NGÀY THỨ BẢY
Sáng sớm
6 giờ 0 phút 01 giây.
Tôi lại nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ, nhưng sân khấu này vẫn không có gì biến đổi, chỉ là cảnh nền phía sau biến thành bờ biển hoang vu - ở giữa biển và nghĩa trang, đây chính là Hoang thôn.
Người đàn bà phục sinh đứng trên vách núi cheo leo của Hoang thôn, cô ta dang rộng đôi tay tiến về phía tôi, ánh mắt được tôn lên trong bóng đen lóe sáng.
Rút cuộc, cô ta mấp máy môi, giọng hát kỳ lạ phát ra từ kẽ răng.
Đó hình như là giọng của một gô gái khác, cất lên giai điệu chậm rãi, văng văng bay ra từ miệng cô ta – cô ta đang hát bài gì?
Giai điệu này lập tức cuốn lấy thân thể tôi, theo chuyển động của môi cô ta đập vào màng nhỉ tôi, giống như thủy triều đang dần dâng lên trong đêm tối, như thủy triều đang dần dâng lên trong đêm tối, tràn ngập sức mạnh.
Vẫn là giai điệu tôi nghe thấy trong DV, giờ đây đang hiện lên toàn bộ trước mặt tôi. Không cần phải thông qua loa máy tính nữa, hơi thở cô ấy hát có thể trực tiếp phả vào mặt tôi – đây là một sự thật đáng sợ, là điều mà bất cứ giả thiết nào cũng không thể đặt cạnh nhau để bàn luận, bất cứ người hoặc vật nào cũng không thể hư cấu ra được, chỉ có duy nhất người đàn bà sống lại từ thế giới cổ địa này mới có thể cất lên câu ca dao cổ xưa đã hóa thạch này.
Đúng vậy, tôi vẫn không sao hiểu được bất cứ ca từ nào của cô ta. Không biết đây là ngôn ngữ của người Lương Chử năm nghìn năm trước, hay là ngôn ngữ thông dụng của người Trái đất thế kỷ nào đó trong tương lai.
Tiếng hát biến đổi theo ánh mắt của cô ta, lúc thì trầm ngâm ai oán, lúc lại vút cao vồn vã, giống như đang tỉ tê trút bầu tâm sự về một câu chuyện nào đó…
Đột nhiên, tôi loáng thoáng nghe thấy thứ âm thanh khác, hình như là ống tiêu, ống sáo, đàn tranh và cả khèn, những nhạc khí này đang vang lên trong đêm sâu, làm nhạc đệm cho tiếng hát du dương của cô ta.
Ảo ảnh trước mắt lại hiện lên: cô ta mặc một chiếc áo gấp nếp thêu hoa của mấy trăm năm trước, phía dưới là chiếc váy bằng lụa tơ tằm màu xanh biếc, hai tay đang múa điệu múa tay áo, bước từng bước khoan thai trên sân khấu như dáng liên hoa Bồ Tát, đồng thời miệng vẫn ngân nga bài ca dao cổ xưa.
Đây chính là đòn cuối cùng cô ta dành tặng cho tôi?
Tên của nó là lẳng lơ.
Lúc này đây, tôi không cảm thấy hoảng sợ nữa, trước mắt tôi chỉ còn lại một chữ - đẹp, đẹp tới nỗi khiến người ta quên mất bản thân mình, đẹp tới nỗi khiến người ta cuồng dại trong đêm thâu.
Tôi thậm chí quên mất sự tồn tại của chiếc nhẫn ngọc.
Đây đồng thời cũng là một tấm gương, duy mỹ và khủng hoảng chính là hai mặt của tấm gương này.
Cô ta phất ống tay áo trên sân khấu, giống như cầu vồng bay múa trong ánh sáng ảo ảnh. Biểu cảm buồn bã mà dịu dàng của cô ta như đang trong giấc mộng, phối hợp hoàn mỹ với giai điệu trong miệng cô ấy.
