Mặc dù biết rằng như thế này đối với cô ấy có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng tôi bắt buộc phải quay lại chủ đề câu chuyện, bởi vì bây giờ đã là gần nửa đêm rồi, đợi tới giờ này ngày mai, giới hạn bảy ngày phục sinh của A Hoàn cũng tới lúc kết thúc – thời gian còn lại không tới 24 giờ đồng hồ.
Lâm U vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư hồi lâu nói: “Tôi hận ông!”
Giọng cô ấy bỗng chốc trở nên thật đáng sợ, giống như dã thú bị thương gào rú trong lồng, gằn giọng và đầy phẫn nộ, trong căn phòng giữa đêm mưa này quả khiến người ta vô cùng sợ hãi.
“Cô hận ai?”
“Hứa Tử Tâm – Cha tôi”.
“Tại sao lại hận ông? Ông một mình nuôi cô khôn lớn, ông chắc chắn rất yêu thương cô”.
“Đúng vậy, tôi biết ông rất yêu tôi”. Lâm U đột nhiên ngẩng đầu lên im lặng hồi lâu, tôi cảm giác như có chất lỏng nào đó ầng ậc trong mắt cô ấy, “Nhưng ông lại tàn nhẫn vứt bỏ rôi, một mình rời khỏi thế giới này”.
“Nhưng cha cô chưa chắc đã chết, cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra xác ông, có lẽ ông vẫn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, thậm chí là trốn bên cạnh cô để được nhìn thấy cô, chẳng qua là cô không biết mà thôi”.
Lâm U cười đau khổ lắc đầu: “Không, đối với tôi mà nói cha tôi đã chết rồi,kể từ hôm mà tôi đọc được di thư của ông vào ba năm trước. Ông đã từng yêu tôi như thế, tôi cũng đã từng yêu ông như thế - mẹ đã mất khi tôi ra đời, mọi người đều nói tôi là sao đại hạn, sự ra đời của tôi đã giết chết mẹ tôi. Nhưng cha tôi không thấy vậy, ông coi tôi là sinh mệnh tiếp diễn của mẹ, để tôi theo họ mẹ, luôn coi tôi là ngọc báu trong lòng bàn tay. Trừ những năm ông ra nước ngoài tu nghiệp ra, hai cha con tôi luôn quấn quít bên nhau, cùng nhau trải qua 18 năm”.
“Cô biết tại sao ông lại tự sát không?”
“Không biết! Tôi cũng không biết dũng khí ở đâu ra mà cha lại bỏ rơi tôi trên nhân gian này, còn bản thân ông lại đến một thế giới khác”.
Đột nhiên, tôi nhớ lại những lời mà Tôn Tử Sở nói với mình, tôi nhìn vào mắt Lâm U hỏi: “Trước khi mất cha cô có biểu hiện gì không bình thường không?”
Cô ấy vẫn trả lời bằng giọng lạnh nhạt: “Không, tôi không biết”.
Tôi biết bản thân mình bắt buộc phải đủ kiên nhẫn: “Được rồi, vậy thì n ói về tình hình sau khi ông qua đời được không? Sau đó đã lại xảy ra chuyện gì?”
Lâm U vẫn nhìn ra mưa đêm ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Cha luôn là sinh mệnh của tôi, mất đi cha đồng nghĩa với việc mất đi cả thế giới này…”
“Tôi cô thể hiểu được, lúc đó chắc chắn rất đau khổ”.
“Không phải là rất đau khổ mà là đau khổ cực độ!”, Lâm U dường như hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức, thẫn thờ nói: “Cả ngày đều đầm đìa nước mắt, đêm nào cũng mơ thấy xác cha nổi lên mặt nước, trong bụng ông chứa đầy nước bẩn, hàng vạn con dòi bơi trong bụng ông, một con ác quỷ bò ra dsau đầu ông, lộ ra khuôn mặt hung tợn cười nhăn nhở với tôi”.
Tuy đoạn miêu tả này khiến tôi này sinh cảm giác buồn nôn, nhưng tôi vẫn tiến sát lại gần cô ấy một bước: “Năm đó cô vừa tròn 18 tuổi, có phải đúng năm thì đại học không?”
“Không sai. Cha tôi xảy ra chuyện vào tháng 3, mấy tháng sau là thi đại học rồi. Vốn dĩ tôi rất có khả năng đỗ thủ khoa, nhưng biến cố của cha đã khiến đầu óc tôi trống rỗng, đến một chữ tôi cũng không học nổi, một tiết cũng không nghe nổi. Cứ mất hồn như vậy mất vài tháng, tôi đợi trước cửa nhà cả đêm, hy vọng cha sẽ đột nhiên trở về, cho mãi tới tận hôm thi đại học”.
