Diễm Tinh đem những suy nghĩ kia dằn xuống, trên môi nở nụ cười khách khí với Lưu Hạo: “Thầy Lưu, mới thầy ngồi.” Cô từ trên ghế đứng lên, đưa tay mời với Lưu Hạo.
Lưu Hạo nhìn cô gái mỉm cười tới chói mắt nhìn mình, trong ánh mắt có chút xao động. Có điều chút xao động đó ngay tức khắc bị chính hắn bóp nát. Hắn cười với cô sau đó cũng ngồi xuống ghế.
“Thầy tìm em có chuyện gì không ạ?” Diễm Tinh rót cho Lưu Hạo một chén nước rồi cười nói.
“À, cũng không có chuyện gì nhiều. Chỉ là đợt vừa rồi nghệ sĩ dưới trướng thầy khiến em gặp nhiều rắc rối nên hôm nay thầy muốn tới đây nói với em một lời xin lỗi.” Lưu Hạo cười nhẹ, vẻ mặt vô cùng khó xử.
“Tính tình của chị họ trước nay vẫn vậy. Em không trách thầy đâu ạ.” Diễm Tinh mỉm cười, vẻ mặt không để bụng nói. Cô biết Lưu Hạo là đang ám chỉ chuyện của Triệu Lâm Lam.
Lưu Hạo nhìn cô, xong lại ngẫm lại hai tháng gần đây, Triệu Lâm Lam cứ dính chặt hắn như keo dính khiến Lưu Hạo không khỏi sinh ra bài xích. Giờ đây cô gái tươi cười đúng mực trước mắt mình, tim của Lưu Hạo bỗng chậm một nhịp.
“Em không trách nhưng thầy vẫn cảm thấy có lỗi. Không bằng thầy mời em một bữa cơm coi như lời xin lỗi của thầy nhé! Em đừng từ chối, nếu không thầy sẽ khó xử lắm.” Lưu Hạo vẻ mặt nghiêm túc nói, ngữ điệu thật sự không cho người khác có khả năng từ chối.
Diễm Tinh hơi bất ngờ về cách hành xử này của Lưu Hạo. Không phải từ trước đến nay hắn đều là một bộ dáng không nóng không lạnh muốn cô từ từ tìm hiểu à. Hiện tại thế nào lại nhiệt tình như vậy, muốn chủ động hẹn cô ăn cơm. Đây là vì bị Triệu Đức Hải ép tới phải thay đổi chiến thuật hay còn có nguyên nhân nào khác? Diễm Tinh yên lặng thăm dò trong lòng, ngoài mặt cô vẫn là dáng vẻ tươi cười rạng rỡ: “Nếu thầy đã nói như vậy, em mà từ chối thì có vẻ như không phải phép rồi ạ.”
Thấy Diễm Tinh chấp thuận, nét mặt Lưu Hạo lúc này mới được thả lỏng đôi chút.
“Nếu vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay em có rảnh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thật xin lỗi, tối nay em lại có việc bên nhà mất rồi.” Diễm Tinh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Vậy mai em có rảnh không?” Lưu Hạo cũng không hề vì vậy mà nản chí, tiếp tục hỏi cô.
“Mai thì có thể ạ.” Diễm Tinh gật đầu.
“Nếu thế, hẹn em ngày mai nhé! Thời gian, địa điểm em cứ chọn đi, sau đó nhắn cho tôi.” Lưu Hạo nghe được đáp án mình muốn nghe, cơ mặt dãn ra không ít.
“Vâng, em chọn địa điểm xong sẽ nhắn cho thầy ạ.” Diễm Tinh cười nhẹ nói.
Lưu Hạo sau khi đạt được mục đích cũng không nấn ná lại quá lâu hắn liền đi ra ngoài làm việc. Mà Diễm Tinh, khi thấy Lưu Hạo đã đi khuất, nửa điểm ý cười trên mặt cũng không thấy nữa. Cô rơi vào trầm tư, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó bên Mã gia.
