay áo ném cho Trần Hiếu Nho:
- Đây là thuốc trị thương mà Tán Kim Hầu mua được từ người nước ngoài, rất có hiệu quả.
- Đa tạ Đại tướng quân!
Trần Hiếu Nho nhận lấy thuốc trị thương, cái mũi có chút cay cay.
- Dẫn người tới đây.
Phương Giải phân phó một tiếng, vài Kiêu Kỵ Giáo áp giải thám báo bắt được ở khe núi Hổ Khẩu đi vào đại sảnh. Phương Giải nhìn mấy người này, đều là nam tử cực kỳ cường tráng. Từ kiểu đi đường của bọn họ có thể nhìn ra được bọn họ được huấn luyện rất có bài bản. Lúc tiến vào, mấy người này đánh giá xung quanh, sắc mặt thoạt nhìn khó coi nhưng trấn định hơn thủ hạ dưới trướng của Đậu Thiên Đức và Cao Bắc Đẩu rất nhiều.
Vài thám báo bị áp tải lên xếp thành hàng, Kiêu Kỵ doanh ở phía sau giữ vai rồi đạp cho bọn họ quỳ xuống.
Phương Giải cẩn thận nhìn mấy người này, phát hiện ánh mắt của một người lúc nhìn mình có chút lóe lên. Hắn đứng dậy, đi tới phía sau, phân phó:
- Cởi trói buộc ở tay.
Kiêu Kỵ Giáo đi tới cởi trói đằng sau, xèo bàn tay cho Phương Giải nhìn từng người một.
- Nếu không cầm đao năm năm trở lên thì không có kén dày như vậy, cho nên bảy tám phần các ngươi không phải là người địa phương. Hoàng Dương Đạo không có chiến binh phòng thủ, quận binh đã sớm giải tán, các ngươi không phải là dân chúng bình thường.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Đám người các ngươi đều là lão binh được huấn luyện bài bản, cho nên nếu uy hiếp đe dọa hoặc là cắt đứt tay đứt chân đều chưa hẳn khiến cho các ngươi mở miệng. Ta cũng xuất thân từ thám báo, cho nên ta biết rằng làm thám báo đều là những nam tử gan lỳ. Bởi vậy ta rất muốn hòa nhã hỏi các ngươi mấy vấn đề, mà các ngươi cũng có thể hòa nhã trả lời.
Phương Giải đi tới phía trước, nhìn người ở giữa:
- Ngươi quen ta à? Nhìn ánh mắt lập lòe của ngươi, có vẻ như trước kia ngươi từng thấy qua ta?
Người này chính là người vừa mới gặp Phương Giải, ánh mắt đã lóe lên một cái. Nghe Phương Giải hỏi mình, y quay mặt sang một bên, không trả lời.
Phương Giải cũng không để ý, quay trở về ngồi xuống nói:
- Nếu không phải loạn thế, thì những lão binh như các ngươi còn đang ở trong quân doanh hiệu lực, mỗi tháng nhận quân lương không tính là thấp, gia đình các ngươi cũng có thể vì các ngươi mà không phải nộp thuế. Chưa nói tới cơm no áo ấm, nhưng ít nhất ăn uống không lo. Nhưng hiện tại, các ngươi không thể không cởi quần áo quân đội để vào núi làm cường đạo. Tuy rằng chỉ cướp bọc nhà giàu vọng tộc, nhưng không ai cho rằng các ngươi tốt hơn những cường đạo khác.
- Ta biết rằng quân nhân chân chính sẽ không bao giờ bán đứng đồng đội của mình, dù có chịu uy hiếp gì đi chăng nữa. Ta cũng không muốn nói ra mấy lời như đổi mạng sống gì, nhưng các ngươi có thể suy nghĩ một chút. Nếu các ngươi chết rồi, lấy ai bảo vệ thân nhân trong nhà? Người nào đồng ý nói tình hình ở trong khe núi Hổ Khẩu, ta liền tha cho tất cả rời đi, còn phát cho một số bạc, đủ để nuôi gia đình. Có lẽ người nhà của các ngươi vẫn chưa bị tai họa chiến tranh cuốn vào. Nhưng nếu các ngươi là thám báo đủ tư cách, thì có thể nhìn ra được không ai tránh được họa chiến tranh! Hiện tại còn bình an, không có nghĩa là về sau cũng vậy.
Nói xong những lời này, Phương Giải không nói tiếp nữa.
Hắn tựa vào ghế, từ từ nhắm mắt dưỡng thần, hoặc như đang tự hỏi cái gì đó.
Phía dưới không có người nói chuyện, mấy thám báo khe núi Hổ Khẩu nhìn nhau nhưng vẫn lựa chọn câm miệng.
