Trở Lại Hoang Thôn

C22- Ngày cuối cùng 2

Trường của Xuân Vũ là đại học S.

Đúng, tôi bây giờ cũng nên tới đại học S, bởi vì vẫn còn một nơi đợi tôi đến xem sao.

Có lẽ đây là cơ hội duy nhất.

“Tôi và cô cùng về trường đi”.

Xuân Vũ vẫn chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị tôi kéo tới vệ đường, chặn một chiếc tắc xi hướng tới đại học S.

Xe tắc xi lao như bay trong màn đêm Thượng Hải, Xuân Vũ hỏi tôi tại sao lại muốn tới trường cô ấy, nhưng tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lấy một lời.

9 giờ 30 phút, xe dừng lại trước cổng đại học S.

Tôi vẫn không nói gì cả, chỉ hộ tống Xuân Vũ tới chân ký túc xá nữ, trước khi lên lầu cô ấy lại hỏi tôi lần nữa, nhưng tôi vẫn lắc đầu không đáp.

Tuy Xuân Vũ không biết tôi muốn làm gì, nhưng chắc chắn là cô ấy đã dự cảm được điều gì đó, cô ấy chau mày nói: “Hai hôm nay, cảm ơn anh”.

Tôi ngốc ngếch hỏi: “Cảm ơn tôi cái gì?”

“Cảm ơn anh đã đưa tôi trở lại Hoang thôn lần nữa”.

“À, vậy thì tôi cũng phải cảm ơn cô vì đã đi cùng tôi”.

Xuân Vũ gật gật đầu với tôi rồi vội vã lên cầu thang ký túc xá.

Gió lạnh trong đêm tối cuồn cuộn thổi qua sân trường, tôi một mình đứng giữa khoảnh đất trống, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy vầng trăng lạnh lẽo đang lấp ló sau tầng mây.

Vầng trăng lạnh lẽo cũng là một “Hoàn”.

Đáng tiếc “Hoàn” thế này mỗi tháng chỉ có một lần.

Vậy là, tôi đọc nhẩm một câu trong “Bướm yêu hoa” của Nạp Lan Tính Đức: “Tân khố tối liên thiên thượng nguyệt, nhất tịch thành hoàn, tịch tịch đó thành quyết”.

(Nỗi đau khổ tột cùng lên tận vầng trăng cao, chỉ tròn trong một đêm, đêm đêm lại thành khuyết).

Sân trường đại học S tôi vốn đã quen thuộc từ lâu, dẫm lên ánh trăng sáng lóa, tôi đi xuyên qua con đường nhỏ mà thường ngày ríu rít những đôi nam nữ, cuối cùng cũng đến trước tòa nhà phủ đầy bụi bặm.

Đúng vậy, đây chính là nơi mà năm hôm trước Tôn Tử Sở đưa tôi tới, phòng thực nghiệm tâm lý học của Hứa Tử Tâm ở ngay trên chính tòa nhà này. Khi nghe thấy Xuân Vũ nói muốn về trường, tôi tức khắc nhớ ngay tới tòa nhà này. Tôn Tử Sở từng nói hội sinh viên thường đồn nhau rằng, u hồn Hứa Tử Tâm sau khi tự sát vẫn không muốn bỏ đi nên thường xuyên xuất hiện gần đây.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên căn gác tôi đen trong tòa nhà thì phát hiện ra một ánh đèn leo lắt trong một ô cửa sổ.

Đây là cửa sổ tầng ba, đốm sáng giống ánh nến âm u khiến người ta khiếp sợ.

Hứa Tử Tâm đã thật sự quay trở lại rồi sao?

Không thể kìm chế được sự kích động trong lòng, tôi lao như bay vào tòa nhà, buổi đêm chẳng có ai trực ca ở đây, cả tòa nhà dường như đã ngủ say. Tôi vội vã chạy những bước dài lên cầu thang, cuối dãy hành lang chính là phòng thực nghiệm của Hứa Tử Tâm năm nào.

Tôi không biết công tắc đèn ở đâu, đành phải lấy đèn pin trong cặp ra, khó khăn lắm mới xác định được cánh cửa sắt đó. Đúng lúc tôi đang đau đầu vì không biết phải làm cách nào để vào bên trong thì đột nhiên ngeh thấy âm thanh khe khẽ từ bên trong vọng ra.

Quả nhiên trong phòng có người – hoặc là u hồn?

Tim tôi đập nhanh khủng khiếp. Tôi thử đẩy nhẹ cánh cửa sắt, không ngờ cánh cửa đã mở ra. Tôi nhớ lần đó, trước khi cùng Tôn Tử Sở ra về, rõ ràng là anh ấy đã khóa chặt cửa rồi mà.

Không để ý những thứ đó nữa, tôi cẩn thận, rón rén bước vào phòng thực nghiệm tâm lý học, ở đây sáng bóng đèn đỏ âm u, ánh sáng nhìn thấy từ dưới lầu được phát ra từ chính căn phòng này.