Diệu An đã đi theo cha mình để học tập công việc quản lý. Nếu sau này không xảy ra vấn đề gì, cô chính là người tiếp quản Mã thị. Cho nên từ ngày bé, cha đối với cô rất nghiêm khắc. Không chỉ trong công việc mà còn cả những mối quan hệ bên ngoài. Ngày còn bé, cha đã nói với cô rằng phải tìm những người nào có thể giúp ích cho công ty mà giao du kết bạn. Sau đó cô chuyển tới lớp của A Tinh và Nhu Nhi. Cha cô khi biết thì ngay lập tức nói cô phải kết bạn với họ. Nhưng lúc đó Diệu An tâm lý phản nghịch, huống hồ cô mới chỉ là một cô bé 5 tuổi, cô liền không theo ý cha. Chỉ cần thấy A Tinh và Nhu Nhi cô sẽ bày ra sắc mặt không tốt, trốn tránh họ. Sau đó mối quan hệ của cô và A Tinh cùng Nhu Nhi khá hơn là vào một ngày cô bị đám bạn của Mã Diệu Linh bắt nạt. A Tinh và Nhu Nhi đứng ra bênh vực cùng bảo vệ cô. Diệu An trong đời lần đầu tiên nhận được sự quan tâm như vậy, trong lòng không khỏi cảm động. Ngày bé nếu cô có vấp ngã, cha sẽ không đi tới đỡ cô, mà ngược lại còn mắng cô không có phong thái của một tiểu thư khuê các. Ông bắt cô học tập đủ mọi loại lễ nghi, nhạc cụ… Tuổi thơ của cô không được cười đùa vui vẻ như những người khác. Mẹ cô dù yêu cô nhưng lại quá nhu nhược, bà căn bản không dám nói lại cha. Cho nên lúc cha cô nói cô kết bạn cùng A Tinh và Nhu Nhi, cô lại tình cờ thấy được hai cậu ấy được sống trong một gia đình hạnh phúc cô đã rất ngưỡng mộ. Cũng sinh ra bài xích, cô thừa nhận khi đó cô ghen tị.
Có điều sau lần bị bắt nạt đó cô cũng mở lòng với họ hơn. Cô luôn tìm cách trốn tránh họ, thậm chí bày sắc mặt cho họ xem nhưng hai cậu ấy vẫn che chở cho cô khi thấy cô bị bắt nạt, cô sao có thể không động lòng. Rồi dần dần cô chơi thân với hai cậu ấy, sau đó cũng thân quen với gia đình của hai cậu ấy. Ở nơi đó cô mới có cảm giác chân chính là nhà, nơi luôn đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương. Cô còn nhớ ngày bé, cô ở nhà A Tinh và Nhu Nhi còn nhiều hơn cả nhà mình nữa. Cha mẹ của hai cậu ấy cũng rất tốt, không bao giờ bạc đãi cô, còn nhớ rõ sở thích ăn uống của cô. Diệu An nhớ tới những việc này, khóe môi cong lên.
Nhưng khóe môi vừa cong lên không được bao lâu cô lại lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh. Đây là cách khiến cô quên đi sự cô đơn trong lòng, cũng như cách giúp cô có thể giảm nhẹ nỗi buồn. Diệu An ngồi trong phòng làm việc thầm thở dài. Hôm nay cô lại bị cha bắt đi xem mắt, cha bắt cô phải tiếp cận những người có quyền thế, địa vị để mang thêm nhiều lợi ích về cho ông. Trong mắt ông, lợi ích vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất.
“Tiểu thư, sắp tới giờ đi xem mắt rồi ạ.” Trong lúc Diệu An đang nghĩ ngợi thì bên ngoài một cô thư ký đi vào cúi đầu nói.
“Được tôi biết rồi.” Diệu An thản nhiên đứng dậy gật đầu nói sau đó đi ra bên ngoài, trên gương mặt xinh đẹp một chút biểu cảm cũng không có.