“Thế nên cô đã thi trượt đại học? Phải vậy không?”
Cô ấy im lặng gật gật đầu: “Môn tiếng Anh vốn giỏi nhất thì tôi gần như nộp giấy trắng. Đến cả bài văn thi đại học của tôi cũng chỉ viết ba chữ - Cha trở về!”
“Cô trượt đại học?”
“Ừm, đến điểm chuẩn thấp nhất cũng không đạt được! Vừa đủ để lấy một tấm bằng tốt nghiệp cấp 3”.
Nghe tới đây tôi cũng chỉ biết im lặng. Quả thực, bất cứ ai nếu phải chịu đựng sự kích động này, chắc có lẽ đều sẽ trở nên như vậy, Lâm U có thể tham gia thi đại học cũng đã là rất kiên cường rồi.
“Trượt một lần cũng không sao, lẽ nào cô không học ôn lại sao?”
“Học lớp 13?” Cô ấy khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Tôi không học lại, và cũng không bao giờ có tâm trí học hành nữa, lòng tôi chỉ còn lại nỗi hận – hận cha tôi”.
“Và như vậy cô đã trở thành thanh niên chờ việc làm? Nhưng cũng chẳng sao cả, cuộc đời vừa mới bắt đầu mà”.
Tôi vẫn muốn an ủi cô ấy, cho dù tôi biết những lời này bất lực và nhợt nhạt nhường nào.
“Đúng, dù sao thì cha tôi cũng đã để lại cho tôi một đống của thừa kế, trong đó có nhuận bút tác giả của một cuốn sách xuất bản tại nước ngoài”.
“Là cuốn’Hủy diệt mộng cảnh’ phải không? Tôi nghe nói cuốn sách này ở nước ngoài rất được hâm mộ, cha cô chắc chắn kiếm được không ít tiền bên ngoài”.
Lâm U cười đau khổ: “Tiền thì không ít, nhưng tôi không cầm được một hào”.
“Thế là thế nào?”
“Tôi có một người anh họ, đấy cũng là cháu trai duy nhất của cha tôi, anh ấy học ngành tài chính tiền tệ, trên thế giới này ngoài tôi ra thì anh ấy chính là người được cha tôi hết mực yêu chiều. Người như cha toàn tâm toàn ý nghiên cứu học thuật, không quan tâm lắm tới vấn đề tiền bạc, nên đã ủy thác cho anh họ tôi quản lý tài chính, bởi vì ông vô cùng tin tưởng người cháu trai duy nhất này. Vậy mà, chẳng bao lâu sau khi cha tôi xảy ra chuyện, anh họ đã mang tất cả tiền bạc của cha tôi sang Australia, kể từ đó tin tức thưa dần rồi không liên lạc được nữa”.
Xem ra “trí tuệ” của giáo sư cũng chỉ tương đối mà thôi, có nhiều điểm thậm chí còn ấu trĩ hơn cả người bình thường, nhưng ai mà ngờ được, người thân nhất của mình lại phản mình? Tôi đành phải đồng tình nói: “Kể từ đó cô đã chẳng còn gì cả?”
“Đúng vậy, gần như không một xu dính túi. Do cha tôi chỉ là mất tích, thế nên đại học S cũng không phát tiền trợ cấp. Đến cả căn hộ mà cha tôi vừa mới mua chưa được bao lâu, cũng do không có khả năng trả nợ nên đã bị ngân hàng cưỡng chế tịch thu rồi”.
Thật là “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, trước mắt tôi đang hiện lên “bức tranh cô gái mồ côi” không chốn nương thân, tôi thở dài nói: “Vậy thì cô có thể nhờ vả họ hàng”.
“Khi cha còn sống, tất cả họ hàng đều tới nhờ vả chúng tôi, nhưng sau khi cha xảy ra chuyện, tất cả tiền bạc đều bị anh họ cuỗm đi rồi, thì cũng chẳng có họ hàng nào tới thăm tôi cả. Tôi cũng đã từng đến tìm vài người họ hàng, nhưng họ đều không muốn cưu mang tôi, tôi chỉ biết dựa vào tiền làm thêm bên ngoài để nuôi sống bản thân”.
“Ba năm qua cô cứ làm thêm bên ngoài như vậy, còn thuê nhà sống bên ngoài?” Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và gầy gò của cô ấy, lắc đầu nói: “Cô kiên cường hơn tôi tưởng rất nhiều đấy”.
