Trở Lại Hoang Thôn

C6- Ngày thứ hai 2

Tôi cúi đầu trầm tư hồi lâu, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, tôi lập tức ngẩng đầu lên theo điều kiện phản xạ, đúng lúc nhìn thấy đỏ trên kính cửa sổ.

Nó tượng trưng cho cái gì?

Trong lòng hơi run rẩy một chút, tôi bỗng chốc nghĩ tới vài từ tiếng Anh: annulus, circle, round, loop, ring.

Những từ này đều mang nghĩa “vòng tròn”, tôi thử đánh chúng vào trong khoang mật mã, kết quả những từ “annulus, circle, round, loop” này đều không đúng.

Nhưng rút cuộc từ “ring” cuối cùng lại thành công khi thông qua kiểm tra mật mã và mở được tập file bí ẩn đó ra.

Đúng, nghĩa là “ring”!

Rút cuộc cũng đã nhẹ cả người, nhưng tôi hiểu rằng đây chỉ là lô cốt đầu tiên mà mình công kích được, sau đó vẫn còn nhiều trở ngại hơn nữa đang chờ đợi tôi.

Trong tập file này có một file hình ảnh DV, bên dưới còn ẩn một thư mục nữa.

Tạm thời bỏ qua thư mục dưới cùng, tôi trực tiếp mở thẳng file DV đó.

Trình duyệt hiện lên cảnh ngoài đường phố. Đây là một ngày âm u, trước ống kính là một con đường vắt ngang, rất nhiều xe cộ và người đi đường qua lại xuyên qua ống kính, đối diện bên đường có rất nhiều tiệm ăn và cửa hàng buôn bán.

Tuy tôi không biết nơi này, nhưng từ trong âm thanh huyên náo tại đó có thể nghe thấy một vài đoạn có giọng Thượng Hải, bởi vậy con phố này chắc là một nơi nào đó tại Thượng Hải. Ngoài ra, phân tích từ đám người qua lại và cửa hàng thì đây có thể là một dãy phố buôn bán hoặc một điểm du lịch mới tại trung tâm thành phố.

Lúc này ống kính di chuyển lên phía trước, từ từ đi qua đường, tới bên cạnh một ki ốt nhỏ phía bên kia đường. Cái ki ốt này rất kỳ lạ, vừa vặn ở chính giữa mặt tiền hai cửa hàng, xem ra nhỏ hơn ki ốt bán báo một chút, nhưng lại to hơn bốt điện thoại, chứa một người trong đó thì quá thừa. Tiêu cự ống kính lúc này đã có chút điều chỉnh, nhắm thẳng vào tấm biển trước cửa ki ốt: “Chế tác bưu thiếp cá tính”, bên cạnh còn có ký hiệu của bưu điện Trung Quốc.

Tiếp theo đó ánh sáng bắt đầu có chút biến óa kỳ quái, trên màn hình máy tính lúc sáng lúc tối, khiến mắt tôi không thích ứng được. Đột nhiên, một bàn tay trắng toát thò vào màn hình, từ từ đẩy cửa ki ốt, ống kính DV liền chui vào trong đó.

Ống kính chĩa vào một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay theo kiểu đa phương tiện, những chữ cái chuyển động trên màn hình, hướng dẫn bạn quy trình chế tác bưu thiếp cá tính. Ở giữa có một camera giống như chat webcam, chỉ cần bạn đứng trước camera, nhét 5 tệ vào trong máy, sau đó ấn nút làm theo hướng dẫn trên màn hình, camera sẽ chụp hình bạn lại, đồng thời in ảnh của bạn lên trên bưu thiếp.

Hình nền bưu thiếp có thể chọn hòn ngọc Phương Đông hoặc là quần thể kiến trúc bến Thượng Hải đều là những địa điểm đặc trưng của Thượng Hải, rất phù hợp để làm lưu niệm cho những du khách từ xa tới, có thể gửi bưu thiếp in ảnh của mình về nhà.

