Nhìn cơ mặt Tần Phong vẫn không dãn ra, Diễm Tinh vòng tay qua cổ hắn, môi cô áp vào đôi môi lạnh lẽo của Tần Phong. Ngay lập tức đôi môi của Diễm Tinh bị Tần Phong cắn lấy. Hắn như dã thú gặm lấy môi cô, giống như muốn thông qua hình thức này trừng phạt cô vì cô không nghe lời. Lúc sau Tần Phong mới buông cô gái sắp hết dưỡng khí trong lòng mình ra, thuận thế đè cô dưới giường. Nhưng e ngại cô bị thương lại ốm nên sức nặng trên người hắn hoàn toàn không ảnh hưởng tới Diễm Tinh một chút nào.
Tần Phong đặt trán mình lên trán cô, thanh âm khàn kh"àn lại bất đắc dĩ nói: “Em cứ như vậy, nói anh làm sao có thể yên tâm để em một mình được đây.”
::
Diễm Tinh chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhưng cô không nói gì. Xem ra về sau e rằng Tần Phong sẽ còn dính cô hơn nữa.
"
Đúng như Diễm Tinh dự đoán. Sau khi cô xuống được giường, Tần Phong thật sự một tấc cũng không rời khỏi người cô. Nếu không phải hình thể không cho phép, Diễm Tinh thật sự cho rằng hắn sẽ giống con gấu Koala bám lấy người cô. Mà cảnh tượng này không chỉ khiến Diễm Tinh bất lực mà ba người nào đó cũng cảm thấy chướng mắt không kém.
“A Tinh, em không nói cậu ấy tách khỏi em một chút được à?” Hạo Hiên ghé sát vào Diễm Tinh thì thầm, mắt còn không quên liếc người đang ngồi bên cạnh cô.
Diễm Tinh nở một nụ cười bất đắc dĩ với anh mình, nhỏ giọng nói lại: “Nếu em nói được, anh nghĩ anh còn phải cần tới nói với em hay sao?”
Hạo Hiên thở dài lắc đầu. Còn Diệp Vô Song, Kỷ Dạ Hàn và Capo Sở Tiêu đã sớm chướng mắt, nên họ đi ra ngoài tập luyện rồi.
Diễm Tinh không thể làm gì khác ngoài để mặc Tần Phong bám mình. Cô không phải chưa từng đề cập tới việc hắn thích dính lấy cô, nhưng mỗi lần như vậy Tần Phong lại giở trò vô lại. Nói rằng nếu cô còn nói, hắn sẽ tiếp tục công việc dang dở hôm cô trêu chọc hắn.
Tại Mã gia.
Hôm nay gia đình Diệu An có khách, chính là vị chị họ của Diệu An, Mã Diệu Linh. Sau 2 lần bị Diễm Tinh trừng phạt ngày bé, một là chuyện ném sâu hai là việc bị Diễm Tinh đẩy xuống hồ bơi thì Mã Diệu Linh thành thật hơn rất nhiều. Cũng không tìm Diệu An gây sự nữa mà còn hết sức lấy lòng Diệu An. Ngày xảy ra vụ việc đó, thật ra Tần Phong có gửi cho bọn họ một lời đe dọa, cho nên cha mẹ của Mã Diệu Linh căn bản không thể làm lớn lên. Mà ngược lại, họ đối với Diệu An rất khách khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệu An cũng không phải người cắn chặt không buông. Cô vẫn sẽ nói chuyện khách khí với họ.
Hôm nay sau khi ăn uống xong xuôi, Mã Diệu Linh liền lôi Diệu An đi nói chuyện.
“An An, trong lòng chị đang rất buồn. Chị không có ai để tâm sự cả, chỉ có mỗi em.” Mã Diệu Linh chán nản nói. Cô ta cầm cốc rượu, nhấp một ngụm.
Diệu An không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
“An An, chúng ta từ bé không thân. Còn xảy ra chút xích mích. Nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với em chị lại cảm thấy thật thoải mái.” Mã Diệu Linh cười nói, một hơi uống hết ly rượu, lúc buông ly trong mắt cô ta đã nhiễm một tầng hơi nước.
“An An, chị yêu một người đàn ông. Chị thật sự yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ chú ý tới bạn thân của chị.” Mã Diệu Linh cười chua chát nói. Nước mắt cô ta cũng chảy dọc xuống gương mặt thanh tú.
Nghe tới đây, tay cầm ly rượu của Diệu An hơi cứng lại, nhưng sau đó cô lại cầm ly rượu đó lên nhấp một ngụm, không nói gì.
Mã Diệu Linh dường như cũng biết cô sẽ không nói gì, vừa uống vừa nói tiếp: “Chị với cậu ấy là bạn. Nhưng nếu như cùng xuất hiện với cô ấy, mọi người chỉ mãi nhìn tới cậu ấy. Ngay cả người đàn ông mà chị thích, cũng chỉ hướng tới cậu ấy.”
Mã Diệu Linh vừa khóc vừa cười: “Chị thật sự không ghét cậu ấy, cũng không giận cậu ấy. Nhưng…chị cũng không biết nên đối diện với cậu ấy ra sao. Cậu ấy thật rất tốt với chị, chị không muốn khiến cậu ấy thương tổn. Nhưng gần đây, chị hình như không làm được nữa. Nhìn cậu ấy cùng với người đàn ông đó, chị thật sự đau lòng. Vì sao chứ, vì sao chị cái gì cũng không thua kém nhưng mọi người lại chỉ nhìn cậu ấy? Chị không biết nên đối mặt với cậu ấy thế nào đây!”
“Dù sao người đàn ông đó cũng không thích chị. Chị còn muốn mất luôn bạn hay sao?” Diệu An cười nhạt, trong mắt dâng lên nỗi cô đơn cùng mệt mỏi.
"Nhiều lúc chị nghĩ, nếu chị cùng cậu ấy không phải là bạn vậy có phải mọi người cũng sẽ chú ý tới chị không. " Mã Diệu Linh cười nhẹ.
Diệu An ngồi bên cạnh, ánh mắt cô nhìn vào ly rượu, không ai biết được cô đang nghĩ gì.