“Tôi vốn dĩ là con một được nuông chiều, từ nhỏ đã được cha yêu chiều, nhưng từ biến cố ba năm trước, tôi cảm thấy mình hoàn toàn trở thành một người khác. Tôi đã từng làm rất nhiều công việc khác nhau, bán mỹ phẩm ở chợ, bán thức phẩm chức năng giao hàng tận nhà, làm thêm ở cửa hàng KFC và McDonand’s, đứng bán hàng ở ki ốt trên phố, còn làm phục vụ ở quán bar và quán cà phê, tất cả những công việc đó đều là để duy trì cuộc sống”.
“So với cô, nữ sinh Xuân Vũ quả thật hạnh phúc hơn rất nhiều”.
Lâm U không biết Xuân Vũ là ai, cô ấy gần như đã quên mất sự tồn tại của tôi, và tự mình nói tiếp: “Tôi đã quên mất thế nào gọi là hạnh phúc. Ba năm nay, tôi đã trải qua vô số chuyện và gặp gỡ rất nhiều người, rất nhiều gương mặt cứ lắc lư qua lại trước mặt tôi, họ lộ ra những khuôn mặt tươi cười, sau đó thò tay ra vuốt mặt tôi, những cánh tay bẩn thỉu đó rất lạnh… lạnh toát…”
“Có người muốn bắt nạt cô?”
Nhưng cô ấy không muốn nói tiếp nữa, biểu hiện trở nên vô cùng hoảng hốt, giống như đang thực sự đối diện với u hồn, đôi tay cô ấy ôm lấy cơ thể như muốn tự bảo vệ, từ từ lùi lại phía góc tường.
Tôi vô thức tiến về phía tường vài bước, nhưng cô ấy lập tức cao giọng hét lên: “Không được”.
m thanh này khiến tôi nhớ lại tiếng hét thất thanh của A Hoàn nửa đêm hôm qua – tiếng hét chí mạng.
Nhưng lúc này đầu óc tôi lại rất tỉnh táo, tôi không tiếp tục tiến lại gần Lâm U nữa, chỉ lớn tiếng nói: “Cô sao thế? Bây giờ không việc gì nữa rồi, tôi không bắt nạt cô đâu”.
“Đừng lại gần tôi!”
Lâm U vẫn bị kích động hét lên, tôi thức sự rất sợ “bà Tư béo” sát vách nghe thấy. Bộ dạng của cô ấy càng lúc càng đáng sợ, mắt cũng trợn hết cả lên khiến người khác phát hoảng, giống như linh hồn đang nhìn trộm vậy. Tôi thậm chí còn nhìn thấy đôi tay cô ấy đan vào nhau, giống như bộ dạng người bị động kinh bắt gà.
Mưa ngoài cửa sổ rào rào đập lên cửa kính, tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Cảnh tượng trước mắt khiến lòng dạ tôi nóng ran, nhưng tôi không biết mình nên làm gì, Lâm U vốn không chấp nhận tôi tiến lại gần cô ấy.
Cuối cùng, toàn thân cô ấy co rúm lại, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, giống như một con tê tê cuộn tròn lại, chỉ để lại cho tôi tấm lưng.
Cô ấy không nói gì cả, bất động thu lu trong góc tường. Căn phòng ngủ này lại trở nên im lặng như chết, chỉ còn lại tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Tôi trầm ngâm chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi: “Lâm U, bây giờ cô ổn hơn rồi chứ?”
Lâm U không đáp lại, cô ấy vẫn co ro ở đó, không thấy bất cứ phản ứng gì.
Cô ấy rút cuộc sao thế? So với sự nổi loạn lúc nãy, sự im lặng lúc này còn đáng sợ hơn. Tôi chỉ biết nín thở, nhẹ nhàng tiến vài bước về phía trước, ngồi xuống cạnh cô ấy.
Lại mấy phút qua đi, tôi thực sự không kìm chế được nữa nên đã chạm vào người cô ấy, cô ấy đột nhiên quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt quái dị và thẫn thờ.
Nói cô ấy quái dị là bởi ánh mắt cô ấy trở nên rất khác, ánh mắt u buồn nhìn thẳng vào tôi, khiến người ta cảm thấy không lạnh mà vẫn run cầm cập. Tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng trong vài phút ngắn ngủi lại khiến tôi cảm giác đó là hai người hoàn toàn khác nhau. Không hiểu vì nguyên nhân gì, chỉ là cảm giác trong lòng tôi mà thôi, còn cả đôi mắt mê hồn trăm biến vạn hóa.
“Lâm U, cô sao thế?”
“Anh gọi gì tôi?”
