Trở Lại Hoang Thôn

C7- Ngày thứ ba

NGÀY THỨ BA



Ngày

Sáng sớm, 6 giờ.

Những bóng tối tàn lưu vẫn đang chụp lên mí mắt, dường như có ai đó đang đứng trước mặt, cúi người nhìn xuống mặt tôi, anh ta (cô ta) đang mỉm cười.

Hơi thở của anh ta (cô ta) nhẹ nhàng lướt qua làn da tôi, không ngừng thẩm thấu vào huyết quản và lỗ chân lông đang thu lại, men theo động mạch tức tốc xộc lên, xâm chiếm vào cánh cổng bí ẩn nhất trong đáy lòng tôi.

Người sống trong cánh cổng đó là – Tiểu Chi.

Tiểu Chi ngẩng đầu lên nhìn kẻ đột ngột xông vào, dịu dàng nói: “Ô, cuối cùng anh cũng đến rồi”.

Bóng tối bỗng chốc biến mất, tôi mở to mắt.

Trong hơi thở hổn hển, tôi khó mà hồi tưởng lại những gì vừa thấy ban nãy, chỉ cảm thấy trán đẫm mồ hôi, tim đập nhanh tới mức phát sợ.

Tôi vẫn nằm trong phòng khách của Tô Thiên Bình, cuốn chiếc chăn dày cộm trên người, điều hòa phà về phía tôi, dưới người là chiếc ghế sô pha dài.

Phòng khách sáng sớm vẫn tối om om, chỉ có tia sáng trong cửa phòng bếp, giống như ánh nến âm u trong đêm tối.

Lồm cồm bò dậy trên ghế sô pha, khịt mũi ngửi thật kĩ, căn phòng này hình như có thêm một thứ mùi đặc biệt. Tôi mở công tắc trên tường bật đèn lên, rồi vào kiểm tra phòng ngủ và phòng vệ sinh một lượt, hình như không có tình hình gì bất thường, tôi vẫn là động vật cao cấp duy nhất trong căn phòng này.

Nhưng tôi quả quyết không khí của căn phòng này có vấn đề, đặc biệt là cảm giác kỳ lạ trước khi mở mắt. Vậy là tôi không buồn đánh răng rửa mặt, mở máy tính trong phòng ngủ ra trước, vào trong hệ thống camera giám sát.

Chẳng mấy chốc, trên màn hình đã xuất hiện năm cửa sổ giám sát, tôi qua chúng đều hoạt động bình thường, chắc là đã lưu lại những hình ảnh theo dõi được.

Quả nhiên, tôi mở danh mục “xem lại giám sát trước”, chỉnh giờ trong máy giám sát trở về 11 giờ tối qua, trên màn hình xuất hiện cảnh trước khi tôi đi ngủ. Trong phòng khách vẫn tối om lạ thường, chỉ có một góc phòng bếp rọi ra ánh đèn sáng, tôi cuốn chăn nằm trên ghế sô pha, chẳng mấy chốc là chìm vào mộng mị.

Bốn máy giám sát còn lại không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có đèn trong bếp vẫn còn sáng, hình ảnh giống như bị dừng hình vậy, chỉ có thời gian là nhích lên từng giây từng phút.

Không thể cứ ngồi nhìn thế này đến sáng được nhỉ? Tôi tìm thấy phóm tắt trong danh mục, thời gian trong cửa sổ giám sát nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã từ đêm nhảy sang sáng sớm.

Chưa đến mấy phút là đã tới 4 giờ sáng rồi, đột nhiên trong ánh sáng âm u cửa phòng khách hiện lên một bóng đen, lập tức hút lấy mắt tôi, tôi vội vàng đảo lại vài giây.

Đó là một bóng đen kỳ quái, nhìn không ra là “vật” gì – người, hoặc là một loại động vật nào đó. Tóm lại là dưới sự giám sát của đầu dò, bóng đen đó từ từ tiến lại gần ghế sô pha.

Sau đó tôi nhìn thấy mặt mình trên ghế sô pha bị che lấp, đó là do bóng đen kia bịt mắt tầm nhìn của đầu dò, khoảng một phút qua đi, bóng đen lại từ từ rời xa người tôi, mất tích trong camera tại phòng khách.

Sắc mặt tôi bỗng chốc trắng bệch, hai tay nhẹ nhàng sờ lên cằm mình, dường như nó không còn thuộc về mình nữa.

Lẽ nào bóng đen trước khi tỉnh dậy đó không phải là ảo giác, thực sự có vật gì đó lại gần tôi, thậm chí còn xâm nhập vào cơ thể tôi? Tôi bất giác sờ lên ngực mình, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh.

Không – tôi bật lại hình ảnh trên camera lần nữa, phóng hình ảnh trong camera phòng khách lên ba lần, nhưng vẫn không nhìn rõ bóng đen đó.

Bóng đen đó từ đâu tới?

Tôi lại tỉ mẩn xem lại bốn camera còn lại, trong cùng một thời gian giống nhau nhưng không hề có bất cứ điều gì bất thường, trên thực tế chỉ có đèn nhà bếp là vẫn sáng, tất cả những camera khác đều chìm trong bóng tối. Đặc biệt là hình ảnh ở đầu dò vị trí thềm cửa, căn bản không nhìn rõ chuyện gì xảy ra.

Lẽ nào nó tự xuất hiện trong căn phòng này? Giống như bà chủ nhà nói – có ma.