Giờ thì tôi đã nghe rõ âm thanh này, nó vọng ra từ trong phòng thực nghiệm. Một giọng nữ vừa thanh vừa sắc, yi yi a a hát lên trong tiếng sáo và tiếng tiêu làm nhạc đệm, hình như nó đã xông thẳng vào lớp da đầu tôi.

Tôi nhớ giọng hát này…

Tử dạ ca. Trong phòng thực nghiệm tâm lý học của đại học S, tôi lại nghe thấy Tử dạ ca của thị trấn Tây Lãnh cổ kính. Tiếng hát đó giống như tiếng ai oán vĩnh hằng cổ xưa của u hồn dốc hầu tâm sự, cổ họng uyển chuyển cất lên những giai điệu du dương gần như khiến tôi say đắm trong căn phòng này.

Đúng, đây chính là âm thanh mà ba năm trước Tôn Tử Sở nghe thấy khi bước vào căn phòng này.

Lần đó anh ấy nhìn thấy Hứa Tử Tâm, vậy lần này tôi thì sao?

Tôi hy vọng có thể được nói chuyện với tác giả cuốn "Hủy diệt mộng cảnh".

“Trở lại Hoang thôn” và "Hủy diệt mộng cảnh". Trong thời khắc Tử dạ ca xuyên suốt không gian, tôi đã lặng lẽ đẩy cửa phòng.

Ở đây chính là địa cung.

Tử dạ ca vẫn đang vang vọng…

Trong phòng không có Hứa Tử Tâm, nhưng tôi đã nhìn thấy con gái ông.

Lâm U màu đen đang ngồi thẫn thờ trong một căn buồng đầy sách. Cô ta sững sờ nhìn vào mắt tôi, hoàn toàn không ngờ rằng tôi có thể xuất hiện trong thời khắc này và tại chính nơi đây.

Tôi vẫn nhìn thấy trên bức tường trước mặt.

Lâm U mím chặt môi tựa vào tường, tiếng hát u hồn vẫn đang ngân nga bay bổng.

“Là ai đang hát ‘Tử dạ ca’?”

Đột nhiên, tôi phát hiện ra tiếng hát vang lên từ phía sau giá sách, tôi lập tức ké giá sách nặng sang một bên, thì nhìn thấy phía sau có giấu một chiếc máy phát nhạc cổ.

Đây là một chiếc máy phát nhạc vừa tròn vừa dẹt, bên trong là chiếc đĩa hát cổ đang chuyển động, hai bên còn có hai chiếc kèn nhỏ, “Tử dạ ca” được phát ra từ chính chiếc máy này.

Lâm U đang hát trong đĩa nhạc.

Cuối cùng thì cũng đã phát hiện ra bí mật này, tiếng hát mà Tôn Tử Sở nghe thấy ba năm trước trong căn phòng này trên thực tế được phát ra từ chính chiếc máy phát nhạc sau giá sách. Tôi khẽ nhấc thanh chạy đĩa lên, giọng hát đột nhiên im bặt, phòng thực nghiệm tâm lý học lại trở về trạng thái tĩnh mịch như đã chết.

Lâm U vẫn nép trong góc phòng, ánh mắt cô ấy phức tạp nhường vậy, tôi thực sự không biết dùng từ ngữ nào để hình dung nữa.

Tôi lấy đĩa hát trong máy phát nhạc ra, đây là đĩa hát cổ ra đời từ những năm 60, bên trên có đề tên kịch Tử dạ ca là “Tử dạ quỷ thê”.

Hóa ra, đây chính là đĩa hát “Tử dạ ca” mà bô lão ở thị trấn Tây Lãnh đã nói với tôi chiều này. Lúc đó tôi đã phát hiện ra nút thắt này, chỉ có điều không ngờ là nó lại được tháo ra ở đây?...

Tôi quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lâm U nói: “Chắc cô không thể ngờ đúng không? Cuối cùng, tối nay tôi lại mò được tới đây?”

Cô ta nhìn tôi như người câm, hoặc là thuần túy chỉ có thể dùng mắt nói chuyện.

Nhìn đôi mắt đáng thương này, tim tôi bỗng mềm nhũn ra, nhưng sự việc đã tới mức này rồi làm sao tôi có thể rút lui đây? Tất cả những gì xảy ra trong những ngày qua luôn lởn vởn trong đầu tôi, một bí mặt vừa được phát hiện ra thì lại kéo theo một bí mật mới khác, sự nghi hoặc giống như chiếc vòng liên hoàn lôi cuốn tôi, tôi luôn cho rằng bản thân mình thực sự đã xâm nhập vào một thế giới khác.

Nhưng, kể từ đêm qua tôi đã dần dần hiểu ra. Một vài những manh mối đả được tôi sắp xếp lại trong hỗn loạn, trong bóng tối mịt mùng đã lóe lên một tia sáng, chỉ ra cho tôi chìa khóa để phá vỡ mê cung.