Cô ấy ngây ngô đáp, hình như cả giọng nói cũng đã biến đổi làm tôi suýt chút nữa hồn xiêu phách lạc. Đúng vậy, giọng nói, ánh mắt và cả khí chất của cô ấy, lẽ nào là – A Hoàn?
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng to hơn, tôi run rẩy lùi lại một bước, ngẩng đầu chỉ lên kính cửa sổ hỏi: “Cô là nó?”
Ngón tay tôi chỉ vào màu đỏ trên cửa kính!
“Đúng vậy, đây chính là tên tôi”.
Ánh mắt cô ta hơi ngước lên trên, nhìn “Hoàn trên cửa kính đáp. Đúng vậy, cô ta chính là A Hoàn. Cô ta chính là u hồn bưu thiếp? Nữ vương Lương Chử phục sinh? bằng xương bằng thịt?
Có lẽ, cô ta chính là tất cả, và cũng chẳng phải là gì cả.
Nhưng tôi vẫn hỏi: “Thế Lâm U thì sao? Lâm U vừa nãy đứng trước mặt tôi đi đâu rồi?”
“Cô ta chết rồi!”
Câu trả lời này khiến tôi ngây người ra, nhưng tôi lập tức lắc đầu nói: “Chết rồi? Không, cô ta vừa đứng trước mặt tôi – Cô ta chính là cô. Lâm U chính là A Hoàn, A Hoàn chính là Lâm U”.
Khóe miệng cô ta nở ra nụ cười quái dị, sống lưng tôi lạnh toát. Cô ta từ từ kề sát tai tôi, hình như là thì thầm vào tai tôi: “Cái người mà anh nói – Lâm U, cô ta thực ra chỉ là thân xác tôi, linh hồn cô ta đã chết rồi, bây giờ người đang nói chuyện với anh là tôi – A Hoàn”.
Tai tôi có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ miệng cô ta, tôi vội vàng lùi lại một bước: “Cô nói là cô chiếm giữ thân xác của Lâm U?”
Linh hồn ký sinh trên thân xác người khác – những chuyện thế này quả thật khiến người ta dựng tóc gáy.
“Đúng vậy, không thì tôi làm sao có thể phục sinh được? Ngoài cách mượn một cơ thể nào đó, và người đó chính là Lâm U, hơn nửa năm trước làm trong một quán cà phê gần Quán trọ Hoang thôn”.
“Cô đã cướp mất linh hồn của cô ấy từ khi đó rồi? Lâm U là nạn nhân đầu tiên?”
A Hoàn nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ nói: “Không sai. Nhưng cô ấy còn may mắn hơn những người khác rất nhiều, có thể cùng tôi chung một thân xác”.
“Nhưng cô chỉ có thể phục sinh bảy ngày, cô vẫn bắt buộc phải cướp đi linh hồn của nhiều người khác nữa, bởi vậy cô mới chiếm dụng thân xác của Lâm U – Lâm U là một cô gái xinh đẹp và sầu muộn cực độ, trên người cô ấy có khí chất thần bí bẩm sinh, cô có thể lợi dụng sự hấp dẫn của cô ấy với đàn ông để biến thành cái bẫy xinh đẹp, cướp đi linh hồn của rất nhiều nạn nhân vô tội!”
Vừa nghe tôi nói, cô ấy vừa không ngừng gật đầu, hình như đang tán thưởng sự phân tích của tôi: “Quả là sự suy đoán hoàn mỹ, đặc sắc đấy”.
Nhưng tôi đã lập tức ngắt lời cô ấy: “Không! Cô cho rằng tôi sẽ tin những lời ma quỷ của cô sao? Tôi hỏi cô, cho dù linh hồn của Lâm U đã bị cô hại chết, vậy thì người vừa nãy mà tôi nhìn thấy là ai?”
“Đương nhiên vẫn là Lâm U”. Cô ấy lạnh lùng cười, mím mím đôi môi hấp dẫn nói. “Bởi vì tôi không muốn xâm hại cô ta, tôi rất cảm thông với cô gái có thân thể đáng thương này, thế nên tôi thường thả linh hồn của cô ấy ra, để cô ấy khống chế thân xác mình, trở thành Lâm U thực sự, cũng chính là người mà anh vừa nhìn thấy”.
“Thế nên cô ấy lúc thì biến thành Lâm U, lúc lại biến thành A Hoàn, bởi vì trong cơ thể cô ấy tồn tại hai linh hồn – và người điều khiển thực sự lại là cô”.
A Hoàn bật ra giọng cười tà ác: “Đúng, anh thật thông minh!”