Sao lại trở về chuyện u hồn? Tôi nhớ ra, căn phòng này đã từng vang lên tiếng hát lúc nửa đêm, tiếp theo đó là bóng đen trên camera, vừa ngẩng đầu lên là thấy ngay trên kính cửa sổ phòng ngủ.

Tất cả những điều này đều giống như một vòng xoáy khổng lồ, chúng đã nuốt chửng linh hồn của Tô Thiên Bình, tiếp theo sẽ là ai đây?

Tôi loạng choạng rời khỏi máy tính, vào phòng vệ sinh bật bình nước nóng, ra sức rửa mặt. Tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cười ngốc nghếch.

Sáng sớm, tôi ra ngoài ăn sáng, đi loanh quanh rất lâu trên những con phố lạnh cóng, cuối cùng lại trở về căn phòng của Tô Thiên Bình, xem ra vẫn không thể thoát được cái nạn này.

Di chuyển màn hình bảo vệ máy tính của Tô Thiên Bình, vẫn là hình ảnh dừng hình của camera, tôi lắc đầu thoát ra khỏi hệ thống giám sát. Bây giờ tôi tiếp tục phải làm công việc buổi tối rồi, không biết trong máy tính của Tô Thiên Bình có còn cất giấu bí mật gì nữa? Vậy là tôi vào file “hồ sơ DV”, dùng mật mã “ring” hôm qua sử dụng để mở file phía dưới.

Tên của tập file này là “Địa”, đồng thời phải có mật mã mới mở ra được, tối hôm qua tôi đã dừng bước tại đây.

Tôi sững sờ nhìn chăm chú vào “Địa” hồi lâu, đây là một cái tên kỳ lạ, đằng sau đáng ra phải có thêm một chữ nữa, tôi tự nhiên liên tưởng tới – địa cung.

Hai từ này ghép lại với nhau khiến sống lưng tôi lạnh toát, giống như lại lần nữa rơi xuống lòng đất tối đen Hoang thôn. Nhưng Tô Thiên Bình thực sự đã từng tới địa cung, đó có lẽ vĩnh viễn là ác mộng của cậu ấy, thế nên cậu ta đã lấy nó làm tên cài mật mã cho tập file?

Giả dụ thực sự là “địa cung”, vậy thì tên file đã là “địa” rồi, trong mật mã sẽ không thể xuất hiện thêm “địa”, vậy thì mật mã chính là “cung”?

Tôi lập tức dùng phiên âm tiếng Hán “gong” của từ “cung” đánh vào mật mã.

Nhưng trên màn hình hiển thị sai mật mã, tôi lại cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, thử dùng tiếng Anh xem sao, “địa cung” trong tiếng Anh viết thế nào nhỉ?

Palace

Tuy hiện giờ từ này đã mất đi khí chất cao quý của nó từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn có thể thử xem sao.

Tôi cẩn thận đánh “palace” làm mật mã, nghĩ tới việc thông qua kiểm chứng này sẽ dễ dàng mở được file “địa” ra.

Tốt quá, lại một lần nữa đoán trúng tâm tư của Tô Thiên Bình.

Trong file “Địa” vẫn còn một file tần số hình DV, tôi lập tức mở trình duyệt ra.

Màn hình máy tính trở thành một màu tối đen, tiếp theo nhảy ra dòng chữ màu trắng:

U HỒN BƯU THIẾP

(Tập 2)

Hình ảnh hiện lên cảnh ban đêm. Dưới ánh đèn đường trắng lóa, vẫn có thể nhìn thấy con phố xuất hiện trong tập 1, chỉ là nó đã trở nên yên tĩnh lạ thường, trên đường phố gần như không thấy bóng người, chắc đã là thời khắc nửa đêm rồi.

Trước ống kính còn có một vài bóng đen của lá cây, hình như máy quay phom được giấu sau bụi cây. Tiêu điểm ống kính bắt đầu duy trì cùng một góc độ, hướng về phía ki ốt bưu thiếp bên kia đường.

Tôi nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ống kính DV quái dị này khiến người ta chìm đắm trong những cảnh tượng đó, giống như bản thân mình cũng đang ở trên con phố lúc nửa đêm vậy. Đèn đường âm u có chút lóe lên, cảm giác hoàn toàn khác với ban ngày huyên náo, giống như đang từ nhân gian đi xuống địa ngục vậy.

Đột nhiên, trong loa vang lên giọng nói khe khẽ: “Bạn nhìn thấy chưa? Lúc này tôi đang núp sau lùm cây đối diện bên kia đường, ống kính nhắm về phía ki ốt bưu thiếp đó. Tôi đã chờ đợi đúng một ngày, chờ đợi cô gái bí ẩn đó tới đây”.

Đây là giọng của Tô Thiên Bình, cậu ta thì thào vào trong máy quay, giọng điệu có chút dở hơi, tôi đành phải vặn to hết cỡ âm lượng máy tính lên.

Tiếp theo đó hình ảnh lại bị cắt gọt vài lần, nhưng cơ bản đều là cùng một góc độ. Đường phố càng trở nên lạnh lẽo âm u, không xuất hiện lấy một bóng người.

Giọng Tô Thiên Bình bên ngoài lại vang lên: “Đã là bốn giờ sáng rồi, tôi không biết mình còn có thể gắng gượng được nữa không”.

Đúng lúc đó, đoạn góc phố xa xăm trên màn hình xuất hiện một bóng người, giống như một linh hồn từ từ “bay” lại.