Lúc này tôi đã hoa hết cả mắt, giống như sắp bị cô ta đưa tới một thế giới khác.
Không, lý trí của tôi âm thầm nhắc nhở tôi, có lẽ cảnh tượng này đã diễn lại lần thứ hai ở đây rồi. Vào sáu bảy đêm trước, giây phút mà Tô Thiên Bình nhắn tin cầu cứu tôi, lẽ nào cậu ấy cũng nghe thấy và nhìn thấy tất cả những thứ này?
Lẽ nào – linh hồn họ cũng bị đưa đi như thế này sao?
Tôi đã biết tại sao Tô Thiên Bình xảy ra chuyện rồi!
Trời ơi, tôi run rẩy muốn nhắm mắt bịt tai lại, nhưng mắt và tai tôi đều đã phản bội lại tôi, chúng đang tập trung thưởng thức màn biểu diễn này, nào có biết sợ người biểu diễn sẽ cướp đoạt mất linh hồn của chủ nhân chúng.
Khi tôi đang tuyệt vọng đối diện với ánh mắt hung tợn của cô ta, trên không trung ngàn mét đột nhiên vang lên lời phúc âm của tôi.
Đó là sự phẫn nộ của tầng mây hay là sự quở trách của ông trời?
Ở nơi xa xăm đó, một cơn sấm động rền vang lên, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, phút chốc chấn động cả nửa thế giới.
Còn tiếng hát u hồn trên sân khấu cũng đột ngột im bặt trong giây phút đó.
Khi tôi đối diện với một u hồn, là lại có thể nghe thấy tiếng sấm giữa mùa đông!
“Thượng tà” của nhạc phủ đời Hán hát thế nào nhỉ?
Sơn vô lăng, giang thủy vị kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp… (Sông cạn núi mòn, mùa đông sấm dậy, mà hạ tuyết rơi, trờ đất hợp một…)
Kỳ diệu! Hiện giờ “đông lôi” đang “chấn chấn” sấm dậy tới mức kính cửa sổ cũng rung lên bần bật, dậy tới mức hồn của nữ vương sống dậy cũng không nhập được vào xác.
Dưới “đông lôi chấn chấn” này, tôi buột miệng thốt ra câu cuối cùng trong “Thượng tả”:
Nãi cảm dữ quân tuyệt! (Thì ta mới chịu cùng người biệt ly)
Ánh mắt cô ta thê lương nhường vậy, giống như đang đối dện với một kết cục vô tình, có lẽ đấy là số trời đã định sẵn cho cô ta.
Trước số phận tàn khốc, bất cứ ai cũng bình đẵng như nhau, bao gồm cả nữ vương phục sinh.
Khi tiếng sấm cuối cùng từ từ cuốn đi, tai và tâm hồn tôi rút cuộc cũng không chống đỡ được nữa, tôi như kẻ thất bại thảm hại ngã nhào ra đất.
Mưa to trong đêm tối lại trút xuống, từng hớp, từng hớp nuốt chửng mộng cảnh và linh hồn của tôi. Mọi thứ đều trở nên mờ ảo, trong giây phút trước khi mất đi tri giác, hình như tôi nhìn thấy mắt cô ta.
Một đôi mắt đáng thương.
Ngày
Tôi vẫn còn sống.
Dần dần tỉnh dậy trong mộng cảnh bị nuốt chửng, hình như có tiếng phụ nữ văng vẳng bên tai. Cô ta chính là yêu nữ của Hoang thôn bên bờ biển hay là nữ vương của Cổ Ngọc quốc năm nghìn năm trước?
Nhưng tôi vẫn không mở to mắt được, dường như nửa thân thể vẫn đang ngắm chìm trong nước biển, cho tới khi có một đôi tay ra sức lắc lắc tôi, kéo toi ra khỏi nước biển lạnh buốt.