Nếu như đây được coi là lời khen, thì cũng chỉ là lời đồng tình và miệt thị cuối cùng, tôi cố tạo ra vẻ trấn tĩnh đáp: “Đáng tiếc, tôi vẫn không tin lời cô”.
“Anh đừng có ép tôi” – sắc mặt cô ta càng trở nên lạnh lùng, từng bước từng bước sát lại gần tôi, “Anh vẫn không tin sao?”
Lúc này tôi đã bị cô ta ép vào góc tường rồi, lưng tôi áp vào tường nói: “Đúng vậy, tôi không tin!”
Cô ta lặng lẽ nhìn vào mắt tôi nói: “Anh sẽ hối hận”.
Sau đó, A Hoàn thò tay vào cổ áo mình, tôi không biết cô ấy đang mò mẫm gì, chỉ cảm thấy cổ tay cô ấy khẽ đung đưa, dường như trong lồng ngực có một luồng máu tươi sắp phụt ra – điều này khiến tôi nhớ tới giấc mơ của nhóm Xuân Vũ ở Hoang thôn.
Tim tôi treo ngược trên không mấy chục giây, rút cuộc rơi xuống theo tay cô ta – tay A Hoàn rút ra khỏi cổ áo, giữa kẽ tay có kẹp một vật tròn tròn.
A Hoàn đưa tay lên trước mặt, giống như đang nhìn một chiếc kính lúp, thông qua cái lỗ hổng chính giữa đó tôi nhìn thấy con mắt đáng sợ của cô ta.
Chính trong giây phút này, mắt tôi gần như bị cô ta đốt cháy, hình như tay và mắt của cô ta đều phát ra ngọn lửa đáng sợ. Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy thứ cô ấy lôi ra trong người.
Nhẫn ngọc! Trời ơi, ký ức về Hoang thôn lại trào dâng như thủy triều, vô số những tia sáng cào nát tầm nhìn của tôi, tôn lên vệt đỏ đun trong chiếc nhẫn ngọc.
Môi A Hoàn lại hé ra nụ cười lạnh nhạt, cô ta đưa chiếc nhẫn ngọc ra trước mắt tôi, khiến tôi nhìn thấy từng mặt trần trụi của nó.
Nó được tạo thành từ “ngọc thật" cổ xưa, hơi thô hôn những chiếc nhẫn thông thường. Màu sắc của nó đặc biệt đến nỗi người ta chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ không thể nào quên được. Nó có màu xanh non trong suốt, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng mờ ảo, một mặt còn có vệt đỏ đun thẫm máu, giống như vết sẹo đóng vảy trên cơ thể người.
Không phải là hàng nhái chứ? Rất nhiều người đã đọc được những miêu tả tường tận của tôi về chiếc nhẫn ngọc trong “Quán trọ Hoang thôn”, thậm chí cuối sách còn có cả hình của chiếc nhẫn ngọc này.
Hơn nữa, nhẫn ngọc đã trở về với địa cung nghìn năm từ rất lâu rồi cơ mà nhỉ, cho tới giờ thì bất cứ ai cũng không thể đoạt được nó!
“Tôi biết lòng anh nghĩ gì”. A Hoàn sát lại gần hơn, chiếc nhẫn ngọc gần như nhắm chuẩn vào mắt tôi, “Nếu anh không tin, có thể đoe nó thử xem”.
Đeo nhẫn ngọc? Tôi há hốc mồm kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn ngọc trước mắt – không sai, nó chính là .
Tôi rút cuộc đã hiểu ra ý nghĩa thực sự của cái kí hiệu năm nghìn năm trước, ngoái cái tên “Hoàn” của nữ vương Lương Chử cuối cùng ra thì nó còn tượng trương cho chiếc nhẫn ngọc này.
Ngón trỏ trên tay trái lại bắt đầu đau âm ỉ, trời ơi, những ngày này chỉ cần nghĩ tới nó là tôi lập tức thấy đau, hiện giờ nó đang ở trước mắt tôi đây.
“Đeo nó vào là anh biết liền!”
Giọng A Hoàn văng vẳng bên tai tôi, dường như được phát ra từ trong cổ mộ năm nghìn năm trước.
Lúc này, tôi không còn sức để kháng cự nữa, dù lòng tôi biết rõ hậu quả khi đeo nó lên – giả dụ nó thực sự là chiếc nhẫn ngọc.
Đối diện với sự hấp dẫn của chiếc nhẫn ngọc, tay trái tôi thoát khỏi sự khống chế bản thân, nó đã kích động ham muốn thử đeo nó vào của tôi, giống như nhìn thấy người tình mà nó lâu lắm mới gặp lại.