Góc phố sáng sớm tĩnh lặng như tờ, trong loa chỉ vọng ra tiếng thờ nhẹ của Tô Thiên Bình, tim tôi cũng treo ngược lên theo sự thay đổi của hình ảnh.

Ống kính DV tức tốc điều chỉnh tiêu cự, nhắm chuẩn cái bóng đang di chuyển đó, dưới ánh đèn dần dần hiện lên một bóng người trắng toát, cuối cùng dừng lại trước ki ốt bưu thiếp.

Trong cảnh ban đêm hơi lắc lư dao động, người đó từ đầu tới chân khoác một bộ quần áo gió màu trắng, trên đầu còn đội chiếc mũ liền với áo, cổ áo được dựng cao nên nhìn không rõ hình dáng. Sau đó anh ta (cô ta) bước vào trong ki ốt bưu thiếp, ở trong đó chừng khoảng hai phút. Cửa ki ốt bắt đầu đóng chặt lại, không biết anh ta (cô ta) làm những gì trong đó.

Bóng người trắng toát lại bước ra khỏi ki ốt, trong bóng đêm vẫn không nhìn rõ khuôn mặt người đó, người này vội vàng bước tới góc đường bên cạnh.

Ống kính tức khắc bắt đầu chuyển động, lá cây không ngừng đập vào ống kính khiến tôi cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Hình ảnh tiếp theo cắt chuyển tới cổng ki ốt, tay Tô Thiên Bình đẩy cửa ki ốt, ánh sáng trên máy chụp ảnh tự động rọi thẳng vào ống kính. Sau đó ống kính chiếu thẳng xuống đất, quả nhiên lại là một tấm bưu thiếp có in hình dung nhan của cô gái kia!

m thanh bên ngoài đột ngột vang lên: “Đây là tấm thứ 19!”

Ống kính bỗng nhiên lắc mạnh, một bàn tay nhặt bưu thiếp lên, cảnh tiếp theo cắt tới cảnh đường phố lúc sáng sớm.

Nơi đầu phố sáng đèn tĩnh mịch, một bóng người màu trắng mập mờ ẩn hiện.

Trong loa lúc này có thể nghe thấy tiếng bước chân hối hả của Tô Thiên Bình, ống kính lên xuống giống như sóng đánh dập dìu khiến tôi ngồi trước màn hình máy tính mà đầu óc quay cuồng, bản thân mình cũng giống như một con bọ bị trói chặt vào ống kính đang chạy điên đảo trên phố buổi sớm cùng máy DV.

Tiếp theo, ống kính không ngừng chuyển tiếp, mỗi lần hình như đều cách bóng người trắng càng gần hơn một chút. Hơn nữa góc độ cũng biến đổi rất lớn, vị trí ống kính trước đó đặt trên vai, nhưng hiện tại hình như hạ xuống phía eo. Ống kính có chút hướng lên trên, hình như còn có cả bóng đen che lấp xung quanh ống kính, cảm giác giống như cảnh quay lén trong bản tin trên truyền hình.

Đúng, Tô Thiên Bình nhất định giấu DV trong túi sách, chỉ để lộ ra ống kính hướng ra ngoài, giống như camera đầu kim vậy.

Hình ảnh nhìn thấy từ góc độ này càng thêm kỳ dị, cảm giác giống như tầm nhìn của trẻ con. Không biết quay mấy vòng, lúc tôi nhìn tới mức cảm thấy buồn nôn thì Tô Thiên Bình rút cuộc đã đuổi được bóng người đó.

Đột nhiên, hình ảnh dừng lại tại đây. Người áo trắng từ từ quay đầu lại, ánh đèn đường âm u soi rọi lên mặt cô ta, trên màn hình lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.

Chính là cô ta!

Hình ảnh dừng lại khoảng mười giây, do giấu DV trong túi sách quay trộm, hình ảnh góc chéo hất lên hơi có chút biến dạng – cô ta một mình đứng giữa ống kính, mũ màu trắng, áo gió màu trắng và cả giày thể thao màu trắng, dưới hình ảnh đường phố đêm đen làm nền tôn lên, giống hệt một u hồn màu trắng.

Đúng, cô ta chính là cô gái trong bưu thiếp, là người mà Tô Thiên Bình khổ sở chờ đợi. Là cô ta ngày nào cũng chụp ảnh trong ki ốt bưu thiếp, làm xong bưu thiếp sẽ lại quẳng xuống dưới đất.

Tôi lại phóng to hình ảnh lên, nhằm thẳng vào khuôn mặt cô ta trên hình ảnh đang tạm dừng, cảm giác giống như cô ta đang từ từ tiến lại gần tôi, khuôn mặt trắng bệch và xinh đẹp của cô ta càng lúc càng to, mãi cho tới tận khi chiếm hết cả màn hình máy tính.

Tiếp tục phóng to thì có chút mờ ảo, nhưng tay tôi đã không còn nghe não điều khiển nữa rồi, tôi vô thức không ngừng nhấn chuột khiến khuôn mặt của cô ta dần dần vượt quá cả màn hình, phóng to tới mức chỉ còn lại đôi mắt.

Cô ta đang nhìn tôi.

Đôi mắt đó xem ra to gấp mấy lần so với mấy người bình thường, tuy trong DV có chút mờ ảo, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ mắt và đồng tử của cô ta.

Kỳ lạ, tôi hình như nhìn thấy mình trong mắt cô ta.

