Đối với Đại Luân Minh Vương mà nói, cả đời y tính kế rất nhiều người, cũng bị rất nhiều người tính kế quá. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, cuối cùng y đều là người chiến thắng. Đại Tự Tại ý đồ làm người thắng, hơn nữa nhìn qua có vẻ đã thắng rồi, nhưng cuối cùng vẫn thua tới rối tinh rối mù.
Hôm nay, ở một việc thoạt nhìn rất nhỏ bé không đáng kể, y lại bị tính kế, hơn nữa rất khó tiếp nhận.
Giống như Phương Giải phỏng đoán, sở dĩ lần này y lựa chọn một cỗ thi thể chứ không phải là một người sống, chính vì tu vị của y đã giảm xuống chính y đều không thể tin được. Y không xác định liệu mình có khống chế được Phương Giải dễ dàng hay không, cho nên mới phải dùng tới chiêu thức kỳ quái như vậy, để hai cánh tay của Mạc Tẩy Đao rời khỏi cơ thể, sau đó khống chể nội kình chuẩn xác trói Phương Giải lại.
Y không ngờ rằng, Phương Giải cũng tinh thông tính kế như vậy.
Chính vì đó là một cỗ thi thể, cho nên y không có cảm giác gì cả, y mới có thể không chút e dè hủy cánh tay đi. Phương Giải rót sinh mạng lực vào trong thi thể của Mạc Tẩy Đao, tuy rằng không thể khiến Mạc Tẩy Đao sống lại, nhưng khiến cho thân thể Mạc Tẩy Đao khôi phục lại một chút phản ứng, chẳng hạn như cảm giác đau đớn.
Cho nên trong khoảnh khắc Đại Luân Minh Vương cắn vào cổ Phương Giải, mới phải lập tức buông ra giống như bị phỏng. Sự đau đớn đánh úp tới, khiến y đau đớn khó nhịn.
Đây không phải là thân thể kim cương bất hoại của y, mà chỉ là một thân thể của người tu hành bình thường.
Y muốn lập tức thu hồi cánh tay cụt lại, nhưng y vừa động niệm, thì phát hiện hai cánh tay trói Phương Giải, còn có hai bàn tay nắm chân Phương Giải đều đã bị bao phủ bởi một tầng cát, ngăn cảnh sự điều khiển của y.
Điều y giật mình là, Phương Giải thừa dịp y đang chịu đựng sự đau đớn mà hoảng loạn trong giây lát, lập tức dùng thổ lực phong kín hai cánh tay cụt lại.
Nam tử trẻ tuổi này, tới hiện tại vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh khiến cho người phải sợ hãi. Từ lúc nhìn thấy cánh tay cụt kia, hắn đã bắt đầu tính kế. Có lẽ việc hắn bị bắt cũng nằm trong tính kế của hắn, thậm chí là hắn phối hợp bị bắt. Chỉ khi hắn tiếp xúc được với cỗ thi thể này, thì hắn mới rót được sinh mạng lực vào bên trong.
Mà trong khoảng khắc Đại Luân Minh Vương lui ra, Phương Giải đã phong kín hai cánh tay bị chặt đứt, khiến Đại Luân Minh Vương không thể điều khiển được nữa.
Cát mịn bao chặt lấy cánh tay bị cụt, hạt cát chui cả vào bên trong. Theo sau đó, ngọn lửa màu đỏ bắt đầu thiêu đốt. Đốt ở khoảng cách gần như vậy, bản thân Phương Giải cũng phải thừa nhận nhiệt độ cực nóng, nhưng trên khuôn mặt của hắn không có bất kỳ biến hóa nào.
Cạch một tiếng, cát mịn bọc cánh tay đã hóa thành tro tàn rơi xuống đất.
Phương Giải cởi quần áo đã bốc cháy, lộ ra vết thương sau lưng.
Cơ thể cường tráng hiện ra, khiến cho người ta phải hoa mắt.
Đại Luân Minh Vương lui về phía sau mấy bước, trong mắt đã xuất hiện một ít bối rối. Nam tử trẻ tuổi tên là Phương Giải này, vẫn lạnh lùng bình tĩnh như vậy.
- Ta chờ đợi ngày này đã rất lâu.
Phương Giải nắm chặt lấy hai bàn tay đang giữ chân mình rồi tách ra, tùy tiện vứt một bên. Hai bàn tay kia cũng bốc lên ngọn lửa màu đỏ.
- Người như ngươi, lúc nhàm chán thường nghĩ làm sao tìm được việc nào vui vui chút.
Hắn nhìn Đại Luân Minh Vương mất đi hai cánh tay, nhìn vẻ bối rối của y, nói:
- Mà trong lúc rảnh rỗi, ta sẽ không tự chủ được nghĩ lúc đối mặt với ngươi ta sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Ngươi khả năng không thể giải thích được vì sao, một người sợ chết đến mức nào mới mỗi ngày đều cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào. Sẽ nghĩ, gặp được kiểu kẻ thù nào, sẽ dùng phương thức gì để giết chết mình.