A Hoàn mỉm cười gât đầu, đưa chiếc nhẫn nhắm chuẩn vào ngón trỏ tay trái tôi, vòng nhẫn lúc này giống như một chiếc hang sâu, tỏa ra vòng tròn ánh sáng màu đỏ quyến rũ.
Ngón tay tôi không ngừng run rẩy, căn bản không nghe theo sự khống chế của tôi, tôi chỉ biết trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này – ngón tay đã biến thành một vật khác, nó khoan khoái chui tọt vào vòng nhẫn.
Giống như bước vào một thế giới khác, chiếc nhẫn ngọc lập tức thắt chặt vào ngón tay tôi, nhẫn ngọc lạnh toát khiến tay tôi gần như đóng băng. Dường như đang trở lại cái đêm kỳ dị ở quán trọ Hoang thôn, tôi lại đoe chiếc nhẫn ngọc đó lên lần nữa, đây chính là nghiệt duyên mà chúng tôi không thể thoát ra được.
Trong mùa đông nhiều mưa bất thường này, tôi trợn mắt nhìn bản thân mình bất lực, chiếc nhẫn ngọc chui vào đốt đầu tiên trên ngón trỏ của tôi – trước tiên là móng tay nóng ran lên, sau đó bụng ngón tay giống như bị dao cứa, xương đốt ngón tay giống như bị vòng sắt thít chặt lại.
Mặc cho tôi giãy giụa, chiếc nhẫn ngọc vẫn tức tốc lọt qua đốt thứ hai một cách dị thường. Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt A Hoàn, phát hiện đôi mắt này đã biến thành hai xoáy ốc đáng sợ.
Cuối cùng, chiếc nhẫn ngọc lọt tới đốt thứ ba, dừng lại ở điểm cuối cùng dưới ngón trỏ - đây là nơi mà nó đã từng nằm.
Tôi lại đeo chiếc nhẫn ngọc một lần nữa. Vẫn là cảm giác đó, giống hệt như trong quán trọ Hoang thôn, một hơi lạnh toát trên ngón trỏ tay trái, lông mao trên tay dựng đứng hết cả lên. Vệt đỏ đun trên chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng tà ác mờ ảo, ngạo mạn, đây là màu của nữ vương cuối cùng của Cổ Ngọc quốc và đã từng chôn giấu linh hồn của một người đàn bà.
Không, tôi không muốn thừa nhận đây là sự thật. Tôi dùng tay phải tóm chặt lấy nhẫn ngọc, muốn rút nó ra khỏi ngón tay tôi. Nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn, nó chính la cổ vật được mang đến từ địa cung Hoang thôn, một khi đã bỏ vào ngón tay ai, thì có gống sức đến mấy cũng không thể rút nó ra được.
Dù vậy, tôi vẫn cố gắng ra sức một cách tuyệt vọng, ngón trỏ tay trái lại bắt đầu đau đớn, một sức mạnh âm ỉ đè nén nó, chiếc nhẫn ngọc lạnh giá càng lúc càng thắt chặt, như thể đã hằn sâu vào trong thịt tôi, muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Cuối cùng, tôi tuyệt vọng buông tay ra, trán ướt đẫm mồ hôi, lưng dựa vào tường nhìn A Hoàn, thở hổn hển nói: “Nó đúng là chiếc nhẫn ngọc, chiếc nhẫn ngọc đem về từ địa cung Hoang thôn”.
A Hoàn hài lòng gật gật đầu: “Bây giờ anh tin lời tôi nói rồi chứ?”
Tôi gần như không còn sức để nói chuyện nữa rồi, chỉ biết đờ đẫn gật đầu.
“Anh hối hận rồi chứ?”
Hối hận vì đeo chiếc nhẫn vào sao? Tôi giơ ngón tay trỏ lên xem, chiếc nhẫn ngọc dường như đã “mọc” trên da thịt tôi, vệt đỏ đun trở nên lòe loẹt dị thường. Có lẽ sự cưỡng ép này đã được định sẵn kể từ khi ở trong quán trọ Hoang thôn, cuối cùng nó cũng sẽ trở lại ngón tay tôi.
Tôi lắc đầu trả lời: “Không! Không bao giờ hối hận”.
Có lẽ tôi kiên cường hơn A Hoàn tưởng tượng nhiều, ánh mắt cô ấy dần dần dịu dàng trở lại, cụp mí mắt xuống nói: “Ừm, anh trả lời rất hay”.
“Cô là ‘Hoàn’ – nữ vương cuối cùng của Cổ Ngọc quốc, linh hồn của cô đã từng bị giam cầm trong chiếc nhẫn ngọc này”. Tôi giơ bàn tay trái lên trước mắt rồi nhìn chằm chằm vào đó, hình như ánh sáng phản quang từ chiếc nhẫn ngọc ánh lên khuôn mặt cô ta. “Đúng vậy, đáng ra tôi phải biết cô sớm hơn!”