Tôi tiếp tục kích chuột phóng to mắt của cô ta, cho tới tân khi hình ảnh DV phóng to hết cỡ - bóng tối phủ lên mắt cô ta, tôi chỉ còn nhìn thấy một nhãn cầu khổng lồ, hình như muốn nhảy cả ra khỏi màn hình máy tính.

Nếu như tiếp tục nhìn thế này, chắc là cô ta sẽ bò từ trong máy tính ra mất? Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái khiến tôi tức khắc hoảng sợ tới nỗi run lên cầm cập – lẽ nào cô ta cũng đã từng bò ra ngoài rồi, Tô Thiên Bình cũng vì thế mà bị dạo cho hôn mê?

May mà tôi nắm chặt lại con chuột, để hình ảnh DV phục hồi lại kích cỡ bình thường, tiếp tục bật tiếp.

Hình ảnh trên màn hình máy tính lúc này vẫn là cô gái được bọc trong màu trắng đó, cô ta xem ra chỉ chừng khoảng trên dưới hai mươi tuổi, tự tin một mình giữa phố ngập tràn sắc tối không một bóng người. Do ống kính giấu trong túi sách của Tô Thiên Bình nên khiến người ta cảm thấy như đang ngẩng đầu lên nhìn cô ta, cảnh tượng hiện lên càng siêu phàm thoát tục.

Cô gái và ống kính mặt đối mặt hồi lâu, cô ấy hình như không sợ Tô Thiên Bình, dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm vào đối phương. Dưới ánh đèn đường màu trắng âm u, mắt cô ta càng lúc càng hiện lên sự không chân thực, dường như chỉ là một ảo ảnh trong không khí.

“Cô là ai?”

Chờ đợi mãi, Tô Thiên Bình rút cuộc cũng lên tiếng rồi, nhưng giọng nói vọng ra từ loa sao mà nhát gan đến vậy, tôi có thể nghe thấy rõ đầu lưỡi cậu ta run rẩy.

Im lặng, hình ảnh trước mắt im lặng giống như chết vậy. Cô ta băng giá đứng trên mặt đất, giống hệt một pho tượng trắng toát khiến tôi nhớ tới tượng bằng băng của Bắc Quốc long lanh diễm lệ.

Một cơn gió bỗng nhiên từ đâu thổi tới lật tung mũ chụp đầu của cô ta xuống, một mái tóc dài đen óng tung bay theo gió, vài lọn tóc dính lên mặt khiến cô ta hơi chớp chớp mắt.

Môi cô gái từ từ mấp máy, trong loa vọng ra giọng nói trong trẻo lanh lảnh: “Tôi là…”

Đúng lúc tim tôi lại treo ngược lên lần nữa, tiếng của cô ta đột ngột ngưng bặt, hình ảnh cũng đột nhiên bị cắt thành màn hình đen sì. Tim tôi lại tức tốc rơi xuống, hai mắt dán chặt vào màn hình, không kìm chế được hét lên: “Tô Thiên Bình, cậu lại làm cái trò gì thế?”

Nhưng hình ảnh vẫn không chạy tiếp, trên máy tính chỉ xuất hiện một dòng chữ:

Hết tập 2

Đoạn DV này chạy tới đây là hết, tôi không kìm chế được gõ gõ lên màn hình, cảm giác giống như ngồi trên xe ô tô đi qua điểm cao nhất trên núi thì bị dừng lại giữa không trung.

Vậy là sao?

Cô gái trong DV rõ ràng đã nói ra rồi, hình ảnh lại đột nhiên bị cắt mất. Là do Tô Thiên Bình cố ý cắt đi như vậy hay là máy quay trong túi sách đột nhiên trục trặc hoặc có sự cố gì?

Tôi bật lại cảnh cuối cùng trong DV, không sai, cô gái trên màn hình rõ ràng là đã nói ra rồi, đúng là đã nói ra hai từ “tôi là”, phía sau chắc chắn còn nói thêm vài từ, nhưng không thấy có trong DV.

Nhắm mắt trầm tư hồi lâu, trí óc tôi đã bị đôi mắt cô ta bịt kín. Dường như tôi đang ở trên con phố không người lúc sáng sớm, một cô gái mặc đồ trắng toát đứng trước mặt, ánh mắt ưu tư của cô ấy nhìn xoáy vào tôi, sau đó mấp máy môi, nhưng tôi không nghe thấy tiếng gì.

Cô ta rút cuộc là ai?

Tôi chán nản lắc đầu, khẽ kích chuột thoát khỏi trình duyệt DV, rồi kiên quyết tắt máy tính.

Bây giờ là 10 giờ sáng, tôi đang ở trong phòng của Tô Thiên Bình, định thử tìm ra nguyên nhân cậu ta hôn mê lần nữa. Tôi sao thế này? Tôi dừng mọi việc viết lách đang làm, trở về với bóng tối của Hoang thôn – trong căn phòng đầy rẫy những đầu dò đáng ghét này, tôi tìm thấy mười mấy tấm bưu thiếp kỳ quái, bên trên có in hình khuôn mặt của một cô gái bí ẩn. Trong chiếc máy tính được bảo vệ bằng mật mã, tôi mở ra một bộ DV phim ký sự “U hồn bưu thiếp”, Tô Thiên Bình dùng ống kính của cậu ấy ghi lại quá trình một “u hồn” bị phát hiện.