Trong vài tiếng gần đây, đầu óc tôi tức tốc tính toán, bởi vậy vốn chẳng bận tâm tới những câu hỏi của Xuân Vũ, nhìn tôi rất giống một chiếc máy im lặng.

Đúng, chân tướng luôn dưới mí mắt bạn. Các bạn độc giả, tôi quyết định không kéo dài thời gian nữa, đã đến lúc nói ra rồi…

“Để tôi đoán thử xem nhé. Ba năm trước, giáo sư Hứa Tử Tâm – cha cô, vốn đã nghiên cứu mối quan hệ giữa truyền thuyết cổ đại và tâm lý học từ trước đó rất lâu, một cơ hội tình cờ đã khiến ông biết được truyền thuyết Hoang thôn, vậy là ông đã tìm kiếm Hoang thôn trong vất vả khó nhọc, và trong dịp nghỉ đông, ông đã đưa cô cùng tới đó”.

Một thứ gì đó lướt qua trong mắt Lâm U, nhưng cô ấy bất giác gật đầu, thừa nhận sự suy đoán của tôi về ba năm trước.

Tôi cười nhạt nói: “Cô nói với tôi rằng cô biết Tiểu Chi, khiến người ta cho rằng cô có thể nhìn thấy u hồn. Không sai, cô thực sự có quen Tiểu Chi, nhưng đó là vào ba năm trước – cô và cha cô đã ở trong Tiến Sỹ Đệ, lúc đó hai cha con u Dương Tiểu Chi vẫn ở đó, các cô đương nhiên là quen biết nhau rồi”.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Lâm U vẫn gật gật đầu.

“Tôi không biết quan hệ giữa cô và Tiểu Chi như thế nào, cũng không biết u Dương tiên sinh đã nói gì với cha cô, tóm lại, chuyến đi tới Hoang thôn lần đó đã để lại cho cô ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhưng, chịu ảnh hưởng nặng nề nhất e rằng lại chính là cha cô. Ông nhất định đã nghe kể về truyền thuyết cổ xưa của Hoang thôn, và cũng đã biết về lời nguyền vĩnh hằng đó. Tuy giáo sư Hứa là nhà tâm lý học nổi tiếng, nhưng có lẽ do ông đã nghiên cứu quá nhiều chứng bệnh kỳ lạ, bản thân ông cũng bị những chứng bệnh đó ảnh hưởng nên đã khiến ông bị tẩu hỏa nhập ma, sản sinh ra một dạng tâm lý biến thái kì dị. Và chuyến đi tới Hoang thôn đã cho ông ám thị tâm lý mãnh liệt và cuối cùng đã khiến ông trở thành bệnh nhân của chứng bệnh mà bản thân mình đang nghiên cứu – người bị mắc chứng hoang tưởng bức hại!”

“Không!”

Lâm U rút cuộc đã bộc phát ra, tiếng hét chói tai của cô ta gần như chọc thủng cả màng nhĩ tôi, nhưng sau đó cô ta lại lập tức cuộn người lại trong góc tường.

Tôi hài lòng gật đầu, cái tôi cần chính là trạng thái này của cô ta. Tôi bình tĩnh đáp: “Cô càng nói ‘không’, thì trong lòng càng đang thừa nhận. Ba năm trước, chuyến đi của hai cha con cô tới Hoang thôn, ngoài việc biết được truyền thuyết của Hoang thôn và quen biết gia đình u Dường ra, còn có một thu hoạch lớn nhất chính là có được đĩa hát này”.

Nói xong, tôi giơ chiếc đĩa cổ trong tay lên, đặt lên mũi ngửi ngửi nói: “Mùi thật cổ điển! Chiếc đĩa nhạc này đã ghi lại Tử dạ ca những năm 60, loại nhạc kịch đại phương lâu đời này đã thực sự nhiễm vào cha cô, đối với ông nó có một sức mạnh thôi miên, hủy hoại dây thần kinh kiên cường cuối cùng của ông. Ba năm trước, sau khi ông trở lại Thượng Hải, cả ngày chỉ trốn trong căn phòng này nghe đĩa hát, hồi tưởng lại tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy ở Hoang thôn, trải qua những suy tưởng và khủng hoảng về cái chết nên cuối cùng ông đã để lại di thư”.

“Đúng, tôi hận ông”.

“Ba năm trước cha cô để lại di thư, sau đó bặt vô âm tín, cô dĩ nhiên rất đau lòng. Trong lúc thu dọn di vật của ông, cô đã phát hiện ra chiếc đĩa nhạc cổ đến từ Hoang thôn. Cha cô đã để lại cho cô chìa khóa của căn phòng thực nghiệm, cô thường xuyên tới đây lúc nửa đêm rồi bất chiếc đĩa nhạc này lên nghe. Bởi vậy mới có chuyện những sinh viên đồn nhau rằng tòa nhà này có ma và ban đêm nhìn thấy ánh đen sáng trong ô cửa sổ ở đây. Loại ca kịch này có sức mạnh thôi miên tới nỗi khiến cô nghe tới mức nghiện nó. Cô lại là một cô gái lạnh lùng thông minh, nên nghe trong vòng ba năm qua tự nhiên cũng học được cách hát ‘Tử dạ ca’”.