Phía trên máy chụp ảnh lấy ngay đó có một bóng đèn trắng, ánh sáng đủ để chụp ảnh, ống kính của Tô Thiên Bình đột nhiên lại lắc xuống phía dưới, may mà tốc độ hạ xuống rất chậm, nên nhìn không có cảm giác chóng mặt.

Cuối cùng, ống kính nhắm thẳng xuống mặt sàn ki ốt, trên mặt đất có một tấm bưu thiếp bị vứt đi, bên trên hình như có cảnh được in lên đó rồi.

Tôi gần như không có cảm giác hình ảnh bị cắt thì bỗng nhìn thấy một bàn tay nhặt tấm bưu thiếp đó lên, rồi giơ lên trước ống kính – trên bưu thiếp có in ảnh của một cô gái, đôi mắt u buồn đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tức khắc, cả màn hình máy tính đều là bức ảnh đó, hình như Tô Thiên Bình cố ý lấy chuẩn tiêu điểm là khuôn mặt cô gái này. Tuy in trên tấm bưu thiếp, nhưng tôi cảm nhận rất rõ, giống như một người sống đang đứng trước màn hình máy tính nói chuyện với tôi.

Cô ấy đang nhìn tôi.

Phút chốc, tôi bất giác lùi lại phía sau, suýt nữa ngã ngửa từ trên ghế máy tinh của Tô Thiên Bình xuống đất, và cảm thấy một mùi xa xăm nào đó cũng đang tỏa ra từ chiếc máy tính này, dường như có thứ gì đó từ trong màn hình chui ra.

Chính là cô ta! Mười mấy tấm bưu thiếp tôi phát hiện trong ngăn kéo sáng nay, những bức ảnh khác nhau cùng chụp một cô gái giống nhau, tôi khẳng định trong đó có tấm bưu thiếp đang ở trong hình ảnh lúc này.

Cứ chiếu mười mấy giây như vậy cho mãi tới khi tấm bưu thiếp rời khỏi ống kính, hình ảnh vẫn nghiễm nhiên là chiếc máy chụp ảnh trong ki ốt.

Đột nhiên, giọng Tô Thiên Bình bên ngoài vang lên, vẫn là giọng nói nặng nề đó: “Lại là một tấm bưu thiếp của cô ta, đây đã là tấm thứ 18 rồi”.

Đúng lúc âm thanh kết thúc, hình ảnh tức khắc bị cắt ngang, màn hình máy tính trở nên đen sì. Vài giây sau ánh sáng phục hồi, nhưng bối cảnh đã hoàn toàn biến đổi rồi, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một gượng mặt đàn ông, đôi mắt như giếng cổ nhìn chằm chằm vào tôi.

Đoán đúng rồi, người trong ống kính chính là Tô Thiên Bình.

Tôi cẩn thận nhìn bối cảnh trong màn hình, lại quay lại nhìn tường phía sau lưng, hình như là quay trong căn phòng này. Mặt Tô Thiên Bình trên màn hình cũng có chút hơi biến dạng, e rằng là đặt DV trên ti vi, tự mình ngồi trên giường lấy góc quay.

Biểu hiện của Tô Thiên Bình cứng đờ nhìn chằm chằm vào ống kính, hình trên như trên đầu cậu ta có bật một chiếc đèn, hiệu quả gần giống như trong ki ốt chế tạo bưu thiếp cá tính.

Nhìn mặt một người thông qua màn hình máy tính, cảm giác khác nhiều so với khi đối diện với người thậ. Người thật khi trò chuyện có thể tác động qua lại, không thể khiến bạn cảm thấy quá sợ hãi, nhưng nhìn người quay trong DV, người đó giống như bị nhốt trong máy tính vậy, anh ta nhìn bạn bằng một ánh mắt đặc biệt, dường như cũng muốn lôi cả bạn vào trong đó.