Phương Giải vừa đi về phía trước vừa nói:
- Mỗi ngày đều nghĩ, đều nghĩ rất nghiêm túc. Mà nghĩ nhiều nhất, chính là mình sẽ bị giết như thế nào. Thậm chí ta cẩn thận suy nghĩ tới mọi khả năng, sau đó lại nghĩ nếu chẳng may gặp được tình huống đó thì sẽ phá giải như thế nào.
- Có lẽ ngươi nghĩ rằng một người như ta rất sợ chết, mà trên thực tế, mỗi ngày ta đều nghĩ như vậy, là để cho mình thích ứng với tử vong. Ta sợ chết, nhưng mỗi ngày ta đều suy nghĩ cái chết của mình. Một ngày, rồi một năm, cứ thế nghĩ, không những để cho ta nghĩ ra rất nhiều cái chết ly kỳ, còn khiến cho ta trở nên chết lặng với tử vong. Hơn nữa ngươi biết không, ta thực sự nghĩ tới ngươi dùng phương thức cụt tay để bắt ta…
- Mỗi ngày đều tự làm mình sợ vài lần, cứ thế mãi, ngay cả mình cũng không dọa được mình nữa rồi. Ngay cả bản thân cũng không dọa được bản thân, vậy thì ngươi làm sao có thể khiến ta sợ được?
Phương Giải đi tới cách Đại Luân Minh Vương vài mét, vẫn duy trì đề phòng:
- Cho dù ngươi là Đại Luân Minh Vương!
- Ta biết rằng dù ngươi rơi vào tình cảnh này, ngươi vẫn còn tính kế. Ngay từ đầu ta quả thật không nghĩ tới dùng sinh mạng lực để khiến ngươi cảm giác đau đớn. Không dùng tới thực lực của bản thân làm cho ngươi bị thương, ta cũng khá tiếc nuối. Nhưng ngươi là Đại Luân Minh Vương, làm gì có chuyện ngươi yếu như vậy? Sự bối rối trong mắt ngươi là giả vờ, ngươi chỉ muốn ta nghĩ rằng ngươi đã không chịu đựng được nữa rồi sẽ lao tới công kích phải không?
- Nhưng ngươi là Đại Luân Minh Vương a…
Phương Giải cảm khái nói.
- Làm sao có thể khinh địch chịu thua như vậy?
Hắn bắt đầu lui về phía sau, không tiếp tục tới gần.
- Ta cố ý đi về hướng ngươi, là để xem ngươi có phản ứng gì. Có phải hiện tại ngươi rất ảo não hay không, phát hiện khong ngờ mình lại bị một vãn bối tính kế, cho nên không vui phải không? Ta bức lui được ngươi, nhưng ta cũng không thấy thích thú gì, cho nên ngươi không cần dùng ánh mắt căm thù như vậy nhìn ta. Ngươi là Đại Luân Minh Vương, cao cao tại thượng…cho nên tất cả mới chỉ bắt đầu, ta biết rằng ngươi còn rất nhiều thủ đoạn giấu đằng sau.
Hắn thối lui tới bên cạnh Tang Táp Táp, quay đầu hạ giọng nói với nàng:
- Ta bỗng nhiên nghĩ tới một phương pháp giúp cô bức lui nghiệp hỏa, nhưng cần sự đồng ý của cô.
- Cái gì?
Tang Táp Táp hỏi.
- Nghiệp hỏa sẽ không thiêu đốt ta phải không?
Phương Giải nói.
- Đúng.
Tang Táp Táp gật đầu.
- Cho nên…
Phương Giải khẽ vươn tay kéo Tang Táp Táp vào lòng, để Tang Táp Táp quay mặt vào phía mình.
- Hơn nữa ta cũng cần cô giúp ta nhìn đằng sau. Tuy nhiên có một việc nhất định phải giải quyết.
Tang Táp Táp đỏ mặt, nhưng rất nhanh vứt những suy nghĩ không liên quan đi:
- Ngươi nói.
- Ta ôm cô gần như vậy, Đại Luân Minh Vương sẽ không dám mạo hiểm dùng nghiệp hỏa đốt cô. Nhưng bất tiện ở chỗ, giờ chúng ta có bốn cái chân, ta không tiện hành động…cô có biện pháp nào giải quyết không?
Tang Táp Táp ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhảy lên, vòng hai chân vào lưng Phương Giải, hai tay ôm lấy cổ hắn. Đôi chân thon dài rắn chắc cuốn quanh người hắn, bám chặt giống như bạch tuộc. Mà Phương Giải có cảm giác, phía sau bộ áo dài thùng thình kia không có quần con…
Mà hắn đang cởi trần, cho nên…có một cảm giác rất nhẵn nhụi.
- Như vậy được chưa?
Tang Táp Táp hỏi.
Phương Giải đỏ mặt:
- Khụ…khụ…được rồi