Đủ cho trong lòng tôi đang tự hào với thành tích suy đoán của mình, nhưng sự buồn bã trống trải còn xâm chiếm nhiều hơn. Tôi nhìn căn phòng chất kín sách cũ nói: “Cô không những học thuộc được cách hát ‘Tử dạ ca’ ở đây, mà con đọc những cuốn sách và tài liệu mà cha cô để lại. Với sự thông minh của cô, cộng thêm thời gian ba năm qua, chắc hẳn là cô đã “gặm” hết đống sách đó, và cũng được coi là nhà tâm lý học và nhà khảo cổ học bán chuyên nghiệp rồi. Cô biết được kí hiệu Lương Chử thần bí và hàm ý của mật mã, cũng biết được ám hiệu tâm lý và phương pháp sử dụng thôi miên, điều này khiến cô trở thành một cô gái đáng sợ, tiềm ẩn sức mạnh thần bí giống như nữ thầy mo”.

Lâm U lần nữa gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi nói: “Không sai, tôi cảm thấy mình đã trở thành nữ thầy mo từ lâu rồi”.

“Thật không may đây lại là một thế giới của đàn ông, cô vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối. Ba năm qua cô gái cô độc không nơi nương tựa như cô đã phải chịu đựng rất nhiều sự xâm hại. Tất cả những gì cô học được ở đây, đều chỉ là để bảo vệ cho bản thân mình, để không phải chịu đựng sự xâm hại của cái thế giới tàn khốc này, thậm chí là để báo thù những người đã từng làm hại cô”.

Trong đêm tối tại phòng thực nghiệm tâm lý đại học S, Lâm U lại lần nữa bị tôi đánh trúng, cô gái đáng thương này vẫn tỏ ra kiên cường dị thường, trấn tỉnh kiên định nói: “Quả là suy diễn hoàn mỹ - đúng vậy, tôi trước đây vốn rất sùng bái cha mình, nhưng ông lại ích kỷ vĩnh viễn rời xa tôi. Kể từ đó tôi trở nên đau khổ khôn cùng, thậm chí bắt đầu cảm thấy hận cha mình. Ba năm qua một mình bôn ba trong cái xã hội này, tôi đã trải qua những khổ nạn mà người khác phải mấy cuộc đời mới phải gánh chịu, gặp phải biết bao con người có tâm hồn dơ bẩn độc ác, tôi…”

Nói tới đây Lâm U đã bắt đầu nghẹn ngào, tôi đành phải bổ sung tiếp cho cô ta; “Những điều đó khiến cô đầy rẫy sự bất an và thù hận, trong tiềm thức luôn tồn tại mong muốn mãnh liệt được bảo vệ bản thân, nhưng chũng chính sự thù hận mãnh liệt này đã khiến cô nảy sinh ra sự rạn nứt và biến hóa về nhân cách”.

“Đó là bởi vì anh”.

“Tôi?” Lời quở trách này khiến lòng tôi cũng trở nên bất an, “Là bởi vì cô đã đọc cuốn ‘Quán trọ Hoang thôn’?”

“Lẽ nào không phải sao? Anh có còn nhớ những lời cảnh báo anh viết trong phần mở đầu của cuốn truyện không?”

Dĩ nhiên tôi không thể nào quên.

“Các bạn độc gải thân mến, bất luận bạn kích động thế nào sau khi đọc cuốn truyện này, nhưng hãy luôn ghi nhớ lời cảnh báo của tác gải – nhất định không được tới Hoang thôn. Nếu như bạn không nghe lời cảnh báo này, hậu quả xảy ra tác giả sẽ không chịu trách nhiệm”.

Trên thực tế tôi đã không hề viết ra vị trí cụ thể của Hoang thôn trong sách, chỉ nói là tại thị trấn Tây Lãnh của thành phố K tỉnh Chiết Giang, nằm giữa biển và nghĩa trang. Tôi tinr ằng tuy có rất nhiều đôc giả muốn tới Hoang thôn, nhưng họ chắc chắn không thể tìm thấy địa điểm này.

Nhưng mà tôi đã bỏ sót một điều quan trọng, giả dụ có người trước đó đã từng tới Hoang thôn, vậy thì anh ta (cô ta) sẽ dễ dàng quay trở lại chốn cũ.

Lâm U cười đau khổ một tiếng: “Hôn một tháng trước tôi đã muốn cuốn ‘Quán trọ Hoang thôn’ của anh, cuốn sách này đã gợi lại cho tôi kí ức về Tiểu Chi, và cũng đã thôi thúc ham muốn trở lại Hoang thôn của tôi. Vậy là tôi lần theo ký ức của ba năm trước, quay trở lại Hoang thôn lần nữa, thậm chí ngay tại cổng thôn còn gặp lại trưởng thôn đã tiếp đón chúng tôi ba năm trước. Nhưng trong Tiến Sỹ Đệ cổ kính đã không còn bất cứ ai, theo như miêu tả của anh trong sách, quả nhiên tôi đã phát hiện ra mật thất dưới lòng Tiến Sỹ Đệ. Tôi lấy hết dũng khí xâm nhập vào địa cung thì phát hiện thấy tất cả những gì anh viết trong tiểu thuyết đều là sự thật, quả thực có một chiếc nhẫn ngọc thần kỳ”.

