Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 592-2: Có một cái chết, gọi là không uổng ((1))

Đại Luân Minh Vương mất đi hai cánh tay lần nữa đứng thẳng người dậy, vẻ mặt đau đớn lúc trước cũng biến mất không thấy gì.

- Ngươi mạnh hơn so với tưởng tượng của ta.

Y nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:

- Không phải ở thân thể, mà là ở đầu óc.

Bởi vì không còn cánh tay, nên bộ dáng của y nhìn rất quỷ dị. Y bước tới gần Phương Giải:

- Hiện tại bên ngoài đã có không ít thủ hạ của ngươi chạy tới rồi, trong đó có một người có kiếm ý không tầm thường, còn có một người muốn phá phong tỏa của ta thăm dò vào bên trong, tuy nhiên không có một cao thủ chân chính nào, nên không phá được phong tỏa này.

- Ngươi rất thông minh, thực sự rất thông minh.

Đại Luân Minh Vương nói:

- Ngươi gài bẫy khiến ta bị thương, nhưng không như người bình thường lập tức tiến lên công kích mà là lui về phía sau, sau đó hợp sức với nữ tử kia, như vậy nàng ta có thể giúp ngươi chia sẻ một phần áp lực.

Phương Giải nhíu mày:

- Ta sẽ không cảm ơn lời khen tặng của ngươi.

Đại Luân Minh Vương trầm mặc một lúc, nói:

- Ta bỗng nhiên muốn hỏi ngươi một vấn đề.

Phương Giải nói:


- Ngươi nói đi.

Cũng không biết Đại Luân Minh Vương nghĩ tới điều gì, trong mắt bỗng nhiên sinh ra một sự thương cảm:

- Nói cho ta biết, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ từ bỏ chứ?

- Không.

Phương Giải trả lời vô cùng rõ ràng.

Hắn không biết rằng, hắn trả lời chữ này, ở trên trời có một người khẽ thở dài.

Đại Luân Minh Vương gật đầu:

- Vậy ta hỏi ngươi, thể chất của ngươi hoàn mỹ như vậy, nếu có một ngày tu vị của ngươi đạt tới cảnh gới của ta vào một nghìn năm trước, rồi ngươi phát hiện có một cơ hội có thể trường sinh bất tử, ngươi có lựa chọn giống như ta không?

Lần này Phương Giải không trả lời ngay, mà trầm mặc một lúc lâu.

Bởi vì ôm cổ Phương Giải, nên Tang Táp Táp không nhìn thấy nét mặt của Phương Giải. Nàng cũng rất chăm chú chờ câu trả lời của Phương Giải.

- Trường sinh…có thú vị không?

Phương Giải bỗng nhiên thì thào hỏi.

Câu này vừa ra khỏi miệng, trong mắt Đại Luân Minh Vương hiện lên một tia vui mừng, mà trong mắt Tang Táp Táp hiện lên một tia thất vọng.


- Đương nhiên là có…

Đại Luân Minh Vương nói:

- Ngươi có thể tưởng tượng cảm giác của Đế Vương, hơn nữa không phải là Đế Vương một đời, mà là đời đời. Mọi thứ của thế gian này đều là của ngươi, ngươi nhìn bọn họ lớn lên rồi chết đi, không chỉ là người, còn có vạn vật. Mấy cây hàn tùng trong Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn là do ta tự tay trồng. Lúc những người tới dâng hương nhìn thấy hàn tùng bao la hùng vĩ, đều đã quỳ xuống. Hàn tùng đã sống nghìn năm rồi, ngươi có thể tưởng tượng được nó to lớn như thế nào. Nhưng hàn tùng còn không sống thọ bằng ta.

Phương Giải lại trầm mặc, qua một lúc lâu bỗng nhiên lắc đầu:

- Thật không thú vị…so tuổi thọ với cái cây, nghĩ lại thật không có ý nghĩa.

Hắn nhếch miệng, nhìn Đại Luân Minh Vương, cười nói:

- Ngươi hỏi ta có muốn trường sinh không, phản ứng đầu tiên của ta là muốn, chẳng ai muốn chết cả. Nhưng lúc ta cẩn thận suy nghĩ lại, ta lại sợ hãi, bởi vì ta không giống ngươi. Ta có thứ mình thích, có người mình thích, ta không muốn nhìn thấy các nàng ấy già đi rồi chết, mà ta phải sống trong cô độc. Cùng người mình yêu thương từ từ già đi rồi chết, còn có ý nghĩa hơn là trường sinh. Nhất là…phương pháp trường sinh của ngươi quá ghê tớm.

- Ngươi…

Đại Luân Minh Vương nhìn Phương Giải với vẻ không tin nổi:

- Ngươi thấy trường sinh không tốt?

Phương Giải cười:

- Tốt, nhưng không phải điều ta muốn.


Hắn vừa dứt lời, phía trên bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm giống như tiếng vải rách, sau đó căn nhà bằng đất xuất hiện một cái khe. Phương Giải ngẩng đầu nhìn, đó là hai cái tay máu xé mở một khe, sau đó một người từ cái khe hạ xuống, nhẹ tênh giống như lá liễu.

- Lão Yêu, ngươi chạy quá chậm.

Người này vừa hạ xuống liền chỉ tay về phía trước, xung quanh Đại Luân Minh Vương lập tức có một vòng hào quang, mà người đó thì cũng chui vào vòng hào quang đó:

- Ta đuổi theo ngươi để chết cùng ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất cao hứng không?

Người này…hai mắt Phương Giải lập tức trợn tròn, trong mắt đầy sự khiếp sợ.