Mí mắt rút cuộc đã cảm nhận được tia sáng rồi, đây là ánh bình minh rọi vào cửa sổ sao? Tôi từ từ mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt mờ ảo.
Lông mi hình như còn dính vào nhau, tôi chỉ biết thều thào hỏi: “Cô là ai?”
“Anh không nhận ra tôi sao? Tôi là Xuân Vũ mà, anh mau tỉnh dậy đi!”
Giọng nói quen thuộc này chui tọt vào tai, khiến đầu óc tôi bị kích thích – hóa ra là Xuân Vũ? Sao cô ấy lại đến bên cạnh tôi?
Giọng nói của Xuân Vũ rút cuộc đã “kích hoạt” cơ thể tôi, giúp tôi nhìn rõ đôi mắt của cô ấy.
Đúng là cô ấy! Lúc này tôi mới thở từng hớp lớn, giống như sống lại lần nữa vậy.
Tôi khó nhọc xoay người thì phát hiện ra toàn thân mình đã tê cứng rồi, mãi lâu sau mới phục hồi được tri giác, chỉ có ngón trỏ trên tay trái vẫn âm ỉ đau.
Đây là đâu? màu đỏ trên kính cửa sổ vẫn nghiễm nhiên chói mắt, tia sáng xuyên qua màn mưa sớm mai rọi vào.
Đúng, đây là phòng ngủ của Tô Thiên Bình, hình như vẫn còn mùi vị tàn dư của “Hoàn”.
“Anh sao rồi? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Xuân Vũ tỏ ra vô cùng lo lắng,c ô ấy ra sức đỡ tôi dậy, cuối cùng thì tôi cũng bò được dậy khỏi sàn nhà.
Nhưng tôi lập tức ngã nhào ra ghế, mờ ảo nhìn chăm chăm vào mặt cô ấy. Chắc cô ấy không tưởng rằng tôi giống như Tô Thiên Bình, vào một sớm nào đó bỗng dưng biến thành người thực vật đâu nhỉ?
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Nghe thấy giọng tôi thốt lên câu nói này, Xuân Vũ rút cuộc cũng đã yên tâm trở lại, cô ấy rặn ra một nụ cười đáp: “7 giờ 20 rồi”.
Tôi ra sức lắc đầu, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra đêm qua – chính trong căn phòng này, bảy tiếng đồng hồ trước, quá 12 giờ đêm một chút, “Hoàn” đã hát bài ca dao cổ xưa cho tôi nghe, đúng lúc tôi đang hoảng sợ cực độ thì trên trời bỗng vang lên tiếng sấm ầm ầm giựa mùa đông, đúng thật là người may mắn tự có thiên tướng, tiếp theo đó là tôi ngã ra sàn rồi ngất lịm đi.
Đúng rồi, A Hoàn đâu? Cô ta đi đâu rồi? Tôi căng thẳng nhìn xung quanh thì chỉ thấy khuôn mặt u buồn của Xuân Vũ. Trong phòng gần như không có gì biến đổi, chỉ có máy tính vẫn bật.
Cuối cùng, tôi nhìn vào mắt Xuân Vũ hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Anh biết không? Bộ dạng ban nãy của anh làm tôi sợ quá đi mất!” Cô ấy sờ lên ngực, hít hơi thật sâu rồi nói, “Tối qua tôi gọi điện cho anh, nhưng điện thoại anh kêu mãi mà chẳng thấy bắt máy nên tôi vô cùng lo lắng. Sáng nay lại gọi điện cho anh, nhưng anh vẫn không nghe máy, vậy là tôi đột nhiên nhớ tới Tô Thiên Bình”.
“Thế nên cô đã tự đến đây?”