“Cô đã lấy chiếc nhẫn ngọc đi!”

“Đúng, nhưng tôi không đeo nó lên, tôi biết một khi đã đeo nó lên là sẽ không thể nào tháo ra được, bởi vậy tôi đã đeo chiếc nhẫn ngọc trước ngực”.

“Tại sao không nghe lời cảnh báo của tôi? Tại sao lại phạm sia lầm to lớn lần nữa? Nhưng điều khiến tôi không thể nào chấp nhận được chính là – tại sao cô lại phóng hỏa đốt Tiến Sỹ Đệ?”

Mặt Lâm U hơi biến sắc: “Tôi không phóng hỏa! Tối hôm đó khi tôi rời khỏi Tiến Sỹ Đệ mọi thứ đều vẫn ổn mà, nhưng tới nửa đêm khi tôi đang trên núi, quay đầu lại nhìn thì thấy Hoang thôn đang bốc cháy, lúc đó tôi vẫn chưa biết là Tiến Sỹ Đệ xảy ra hỏa hoạn. Tôi nghĩ, chắc là một u hồn nào đó ẩn nấp trong Tiến Sỹ Đệ đã bị tôi đánh thức, có lẽ nó vô cùng thù hận ngôi nhà cổ này nên đã đốt cháy rụi Tiến Sỹ Đệ”.

Tôi không biết nên nói gì, chỉ biết chán nản lắc đầu nói: “Có lẽ vậy, có lẽ nó vốn là một ngôi nhà tội ác, mấy trăm năm nay chắc là có không ít oan hồn của vợ thế”.

“Anh đã nhận được thẻ biên nhận bưu kiện của người mê sách tôi gửi cho anh chưa?”

“Ừm, mấy hôm trước cũng đoán được là cô gửi cho tôi rồi. Trên phong bì không có têm cũng chẳng có ngày tháng gửi, chắc là cô nhờ người đưa thư tới phải không?”. Lúc này tôi đã lục cặp lấy tấm thẻ đó ra, chỉ vào họ tên và địa chỉ trên tấm thẻ nói, “Những kí hiệu cổ đại mà cô vẽ trên phong bì này, đều được cô nhìn thấy trong sách và tài liệu của cha cô phải không? Họ tên của cô là ‘Hoàn’, địa chỉ là ‘Kim tự tháp và cung điện cạnh Thái Hồ, còn có cả địa cung của lăng mộ người thống trị’. Nhưng, khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất lại chính là mặt sau của tấm thẻ…”

Tôi lật mặt sau của tấm thẻ lên, lộ ra tấm ảnh của Tiểu Chi.

Lâm U giơ tay ra vuốt tấm thẻ này nói: “Đây thực ra là ảnh của ba năm trước. Tôi và cha tới Tiến Sỹ Đệ của Hoang thôn, đêm đó tôi đã ngủ trong phòng Tiểu Chi và chụp cho cô ấy một tấm ảnh”.

“Tôi hiểu rồi, cô đã in tấm ảnh đó lên mặt thẻ, cô tin rằng một tấm thẻ như vậy gửi cho tôi, nhất định sẽ khiến tôi thực sự rung động, nhưng tại sao cô lại làm thế?”

“Bởi vì có lẽ tren thế giới này, anh là người duy nhất có thể hiểu Hoàn”.

“Lẽ nào tất cả những điều này, chỉ là để cô ra cho tôi một câu đố?”

Có lẽ tôi đã tiếp cận được mật mã cuối cùng.

“Lúc ban đầu là như vậy, nhưng kể từ sau khi tôi gặp Tô Thiên Bình thì đã thay đổi”.

“Đúng vậy, hãy nói xem tại sao cô lại muốn trở thành u hồn bưu thiếp?”

Lúc này ánh mắt cô ấy lại biến đổi, cô ta lườm tôi nói: “Anh tin không? Thân xác tôi quả thực vẫn còn có một linh hồn khác – A Hoàn”.

Sao lại quay lại nhỉ? Tôi lập tức lắc đầu hỏi: “Cô vẫn cho rằng A Hoàn tồn tại? Cô ta không phải là tầng nhân cáh thứ hai của cô sao?”

“Không, tôi không chia tách nhân cách. Trong căn hộ tôi thuê thực sự có hai người ở, chỉ có điều họ cùng chung một thân xác mà thôi”.

“Lâm U màu đen và A Hoàn màu trắng?”