Dáng vẻ Tô Thiên Bình nhìn ống kính thật đáng sợ, cứ như vậy ngồi một lúc lâu, màn hình gần như bị mặt cậu ta chiếm hết.

Cuối cùng, cậu ta mấp máy miệng nói: “Chào các bạn, tên của đoạn phim này là U hồn bưu thiếp”.

Lúc này trên màn hình xuất hiện một hàng chữ kiểu chữ hoa cỡ lớn:

U HỒN BƯU THIẾP

Sau khi dừng lại một lúc, cậu ta tiếp tục nói: “Đây là một phim ký sự, ghi lại quá trình tôi phát hiện ra u hồn – tất cả hình ảnh và cảnh quay, đều lấy từ những gì chân thực do tôi tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, tuyệt đối không có bất cứ phần hư cấu nào”.

Môi Tô Thiên Bình cong cong lên, lộ ra ý cười ta ác: “Ki ốt lúc nãy mà các bạn nhìn thấy, là do tôi một tháng trước đi qua phát hiện ra”.

Ống kính đột nhiên lại cắt chuyển cảnh tới nơi đó, bước vào ki ốt bưu thiếp cá tính, dừng lại ở phần giới thiệu trên màn hình máy chụp ảnh lấy ngay, và lúc này giọng nói lại tiếp tục: “Lúc đó tôi đang cầm DV quay cảnh đường phố, do tò mò nên đã vào trong ki ốt này xem xem, kết quả, vô tình phát hiện ra dưới chân còn có…”

Lúc này ống kính đã nhắm thẳng xuống dưới chân, một bàn tay nhặt bưu thiếp từ dưới đất lên, trên bưu thiếp vẫn in ảnh của cô gái đó. Cô gái trên bưu thiếp lại chiếm cả ống kính, tiếp đó ống kính hướng về tứ phía quét một lượt, trong ki ốt không còn phát hiện thêm thứ gì nữa cả.

Đột nhiên, hình ảnh lại cắt trở về mặt của Tô Thiên Bình, khiến tôi lập tức hoảng hốt. Ánh mắt cậu ta dị dạng rất kỳ quái, tại sao sau khi làm xong bưu thiếp lại vứt nó ra đất? Có lẽ là do cảm thấy bức ảnh này chụp không ưng ý? Vậy là, tôi đã bị người trên bưu thiếp lại vứt nó ra đất? Có lẽ là do cảm thấy bức ảnh này chụp không ưng ý? Vậy là, tôi đã bị người trên bưu thiếp thu hút, đặc biệt là ánh mắt kỳ dị của cô ấy, tôi cho rằng trên thế gian này không thể có cô gái nào giống thế này”.

Tô Thiên Bình cười nhạt: “Hừm, lúc đó tôi đã giữ lại tấm bưu thiếp này, để nó vào trong ngăn kéo của mình. Mấy hôm sau, lòng tôi luôn nhớ tới chỗ đó, không sao quên được cô gái trên tấm bưu thiếp. Cho mãi tới tận một tuần sau, tôi thất thểu đi qua con phố này và đã mất tự chủ bước vào trong ki ốt…”

Hình ảnh lại biến thành một bàn tay đẩy cửa ki ốt, sau đó ống kính nhắm thẳng mặt đất, quả nhiên nhìn thấy một tấm bưu thiếp, bên trên vẫn nghiễm nhiên in ảnh cô gái tự chụp.

Đúng lúc này, giọng bên ngoài lại tiếp tục vang lên: “Vô cùng bất ngờ ở chỗ, tôi lại lần nữa phát hiện ra bưu thiếp của cô ấy, góc chụp ảnh hơi khác so với bức ảnh lần trước, chắc là mấy ngày gần đây mới chụp, lẽ nào đây vẫn do trùng hợp sao?”

Ống kính lại bị cắt lần nữa, nhưng lần này đứng lại bên ngoài ki ốt, biến thành một ngày mưa.