- Nếu Trác tiên sinh ở đây thì tốt rồi.
Qua một lúc lâu, Phương Giải thì thào một câu, sau đó chỉ thám báo có ánh mắt khác thường kia, phân phó:
- Trước tiên dẫn y đi, hành hình gì thì hành hình. Nếu trong vòng một canh giờ mà y không chịu nói, thì đến người kế tiếp. Nếu tất cả mọi người đều không chịu nói, thì liền thành toàn khí tiết cho bọn họ.
Sau khi nói xong, Phương Giải đứng dậy rời đi, dường như đã mất hết kiên nhẫn với những người này.
Trần Hiếu Nho khoát tay, Kiêu Kỵ Giáo đi lên dẫn những người này xuống. Phương Giải chỉ định người nọ tiến vào một căn phòng trống trải, dùng dây thừng cột vào cọc gỗ. Cách trước mặt y không xa là một hỏa lò, bên trong có bàn ủi đã đốt đỏ bừng. Treo trên vách tường là đủ loại hình cụ. Trần Hiếu Nho xuất tahan từ Bách hộ Đại Nội Thị Vệ Xử, nên không xa lạ gì với mấy hình cụ này.
Cửa không khóa, cho nên thám báo này nhìn thấy mấy đồng đội của mình cũng bị mang đi, hẳn là nhốt ở những căn phòng riêng. Y không xa lạ gì với mấy thủ đoạn này, tách ra thẩm vấn sau đó tập hợp khẩu cung để xác minh, đây là phương thức cơ bản nhất. Bất kể là nha môn quận huyện hoặc là Đại Lý Tự Hình Bộ hoặc là Đại Nội Thị Vệ Xử, đều rất am hiểu.
Cho nên thám báo này cũng biết kế tiếp mình phải trải qua những khổ hình gì.
Y hít sâu một hơi, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thì phòng bên cạnh liền vang lên tiếng kêu thê lương. Xem ra Kiêu Kỵ Giáo ở phòng bên cạnh không có tính nhẫn nại, người vừa đưa tới liền bắt đầu tra tấn rồi.
…
…
Thám báo bị đưa tới căn phòng thứ hai bên trái, chỉ ngắn ngủi một lát đã bị quất roi rách cả áo, nửa người đầy thương tích. Y cắn răng chịu đựng, đầu óc không tự chủ được nghĩ tới trước kia mình bắt thám báo của kẻ thù, cũng thẩm vấn như vậy, không hề xa lạ gì, chỉ có điều nhân vật đổi lại.
Rất nhanh, đau nhức khiến cho thần trí của y trở nên mơ hồ. Cổ họng đã không phát ra được thanh âm nào, chỉ có tiếng khàn khàn. Người gan lỳ rắn rỏi bị đánh không hô, đều là gạt người. Đột ngột đau đớn rồi kêu lên là phản ứng bản năng, không phải cứ chịu đựng không phát ra tiếng là được.
Tới lúc môi bị cắn nát, ngay cả mình đều không khống chế được cổ họng.
Kiêu Kỵ Giáo đánh y có vẻ đã mệt mỏi, giao roi cho một người khác, còn mình thì ngồi đối diện nghỉ ngơi. Kiêu Kỵ Giáo thứ hai đi tới, cười cười nói với y:
- Ngươi coi như là một đàn ông. Ngươi nghe xem, người bị thẩm vấn ở phòng bên cạnh còn kêu lớn hơn ngươi. Ta làm ở Đại Nội Thị Vệ Xử đã nhiều năm, cũng rất ít gặp được người như ngươi. Tuy nhiên, càng là người như ngươi, đánh càng nghiện, chắc ngươi cũng biết chứ?
Thám báo biết Kiêu Kỵ Giáo này nói không sai, càng là phạm nhân quật cường thì người hành hình càng có hứng thú, càng đánh càng nghiện.
Nhưng chính vì Kiêu Kỵ Giáo nhắc nhở, mà y chợt phát hiện ra một việc.
Từ căn phòng của mình hướng bên phải, mỗi căn phòng đều có thanh âm lớn nhỏ truyền tới, duy nhất chỉ có căn phòng bên cạnh mình này lại không có thanh âm nào. Y bỗng nhiên nghĩ tới trước khi vị Đại tướng quân kia đi, có nói với đồng đội ở phòng bên cạnh mình rằng:” Ngươi nhận ra ta à? Vừa rồi lúc ngươi nhìn ta ánh mắt có chút lập lòe, trước kia ngươi từng thấy qua ta?”
Cho nên trong lòng y bỗng nhiên có chút khủng hoảng, theo sau đó là phẫn nộ.