“Đúng. Tôi tới trước cửa căn hộ này bấm chuông, nhưng bên trong không thấy động tĩnh gì. Tôi đứng ngoài cửa gọi điện cho anh, quả nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh bên trong vọng ra, tôi nghĩ anh nhất định ở trong này”. Xuân Vũ lại lần nữa bịt miệng mình lại, run rẩy một lúc nói. “Tình huống đó giống hệt lần đầu tiên tôi và anh tới đây, tôi lo lắng hôm nay cảnh tượng đó lại lặp lại lần nữa, vậy là tôi vội vàng gọi bà hàng xóm chủ nhà ra”.
“Bà Tư béo?” tôi gọi thẳng tên nhân vật trong phim “Kungfu”, “Sáng sớm ngày ra cô gọi bà ấy, không sợ bị bà ấy chửi à?”
“Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn đùa được?” Xuân Vũ tỏ vẻ trách mắng tôi, cô ấy lắc lắc đầu nói, “Không sao cả, bà ấy bảo tối qua đi đánh mạt chược cả đêm bên ngoài, vừa mới về đến nhà”.
“Vậy thì tiếng hát lúc nửa đêm chắc chắn bà ấy không nghe thấy”.
Xuân Vũ không buồn để ý lời tôi nói, tiếp tục kể: “Bà chủ nhà bán tính bán nghi mở cửa cho tôi, tôi vừa mới xông vào phòng ngủ thì nhìn thấy anh nắm bất tỉnh nhân sự trên sàn nhà”.
“Sau đó cô lay tôi tỉnh dậy?”
Cô ấy gật gật đầu, xem ra tâm trạng bình tĩnh hơn ban nãy nhiều rồi.
Tôi cũng đã hồi phục lại chút thể lực: “Cảm ơn cô, Xuân Vũ, xem ra vẫn là cô cứu tôi?”
“Đừng nói chuyện này nữa, nói cho tôi biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng tôi không trả lời ngay, mà móc điện thoại ra xem. Quả nhiên từ 10 giờ tối qua tới giờ có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, cho mãi tới tận mười phút trước, toàn là số điện thoại của Xuân Vũ.
Nhưng tôi không nhớ là đã nghe thấy bất cứ tiếng chuông điện thoại nào. Có lẽ khi tôi đối diện với A Hoàn, tất cả những âm thanh khác đều không nghe thấy, chỉ còn lại âm thanh tuyệt diệu phát ra từ miệng cô ấy – trừ tiếng “đông lôi chấn chấn”.
Cuối cùng, tôi thẳng người lên được, nói: “Cô có tin tất cả những gì tôi nói không?”
“Ít nhất tôi cũng tin mắt anh”.
“Tốt rồi, tôi vừa trải qua một đêm không thể tưởng tượng nổi…”
Sau đó, tôi kể hết lại toàn bộ những gì mình vừa trải qua cho Xuân Vũ nghe, bao gồm tất cả những lời mà A Hoàn nói với tôi không sót một chữ.
Cuối cùng tôi thẫn thờ hỏi: “Cô có tin không?”
Cô ấy bất động chằm chằm nhìn tôi, mím môi đáp: “Đúng thật là chuyện ly kỳ, khó tin như trong ‘Nghìn lẻ một đêm’”.
“Không sai, có lẽ đêm nay chính là đêm thứ 1001”.
“Tôi tin tất cả những gì anh nói với tôi đều là sự thật, nhưng đối với cái thế giới này mà nói thì lại có thể là hư ảo”.
“Ý của cô là - ảo giác?” Tôi lập tứ lắc lắc đầu, “Cô xem cái này đi!”
Tôi giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn ngọc đang thít chặt lên ngón trỏ trái của tôi.
“Đây là cái gì?”
Xuân Vũ ngô nghê nhìn chằm chằm lên ngón trỏ tay trái tôi, vệt đỏ đun trên nhẫn ngọc đang nhìn cô ấy.
“Nhẫn ngọc?”