Giọng Tô Thiên Bình bên ngoài: “Ngày thứ hai, tôi đội mưa chạy tới đây”.

Lúc này là hình ảnh tiến vào ki ốt, nhưng hình như ống kính có phủ một lớp hơi nước, đợi tới khi hơi nước bay đi hết, khuôn mặt của cô gái in trên bưu thiếp lại xuất hiện lần nữa trong ống kính.

Tiếp đó, cảnh lại cắt tới mặt Tô Thiên Bình, cậu ta gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi lại lần nữa phát hiện ra bưu thiếp của cô ta. Tôi xác định đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là do cô ta cố ý làm vậy – có phải là rất quái dị không? Nếu như là dịch vụ miễn phí, có thể coi là trò đùa ác hoặc là cái gì khác, nhưng mỗi lần làm ra một bưu thiếp cá tính đều phải mất 5 tệ. Cô gái có ánh mắt thần bí này, nhét tiền xu vào trong ki ốt, lại chụp ảnh, làm xong bưu thiếp có in ảnh mình tại đó, kết quả lại quẳng nó ra đất”.

Giọn nói vọng ra từ trong loa càng lúc càng trầm xuống, hình như đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nhìn Tô Thiên Bình trên màn hình máy tính, trên người tôi lại sởn hết cả da gà, thực là không thể tưởng tượng nổi cậu ta lại biến thành bộ dạng thế này.

Cậu ta trong ống kính lại tiếp tục nói: “Phát hiện vô tình này khiến tôi nảy sinh tính tò mò mãnh liệt. Hơn nữa tháng sau đó, ngày nào tôi cũng tới chỗ đó xem sao, mỗi lần đều phát hiện một tấm bưu thiếp của cô ta trong ki ốt, và lần nào tôi cũng nhặt những bưu thiếp đó đem về. Điều đó cho thấy cô ta ngày nào cũng tới đây, đối diện với camera của mày chụp ảnh tự động, chế tác ra một tấm bưu thiếp cá tính in ảnh của bản thân rồi sau đó vứt ra đất”.

“Tuy chưa lần nào nhìn thấy con người thật của cô ta, nhưng tôi có thể thông qua tấm bưu thiếp nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, tôi chắc chắn đôi mắt này không thuộc về nhân gian chúng ta, mà thuộc về một không gian kỳ dị nào đó. Đúng vậy, tôi không thể quên được cô gái này, tôi vô cùng muốn biết bí mật của cô ta – tại sao cô ta lại làm như vậy? Tại sao lại vứt ảnh của mình đi? Vậy là mấy ngày gần đây hầu như cả ngày lẫn đêm tôi đều túc trực cạnh ki ốt, nhưng chưa một lần thấy cô ta xuất hiện, vậy mà trong ki ốt vẫn phát hiện thấy bưu thiếp cô ta vừa mới vứt xuống”.

Hình ành lại cắt tới bên trong ki ốt, trên mặt đất có bưu thiếp in khuôn mặt cô gái đó, biểu hiện hình như có chút không giống với mấy bức ảnh trước.

Ống kính nhắm thằng vào khuôn mặt cô gái trên bưu thiếp, giọng Tô Thiên Bình trầm trầm nói: “Tôi nghĩ tôi đã yêu cô ấy mất rồi”.

Hình ảnh lại trở về cảnh đường phố, từng gương mặt nam nữ tiến lại. DV xuyên qua dòng người đi đường, ánh nắng mùa đông chiếu rọi lên ống kính khiến tôi ngồi trước màn hình lại lần nữa lóa cả mắt.

Tô Thiên Bình tiếp tục nói bên ngoài: “Nếu như tôi yêu một người con gái mãi mãi không bao giờ nhìn thấy được, hoặc là nói rằng, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng hình cô ấy, ảnh của cô ấy, nhưng không thể nhìn thấy con người cô ấy, lẽ nào cô ấy đã chết từ lâu rồi sao?”