Giống như Tô Thiên Bình bị u hồn bưu thiếp mê hoặc, tôi cũng đã bị cô gái bí ẩn chưa từng biết mặt này lôi cuốn, chìm sâu trong đó mà không thể thoát ra được.

Tôi bất giác ngả người ra ghế, hai mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, từ từ bay vào mộng cảnh…

Khoảng mười mấy phút sau, ý thức lại bắt đầu dần dần tỉnh táo trở lại, hình như cơ thể tôi cũng hơi có chút biến đổi, đặc biệt là ngón trỏ trên tay trái, dường như có vật gì đó thắt chặt lấy nó, giống như một chiếc nhẫn băng giá.

Nhẫn ngọc?

Tôi vật vã mở mắt, nhấc tay trái run rẩy của mình lên, may mà năm đầu ngón tay chẳng có gì cả, chiếc nhẫn ngọc chỉ đến từ trong cơn ác mộng về Hoang thôn.

Mộng – từ này lại lần nữa thực sự kích thích tôi, khiến tôi nhớ tới cuốn sách để mãi trong cặp.

Vậy là, tôi nảy sinh sự manh động mãnh liệt muốn đọc sách, lập tức lấy cuốn sách trong túi ra, tên cuốn sách này là “Hủy diệt mộng cảnh".

Lần trước tôi đọc ở trên máy bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải, sau khi về là bị việc của Tô Thiên Bình cuốn lấy, dường như đã quên mất cuốn sách này.

Nhưng, trong sách có câu nói đã khiến tôi ghi nhớ mãi trong lòng.

Trong thân xác tôi tồn tại một con ác quỷ Có lẽ đây mới là câu nói thật nhất, mỗi người chúng ta đều nên nói thật. Tôi là một người hay nằm mơ, hiện giờ lại đối diện với bước đường cùng không lối thoát này, có lẽ cuốn sách sẽ giúp tôi chút ít.

Vậy là, tôi mở chương một “Mỗi người đều có quyền nằm mơ” ra, nhớ là lần trước đọc tới trang đầu tiên “Đây là quá trình hủy diệt của mộng cảnh…”

Trong chương này, tác giả đã giải thích về khởi nguồn của giấc mơ, và cả nhận thức của nhân loại nguyên thủy về giấc mơ, tiếp theo là sự liên quan của giấc mơ với Ai Cập cổ, văn minh Babylon. Trong sách liệt kê một số lượng lớn tư liệu nhân loại học và khảo cổ học, có cả những vu thuật tới nay vẫn còn tồn tại, có cả những chứng cứ khảo cổ vô cùng xác thực.

Khởi nguồn và phát triển của văn minh nhân loại có quan hệ mật thiết, với mộng cảnh của nhân loại, mộng cảnh là một trong những nhân tố to lớn thúc đẩy sự tiến bộ của văn minh nhân loại.

Quả là lần đầu tiên nghe thấy quan điểm này, nhưng nghĩ sâu xa cũng thấy có lý. Tuy mộng cảnh vốn dĩ là phi lý tính, nhưng mộng cảnh lại có tác dụng khơi gợi lý tính. Từ xưa tới nay, mọi tiến bộ vĩ đại của nhân loại, thực ra đều khởi nguồn từ giấc mơ – giấc mơ vượt qua đại dương của hàng vạn năm trước đã khiến cổ nhân tạo ra thuyền độc mộc vượt biển để tới những vùng đất khác nhau trên thế giới; giống như giấc mơ bay lượn như chim đã khiến cho anh em nhà Wright phát minh ra máy bay bay lượn trên trời xanh; mấy chục năm trước, khi người ta đề cập tới mạng internet thì quả thật vẫn chỉ là một giấc mơ, nhưng ngày nay, giấc mơ này đã trở thành hiện thực. Và những giấc mơ chúng ta mơ thấy ngày hôm nay, sau bao nhiêu năm nữa cũng sẽ có khả năng trở thành hiện thực.

Trong phần kết của chương đầu tiên, tác gỉa đã nói thế này:

Mơ là trạng thái nhân loại thoát khỏi mộng mị, từ “bản thân” bước qua “tự thân”, tiếp đó là phát hiện quá trình vĩ đại của “siêu nhân”. Nhân loại vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi trận chiến giữa “bản thân” và “siêu nhân”, đây là ma thuật nuốt chửng chúng ta, và biện pháp duy nhất để chinh phục ma thuật chính là chinh phục giấc mơ của chúng ta. Bởi vậy, mỗi người đều có quyền nằm mơ, mỗi người đều có quyền phát hiện bí mật của bản thân trong mơ. Bây giờ bạn hãy nghĩ xem, bí mật của bạn là gì?

Quả là một cuốn sách kỳ dị vì đã đề cao giấc mơ đến nhường vậy. Tôi đã từng đọc qua “Phân tích giấc mơ” của Sigmund Freud, khi tường thuật trong truyện “Địa ngục tầng thứ 19”, tôi cũng đã nắm vững rất nhiều kiến thức tâm lý học, nhưng vẫn chưa từng nghe qua thuyết pháp này. Xem ra cuốn "Hủy diệt mộng cảnh" này thực sự khác biệt, khác xa so với những lí luận giải mộng của Sigmund Freud.

Hiện giờ đối với tôi mà nói, cuốn sách này vô cùng cuốn hút, thôi thúc tôi tạm thời quên đi hoảng loạn, tôi không kìm chế được tiếp tục giở nó ra.