Mặt cô ấy lập tức biến sắc, sự trấn tĩnh tự tin vốn có cũng đã tan thành mây khói, cô ấy mím chặt môi không thốt nên lời, chả mấy chốc môi dưới trở nên tím tái.
“Cô biết nó, đúng không?” Tôi vẫn giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn ngọc đưa qua đưa lại trước mặt cô ấy, “Nếu như cô không tin, sờ thử lên nó sẽ biết ngay”.
Xuân Vũ lập tức xoay người, vai quay về phía tay tôi, hình như lúc nào cũng có thể bỏ chạy ngay được. Nhưng sau một hồi do dự, cô ấy vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay tôi.
Khi ngón tay như mỡ đông chạm vào vệt đỏ đun trên chiếc nhẫn ngọc, thì giống như xảy ra một phản ứng hóa học mãnh liệt vậy, trước mắt tôi phút chốc bỗng lóe lên một tia sáng, ngón tay của Xuân Vũ nảy ra như bị điện giật, cả người bị đẩy vào góc tường, gần như là co rúm lại.
“Cô sao thế?”
Tôi giơ tay ra định kéo cô ấy lại, nhưng cô ấy run rẩy né tránh. Tôi lúc này mới nhận ra, cô ấy vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trên tay tôi, tôi đành phải thò tay kia ra mới kéo được cô ấy ra khỏi góc tường.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái kiên cường: “Không sai, chính là chiếc nhẫn ngọc này! Nửa năm trước, chính tôi đã đem nó từ địa cung Hoang thôn về”.
“Đúng vậy, tôi biết là nhất định cô sẽ nhận ra nó, bởi vì lúc đầu chính tôi đã lấy nó từ trong người cô”.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay tôi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Kể cả nó có vợ thành ngọc vụn tôi cũng nhận ra”.
“Vậy bây giờ cô tin lời tôi rồi chứ?”
Xuân Vũ cúi đầu trầm tư hồi lâu, đau khổ lắc đầu: “Không, tôi không biết. Anh nói rằng A Hoàn chính là nữ vương cuối cùng của Cổ Ngọc quốc đã chết năm nghìn năm trước, nửa năm trước nhờ chiếc nhẫn ngọc được đeo vào ngón tay anh nên cô ta đã phục sinh, và mỗi lần phục sinh đều chỉ có thể kéo dài bảy ngày, bắt buộc phải cướp đi linh hồn của một người nào đó mới có thể tiếp tục sống”.
“Bảy ngày”.
Hai từ này đã nhắc nhở tôi, đến sáng sớm hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, chỉ còn lại mười mấy tiếng đồng hồ - đến 12 giờ đêm vừa vặn là bảy ngày bảy đêm, A Hoàn bắt buộc phải cướp đi một linh hồn vô tội, nếu không sự phục sinh của cô ta sẽ kết thúc tại đây.
“Anh sợ rồi?”
“Không, chỉ là tôi la cho A Hoàn, cũng là lo cho một người nào đó trên thế giới này”.
“Giả thiết nếu cô ta thực sự là nữ vương phục sinh!”.
Xuân Vũ lại thêm vào cho tôi một câu giả định.
Đến giờ phút này quả thật đã không còn đường nào thoát nữa rồi. Mọi việc xảy ra đêm qua thật không thể tưởng tượng nổi, nếu như tôi đem kể cho bất cứ ai nghe, đều sẽ bị coi là kẻ thần kinh mất. Mặc dù chiếc nhẫn ngọc đang thắt chặt trên ngón tay tôi đích thực đến từ lòng đất Hoang thôn, vệt đỏ đun trên nhẫn chính là máu của “Hoàn” – nữ vương Cổ Ngọc quốc năm nghìn năm trước tự sát trên tế đàn chảy xuống. Và hội bốn sinh viên Xuân Vũ cũng đúng là đã mơ thấy “Hoàn” trong đêm ở lại Hoang thôn, đó chính là cảnh tượng cô ấy cắt yết hầu tự sát.