Ống kính tiếp tục di chuyển trên đường phố, quay lại rất nhiều gương mặt biểu cảm khác nhau trên đường.

“Tôi nghĩ bản thân mình đã có đáp án – có lẽ trong biển người mênh mông vốn bay lượn rất nhiều linh hồn như vậy, họ sợ bị những người sống lãng quên nên đã không ngừng chụp ảnh tại khắp nơi trong thành phố, lặng lẽ lưu lại hình ảnh của mình, chờ đợi một người có tâm nào đó phát hiện ra”.

Đột nhiên, hình ảnh lại cắt trở về khuôn mặt Tô Thiên Bình, biểu hiện của cậu ta đáng sợ dị thường, hướng về ống kính nhả ra từng chữ:

Nhưng, tôi đã từng nhìn thấy cô ấy, ở chính Hoang thôn! Lúc tôi nghe thấy mấy chữ cuối cùng, ống kính đột nhiên trở nên mờ ảo, tiếp theo xuất hiện một hàng chữ:

Hết tập 1

Tập 1 của “U hồn bưu thiếp” tới đây là kết thúc.

Nhìn màn hình máy tính đã trở lại bình thường, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng giọng nói của Tô Thiên Bình…

“Tôi đã từng nhìn thấy cô ấy, ở chính Hoang thôn!”

“Thế này là ý gì? Cô gái kỳ dị trên tấm bưu thiếp bị vứt đi, Tô Thiên Bình chẳng phải luôn nói rằng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy cô ta sao? Tại sao cuối cùng lại nói đã gặp cô ấy, mà còn là ở Hoang thôn?

Tôi lập tức rời khỏi máy tính, lấy xấp bưu thiếp trong ngăn kéo ra. Không sai, cô gái ban nãy xuất hiện trong DV chính là cô ta – mỹ nhân bưu thiếp.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ta trên bưu thiếp, giấy ảnh cứng trơn bóng giống như da của người thật, chỉ có điều lại băng giá và lạnh lùng nhường vậy. Sững sờ nhìn vào mắt cô ấy, cứ mắt đối mắt như vậy, dường như tôi bỗng gặp lại nhân vật trong sách của mình thêm một lần nữa.

“Cô là ai? Tôi đã gặp cô chưa?”

Vậy là, tôi ngẩng đầu hồi tưởng lại Hoang thôn, hồi tưởng lại mọi khuôn mặt mình đã từng gặp ở đó – không, không có cô ta, từ trước tới nay đều không có gương mặt này, cũng không có đôi mắt này, cho dù cảm giác rất thân thuộc.

Ít nhất cô ta cũng không phải là Tiểu Chi, vĩnh viễn sẽ không thể là cô ấy.

Cuối cùng, tôi đoạn tuyệt với ý nghĩ nực cười này, lắc đầu đem cất lại bưu thiếp vào trong ngăn kéo.

Nói rằng gặp cô ấy ở Hoang thôn, hay có lẽ chỉ là ảo giác của Tô Thiên Bình?

Tôi trở lại trước màn hình máy tính, nhìn thời gian tạo ra file DV vừa mới xem đó, vừa đúng mười ngày trước.

Đây chỉ là tập 1 của “U hồn bưu thiếp”, chiếc máy tính này e rằng còn chưa đựng nhiều bí mật hơn nữa. Đúng lúc tôi chuẩn bị mở tập file tiếp theo thì mới phát hiện ra vẫn cần phải có mật mã mới vào được bên trong.

Ô, cái cậu Tô Thiên Bình này thật là, tại sao phải cài nhiều mật mã thế nhỉ? Lẽ nào cậu ta đã đoán được tôi sẽ xem trộm máy tính của cậu ta từ trước đó lâu rồi? Não tôi cũng không phải là máy giải mật mã, tối nay đành phải tạm dừng tại đây vậy.