Chương hai của "Hủy diệt mộng cảnh" là “Ghi chép lại giấc mơ của bạn”, tôi chậm rãi đọc phần mở đầu của chương sách này:

Bạn có thể ghi lại giấc mơ của mình không? Tôi đã từng thử làm thế. Cho dù đàn ông rất dễ quên những chi tiết trong giấc mơ của mình, nhưng tôi cố gắng để mình sau mỗi lần nằm mơ tỉnh dậy dùng giấy bút hoặc hình thức nào đó, ghi chép ngay lại mọi điều vừa mơ thấy. Giống như rất nhiều người đều có một quyển nhật ký vậy, tôi có “nhật ký giấc mơ” của riêng mình. Gần như sau mỗi sáng sớm nằm mơ tỉnh dậy, tôi đều viết lại một đoạn văn trên cuốn sổ đó, miêu tả tỉ mỉ giấc mơ của mình. Đúng một năm sau, khi bạn đã viết kín “nhật ký giấc mơ”, đọc lại nó từ đầu tối cuối một lượt, bạn sẽ giống như được thưởng thức album ảnh của gia đình vậy, thưởng thức từng giấc mơ của mình trong 365 ngày qua, rôi liên kết những giấc mơ này lại với nhau, biến thành hình ảnh động – phimv ề những giấc mơ. Xem này, đây là bộ phim mà tự bản thân bạn sáng tạo ra, bạn vừa là biên kịch vừa là đạo diễn, hay là nam nữ nhân vật chính. Trong bộ phim vĩ đại mà kỳ diệu này, bạn sẽ lần đầu tiên phát hiện ra con người thật của mình, còn cái gã đáng thương buổi sáng mang cái tên của bạn chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

Đây chính là ưu điểm của việc ghi chép mộng cảnh, và ghi chép mộng cảnh có thể có rất nhiều cách khác nhau, “nhật ký giấc mơ” chỉ là một trong những cách như vậy. Ngày nay, chúng ta có thể dùng văn chương, âm nhạc, mỹ thuật, điều khắc, thậm chí điện ảnh để ghi chép lại mộng cảnh, dùng bất cứ cảm giác đã biết nào đó để tiếp nhận tin tức của mộng cảnh.

Nhưng, ở thời cổ đại vô cùng xa xôi, trước khi nhân loại phát minh ra văn tự, ghi chép mộng cảnh là một việc vô cùng khó khăn. Rất nhiều văn minh thần bí nguyên cổ đều không để lại văn tự, hoặc là dù để lại văn tự, nhưng không có cách nào để người hiện đại giải nghịa nên đã trở thành “văn tự chết”. Bởi vậy, chúng ta rất khó để lý giải chuẩn xác giấc mơ của tổ tiên, nhưng khảo cổ học đã thực sự cho thấy, nhân loại thượng cổ có ghi chép lại giấc mơ của mình. Họ vốn không dùng văn tự, mà là dùng một vài loại ký hiệu đặc biệt nào đó.

Trong chương đầu tiên của cuốn sách này, tôi đã phân tích nhận thức về giấc mơ của văn minh Ai Cập cổ và Babylon, lúc này tôi phải nhấn mạnh tới văn minh Lương Chử - một nền văn minh lâu đời của Trung Quốc bản địa, cổ quốc thần bí của vùng Giang Nam năm sáu nghìn năm trước, đã từng sáng tạo ra nền văn hóa vô cùng huy hoàng, d là văn minh đồ ngọc của Lương Chử vị đại, ảnh hưởng sâu sắc tới văn minh ba đời Hạ Thượng Chu sau này. Vậy mà, văn minh Lương Chử từ năm nghìn năm trước đã đột nhiên tiêu vong một cách thần bí tại vùng Giang Nam, thậm chí vẫn chưa tìm thấy nguyên nhân chính xác.

Bây giờ tôi sẽ đưa ra câu hỏi là: cho dù tất cả sự phát triển và diệt vong của văn minh cổ đại đều có một mối liên quan thần bí nào đó tới mộng cảnh của tổ tiên chúng ta, vậy thì sự hưng vong của văn minh Lương Chử có liên quan gì tới mộng cảnh hay không? Có để lại ghi chép về những giấc mơ hay không?

Đáp án là chắc chắn có. Trước khi chuyển hướng nghiên cứu tâm lý học, tôi đã từng một lần thamg gia vào hoạt động khảo cổ điền dã tại khu vực Thái Hồ, lần đó đã thu hoạch được một phát hiện khiến người ta kinh ngạc, ngoài di chỉ văn minh Lương Chử hùng vĩ và nghịa địa ra, còn phát hiện thấy một số ký hiệu đặc biệt. Trong đó có một ký hiệu xuất hiện đi xuất hiện lại, đó chính là Đọc tới đây tôi bỗng ngớ người ra, giống như đang cưỡi xe máy lao đi vun vút, đột nhiên nhìn thấy một tai nạn ngay ngã rẽ.

- cái ký hiệu vừa đập vào mắt đã bị thót tim này đang hiện lù lù trên sách giống như xác chết của vụ tai nạn.

tôi nhấc trang giấy có in hình này trên cuốn sách lên, soi về phía cửa sổ, hình như có thể nhìn xuyên qua.

“Y như là sinh đôi vậy, giống hệt”.

Đúng, trên kính cửa sổ cũng vẽ kí hiệu này, màu vẽ vẫn đỏ tươi như máu. Tôi đúng bên cửa sổ cân nhắc hồi lâu, cẩn thận so sánh lại với ký hiệu trên sách, cứ như là từ một bản khắc ra.