“Là anh đã cứu tôi. Khi hơi ấm trên ngón tay anh đánh thức tôi, tôi nghĩ anh chính là người đó”.
“Người nào?”
A Hoàn hít một hơi thật sâu, run rẩy nói ra cái người đó: “Người nô lệ mà tôi đã từng yêu".
“Tôi là anh ta?” Tôi hoảng hốt sờ lên mặt mình, “Ý của cô là, tôi và anh ta trông giống nhau?”
“Không, tuy tôi hy vọng là như thế - nhưng đáng tiếc không phải, thực ra anh và anh ấy hoàn toàn không giống nhau”.
Tôi giờ mới thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ tôi không tới nỗi kiện tráng như cô ta nói: “Cô thất vọng không?”
“Đúng, vô cùng thất vọng, bởi vì tôi vẫn đang tìm kiếm anh ấy”.
Mục đích phục sinh thực sự của cô là để tìm kiếm người cô yêu? Bỗng chốc, thế giới trở nên tĩnh lặng, bởi tôi đã đánh trúng tim đen của A Hoàn.
Mưa ngoài cửa sổ hình như đã biến mất, căn phòng này dường như đã biến thành sân khấu rộng rãi, chỉ còn lại duy nhất một vùng sáng trắng quét lên người tôi, và xung quanh chỉ còn bóng đen mịt mùng vô biên.
A Hoàn chính là nữ diễn viên chính trên sân khấu, ánh sáng rọi lên mặt cô ấy, giống như tia nước bắn vào mắt tôi. Cơ thể A Hoàn lắc lư gật đầu, lầm rầm nói: “Cám ơn anh, cảm ơn anh đã nói hết với tôi về mọi thứ - không sai, đây chính là mục đích phục sinh của tôi, tôi đã chờ đợi năm nghìn năm trong chiếc nhẫn ngọc, chỉ để có thể gặp lại người tôi yêu”.
“Cô đã gặp lại anh ấy chưa?”
“Đúng, tôi nghĩ anh ấy không được may mắn như tôi, e rằng anh ấy đã hóa thành một đống xương khô hoặc cát bụi, chôn vùi trong hang động nào đó ở phương Bắc hoặc dưới đất sâu”.
“Dù biết là hoài công vô ích, nhưng cô vẫn phải sống lại trên cái thế giới này, chỉ vì giấc mơ không thể thành hiện thực kia?”
Nói xong những câu này tôi lại nhớ tới Tiểu Chi, tuy hiện giờ tôi nói chuyện không hề kiêng kị gì cả, nhưng bản thân tôi không phải là loại mê tín không tỉnh ngộ đó sao?
“Bất cứ sức mạnh náo cũng không thể ngăn cản tôi, kể cả họ có cướp đi mạng sống của tôi, tôi vẫn có thể ngủ yên trong chiếc nhẫn ngọc. Bà lão thầy mo nói với tôi rằng, tôi chỉ có thể duy trì sự phục sinh bảy ngày, nhưng tôi vẫn có thể dựa vào linh hồn người khác để kéo dài sinh mệnh”.
“Nhưng tất cả những điều đó có ích gì?” Vì đã ở trên sâu khấu này, nên tôi phải diễn thật tốt cho những độc giả của mình xem, tôi đã không còn gì để sợ hãi nữa rồi: “Cứ cho rằng sức mạnh của chiếc nhẫn ngọc thần kỳ đến thế nào đi chăng nữa, cứ cho rằng cô có thể sống thêm năm nghìn năm nữa đi chăng nữa, cho mãi tới ngày tận thế, cô vẫn không có được những gì cô thực sự muốn – tình yêu!”
Giờ thì tới lượt A Hoàn đau khổ rồi: “Anh nói tất cả những gì tôi làm đều vô nghĩa sao?”
“Đúng vậy, tình yêu của cô năm nghìn năm trước đã kết thúc rồi, đáng lẽ phải chôn sâu trong cát vàng, tôi nghĩ đó là kết cục rất ổn rồi. Nhưng cô vẫn không can tâm rời khỏi nhân gian, vẫn có chấp đào bới cát vàng, cái đạt được chỉ là đống xương khô và hư vô”.