Thực ra trong lòng tôi vẫn nhận định rằng cô ta có hai tầng nhân cách, chẳng qua là loại người này thông thường không bao giờ tự thừa nhận mà thôi.

“Đúng vậy, A Hoàn là một u hồn lo sợ bị mọi người lãng quên. Cô ấy tin rằng mình là nữ vương Lương Chử phục sinh, hơn nữa thời gian sống lại chỉ có thể kéo dài trong bảy ngày, bắt buộc phải đoạt được linh hồn của một người khác mới có thể kéo dài thêm bảy ngày nữa. Vì thế mà cô ta mới ngày ngày chạy tới ki ốt bưu thiếp, chụp ảnh rồi quăng lại trên sàn, chờ đợi ai đó phát hiện ra”.

“Bất hạnh ở chỗ, người đó hóa ra lại là Tô Thiên Bình!”

“Tô Thiên Bình phát hiện ra u hồn bưu thiếp hoàn toàn là do ngẫu nhiên, cho dù là tôi hay là A Hoàn đều không thể ngờ tới… Anh ta mang theo DV bám theo A Hoàn, mãi cho tới tận khi đối thoại với A Hoàn. Tô Thiên Bình nói rằng anh ấy đang quay một bộ DV phóng sự tên là ‘U hồn bưu thiếp’, sau đó còn đưa A Hoàn về căn hộ của anh ấy, để A Hoàn đối diện với ống kính tự thuật lại câu chuyện của mình”.

Tới đây, thì tôi cũng đã gật đầu: “Còn cô – nói cách khác là A Hoàn, vẫn đối dện với ống kính của Tô Thiên Bình hát ‘Tử dạ ca’, có lẽ kể từ giây phút đó cậu ấy đã tiếp nhận một loạt ám thị tâm lý nào đó, thậm chí còn tin vào những điều hoang đường mà cô vẽ ra nên đã sảnh sinh ra hoang tưởng bức hại giống cha cô”.

“Nhưng đây không phải là lí do anh ta phải chịu sự trừng phạt”.

“Đủ rồi, tôi biết lí do anh ta biến thành người thực vật!” Tôi phẫn nộ định nói ra hết, nhưng đối diện với đôi mắt đáng thương của cô ta lại khiến tôi không còn chút tức giận nào nữa cả, chỉ có thể cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng nói, “Bởi vì cái đêm tám ngày trước, khi cô trở lại thành Lâm U, cuộn tròn khóc thút thít trong phòng của cậu ta, lúc này Tô Thiên Bình đã lộ ra nguyên hình là một con dã thú, và đã muốn dùng vũ lực để làm ô nhục cô”.

Lâm U tức khắc cuộn tròn lại, cô ấy lùi lại vào góc tường, mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

“Để tôi nói tiếp…”. Được rồi, bây giờ hãy để Lâm U và các bạn độc giả cùng nghe những suy luận của tôi nhé: “Trong thời khắc tội ác đó, cô đã nhớ lại tất cả sự xâm hại mà mình đã phải chịu đựng suốt ba năm qua, mọi nỗi đau khổ mà một thiếu nữ phải chịu đựng đã chất đống lại, trở thành khát vọng trả thù to lớn. Vậy là, bản năng tự vệ này sinh trong lòng cô, tức khắc biến thành nhân cách của A Hoàn. Đúng vậy, vì A Hoàn là nữ vương phục sinh, cô ấy nắm trong tay sức mạnh thần bí, cô ấy là một cô gái đủ lớn mạnh để bảo vệ cho Lâm U khi bị xâm hại. A Hoàn lôi chiếc nhẫn ngọc trong lòng ra, và lúc đó đã khiến cho Tô Thiên Bình sợ tới nỗi hồn xiêu phách lạc… xảy ra chuyện gì tiếp theo thì chắc là phải tới lượt cô kể cho tôi rồi”.

Trong lúc tôi thuật lại những suy luận này, Lâm U thở dốc từng hơi từng hơi lớn, giống như từng cảnh tượng đó đang diễn lại lần nữa: “Sói… hắn là sói… Tử dạ ca… thêm cả chiếc nhẫn ngọc… đem linh hồn dơ bẩn của hắn đi… đáng bị trừng phạt… trừng phạt…”

“Nhưng cô không có quyền trừng phạt một con người như thế! Cho dù linh hồn của cậu ta thực sự dơ bẩn. Tôi nghĩ, đây có lẽ không phải là sức mạnh gì của chiếc nhẫn ngọc, mà là do sự kích thích thần kinh được tích lũy lại mà cậu ấy phải chịu đựng hơn nửa năm qua, cuối cùng thì đã bộc phát trong cái đêm đó. Và cô đã giơ chiếc nhẫn lên trước mặt cậu ta, đó là ngọn cỏ cuối cùng đè chết lạc đà”.