Lúc này, tôi chợt nghĩ tới giấc mơ ban nãy, trên thế giới không có giấc mơ nào không nguồn không gốc, có lẽ, nó là dấu hiệu của cuốn sách này.

Tôi vội vàng vớ lấy cuốn "Hủy diệt mộng cảnh" đọc tiếp, tác giả đã viết tiếp sau :

Lúc nhân viên khảo cổ mới phát hiện ra ký hiệu này, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Có người cho rằng đó là sự sùng bái sinh mệnh, cũng có người cho rằng đấy là văn tự nguyên thủy, càng nhiều người hơn cho rằng đó tượng trưng cho Mặt Trời. Nhưng quan điểm của tôi khác hoàn toàn với mọi người, tôi cho rằng ký hiệu này tượng trưng cho một giấc mơ của chủ nhân ngôi mộ. Và giấc mơ này đối với chủ nhân ngôi mộ đặc biệt quan trọng, thế nên nó xuất hiện đi xuất hiện lại tại một số vị trí quan trọng. Còn rút cuộc giấc mơ này là gì, tôi nghĩ có lẽ có thể tìm ra đáp án từ trong những đồ ngọc.

Trước khi phát hiện ra kí hiệu , nhân viên khảo cổ còn phát hiện thấy một dãy dài các ký hiệu khắc họa kỳ dị:

Đến nay vẫn chưa có người nào có thể đọc hiểu chính xác được ý nghĩa của đoạn ký hiệu này, nhưng kí hiệu giống như vậy xuất hiện sau cùng, tôi cho rằng đây rất có thể là ghi chép giải mộng của văn minh Lương Chử thần bí, hoặc có thể nói là một kiểu diễn dịch vu thuật nào đó liên quan tới giấc mơ.

Trời ơi, đọc tới đây tôi không sao kìm chế được nữa, “ập” một tiếng gấp sách lại, kích động đứng bật dậy, đi đi lại lại vài vòng. Kí hiệu xuất hiện trong sách ban nãy không phải là “địa chỉ” trên tấm thẻ biên nhận bưu kiện bí ẩn của người mê sách sao?

May mà bức thư đó đang ở trong cặp tôi, tôi vội vàng lấy nó ra, vuốt ve tấm thẻ lạnh toát, dường như đang quay lại đêm trở về, trong quán ăn “Trà mã cổ đạo” ở Hậu Hải Bắc Kinh.

Trên tấm thẻ biên nhận bưu kiện không rõ lai lịch này, trong ô họ tên điền , ô địa chỉ chính là những kí hiệu này:

Nếu căn cứ theo cuốn "Hủy diệt mộng cảnh" này nói rằng: tượng trưng cho mộng cảnh của chủ nhân ngôi mộ cổ quốc Lương Chử, vậy thì người gửi tấm thẻ này cho tôi chính là “mộng” sao?

“Giấc mơ” đã chết hơn năm sáu nghìn năm trước đây?

Chính là địa chỉ của “mộng” đó – mộ phần của cổ quốc Lương Chử?

Trong căn phòng của Tô Thiên Bình, nghĩ tới vấn đề không thể lí giải này, dường như có một luồng điện xuyên qua người tôi. Tôi ra sức lắc đầu, muốn bản thân mình phủ định ý nghĩ hoang đường đó, nhưng trong tiềm thức lại càng lúc càng tin tưởng.

Tác dụng của ám thị tâm lý rất lớn mạnh, mọi thứ chống đối nó đều vô dụng.

Tôi sờ lên chiếc phong bì không có tem bưu điện cũng không có ngày tháng để lại, giống như đang chạm vào một niên đại cổ xưa nào đó, lại dường như đang trở lại điểm khởi đầu của Hoang thôn, một đêm Giang Nam nào đó của hơn năm nghìn năm trước…

"Hủy diệt mộng cảnh"?

Chậm rãi đọc cái tên sách này lên, tôi bất giác nhớ lại Hoang thôn nửa năm trước, và cả Hoắc Cường cùng Hàn Tiểu Phong chết vì ác mộng. Chính họ bị hủy diệt trong mộng cảnh?

Rút cuộc là "Hủy diệt mộng cảnh" hay là “Mộng cảnh hủy diệt" đây?

Có lẽ, chỉ có tác gải của cuốn sách nà mới có thể giải đáp cho tôi, ánh mắt tôi lại rơi lên cái tên Hứa Tử Tâm của tác giả. Tác giả này rút cuộc là người thế nào? Ông ta làm thế nào để thâm nhập vào trong thế giới mộng cảnh của nhân loại? Và làm thế nào phát hiện ra mộng cảnh của tổ tiên chúng ta hàng nghìn năm trước?

Nhưng ít nhất có thể khẳng định là, bản thân tác giả đã từng tham gia khai quật khảo cổ di chỉ văn minh Lương Chử, hơn nữa còn được tận mắt nhìn thấy kí hiệu thần bí.

Quan trong hơn nữa, những ký hiệu này đều phát hiện trong mộ cổ Lương Chử, hoàn toàn tương đồng với kí hiệu trên thẻ biên nhận bưu kiện của người mê sách gửi cho tôi, và trên kính cửa sổ phòng ngủ của Tô Thiên Bình cũng có vẽ kí hiệu giống thế.