“Đúng, tôi vốn cho rằng mình sẽ gặp lại anh ấy, nhưng tôi đã sai rồi – trong biển người mênh mông của thời đại này, từng gương mặt đàn ông trong tất cả những người tôi gặp đều xa lạ và giả tạo, họ đều đeo lên những chiếc mặt nạ da người, tôi có thể nhìn thấu linh hồn dơ bẩn giấu sau những bộ mặt đó”.
Lời của cô ta như đạn nổ ầm ầm bên tai tôi, tôi sờ lên ngực âm thầm hỏi lòng: cậu có giống loại người mà cô ta nói không?
Đốt ngón trỏ tay trái bắt đầu đau nhức, chiếc nhẫn ngọc tiến hành trừng phạt tôi, tôi chỉ biết rụt rè hỏi: “Cô rất thất vọng về đàn ông thời đại này?”
“Đương nhiên thất vọng”. A Hoàn nhíu mắt lại, chau lông mày, vẻ mặt đau khổ, khiến tôi nhớ tới khuôn mặt của Lâm U, giọng cô ấy đã chút biến đổi: “Họ không cần linh hồn của tôi, bởi vì linh hồn của họ rẻ mạt, họ chỉ cần thân xác của Lâm U”.
“Ý cô là Lâm U đã từng bị người ta bắt nạt phải không?”
Cô ta giống như thoát xác, cũng giống như bị thôi miên, gần như nhắm mắt trả lời: “Không sai. Khi Lâm U khóc lóc giãy giụa, khi cơ thể cô ấy đau khổ tột cùng, tôi cũng khóc lóc giãy giụa, linh hồn tôi cũng đau khổ tột cùng! Tôi gào thét trong thân xác cô ấy, tôi gào thét cùng linh hồn cô ấy, tôi gào thét cùng thành phố này!”
Giây phút này, bên tai tôi dường như vang lên tiếng thét thất thanh khiến người ta kinh sợ của A Hoàn đêm qua. Tôi hiểu đó là gì – là nỗi đau khi Lâm U bị người ta ức hiếp, cô ấy tưởng rằng điều bị thảm đó lại lặp lại lần nữa nên đã đau khổ hét lên, khiến người ta nhìn thấy từng khuôn mặt đê tiện đó trong ảo ảnh, nhìn thấy mọi khổ nạn mà Lâm U từng phải chịu đựng.
A Hoàn tự mình lẩm bẩm nói tiếp: “Tôi nghĩ giây phút mình bị ép tự sát trên tế đàn cổ năm nghìn năm trước cũng không đau khổ như thế. Bởi vậy, tôi có thể cảm nhận mọi đau khổ của cô ấy trong ba năm qua, tôi vô cùng thương xót cô gái bi thảm này, tôi thậm chí còn muốn phục thù cho cô ấy”.
“Cô đã phục thù rồi đấy!” Tôi lại gần nữa ngắt lời cô ta, khiến cô ta trợn trừng mắt lên, tôi nhìn xoáy vào đôi mắt cổ xưa đó: “Vì Lâm U đã từng bị rất nhiều người xâm hại, nên cô đã cướp đi linh hồn của những người đó, vừa vặn có thể để cô kéo dài nhiều lần bảy ngày phục sinh. Cô thậm chí còn lợi dụng thân xác của cô ấy quyền rũ người khác, khiến cô ấy phải chịu thêm nhiều đau khổ hơn nữa”.
A Hoàn lắc đầu lớn tiếng đáp: “Không, tôi chưa từng làm việc gì hại đến Lâm U!”.
“Cô đã chiếm giữ thân xác cô ấy, đó chính là xâm hại lớn nhất đối với cô ấy!”
Đòn chí mạng – cô ta thẫn thờ nhìn tôi, mãi mà vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Câu chuyện của chúng tôi lúc này giống như một trận thi đấu quyền anh sống chết, cô ta đấm trúng trán tôi một phát, tôi liền trả lại cho cô ta một quả đấm lên ngực, tôi đã bị dồn tới cạnh vòng dây quây chặn, chẳng còn con đường rút lui nào khiến tôi chỉ biết nỗ lực phản công, hy vọng quả đấm cuối cùng sẽ hạ gục đối thủ dành chiến thắng.
Nhưng đối thủ của tôi thực sự lớn mạnh quá, đến cả cái chết cũng không thể hủy diệt cô ta, dựa vào miệng lưỡi quèn của tôi thì có tác dụng gì!
Càng chết hơn ở chỗ, chiếc nhẫn ngọc lại khiến tôi đau đớn vô cùng.
Đột nhiên, A Hoàn kích động lùi lại một bước, xem ra cô ta sắp ra đòn chí mạng cuối cùng rồi.
Tuy không xem thời gian, nhưng kim chỉ phút nhích thêm một bước.
12 giờ đêm.