Đúng lúc tôi trở lại bàn may tính chuẩn bị tắt máy thì mới chú ý tới trong danh sách chương trình có một phần mềm “camera”, đây là phần mềm ứng dụng camera mà bảo vệ thường dùng, anh họ cảnh sát Diệp Tiêu của tôi đã từng dạy tôi cách sử dụng nó.

Tôi lập tức mở chương trình này ra, phát hiện hệ thống giám sát đang trong trạng thái tắt. Khi tôi mở hệ thống giám sát, chỉ nghe thấy khung cửa sổ trên đỉnh đầu kêu lên một tiếng, một tia sáng màu đỏ yếu ớt rọi lên mặt tôi, chớp mắt cái thì tia sáng đó đã biến mất rồi.

Lúc này trên màn hình máy tính nhảy ra năm cửa sổ, giống như có thêm năm máy giám sát vậy, lần lượt xuất hiện hình ảnh đen trắng của thềm cửa ra vào, phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng ngủ.

Hiện giờ chiếc máy tính đã biến thành phòng giám sát, thông qua năm cửa sổ nhỏ trên màn hình, có thể đồng thời giám sát mọi góc cạnh trong căn hộ này.

Không sai, từ góc độ của camera giám sát cho thấy, chúng chính là năm đầu dò bị tôi phát hiện sáng nay, chúng giống như mắt của u hồn, giám sát mọi thứ trong căn phòng này.

Trên cửa sổ giám sát trong phòng ngủ còn có thể nhìn thấy chính bản thân tôi – ngồi trước màn hình máy tính, một vùng sáng trắng chụp lên mặt.

Vậy là, tôi ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ, mặt tôi trong cửa sổ giám sát chính diện với ống kính, khuôn mặt đen trắng hơi có chút biến dạng. Tôi gật gật đầu với nó, trên màn hình máy tính cũng lặp lại y như vậy.

Bây giờ tôi có thể khẳng định rồi, những đầu dò camera và hệ thống giám sát này, tất cả đều do Tô Thiên Bình tự mình lắp đặt, nhưng tôi vẫn không rõ động cơ của cậu ta, tất cả chỉ là do khủng hoảng sao?

Tôi lại nhìn xuống thanh công cụ của hệ thống, phát hiện bộ hệ thống giám sát này có thể hoạt động 24/24. Liên kết với camera giám sát của máy chủ phía dưới, có thể đồng thời chuyển hình ảnh quay lại được thành đuôi tần số hình.

Nhìn mình trong camera, tôi đột nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc, dường như những đầu dò này đã đâm xuyên qua cơ thể, gẩy chút linh hồn trong xương tủy tôi ra ngoài.

Thật ghê tởm, tôi vội vàng tắt máy tính, nhưng không tắt hệ thống giám sát. Đầu dò trên đỉnh đầu vẫn trong trạng thái hoạt động, không bỏ sót bất cứ một động tĩnh nào, tôi vẫn muốn xem xem, sáng ngày mai sẽ phát hiện ra điều gì.

Tuy tôi đã thay ga trải giường và đệm trong phòng ngủ, nhưng vẫn không dám ngủ trên chiếc giường đó. Tôi ôm chiếc chăn đem từ nhà tới, vẵn nằm ngoài phòng khách giống như tối qua, hơi ẩm trong điều hòa rất vừa phải, phả lên ghế sô pha khiến người ta lãng quên mùa đông.

Tôi để lại một ngọn đèn trong phòng bếp, ánh sáng yếu ớt rọi ra từ phòng bếp khiến phòng khách không tới nỗi tối đen thành một khối đặc quánh.

Trước khi ngủ tôi nhìn lên đỉnh đầu, nhìn thẳng vào con mắt ẩn giấu trong góc tối nói:

“Ngủ ngon nhé, kẻ nhìn trộm”.

back top