Đây đâu còn là một người nữa, khuôn mặt của ông ta đã không còn máu thịt, chỉ còn lại cái đầu lâu, nhưng hốc mắt vẫn còn con mắt, cho nên nhìn rất khủng bố. Quần áo của ông ta đã tan tành, cánh tay lộ ra ngoài cũng đã tróc hết thịt, cẳng tay lộ ra ngoài.

Dưới cái trường bào màu xanh rách nát, hai chân chỉ còn sót lại một tí thịt, còn lại là xương cốt, máu me nhày nhụa.

Đây không còn là người.

Nhưng Phương Giải vẫn nhận ra ông ta là ai.

- Nếu vừa rồi ngươi bị y hấp dẫn khiến tâm trí buông lỏng, y sẽ dùng một phương thức khác xâm nhập vào thân thể ngươi. May mắn, ngươi không có.

Cái người gần như chỉ còn bộ xương khô kia trước khi tiến vào hào quang, quay đầu nhìn Phương Giải, có vẻ như cười cười. Đúng vậy, nhưng chỉ cảm giác được ông ta cười cười, bởi vì khuôn mặt ông ta đã không còn máu thịt.

- Vừa rồi ta chờ ngươi trả lời xong mới tiến vào. Nếu ngươi không nói cái câu ‘Cùng người mình yêu thương dần dần già rồi chết đi’, ta sẽ đợi Đại Luân Minh Vương xâm nhập vào thân thể của ngươi rồi mới động thủ. Lúc đó, ta, ngươi cùng y đều chết hết. Phương Giải…ngươi rất tốt.

Nói xong câu đó, bộ xương khô ôm lấy Đại Luân Minh Vương ở bên trong vầng sáng:

- Lúc trước ngươi nói với ta rằng xem ai là người cười cuối cùng…ha hả…Lão Yêu, người cười cuối cùng là ta!

- Không!

Đại Luân Minh Vương phát ra một tiếng rít gào không cam lòng, nhưng không thể nào giãy được khỏi vầng sáng và cái ôm chặt của bộ xương khô.



Tang Táp Táp nhảy xuống lưng Phương Giải, kéo Phương Giải theo khe hở xông ra ngoài. Giữa không trung, Phương Giải nhìn xuống dưới, vầng sáng kia đã sáng rực rỡ, không còn nhìn thấy người ở bên trong. Nhưng Phương Giải có thể cảm giác được, chắc bộ xương khô kia rất vui sướng.

Có một cái chết…gọi là không uổng.

….

….

Lúc Tang Táp Táp kéo Phương Giải xông ra khỏi tòa nhà đất, ánh sáng bên trong tòa nhà đất này đã sáng tới mức mắt người không thừa nhận được nữa rồi. Thật giống như mặt trời từ trên trời rơi xuống nơi này, tỏa ra một nhiệt độ không thể tin nổi. Nhà đất chắc chắn như vậy cũng bị đốt thành đỏ bừng.

Những người bên ngoài không chịu được hơi nóng mà phải lùi về đằng sau.

Trầm Khuynh Phiến cơ hồ đã thoát lực. Nàng dốc hết tu vị hóa thành kiếm ý muốn bổ tòa nhà đất này ra, nhưng căn bản không làm được. Tới lúc này nàng đâu để ý tới lời cảnh báo của Tang Táp Táp nữa, động tới nội kình có khả năng khiến tu vị trì trệ không tiến, nàng chỉ muốn chặt đứt tòa nhà đất trước mặt này ra.

Tinh thần của Mộc Tiểu Yêu cũng đã sắp hao hết. Nàng muốn nhìn thấu bên trong nhà đất rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không thể làm được, tuy vậy nàng chưa chịu buông tha.

Lúc các nàng nhìn thấy Tang Táp Táp và Phương Giải nhảy ra từ tòa nhà đất, hai ngươi cơ hồ đồng thời ngã xuống.

Sau khi hạ xuống, Phương Giải và Tang Táp Táp chia ra bế mỗi người chay về hướng xa xa. Hai người mới rời khỏi, một ánh sáng kịch liệt từ khe hở phóng lên trời. Ánh sáng này sáng tới mức khiến người ta nhìn vào phải đau cả mắt, không có mấy người có thể nhìn thẳng. Các binh lính chỉ nhìn thoáng qua thôi liền kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức quay đầu đi, đôi mắt như bị dính cái gì sắc nhọn, không ngừng chảy nước mắt.

Ánh sáng này theo khe hở tòa nhà đất bay thẳng lên không trung, thật giống như một thanh kiếm đâm xuyên qua bầu trời.

Sau đó tòa nhà bằng đất bắt đầu vặn vẹo, giống như là một con dã thú đang cố gắng thoát ra khỏi cái túi, mà cái túi thì không ngừng vặn vẹo biến hình. Tuy nhiên không biết là bức tường cứng rắn hay là cái người ôm Đại Luân Minh Vương cùng chết kia đã cố ý khống chế lục lượng, mà bức tướng đất không bị nứt vỡ.

Hào quang cực sáng cực nóng kia giằng co một hồi lâu, bầu trời như bị đâm thủng một lỗ. Phương Giải muốn tìm người kia trong hào quang, hắn luôn có ảo giác nhìn thấy nam tử mặc áo xanh phong thái tuyệt luân kia lững thững giẫm lên ánh sáng đi lên trời, sau đó quay đầu cười với hắn, nói một câu, tạm biệt.

Thậm chí trong đầu Phương Giải không xuất hiện cái chữ ‘chết kia’ mà là hai chữ khác.

Hồi quy.



back top