Còn cả Lâm U, cô gái thân thế bi thảm này, cô ấy chính là con gái của giáo sư tâm lý học Hứa Tử Tâm, thân xác cô ấy còn có cả nữ vương “Hoàn” sống lại ký sinh trong đó, tấm thân nhỏ bé của cô ấy đồng thời phải chứa đựng hai linh hồn, xem ra giống như một người mà có hai nhân cách.
“Hoàn” đã cướp đi linh hồn của rất nhiều người, bao gồm cả Tô Thiên Bình đã từng sống trong căn phòng này, chỉ để duy trì bảy ngày phục sinh của cô ta. Đã có rất nhiều lần của bảy ngày qua đi, tương lai vẫn sẽ còn có vô số bảy ngày nữa, người tiếp theo bị cướp mất linh hồn sẽ lại là ai? Có lẽ mười mấy tiếng sau tôi sẽ tỏ tường.
Không, tất cả những điều này rút cuộc là ảo giác của tôi, hay là hư cấu để khống chế sự tiến triển của cuốn tiểu thuyết này đây, cậu chàng đang ngồi trước màn hình máy tính gõ chữ như bay kia, cậu có nghe thấy tiếng gọi của nhân vật trong tiểu thuyết cậu viết đang kêu gọi cậu không? Xin hỏi rút cuộc cậu còn muốn dày vò tôi tới mức nào? Không mau cho tôi biết kết cục đi? Tôi nghĩ rất nhiều bạn độc giả, lúc này đây cũng đang kiến nghị với cậu như thế đấy!
Ngón trỏ trên tay trái lại bắt đầu đau nhức, tôi giơ ngón tay nhìn chiếc nhẫn ngọc, lật qua lật lại, thật thật giả giả đều khiến thần kinh tôi như muốn nổ tung.
Tôi nhớ có một câu chuyện cổ tích như thế này: Truyện kể rằng, có một người Sudan xây một tòa cung điện diễm lệ, bốn bức tường quanh cung điện đều được nạm kín những tấm gương nhỏ muôn hình vạn trạng, bất cứ ai bước vào tào cung điện này cũng sẽ phát hiện ra bản thân mình biến thành vô số người. Một hôm, có một con chó xông vào cung điện, nó nhìn thấy vô số những con chó giống hệt mình đang hướng về nó sủa hung tàn nên đã vô cùng hoảng sợ, rồi lao vào hình bóng trong những tấm gương cắn xé, cuối cùng nó đã tự đâm đầu vào tường chết tươi.
Khi tôi đang tưởng tượng về con chó đáng thương đó, thì đột nhiên nhìn thấy màn hình máy tính lóe sáng, ban nãy màn hình máy tính ở chế độ bảo vệ màn hình, giờ thì cửa sổ của hệ thống giám sát đã hiện ra.
Chuyệt gì vậy? Tôi nhớ là tôi không bật máy tính, tại sao hệ thống giám sát lại tự nhiên xuất hiện? Xuân Vũ rõ ràng cũng giật thót mình, cô ấy chau mày nhìn lên cửa sổ giám sát trên màn hình máy tính, giống như lại nhìn thấy ma vậy.
Tôi lắc lắc đầu ngồi trước màn hình máy tính, camera hiển thị lên phòng ngủ này, góc máy quay hiện rõ là do đầu dò trong khung cửa sổ quay lại. Tôi ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ, không biết “con mắt” đó quay lại cảnh này lúc nào.
Phòng ngủ trong camera hiện lên ánh đèn sáng trắng, dưới chân màn hình hiển thì thời gian là 8 giờ tối bảy ngày trước – đó chính là trước hôm tôi từ Bắc Kinh trở về, là thời gian mà tôi uống rượu nếp cùng em gái biện tập trong “Trà mã cổ đạo” cạnh bờ biển Hậu Hải.