Lâm U lại trợn ngược mắt lên, hình như bị tôi vạch trần ra sự giả tạo cuối cùng, cô ta run rẩy nói; “Đêm hôm đó, tôi đã lấy chiếc nhẫn ngọc ra, cuối cùng đã hát một lần ‘Tử dạ ca’, sau đó thì chạy ra khỏi phòng Tô Thiên Bình. Tôi đi loanh quanh bên ngoài nửa tiếng đồng hồ, tôi không biết anh ta rút cuộc thế nào, tôi lo sợ anh ta bị hoảng loạn mà chết. Vậy là tôi đã trở lại căn hộ của Tô Thiên Bình thì phát hiện ra anh ta đã mất đi nhận thức, trng tay vẫn đang nắm chặt điện thoại”.

“Đúng, lúc đó cậu ta vừa mới nhắn tin ‘Cứu tôi với’ cho tôi”. Tôi rùng mình một cái, giống như đang trở lại cái đêm trước khi trở về, trên cầu Ngân Đính ở Hậu Hải Bắc Kinh, “Theo như tình tiết cô miêu tả, tôi nghĩ Tô Thiên Bình lúc đó đã sợ hãi cao độ, tới nỗi thần kinh nổ tung chỉ trong mười mấy phút. Những gì đã trải qua ở Hoang thôn nửa năm trước vẫn ảnh hưởng nặng nề tới cậu ấy, sự khủng hoảng bên trong và bên ngoài kết hợp với nhau khiến choc ậu ấy bị sốc. Và mấy tiếng đồng hồ não thiếu oxy cũng đủ để làm tổn thương nghiêm trọng tới vùng trung tâm thần kinh của con người, Tô Thiên Bình vì thế đã biến thành một người thực vật không có linh hồn”.

“Tôi không biết – lúc đó tôi rất sợ hãi, tôi nhớ lại những cuốn sách mà cha tôi để lại, trong sách nói về rất nhiều những nghi thức cổ đại. Vậy là, tôi đã làm theo những ghi chép của cổ nhân, xếp thành hình ‘Hoàn’ trong phòng ngủ rồi dìu Tô Thiên Bình đang hôn mê vào chính ‘Hoàn’ đó. ‘Hoàn’ trong phòng khách cũng là do tôi bày ra, ngôi sao màu trắng cũng là do tôi vẽ ra để lừa gạt người khác mà thôi”.

Tôi rút cuộc cũng gật gật đầu nói: “Hoàn trên kính cửa sổ cũng là do cô vẽ ra phải không?”

“Đúng, tôi thừa nhận đều do tôi làm. Tôi biết tin nhắn cuối cùng mà Tô Thiên Bình gửi đi chắc chắn là gửi cho anh, bởi vậy tôi có thể đoán được, ngày hôm sau anh sẽ tới tìm anh ta – tôi bắt buộc phải bày ra những nghi thức đó, để đánh lạc hướng anh, để anh tưởng rằng linh hồn của Tô Thiên Bình là do một vu thuật nào đó cướp mất”.

“Cuối cùng thì cũng nói ra rồi, nhưng tôi vẫn phải bổ sung thêm – tối hôm đó cô còn kiểm tra máy tính của Tô Thiên Bình, bởi vì cô biết trong căn nhà cậu ta lắp rất nhiều camera, và còn quay cả DV về cô nữa. Cô đã xóa gần hết những DV không có mật mã, chỉ còn vài tập file do có mật mã nên không thể động tới được. Những dữ liệu trong hệ thống giám sát cũng đều bị cô xóa hết, nhưng cô vẫn để lại một đoạn quan trọng nhất – cũng chính là đoạn mà Tô Thiên Bình định xâm hại cô trong cái đêm cuối cùng đó, và cô còn giấu nó trong một tập file cực kỳ khó tìm thấy”.

Lâm U vẫn thở hổn hển từng hơi lớn: “Bởi vì, đây là đoạn chứng cứ ghi lại tội ác của Tô Thiên Bình”.

“Tối hôm trước, không, là sáng sớm hôm qua, sau khi tôi bị ‘Tử dạ ca’ của cô làm cho hôn mê đi, cô đã bật máy tính của Tô Thiên Bình, do cô biết trong đó có phần mềm hẹn giờ nên đã hẹn giờ tới lúc sáng để đoạn hình ảnh đó tự động bật lên, như vậy là đã có thể để tôi biết được tội ác của Tô Thiên Bình rồi”.

Cô ta đau khổ chau mày: “Đúng thế, anh hài lòng chưa?”

“Để tôi nói tiếp. Còn nữa, trong mấy hôm đầu tiên, tôi luôn cảm thấy có u hồn xuất hiện trong căn phòng của Tô Thiên Bình, trong camera ban ngày cũng có thể nhìn thấy một cái bóng – tôi nghĩ người đó đang đứng trước mặt tôi. Cô có được chìa khóa nhà của Tô Thiên Bình, buổi tối khi tôi ngủ trong phòng khách, cô vẫn có thể lặng lẽ vào trong căn hộ này. Thực ra kể từ khi đó tôi đã bị rơi vào bẫy của cô, cô có thể mở máy tính trong phòng ngủ lúc nửa đêm, thông qua camera có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của tôi trong phòng”.