Ba thứ này có thể liên hệ với nhau, từ một cổ Lương Chử của năm nghìn năm trước đến “họ tên” và “địa chỉ” trên thẻ biên nhận bưu kiện của người mê sách, rồi đến kính cửa sổ trong căn phòng này, nếu như vẽ đường thẳng nối liền ba điểm thần bí này lại với nhau, vậy thì sẽ thành một hình tam giác khổng lồ:

Đột nhiên, tôi phát hiện hình tam giác này xem ra giống với kim tự tháp của Ai Cập cổ hơn, còn kim tự tháp cũng giống như mộ phần cổ xưa.

Lại là một ám thị tâm lý nặng nề. Lẽ nào tôi đã tìm thấy chìa khóa giải đố rồi sao? Việc cần làm tiếp theo chính là hóa giải mật mã.

Hiện giờ, việc trước tiên cần phải làm rõ là những kí hiệu thần bí này rút cuộc tượng trưng cho điều gì? Người có thể trả lời câu hỏi này trên thế giới, e rằng chỉ có một mình Hứa Tử Tâm mà thôi.

Vậy là, tôi lại mở "Hủy diệt mộng cảnh" ra, đọc lại giới thiệu tóm tắt về tác giả lần nữa – Hứa Tử Tâm là giáo sư của trường đại học S, còn Xuân Vũ và Tô Thiên Bình chính là sinh viên của trường S. Còn cả bạn thân Tôn Tử Sở của tôi cũng là giảng viên lịch sử của trường S, trong truyện “Quán trọ Hoang thôn”, anh ấy đã từng giúp tôi rất nhiều.

Thế giới này thật nhỏ bé, lẽ nào họ có liên quan gì với nhau sao?

Tôi lập tức gọi vào điện thoại của Tôn Tử Sở, nghe thấy giọng nói bỡn cợt quen thuộc của anh ấy: “È, ở Bắc Kinh chơi có vui không?”

Gã Tôn Tử Sở này, anh ta lại nhớ nhầm thời gian rồi.

Tôi chỉ cười đau khổ nói: “Vui chết đi được, mỹ nữ đầy bên cạnh đây này”.

“Ồ, vậy thì tôi bay ngay tới đây”.

“Thôi được rồi, bây giờ tôi đã về Thượng Hải rồi. Trưa có rỗi không? Đến gần trường anh ăn bữa cơm, tôi mời”.

“Đương nhiên là cậu thanh toán rồi, mấy giờ gặp đây?”

Một tiếng đồng hồ sau.

Trong một quán ăn gần cổng sau trường đại học S, tôi gặp lại Tôn Tử Sở. Bộ dạng anh ấy vẫn như trước đây, tuy hơn tôi 3 tuổi, nhưng dưới cằm để chòm râu ngắn đen sì, nên trông giống kiểu họa sỹ trẻ hơn.

Trừ việc thích kết thân với những sinh viên nữ ra, thói xấu nhất của Tôn Tử Sở chính là tư tưởng cố chấp, thường vùi đầu trong đống giấy tờ, suy nghĩ viễn vông, muốn khai phá một bí mật lịch sử nào đó – nói ra mà thấy xấu hổ, thực ra bản thân tôi cũng thuộc kiểu đức hạnh như thế, thế nên chúng tôi mới có thể trở thành “cạ cứng” của nhau.

Cái gã này tháng trước còn tự chi tiền với Campuchia một chuyến để đến di chỉ Angkor Wat kỳ quan của thế giới, anh ấy đương nhiên không phải là đi tìm kiếm hốc cây trò chuyện với Châu Mộ Vân trong “Biết bao năm tháng”, mà là đi nghiên cứu những hình trạm nổi trên lăng mộ của Jayavarman VII, nghe nói trong đó ẩn giấu bí mật của bản đồ thiên sứ Ấn Độ cổ.

Vừa mới ngồi xuống bàn ăn, Tôn Tử Sở liền trêu chọc tôi một trận giống trước đây: “Tiểu tử cậu hại tôi đến thảm, trong truyện của cậu, tôi cũng được tính là nhân vật quan trọng. Nhưng bây giờ đen đủi ở chỗ, có biết bao nhiêu là nữ sinh đều đến tìm tôi giám định ngọc. Cậu biết tôi là người từ bi tốt bụng rồi đấy, nhìn thấy nữ sinh là tim lại mềm nhũn ra, cả ngày vùi đầu trong đóng châu báu rởm khiến đầu óc tôi cũng sắp nổ tung rồi”.

“Có bao nhiêu là nữ sinh vây quanh như vậy, anh phải cảm ơn tôi mới đúng, tôi thấy bữa ăn này hay là để anh mời đi nhỉ”.

“Thôi đi, tôi đâu có muốn cậu viết tôi thành bộ dạng như thế, tôi là người nhìn thấy gái là quên bạo sao hả?” Tôn Tử Sở cuối cùng cũng hết lắm chuyện, nghiêm túc nói, “Được rồi, bây giờ cậu có thể nói rồi – tới tìm tôi gấp như vậy, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi”.

Tôi lấy trong cặp cuốn sách "Hủy diệt mộng cảnh" ra, đặt trước mặt Tôn Tử Sở nói: “Anh có quen tác giả của cuốn sách này không?”

"Hủy diệt mộng cảnh?”

Tôn Tử Sở lập tức chau mày, anh ấy vuốt nhẹ bìa sách, rồi lại cúi đầu trầm tư hồi lâu, cảm giác giống như nuốt phải một con mồi.
 

back top