Không có tiếng la hét, chứng tỏ người kia không bị hành hình.
Vì sao?
Y còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì roi lại vung xuống như mưa. Cả nửa người y cơ hồ đều có dấu roi, mà Kiêu Kỵ Giáo kia xem ra không có ý dừng tay. Cứ như vậy qua một khắc, y không kiên trì được mà hôn mê.
Một thùng nước lạnh tạt vào người, khiến y khôi phục lại thần trí.
Kiêu Kỵ Giáo đầu tiên thoạt nhìn đã khôi phục lại thể lực, đi tới cầm bản ủi đã được nung đỏ lên. Bàn ủi cách y càng ngày càng gần, thì y càng cảm nhận được nhiệt độ từ nó. Lúc bàn ủi gần chạm vào ngực y, khóe miệng y hơi co giật vì đau đớn, thì vị tướng quân Kiêu Kỵ Giáo từ bên ngoài đi vào.
Y gian nan ngẩng đầu nhìn người nọ, phát hiện vẻ mặt người nọ mang ý cười.
Sau khi đi vào, Trần Hiếu Nho khoát tay lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo dừng tay:
- Không cần hành hình nữa, Đại tướng quân ra lệnh thả mấy người này đi, tìm cho bọn họ bộ quần áo sạch, đắp thuốc trị thương lên, mỗi người được phát 50 lượng bạc, cho phép rời đi.
Thám báo khe núi Hổ Khẩu sững sờ, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Không lâu trước, vị Đại tướng quân kia đã nói qua, chỉ cần một người trong số bọn họ cung khai, thì sẽ thả hết bọn họ ra.
Hiện tại y được thả ra ngoài, còn có khả năng nào khác sao?
Kiêu Kỵ Giáo cởi trói cho y, sau đó đắp thuốc trị thương lên người, đưa cho y một bộ quần áo và một cái túi:
- Tự mặc quần áo đi, trong túi có lương khô và 50 lượng bạc. Đại tướng quân khai ân tha các ngươi, nếu các ngươi còn dám quay lại khe núi Hổ Khẩu, thì các ngươi biết kết cục là gì rồi đấy. Sở dĩ yên tâm thả các ngươi đi, cũng là vị không sợ các ngươi nói chuyện trong đại doanh ra ngoài. Ở Hoàng Dương Đạo, không ai có thể mang binh đánh tới nơi này, tin rằng ngươi cũng hiểu lời của ta không phải là lời nói đùa.
Kiêu Kỵ Giáo đánh y lạnh lùng nói một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Thám báo này trầm mặc một lúc, nhịn đau cúi người mặc quần áo vào. Sau khi mặc quần áo tử tế, y lại do dự trong chốc lát, cuối cùng nhặt cái túi lên rồi đi ra khỏi cửa. Lúc ra khỏi cửa, y nhìn thấy mấy thám báo bị hành hình khác cũng đi ra, vẻ mặt đều kinh ngạc và phẫn nộ.
Duy nhất chỉ có căn phòng đầu tiên không ai đi ra, hơn nữa đóng kín.
Vài thám báo này nhìn nhau, đều thấy lời muốn nói trong mắt đối phương. Bọn họ không nói chuyên, bởi vì bọn họ đều biết có người phản bội bọn họ. Một Kiêu Kỵ Giáo đi tới, lạnh lùng nói:
- Đi theo ta, ta đưa các ngươi xuống núi, rồi các ngươi đi đâu thì đi, nên coi trọng tính mạng của mình. Cho dù hỏi không ra tình huống bên trong khe núi Hổ Khẩu, chẳng lẽ còn đánh không lại nơi nhỏ bé chật hẹp đó?
Mấy thám báo im lặng đi theo Kiêu Kỵ Giáo này ra ngoài, cũng không ai quay đầu lại.
Trong căn phòng đầu tiên, thám báo mà lúc mới nhìn thấy Phương Giải ánh mắt lóe lên bị Kiêu Kỵ Giáo giữ chặt ngồi ở cửa sổ, từ cái lỗ nhỏ cửa sổ trơ mắt nhìn đồng đội của mình đi qua, cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt của đồng đội.
Phương Giải ngồi ở ghế, chỉ ra ngoài, bình thản nói:
- Hiện tại ngươi nên biết, mặc dù ngươi không nói gì, ta thả ngươi rời khỏi cùng bọn họ, liệ ngươi có thể sống được không? Ngươi nên may mắn là ta lựa chọn ngươi, bởi vì ngươi không phải bị đánh. Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không nói gì cả, ta sẽ phái người mang ngươi tới bên ngoài khe núi Hổ Khẩu.