Nói tới đây, tôi thở hắt ra như trút được gánh nặng. Sự suy luận hoàn mỹ này cuối cùng cũng đã được tôi hoàn thành – mối quan hệ giữa Lâm U và A Hoàn, lai lịch của chiếc nhẫn ngọc, còn cả Tô Thiên Bình mất đi linh hồn, tất cả đều được giải thích hợp tình hợp lý, tôi tin rằng đây chính là chân tướng.

Thực ra, việc Tô Thiên Bình mang theo DV là hoàn toàn ngẫu nhiên, cậu ta xảy ra chuyện cũng hoàn toàn là do thân làm thân chịu, còn tôi thì lại chủ định cuốn vào trong đó. Chỉ vì Tô Thiên Bình mà đã khiến tôi xâm nhập vào thế giới của Lâm U (A Hoàn) bằng một cách hết sức đặc biệt, và sau khi xâm nhập vào đó đã khiến bản thân tôi cũng điên cuồng theo.

Còn về nữ vương phục sinh của năm nghìn năm trước, và cả chuyện cứ bảy ngày lại phải cướp đi một linh hồn, có lẽ đều là do Lâm U (A Hoàn) tự mình tưởng tượng ra.

Sự việc đã tới ngày hôm nay, biểu hiện của Lâm U cũng không còn căng thẳng nữa, cô ấy khẽ thở dài: “Anh cho rằng anh đều đã biết hết rồi sao?”

Đã gần tới thời khắc nửa đêm, tôi dường như đã trút bỏ hết tất cả những bức bối trong lòng những ngày qua, tôi kề sát lại gần cô ta hơn nói: “Tôi tin vào trí tuệ, và sự suy đoán của bản thân”.

Cuối cùng, ánh mắt Lâm U lại lộ ra sự buồn bã âm thầm: “Được thôi, tôi không đôi co với anh nữa”.

“Tôi cũng không muốn đôi co gì với cô cả, chỉ là sau khi phát hiện ra tất cả chân tướng của sự việc thì tôi thật sự không biết nên làm thế nào nữa”.

Cô ấy dửng dưng nói: “Tùy anh làm thế nào thì làm, nhưng tôi vẫn có một việc muốn hỏi anh”.

“Xin mời”.

“Anh đã làm gì với chiếc nhẫn ngọc rồi?”

Hóa ra cô ấy đã chú ý tới tay trái của tôi từ lâu, trên ngón trỏ không có chiếc nhẫn ngọc, vậy là tôi bình tĩnh trả lời:

“Tôi đã ném chiếc nhẫn ngọc xuống biển Hoang thôn rồi”.

Lâm U hơi sững sờ một chút, gật gật đầu: “Anh làm rất tốt. Có lẽ tôi vốn không nên quay trở lại Hoang thôn, càng khôn nên lấy chiếc nhẫn ngọc từ dưới địa cung lên, nếu không thì Tiến Sỹ Đệ đã không bị thiêu cháy”.

“Đây chính là nguyên nhân mà cô muốn lấy chiếc nhẫn ngọc rồi để tôi đeo nó lên? Thực ra cô hy vọng tôi sẽ đem chiếc nhẫn ngọc đi và để tôi quyết định nơi trở về của nó”.

“Không sai!”

Tôi gật đầu nói: “Giờ thì chiếc nhẫn ngọc đã chìm sâu dưới đáy biển, hoặc là đã thịt nát xương tan, vậy thì cô hài lòng rồi chứ?”

“Có lẽ vậy, ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Mọi thứ đều đã kết thúc rồi, cô có còn muốn nói gì với những độc giả của ‘Quán trọ Hoang thôn’ không?”

Nếu như bây giờ là trong phim, cô ấy sẽ quay người lại ống kính, rầu rĩ nói: “Để tôi hát một bài nhé”.

Vẫn chưa đợi tôi kịp phản ứng, Lâm U đã hé môi, thốt ra những cao âm dài thườn thượt, tiếp đó là giai điệu trầm bổng thê lương.

Tôi lập tức trợn tròn mắt: “Tử dạ ca…”

Đúng vậy, lần này thì không cần phải dùng tới máy phát nhạc nữa, mà là Lâm U tự mình hát.

Trong không gian thần bí “Tử dạ ca", giai điệu của Tử dạ ca như luồng điện xuyên suốt cơ thể, nhẹ nhàng vuốt ve linh hồn tôi.

Muốn giãy giụa nhưng không kịp nữa rồi, trước mắt chỉ còn lại đôi mắt của Lâm U, còn có cả trên tường nữa.

Cuối cùng thì mọi thứ đều đã mất hết, chỉ còn lại duy nhất vùng biển đen sì, nuốt chửng lấy đầu óc tôi.

Giai điệu “Tử dạ ca” ngập tràn thế gian.

Đại dương của Hoang thôn.

Dưới đáy biển sâu thẳm lạnh giá đó, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc đang tỏa sáng…
 

back top